Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 27



Phản ứng đầu tiên, Từ Trạm ôm Cố Du lăn một vòng trên đất, hai người ẩn nấp hoàn toàn sau xác máy bay.

Cố Du nhìn Từ Trạm, lộ vẻ bất an trong mắt, bọn họ không có vũ khí phòng thân gì, mà đối phương có đầy đủ vũ trang, cô chưa từng đối mặt với loại tuyệt cảnh này. Xác còn bị thiêu cháy, mùi gay mũi, hơi nóng bức người, Cố Du ngừng thở nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra lần nữa đã không hỗn loạn vừa rồi.

Mọi chuyện đến như vậy, dù sao cũng chết!

Nắm chặt tay Từ Trạm, cô muốn biết kế hoạch của anh.

Từ Trạm không hề có dấu vết bối rối như cô, hắn nghiêng tai yên lặng nghe, nhìn bốn phía chung quanh, cuối cùng ánh mắt sắc bén tập trung xuyên qua cành cây đến hai người hướng chín giờ.

Cố Du hiểu được ý của anh, gật gật đầu.

Ai ngờ Từ Trạm lại hung hăng liếc cô, ý bảo cô không được hành động thiếu suy nghĩ.

Tiếng súng lại vang lên, chuỗi viên đạn gào thét vượt ra, bắn vào xác, khiến cho bộ phận máy sụp xuống, Từ Trạm buông cô ra không hề do dự nhảy dựng lên, tim Cố Du chạy vội ra ngoài cùng với anh.

Sự xuất hiện của anh gây nên xôn xao, mưa đạn dày đặc, nhưng hiển nhiên khoảng còn xa mà rừng rậm có tác dụng che chắn, đạn thặt sự bắn tới hai người cũng không nhiều. Cố Du ở đây đã không nhìn thấy thân thể của Từ Trạm ở đâu.

Khẽ cắn môi, quyết định xem việc anh cảnh cáo bắt cô đàng hoàng ngây ngô trụ như gió thoảng bên tai.

Không thể để mình anh mạo hiểm.

Cố Du dựa tinh lực một bên đùi để đứng dậy chạy như điên!

Tầng cây cối dày đặc, một cây không tới vài bước là cây khác, Cố Du xuất hiện làm hỏa lực phân tán, từng mãnh bám trên thảm cỏ xỉ rêu đạn bắn khiến cây cối chung quanh nứt toác, tiếng người gào thét liên tục, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cố Du kề sát thân cây, nghiêm túc lắng nghe.

1, 2, 3. . . Bảy!

Đủ bảy phần tử vũ trang.

Miệng bọn họ nói tiếng anh rất chuẩn, cô có thể nghe được bên trong tiếng la hét ẫm ĩ là kinh ngạc chất vấn.

Quả nhiên, Từ Trạm nói đúng, bọn họ biết máy bay gặp rủi ro, nên sau khi mới rơi xuống lập tức chạy tới tìm hộp đen để huỷ diệt chứng cớ. Những người này không ngờ có người còn sống, nên mới hốt hoảng lo lắng mà nổ súng, ngược lại nhắc nhở mình và Từ Trạm.

Cố Du và Từ Trạm cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, phần tử vũ trang xem nhẹ năng lực của hai người, chẳng qua là nhất mực bắn càn quét về phía ẩn nấp, cô nhắm chính xác thời cơ đổi băng đạn liên tục bắt lấy cành cây thô rồi vòng quanh, gần như nhanh chóng lượn ra sau lưng địch.

Vấn đề duy nhất là không có vũ khí.

Lo lắng rất nhiều, Cố Du thoáng hiện linh quang, xé vải trên áo sơ mi tả tơi xuống, một mặt cuộn bàn tay ba vòng, một chỗ khác nắm chặt tay bên phải.

Nàng cấp cho Từ Trạm cơ hội sáng tạo.

Nín thở bí mật di chuyển.

Cô lợi dụng trở ngại thị giác mai phục một bên phía sau cây cũng không nhìn tình huống, chỉ chờ bước chân đến gần.

Thanh âm xuất hiện!

Động tác thật nhanh, động tác của Cố Du hung hãn, mảnh vải nhanh như chớp siết ở chỗ mình ẩn nấp sau khi người đi đến trước cây sẽ gắt gao bắt chéo cổ hắn, cô dùng lực từ phía sau, nhưng lại kéo người đàn ông cường tráng cao hơn cô gần một cái nháy mắt đến phía sau cây!

Giãy giụa kịch liệt, Cố Du nghe thấy trong yết hầu của hắn nặn ra tuyệt vọng nghẹn ngào, không khí vào không được ra không được, cô lại siết chặt thêm!

Tay chân đánh đạp bị tiếng súng phía trước vùi dập, Cố Du bắt đầu tuột tay trong sự phản kháng giãy chết mạnh mẽ của hắn, không được! Một khi buông tay hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Cô sát ý càng mạnh hơn, mạnh mẽ nhấn người đàn ông trên mặt đất, nửa quỳ ở trên người hắn, đầu gối để ở sau cổ,dùng lực cả tay chân.

Người đàn ông bắt đầu bị bắt chui vào đám cỏ sỉ rêu thật dày, xương cổ cố gắng ngửa ra sau muốn sống lại bị đầu gối phía trước ngăn cản

A, yếu ớt giống như cành khô bẻ gãy, cuối cùng xương cổ không thể chịu đựng được mà gãy lìa.

Người bên dưới vẫn không nhúc nhích.

Cố Du vứt bỏ mảnh vỉa, tay sưng đỏ tháo khẩu súng tự động Heck Lux – Koch MP5 dắt trên người hắn xuống, đeo lên người, lấy băng đạn đã dùng ra cắm trên đai lưng, xông ra ngoài từ chỗ ẩn nấp.

Đã lâu cô không dùng súng tự động, nhưng lúc nguy cấp, tay chân tư duy mạnh mẽ hơn trí nhớ, khoảng cách của cô tương đối gần với phần tử vũ trang phía trước, gần đến chỉ có mấy cây thấp thoáng.

Cố Du bóp cò, bắn tỉa liên tục, tiếng kêu thảm thiết vừa mới truyền đến, đột nhiên nổ ầm chấn động khiến Cố Du thu tay lại.

Từ Trạm thành công!

Phân nửa xác máy bay bị cây mây kéo treo ở phía trên, chỉ cần chờ người đi tới phía dưới sau đó dùng lực tác động, từ bên ngoài, hai người có thể bớt đi không ít phiền toái.

Tiếng súng biến mất, Cố Du không dám hành động thiếu suy nghĩ, cầm súng đi về phía trước.

Đi vòng qua mấy cây phía sau dây đằng vòng quanh xác cabin gần ngay trước mắt.

Cô nghe được tiếng rên rỉ phát ra trong xác, sau đó, bàn tay, đầu người, từ từ lộ ra.

“Giúp…”

Giọng nói người đó rất nhẹ rất nhẹ, trên làn da đen máu đỏ tươi, nhìn chỉ có mười mấy tuổi.

Cố Du thầm rùng mình, súng cầm trong tay bắt đầu run run.

Do dự trong nháy mắt, cô bóp cò súng, viên đạn chuẩn xác cắm vào đầu đang cố sức cầu sinh sự sống, dòng máu nóng đỏ bạc chảy từ miệng vết thương tròn tròn ra.

Tiếng rên rỉ biến mất.

Tim Cố Du giống như bị đánh mạnh một quyền, thật lâu thật lâu cô không có cảm giác như vậy, khoảng cách gần như vậy, giết chết người.

Cô sợ run trong nháy mắt, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cô giơ súng bắn liền, chờ viên đạn bắn trúng thân cây mới đột nhiên phát hiện, mình vừa thiếu chút nữa đã giết Từ Trạm!

Hai người đẫm máu giống như chết đi sống lại, khoảnh khắc đối diện sau đó ôm nhau thật chặt!

“Đi mau,” Từ Trạm giật ra kéo cánh tay mảnh khảnh của cô, “Tiếng động quá lớn.”

Cố Du cúi đầu nhìn thi thể còn nhiệt độ, “Mang đạn theo.”

Hai người rời đi khi trên người đã đầy đủ vũ trang, Từ Trạm giữ chặt tay Cố Du, vượt qua đống đổ nát, lên đường chạy trốn.

Đội nhỏ vừa mới gặp có thể nằm trong đội đến tìm kiếm hộp đen, vì yêu cầu vững chắc, bọn họ nhất định sẽ phái người xác nhận có người còn sống hay không!

Dọc theo đường đi, Cố Du và Từ Trạm dừng lại tìm kiếm vòng quanh những đồng nghiệp trước cửa nhảy dù với anh, nhưng không thu hoạch được gì.

Cuối cùng, trước tình trạng hai người gần như kiệt sức, hình dáng thôn xóm hiện ra bên cạnh rừng rậm.

“Từ Trạm mau nhìn!” Cố Du bắt lấy cánh tay anh lay mạnh, “Khói kia có phải khói bếp hay không? Bọn họ có phải đang nấu cơm!”

Cố Du đã đói bụng đến mức sắp ngất, nhưng cô không dám yếu thế, sợ Từ Trạm sẽ tiêu hao thể lực vì cõng cô.

"Chúng ta không thể mang súng này vào."

Từ Trạm dìu Cố Du nói, "Đưa khẩu súng cho anh."

Súng và băng đạn giấu sau hốc cây, bọn họ mới đi đến chỗ khói bếp bốc lên.

Càng tới gần, hai người càng cảm thấy có vấn đề. Bụi mù bốc lên không giống khói nhẹ khi nấu cơm, mà là bốc cháy đen màu xám tro, giống như đống hỗn độn sau khi bị nổ lớn.

Nhưng căn bản không có nghe âm thanh bắn nhau và tiếng người, thôn xóm gần trong gang tấc an tĩnh dị thường.

Khi tầm mắt không hề bị che, thôn xóm hiện ra, Cố Du hoàn toàn sửng sốt, ngay cả Từ Trạm luôn luôn trấn định cũng ngạc nhiên nhíu mày.

Nói là thôn xóm, không bằng nói là đống hoang tàn, có thể thấy gạch trong phòng đều đã sụp xuống, vẫn đang bị ngọn lửa vây quanh, trong làn khói dày đặc cuồn cuộn, trong lúc hai người đang thẫn thờ đi qua, lục tìm trong đống gạch vụn bể tan tành.

Trên đất trống bên trái, là hàng thi thể được sắp xếp, tay chân đã bị tàn phá, không phải sợi nhỏ, tất cả lớn nhỏ không dưới chục người.

"Đây là..." Cố Du không biết nói sao.

"Đây là cướp sạch." Giọng nói của Từ Trạm khàn khàn, "Rất nhiều người chống lại vũ trang dựa vào phương pháp này bổ sung sức lao động mới và bắt người trẻ tuổi tẩy não vì họ bán mạng.

Nhớ lại trước đó tự tay giết chết cậu bé kia, Cố Du giống như bị tảng đá chận lại ngực, bị đè nén không chịu nổi.

Người dân thôn nhanh chóng phát hiện hai người, có thể vì diện mạo trang phục, mọi người dần dần tụ lại, có ông già gù lưng đi lên trước, dùng tiếng anh hỏi thăm bọn họ có phải nhân viên công tác của Liên Hiệp Quốc bị tập kích hay không.

"Chúng tôi là nhân viên công tác cắt cử tạm thời, máy bay bị rủi ro nên nhảy dù chạy trốn, muốn tìm trụ sợ của dân chạy nạn gần đây," Từ Trạm đối đáp trôi chảy, hoàn toàn không để lộ ra thân phận, "Nơi này thường xuyên có nhân viên công tác của Liên Hiệp Quốc bị tập kích?"

Ông già trả lời thuyết phục khiến hai người như rơi vào hầm băng.

Trụ sở của dân chạy nạn gần đây vì gần đây quân chính phủ và người chống lại giao chiến rất nhiều nên tạm thời chuyển đến chỗ thích hợp hơn để thu nhận dân chạy nạn, vị trí cụ thể bọn họ không rõ ràng.

Sợ người chống lại vũ trang đến kiểm tra, Cố Du và Từ Trạm không dám ở lâu, đến đây thấy thôn xóm đổ nát, cũng chỉ không biết xấu hổ mở miệng xin bình nước, sau khi lấy súng ra dựa hướng người dân thôn chỉ, có thể đi tới chỗ quân chính phủ đóng quân.

Bên cạnh thôn có có con đường đất, nhưng hai người căn bản không dám tới gần, chỉ đi bên ngoài đường đất cạnh rừng rậm.

Lúc đêm khuya, rừng sâu tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân đi qua.

Cố Du sớm mệt lã, trong thoáng chốc mở mắt, phát hiện mình nằm trên lưng của Từ Trạm, xung quanh tối đen.

Cô có thể cảm giác được hô hấp của Từ Trạm ồ ồ lộ vẻ mệt mỏi, cắn chặt răng, cô ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Không sao, để em xuống dưới."

Nhưng ngay cả chính cô cũng không tin tưởng chủ nhân giọng nói suy yếu này có thể có sức đứng thẳng.

"Đi thêm đoạn đường nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi, ngoan ngoãn." Từ Trạm dịu dàng an ủi cô, "Uống nước sao?"

Cố Du lắc đầu, "Không khát."

Cô đã đói bụng đến mức không còn cảm giác, mí mắt nặng trĩu như đổ chì, giọng nói đã khàn khàn.

Từ Trạm đột nhiên dừng bước lại.

"Sao thế?" Cố Du không có cả sức để khẩn trương.

"Có tiếng động."

Là rắn!

Từ Trạm xoay người giơ cánh tay lên, Cố Du cảm thấy vảy rắn nhầy lạnh phết qua gương mặt, kích thích đầu óc vốn hỗn độn trở nên thanh tỉnh.

Rắn không phát ra âm thanh, ánh sáng lạnh yếu ớt thoáng qua, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi rơi trên đùi, rồi biến mất không thấy.

Từ Trạm giết rắn.

Cố Du vừa định mở miệng, lại ngửi được mùi máu tươi.

"Anh bị rắn cắn?" Cô kinh sợ, lại có sức lực chống đỡ trên lưng của anh đứng dậy.

"Không có triệu chứng tê dại," giọng nói của Từ Trạm trầm tĩnh, trấn định như bình thường, "Chắc không có độc."

Không đợi anh di chuyển, Cố Du tự mình nhảy xuống sau lưng anh, lảo đảo hai bước sau đó được Từ Trạm đỡ lấy mới miễn cưỡng không bị té ngã.

"Chỗ nào?" Cô chẳng quan tâm bản thân, giọng nói run rẩy.

Từ Trạm không trả lời, mà lấy tay kéo tay cô, sờ tới làn da trơn trượt, Cố Du nhạy bén cảm giác được có hàng lổ nhỏ đang chảy máu ra ngoài, dấu răng lớn nhỏ đều đều, không có độc răng lưu lại dấu vết lớn nhỏ không đều nhau. Cô thở phào nhẹ nhàng, trên người mềm nhũn, sức nặng toàn thân ỷ lại trên người Từ Trạm.

Cô thật sự chống đỡ không nổi. Từ Trạm rõ ràng cảm giác được, anh nhìn xung quanh, cẩn thận đỡ cô ngồi dựa vào cây xong, "Chúng ta nghỉ ngơi."

Đầu Cố Du không muốn suy nghĩ.

Trước kia tình huống khó khăn hơn cũng không nghiêm trọng bằng lúc này đây, anh dường như có thể cảm giác mạng sống của cô vì mệt mỏi mà từ từ yếu dần, anh đần độn đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô.

Mùi máu tươi đột nhiên nhắc nhở anh.

Sau khi cân nhắc đấu tranh, anh lay nhẹ bờ vai gầy yếu của Cố Du, "Du Du, ăn cơm."

"Ăn cơm?" Cố Du mở to hai mắt, ngây ngô trong bóng đêm rất lâu, mặt Từ Trạm lẳng lặng có thể thấy rõ, "Em... Em không nghe lầm chứ? Ăn cái gì?"

"Rắn."