Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 38



Cậu bé sợ tới mức không dám lên tiếng, nghĩ mình nói sai, cúi đầu không nói.

Cố Du phiền não nói không nên lời, cô vừa khóc vừa nghĩ, đây gần giống như con riêng của cô! Càng nghĩ càng bi thương, sao Từ Trạm từng bị cha vứt bỏ lại làm ra chuyện chồng bỏ vợ như vậy, cô liều mạng nói với bản thân không thể kết luận trước, nhưng ya nghĩ cực đoan níu đáy lòng mềm mại nhất của cô không buông, siết ra vết máu thật sâu.

Sau này, đứa nhỏ của cô sẽ giống như cậu bé trước mắt này sao?

Cuối cùng Từ Trạm là người thế nào?

Nhưng cô thật sự không tin!

Cô không tin người đàn ông sống chết dốc hết toàn lực thà rằng hy sinh bản thân cũng muốn giữ mạng cho cô lại không nói cho cô chuyện lớn như vậy, trong tình yêu anh rất tốt, trong hôn nhân bá đạo cũng thế, nhưng từ đầu tới cuối, anh không có tổn thương cô, anh vì cô mà đối địch với trung tâm quyền lực cả thành phố, vì cô một mình chịu chết.

Người đàn ông như vậy, sao tới bây giờ còn không nói rõ ràng tất cả?

Cố Du kiên định ý niệm, ngừng nước mắt, cô chăm chú nhìn cậu bé, vốn định ép hỏi, lại hơi đau lòng bây giờ cậu rất chật vật.

Chờ Từ Trạm trở về, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng.

Tâm tình của cô bình tĩnh rất nhiều, kéo tay cậu bé, nhìn miệng vết thương, "Đau không?"

Cậu bé ưỡn ngực lắc đầu, biểu hiện mình có khí phách đàn ông.

Cố Du dở khóc dở cười, đứng dậy lấy hòm thuốc xử lý miệng vết thương cho cậu.

Không chỉ trán cùnvàg mu bàn tay, sau khi cậu bé cởi áo, cùi chỏ và sau lưng đều là miệng vết thương sau khi va chạm, cậu rất biết điều không nhúc nhích, đau cũng chỉ không ngừng hít vào, cắn răng không rên một tiếng.

Lấy thuốc khử trùng, Cố Du đã vô cùng mệt mỏi.

Cậu bé bắt đầu mệt rã rời, mí mắt đánh nhau, vẫn cứng rắn chống đỡ không dám nhắm mắt ngủ.

Hắn không biết cuối cùng Cố Du phải là người xấu không, mặc dù cô lúc hung dữ lúc dịu dàng, nhưng thật sự đẹp mặt khiến cậu không thể tưởng tượng cô đáng sợ như vậy, huống chi cô vừa mới khóc đáng thương như vậy, sao có thể có người xấu ở bắt người sau đó còn khóc đâu?

Cậu trầm mặc tích góp dũng khí, thấy Cố Du dựa vào lưng sô pha ánh mắt đăm đăm, nhẹ giọng nói: "Chị, vì sao vừa rồi chị khóc?"

Vừa dứt lời, tiếng cửa mở vang lên, hai người đồng loạt nhìn lại chốt cửa màu đen.

Từ Trạm chạy vào cửa nhà thấy cảnh tượng hai đầu lớn nhỏ ngồi ở sô pha, ánh mắt nhìn mình khác nhau trời vực.

Hội nghị kéo dài cuối cùng chấm dứt, mặc dù tình huống gay go, nhưng rất nhiều chuyện có thể đến trời sáng xử lý tiếp, Từ Trạm vội vã về nhà với Cố Du, đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến chỗ bảo an.

Anh biết chuyện gì xảy ra, chạy giống như điên về nhà, anh biết Cố Du đưa đứa nhỏ về nhà, chờ anh trở về.

Ánh mắt Cố Du sưng đỏ, còn ướt sũng, Từ Trạm vội vàng chuẩn bị bước lên, lúc này, cậu bé bổ nhào tới, cười sáng lạn như ánh mặt trời nhảy vào trong ngực của anh!

Mắt Từ Trạm thấy sắc mặt Cố Du nhất thời trắng bệch, cô không nhúc nhích cắn môi nhìn anh, trong sóng mắt đau đớn khiến đáy lòng của anh run lên.

"Chú Từ! Sao chú biết con ở đây!" Cậu bé hoàn toàn không cảm thấy không khí trong lúc đó của hai người, hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng, "Ba con đâu? Ba không có tới sao?"

Thấy Cố Du ngẩn người, cuối cùng Từ Trạm thở phào nhẹ nhàng.

Hoàn hảo anh không bị tiểu hổn đản nhà Vu Duệ hại chết!

"Ba con còn có việc, sẽ lập tức tới đây đón con." Từ Trạm nói xong kéo tay Lập Dương đi đến bên cạnh Cố Du, ngồi xuống kéo cô vào trong lòng.

"Sao anh có thể đối xử với em như vậy."

Anh vỗ nhẹ nhàng sau lưng của cô, như dỗ đứa nhỏ.

Cố Du núp trên vai của anh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nước mắt trào ra, gật gật đầu.

"Con rất vất vả mới khuyên nhủ chị ấy thật tốt, chú lại làm khóc!" Vu Lập Dương vừa thấy Cố Du rớt nước mắt, gấp đến độ đau da đầu.

Từ Trạm nhịn cười vỗ vỗ vai cậu, nhíu mày trầm giọng, "Lập Dương, vì sao muốn nói dối?"

Vu Lập Dương đuối lý chột dạ, nhỏ giọng nói : "Con sợ ba không ở đó bọn họ không cho con đi vào. . . . . ."

"Ông bà nội của con đâu?" Từ Trạm lại hỏi.

"Con có để lại tờ giấy cho bọn họ," Vu Lập Dương vội vàng trả lời, "Con nói con tìm ba để bọn họ đừng lo lắng."

"Thu thập xong những thứ này, chú đưa con về nhà." Từ Trạm nghĩ hôm nay luôn đi họp, điện thoại của Vu Duệ và của anh đều tắt máy, khẳng định không nhận được điện thoại, có thể khiến cha mẹ Vu gấp đến độ không chịu được.

"Muốn gọi điện thoại trước hay không?" Cố Du ngẩng đầu khỏi vai Từ Trạm, còn khóc nức nở chậm rãi nói.

"Để anh gọi." Từ Trạm gật đầu nói.

Vu Lập Dương nhìn chằm chằm hai người, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chú Từ, từ khi nào chú có con gái lớn như vậy?"

Đầu tiên Từ Trạm sửng sốt, chợt bất đắc dĩ cười cười, "Chúng ta là vợ chồng, con phải gọi cô ấy là dì."

"Chú Từ thật lợi hại! Cưới chị gái xinh đẹp như vậy!" Ánh mắt Vu Lập Dương nhìn Từ Trạm càng thêm sùng bái.

Cố Du không nói gì, thì ra thói hư tật xấu của đàn ông thật đúng là trời sinh, chẳng lẽ chỗ lợi hại chính là cưới vợ đẹp sao! Đứa nhỏ này nhỏ tuổi đã hư vinh như vậy!

Cô có rất nhiều nghi vấn đứa bé này, nhưng trước mắt không phải lúc nói nhiều, thông báo người nhà quan trọng hơn.

Từ Trạm gọi hai cuộc điện thoại, một gọi cho Vu Duệ, một gọi ba mẹ Vu, quả nhiên Vu Duệ vừa rời khỏi tập đoàn liền nhận được điện thoại của cha mẹ, một nhà ba người đang sốt ruột, nghe nói đứa nhỏ không sao nên yên tâm. Từ Trạm nhìn xuống thời gian đã rạng sáng, dứt khoát không để Vu Duệ tới đón, giữ đứa nhỏ ở tạm nhà mình.

Anh để Vu Lập Dương và Vu Duệ nói thông suốt, sau đó kéo Cố Du đến góc phòng bếp, bắt đầu hôn.

Phòng khách truyền đến giọng nói non nớt đứt quãng của Vu Lập Dương, trong phòng bếp, hai người cố sức khắc chế hơi thở hổn hển của mình.

"Sợ hãi?" Từ Trạm chuyển môi bên tai Cố Du, khẽ cười nói.

Cố Du hừ lạnh, nhưng trong lòng xúc động lúc nguy cơ như vậy, thật ra cô nguyện ý tin tưởng anh.

Loại hạnh phúc này không hề giữ lại tín nhiệm kết quả thành nhược điểm của cô?

"Thật ra, em vẫn tin tưởng anh nhiều hơn."

"Sao anh biết?" Cố Du đón nhận ánh mắt cười của Từ Trạm.

"Nếu em thật sự tin, mạng của đứa nhỏ này tám phần sẽ mất." Từ Trạm bóp hông của cô, gần như muốn vân vê cô vào trong thân thể, "Tự em nói thế?"

Anh không khống chế được tình cảm của mình, mệt mỏi lướt qua hết sạch, khát vọng đang rục rịch trong cơ thể.

Cố Du rút tay ra nâng mặt Từ Trạm lên, không trả lời, nhón chân hôn anh vì vội vàng mà môi cảm thấy hơi khô khan.

Cô hiếm khi chủ động, Từ Trạm càng không thể tự kiềm chế, mắt thấy nụ hôn của hai người muốn hòa hợp nhau, trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến giọng của Vu Lập Dương.

"Vậy ngày mai ba phải tới đón con! Ba ngủ ngon!"

Cố Du đẩy Từ Trạm, thấy anh không chịu buông tay, vội vàng hung hăng ngắt hông của anh.

Từ Trạm bị đau ngẩng đầu khỏi người cô, trong mắt đều là mê loạn.

"Anh đi tắm rửa cho cậu bé," Cố Du sửa sang lại áo bị kéo mở thật tốt, "Em đi hâm nóng cơm cho anh."

Ngoài trừ cô, anh không muốn ăn gì, nhưng xác thực bây giờ không phải lúc.

Từ Trạm hôn mí mắt phấn hồng sung nhẹ của cô, xoay người rời khỏi phòng bếp.

Ăn cơm xong tắm xong, Vu Lập Dương ôm đùi Cố Du, nói gì cũng phải ngủ cùng cô. Mà Cố Du không biết cự tuyệt cậu bé, đêm đó, một rãnh lớn không thể vượt qua nằm giữa Cố Du và Từ Trạm ngủ đặc biệt say, nhưng Cố Du thì không sao, Từ Trạm đáng thương thấy không sờ được, chỉ có thể ngủ thật đàng hoàng.

Sáng hôm sau, Từ Trạm đưa Vu Lập Dương vẫn quyến luyến về nhà.

Thật ra Cố Du hơi cảm thấy đứa bé này là bóng đèn, nhưng nguyên nhân hoàn toàn khác biệt với Từ Trạm, thứ nhất cô muốn biết cuối cùng tập đoàn Bắc Phương đã xảy ra chuyện gì, ngòi nổ là vũ khí quân sự quản lý sao có thể lưu thông ra chợ như vậy? Thứ hai cô chưa bao giờ biết Vu Duệ thậm chí có con trai, trách không được trước kia nhắc tới Nhan Tư Ninh thì vẻ mặt Vu Duệ kỳ quái như vậy.

Nhưng cô không thể quấn quít lấy anh hỏi hai chuyện này trong khi Từ Trạm đang sứt đầu mẻ trán.

Đứng ở trong nhà tâm thần Cố Du từ đầu đên cuối không yên, lúc cô đứng ngồi không yên, Từ Trạm gọi điện thoại về, kêu cô đến tập đoàn cùng nhau ăn cơm trưa.

Cố Du lập tức ra ngoài.

Từ Trạm hẹn cô ăn cơm ở ngay văn phòng, Cố Du chưa ngồi xuống liền mở miệng hỏi chuyện ngòi nổ.

"Có người lợi dụng lỗ hổng đầu cơ trục lợi đưa ngòi nổ ra ngoài," Từ Trạm lời ít ý nhiều, "Sẽ nhanh chóng tra được."

"Nhưng kế hoạch sản xuất của các anh và thực tế hoàn thành khống chế rất nghiêm khắc trong sổ nhập kho!" Cố Du không hiểu sao có thể động tay động chân vào chuyện này, sản xuất của xí nghiệp công nghiệp quân sự trực tiếp báo cáo với quân ủy, con số hoàn thành thực tế phải nghiêm khắc căn cứ kế hoạch sản xuất theo đơn đặt hàng, nếu xuất hiện bại lộ sẽ lập tức bị phát hiện, nhưng như lời nói trong tin tức, thời gian bán buôn ngòi nổ sản xuất này là vào năm trước.

Ngược lại mặt Từ Trạm bình tĩnh gấp thức ăn cho Cố Du, thản nhiên nói: "Kế hoạch sản xuất bị động tay động chân, chứng minh không phải một người."

"Ngoài những điều này, còn có khác sao?" Cố Du càng lo lắng.

"Trước mắt kết quả thẩm tra chỉ có ngòi nổ, nhưng không chỉ con số này."

Từ Trạm trả lời khiến tim Cố Du bị treo ngược lên cao.

Cô không phải người chưa trải qua mưa gió phập phồng, nhưng sự kiện này không dễ dàng giải quyết hơn chuyến đi Châu Phi của hai người năm đó, nếu ngòi nổ lại gây nên trắc trở gì, chỉ sợ Từ Trạm sẽ đối mặt tai ương ngục tù.

Không đợi cô kéo lại cảm xúc, điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Trạm ấn mở loa ngoài, giọng nói Vu Duệ dồn dập vang vọng trong văn phòng.

"Người nhà của nhân viên cửa hàng kia đến dưới công ty, giơ bảng hiệu muốn đòi nói pháp luật."

"Tôi biết rồi, đừng ảnh hưởng công việc bình thường, còn lại tùy ý." Từ Trạm ngay cả chân mày cũng không nhíu, giọng điệu bình thản tự nhiên.

Nhìn anh trước núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, Cố Du bất an dần dần tản đi, cô tin tưởng anh có thể giải quyết tất cả chuyện này. Nhưng khi Cố Du đi đến trước cửa sổ, nhìn dưới lầu vô số người và truyền thông phẫn nộ, lo lắng tích lũy trong lòng lại chiếm mất chỗ. Từ Trạm không muốn cô suy nghĩ miên man, dứt khoát để Cố Du ở văn phòng chờ anh tan tầm, như vậy tốt xấu có thể trấn an tâm cô luôn vướng bận không thôi.

Buổi chiều, Từ Trạm đi nhà máy công nghiệp quân sự, một mình Cố Du ngồi ở văn phòng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô nhận, là giọng nói của Vu Duệ.

"Thẩm Mộ Thành đến đây."

Giọng nói của anh thật thấp, ý vị có chuyện không tốt sắp xảy ra.

"Nhưng Từ Trạm không ở đây," Cố Du nói, " Buổi tối anh ấy mới từ nhà máy quân giới trở về."

"Thẩm Mộ Thành không tới tìm Từ Trạm, anh ta muốn tìm cô."

Cố Du sửng sốt, trong đầu chẳng biết vì sao thoáng qua hình ảnh chiêu đãi ký giả trong TV.

"Để anh ta đi lên," trong lòng cô bất an không yên, giọng nói lại sóng yên biển lặng, "Tôi chờ ở phòng khách."