Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 30



Sau khi có đáp án, Cố Du do dự phút chốc, lập tức đưa ra quyết định.

Người đào binh kia kinh hoảng rất nhiều duỗi chân từ từ xê dịch, né tránh phạm vi khống chế của Cố Du.

Cô không có phản ứng, tay cầm cán dao gãy giống như bị bóng đêm tối tăm thấm vào, lạnh như băng cứng nhắc cấn ở lòng bàn tay. Lúc cô đang chần chờ có diệt khẩu đào binh kia hay không, thì đào binh kia giành ra tay trước.

Tố chất cơ thể của Cố Du không thể bằng người đàn ông trưởng thành, nhưng cô đã tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp mà bản lĩnh lại nhanh nhẹn, nghiêng người liền né tránh tấn công hung ác của người đàn ông.

Bản năng thúc đẩy, cô nghiêng người sau đó bước dài tiến lên, đè đào binh đang bị té ngã vì quán tính sau khi vồ hụt lại, đầu ngón tay run run, cắm thẳng dao gãy vào gáy.

Ùng ục ùng ục, tiếng nước sôi lên vang rất nhỏ trào ra từ cổ họng bị thủng của người đàn ông, Cố Du nắm chặt cổ buộc hắn ngẩng đầu lên ngã ra sau, lưỡi dao gãy sắc bén thoáng qua cắt trước họng, cắt ngang khí quản.

Dựng lên hàng ngang, chết nín thinh rất tiêu chuẩn.

Cuối cùng người đàn ông co rút cả chân tay, từ từ cứng ngắc.

Mắt nhìn thi thể, Cố Du dùng quần áo trên người hắn để lau tay khô và máu tươi lưỡi dao, tháo túi linh đeo trên hai vai hắn xuống, trầm mặc rời đi.

. . . . . .

Sáng sớm, giọt sương ngưng kết trên ngon tóc của Cố Du, xuống cổ, nổi lên lạnh lẽo.

Cố Du sống một mình đã lâu rồi, nên cô từng cảm thấy không có khó khăn mà bản thân không thể đối mặt, trải qua thống khổ, cuộc sống sẽ tiếp tục khi mặt trời mọc.

Từ lúc bắt đầu gặp Từ Trạm đã thay đổi.

Cô bỗng nhiên từ từ phát hiện, rất nhiều việc chính cô cũng không nhịn được, cần người ôm cô lúc quan trọng nhất, chịu đựng qua đêm tối nhất.

Nhưng buổi tối hôm qua rất dài, không phân biệt được dài ngắn với năm đó cha trong một đêm bị bỏ tù.

Trên cao nhìn xuống, ngọn đèn nhỏ của nơi đóng quân lộ vẻ an tĩnh, thỉnh thoảng có kẻ say xỉn rên hát xuất hiện, cô lẳng lặng ẩn núp, cô đau khổ chịu đựng một mình đối mặt áp đặt của ban đêm.

Đây là lâu dài cô không thể không tự mình đối mặt.

Vì cô phải đợi không phải chỉ riêng bình minh.

Cả đêm không ngủ, thân thể trong trạng thái mỏi mệt bị âm thanh khởi động ô tô làm tỉnh giấc, Cố Du lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu khỏi chỗ ẩn nấp, chỉ nhìn thấy bảy tám chiếc xe jeep quân dụng mui trần đang chạy đi vội vã.

Lòng cô đột nhiên buộc chặt.

Từ Trạm ngồi trong chiếc xe jeep thứ ba, mặc dù dáng vẻ chán nản nhưng thắt lưng vẫn thẳng tắp như trước, cách quá xa, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể đoán ra anh tuyệt đối không lúng túng hốt hoảng.

Từ Trạm giờ phút này, nhất định bình tĩnh ngồi ở trong xe, chờ tất cả cuối cùng đều kết thúc khi cái chết khó có thể nghịch chuyển.

Anh nghĩ cô sẽ rời đi.

Cố Du nhắm mắt lại, cuộn mình thức dậy sau tảng đá, đến khi tiếng ô tô đi xa mới giãy dụa đứng lên.

Giờ khắc này cô cảm thấy mình nhất định là điên rồi! Sao lại nghĩ ra phương pháp như vậy!

Nhưng cô đã không có đường lui từ lâu.

Sáng sớm nơi đóng quân của người chống lại rất yên tĩnh, đặc biệt sau khi phần lớn nhân viên bộ phận vũ trang và công nhân nô lệ và phần tử vũ trang giám sát công nhân nô lệ rời đi. Đây đúng là thời cơ Cố Du vẫn chờ đợi. Cô quá khẩn trương, lòng bàn tay ra mồ hôi, đi vòng ra sau lưng nơi đóng quân thì gần như không thể tự hô hấp.

Nhưng động tác của cô vững vàng lão luyện, kinh nghiệm trong trí nhớ dường như là bị hốt hoảng đánh thức, cô bỗng nhiên ý thức được, sợ hãi mất đi Từ Trạm cô mới phải dựa vào lực lượng cường đại nhất.

Đào binh theo lời nói Cố Du cơ hồ đọc làu làu, tướng quân Mỗ Ba Y Nhĩ có rất nhiều vợ, chỉ có một đứa con, được xem như hòn ngọc quý trên tay.

Đây là mục tiêu của cô.

Bên cạnh đứa nhỏ chắc chắn sẽ có bảo vệ, điều này không thể nghi ngờ, nhưng cụ thể có bao nhiêu, đào binh chỉ nói lập lờ nước đôi. Trong tình hình chung nơi đóng quân tuyệt đối an toàn, nên bình thường nhân viên vũ trang còn có thiết bị hạn nặng giao chiến với nơi đóng quân tiền tuyến của quân chánh phủ, hơn nữa mỏ kim cương gặp chuyện không may, Cố Du cảm thấy sợ rằng không để lại nhiều người lắm, một mình cô hoàn toàn có thể giải quyết.

Căn cứ tình báo mà đào binh tiết lộ, cô tìm được mục tiêu chính xác, một căn nhà màu trắng hai tầng.

Tiếng vui cười ở sân sau khiến cảnh vật chung quanh không còn đơn điệu, Cố Du liếc nhìn nơi đóng quân còn sót lại chiếc Pieca, rồi nhìn xung quanh sân sau, quả nhiên, bên trong đại khái thằng bé da đen đang điều khiển một chiếc xe hơi điều khiển từ xa.

Không có ai sau thằng bé.

Cố Du gần như lập tức phản ứng nhảy vào sân, cậu bé không kịp phản ứng đã bị cô dùng cán súng đập ngất.

Kéo cậu bé lên xe, Cố Du mồ hôi ướt đẫm.

Có thể vì thuận tiện hành động, chìa khóa vẫn cắm, sau khi cô vặn khởi động, chỉ nghe tiếng động cơ vang lên, liền đạp chân ga, ngang tàng xông ra.

Nhanh như chớp, Cố Du chưa từng lái xe như vậy.

Men theo vết bánh xe lưu lại trên đường đất phía trước, phía trước chỉ có một thành phố cần phải lái xe tới trước, cô tin tưởng SH nhất định lựa chọn chỗ nào để đàm phán với người chống lại vũ trang, ít nhất SH chắc chắn sẽ kiên trì, không tiếp tục khống chế thành phố như chính phủ khiến phần tử vũ trang sợ ném chuột vỡ đồ.

Cuối cùng giẫm chân ga, kim đồng hồ đo chỉ loạn vạch tốc độ, Cố Du dường như cái gì cũng không nhìn thấy, hiện lên trước mắt, đều là gương mặt của Từ Trạm.

Chờ em.

Cô thầm nói với bản thân, hứa hẹn với ảo ảnh không chân thật.

. . . . . .

Đoàn xe tới thành phố, Từ Trạm bị áp xuống xe, nhìn thấy sắc mặt của Mỗ Ba Y Nhĩ xanh mét, hung hăng ném điện thoại di động ra ngoài.

Công ty SH tạm thời thay đổi kế hoạch?

Không, Từ Trạm cảm thấy không đơn giản như vậy.

Mỗi khớp xương trên người đều chà xát vang dội, đau đớn rất nhỏ rồi lan tràn. Nhưng tư thế anh đứng vẫn thẳng tấp như trước, xa xa nhìn thấy Mỗ Ba Y Nhĩ nổi trận lôi đình.

"Chắc chắn là người SH giở trò quỷ!"

Anh nghe thấy người bên cạnh nói với Mỗ Ba Y Nhĩ.

Chính phủ khống chế thành phố, người chống lại vũ trang không dám rêu rao quá mức. Tối hôm qua Từ Trạm chỉ biết mình bị bắt đến để uy hiếp công ty SH đưa ra điều khoản hợp tác cung cấp vật đẹp giá thấp. Tham lam đánh mất thần trí, Mỗ Ba Y Nhĩ chỉ nhìn ích lợi trước mắt, lợi dụng SH hi vọng giết chết vĩnh viễn hậu hoạn trong lòng mình, uy hiếp đồng minh, bắt đầu từ bước này, tín nhiệm vốn yếu ớt nay bắt đầu sụp đổ.

Trong lòng anh rõ ràng, đây là con đường cùng của Mỗ Ba Y Nhĩ.

Cũng là của anh.

Một khi đạt được giao dịch, anh sẽ không còn tác dụng, sẽ làm máy bay rủi ro sau đó người sống bị thế giới xóa bỏ.

Nhưng đây không có quan trọng.

Người quan trọng nhất đã rời khỏi đây, thật sự an toàn.

Lồng ngực vốn kịch liệt nhảy lên giờ phút này trống rỗng, bộ phận thân thể anh giống như đã biến mất theo bóng dáng kia ở trong rừng sâu. Rất nhanh, anh cũng sẽ biến mất, vĩnh viễn.

Hai tay buông xuống bên người, cong tay lạnh như băng trên cổ tay phát ra tiếng vang thanh thúy. Từ Trạm cùng đoàn người của Mỗ Ba Y Nhĩ đi vào tầng lầu nhỏ bị bỏ hoang, bởi vì nguyên do chiến loạn, đường phố xung quanh ít dấu vết của người, bên đường vốn trang trí bãi cỏ thành phố bởi vì không người xử lý, cỏ dại lan tràn giống như sinh trưởng tốt.

Đi vào trong phòng, người của công ty SH gần như đã chờ đợi không kiên nhẫn, ngồi trên ghế là phó tổng giám đốc Dieterich của bọn họ, nhìn Từ Trạm chật vật, hắn hiển nhiên ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Chủ tịch Từ, đã lâu không gặp."

Khẩu âm tiếng anh Slavic nồng đậm cùng với đắc ý hơi hơi kéo coo âm cuối, Từ Trạm cười nhẹ, không trả lời, thong dong giống như bạn cũ gặp lại.

SH là một trong những thương nghiệp sản xuất vũ khí hạng nhẹ quan trọng của thế giới, có nhiều quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Bắc Phương, hai người từng nhiều lần gặp mặt trong trường hợp đàm phán xã giao và buôn bán, thậm chí Từ Trạm từng phát hiện gián điệp kinh doanh mà SH phái tới trong tập đoàn mình.

Sau khi Mỗ Ba Y Nhĩ thấy dáng vẻ của hai người thì vỗ mạnh cái bàn, "SH có điều kiện gì?"

Dieterich hơi nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn thâm thúy tràn ngập hồ nghi, ánh mắt xẹt qua người Từ Trạm, rơi xuống đáy mắt Mỗ Ba Y Nhĩ, " Không phải tướng quân ông tới tìm ta đàm điều kiện sao?"

Mỗ Ba Y Nhĩ phẫn nộ gần như lãnh khốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, " đơn đặt hàng lớn nhất ở nước ngoài của SH đều ở Châu Phi, chẳng lẽ tổng giám đốc muốn để tôi và bạn cũ thường thường liên lạc?"

Lời nói uy hiếp gần như hoàn toàn không hiệu quả ở trên người Dieterich, hắn giống như thân sĩ đứng lên, tây trang màu xám bạc vô cùng thẳng, trên người còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt phía sau.

"Là hiểu lầm," trong bình tĩnh có sắc bén, hắn nói rõ ràng, "Trung gian xảy ra vấn đề gì?"

" Cáp Duy Khắc con trai của tôi," Mỗ Ba Y Nhĩ nói, "Không thấy nó."

Dieterich trả lời nhanh chóng như đinh chém sắt, "Không phải chúng tôi."

"Là tôi."

Giọng nói thanh thúy có lực này khiến Từ Trạm vẫn bàng quan gần như khó có thể đứng vững!

Binh lính của người chống lại canh giữ ngoài cửa và nhân viên đặc biệt của công ty SH nhất nhất lui vào bên trong.

Tiếng đứa trẻ khóc truyền vào trước tiên, con dao sắc bén đã để vào cổ cậu bé, trên làn da trân châu đen lưu lại một đường vết máu đỏ.

Từ Trạm không thể tin tất cả trước mắt!

Anh yêu người phụ nữ, giống như vừa mới đi ra từ trong địa ngục, quần áo tả tơi, vải thô đầy vết máu đỏ khô, đầu tóc đã rối bù từ lâu, cô nhếch mỏng môi, trong con ngươi đen sát ý mãnh liệt, từng chữ hung hăng đập vào anh khiến trái tim vừa đánh mất đã đập lại.

"Thả con tôi ra."

Cố Du một tay lấy dao cưỡng ép con tin, một tay cầm súng, chỉ thẳng phí trước.

Cô không dám nhìn Từ Trạm, liếc mắt cũng không dám, vì vậy cả người sợ run run, làm trể nãi cơ hội bản thân đã thiên tân vạn khổ tạo ra.

Mà cơ hội chỉ có một lần.

Dieterich phát ra tiếng cười, "Xem ra gián điệp tình báo của chúng ta có sai, vậy mà hắn nói hôn nhân của chủ tịch Từ không hạnh phúc, đây tính là không hạnh phúc, đàn ông trên toàn thế giới còn trông cậy vào gì?"

Gián điệp?

Cố Du bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Vinh Thiên Kì bạn trai của Từ Mẫn chính là gián điệp công ty SH.

Nhiều súng chỉa vào cô như vậy, không ai dám thật sự giành nổ súng trước, đặc biệt người chống lại vũ trang, đều thất kinh nhìn Mỗ Ba Y Nhĩ đã hổn hển, chờ đợi mệnh lệnh.

Nhưng Mỗ Ba Y Nhĩ mím chặc môi, nhìn chằm chằm đứa con đang nhìn mình chằm chằm, thật lâu cũng không mở miệng.

Cố Du không ngờ người này có thể cân nhắc lợi hại phía sau! Trong lòng cô chán ghét đến cực điểm, cấp thiết không chịu nổi, để lại thời gian hai người chạy trốn không nhiều, cô không thể tiêu hao nữa!

Tàn nhẫn khiến Cố Du giống như thay đổi con người, cô khẽ nâng cánh tay cầm dao, để mũi dao trên má đứa bé, dùng sức.

Tiếng kêu rên thê lương vang vọng phòng nhỏ.

"Dừng tay! Buông khẩu súng xuống!" Mỗ Ba Y Nhĩ điên cuồng hô to.

Lưỡi dao đè trở lại trước cổ họng của cậu bé, máu tươi chảy từ má xuống trên tay Cố Du, Đỏ và Đen, làm nổi bật làn da trắng noãn, ngay cả Dieterich cũng ngừng thở, bị sự tàn nhẫn vừa rồi và máu tanh giờ phút này làm kinh sợ.

Mà ánh mắt Từ Trạm căn bản không có rời đi.

Cô gái từng lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày trong tháng, người vợ hàng đêm triền miên với anh mà vẫn ngượng ngùng, Cố Du của ba năm trước có sức ảnh hưởng vô cùng rõ ràng, cười lên khóe mắt luôn cong cong, long mi dài cũng nhẹ nhàng động lòng người, giờ phút này vì anh biến thành ma quỷ từ đầu đến chân. Anh có thể cảm thấy trong ánh mắt của mình, ngoại trừ kinh diễm chỉ có trầm luân.

Nếu cô là ma quỷ, vậy anh nguyện ý vào địa ngục với cô, núi đao biển lửa vạn kiếp bất phục, không chia lìa nữa.

Người chống lại vũ trang nghe theo mệnh lệnh, thu súng vào bên người.

Mà người của công ty SH không được mệnh lệnh của Dieterich, vẫn bày tư thế nhắm như cũ.

Cố Du dừng ánh mắt trên người Dieterich, chờ Mỗ Ba Y Nhĩ tạo áp lực cho hắn.

Lúc này, Dieterich chủ động khoát tay áo, nhân viên đặc biệt của SH từ từ hạ súng.

Bỗng nhiên, Từ Trạm thấy tay Dieterich đã yên lặng đưa về bên người, đây là động tác hắn muốn rút súng.

"Nằm xuống!" Từ Trạm hô tiếng trung với Cố Du, đồng thời bay nhào về tay Dieterich cằm súng.

Bọn thủ hạ các phe như trong mộng mới tỉnh, trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng súng vang kịch liệt.