Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 23



Lần đầu tiên Từ Trạm lo lắng an nguy của một người như vậy.

Nhất là anh chỉ biết là tên của cô gái.

Vu Duệ phát hiện Từ Trạm có gì không đúng, truy hỏi nguyên nhân, Từ Trạm cũng không che giấu, chỉ là thản nhiên nói: "Tôi muốn cưới cô ấy."

"Người sửa súng làm lính đánh thuê kia?" Cằm Vu Duệ thiếu chút nữa rơi trên mặt đất,"Cô ấy là công chức quân lính đánh thuê, thân phận của anh bây giờ quyết không có thể nào a!"

"Nếu cô ấy nguyện ý, tôi có thể xuất ngũ."

"Anh đừng bị tình yêu làm đầu óc choáng váng."

"Không phải như vậy," con ngươi Từ Trạm màu sắc trầm tĩnh,"Tôi thực thích cô ấy."

Vô cùng thích.

Vu Duệ trầm mặc, vụt tắt rồi khơi lên vẻ mặt khoa trương, "Một người phụ nữ ngay cả anh đều không nhớ được, anh thích cô ấy thì thế nào?"

"Cô ấy sẽ nhớ kỹ tôi." Từ Trạm cười cười.

Vu Duệ rất hiểu rõ Từ Trạm.

Từ nhỏ bọn họ lớn lên cùng nhau ở đại viện quân khu, thân như tay chân. Mẹ của Từ Trạm là vợ lớn của chú Từ, nhưng chú Từ vì lên chức quân đội, lựa chọn ly hôn, cưới thiên kim của thượng cấp tư lệnh quân khu. Mẹ của anh không có trách cứ chú Từ, ngược lại yên lặng chăm sóc Từ Trạm, đến khi anh mười hai tuổi thì mẹ qua đời, chú Từ mới nhận anh đưa về trong nhà.

Khi đó anh đã em trai, em gái.

Từ Trạm không có cảm giác gì với nhà mình, với chú Từ cũng vậy, anh coi trọng trách nhiệm coi trọng gia đình, Vu Duệ biết, anh vĩnh viễn sẽ không trở thành người như chú Từ vậy, đó là cấm kỵ của anh.

Làm người phụ nữ của Từ Trạm, nhất định là điều rất hạnh phúc.

Nhưng, hạnh phúc cũng phải gắn liền với tự nguyện, mà Vu Duệ cảm thấy, Từ Trạm không từ thủ đoạn dứt khoát lấy được người phụ nữ tên Cố Du vào trong tay.

Đây không phải là chuyện tốt.

Nhưng chuyện Từ Trạm đã quyết định, Vu Duệ hiểu được không cách nào thây đổi, đơn giản anh chỉ có thể làm đồng lõa.

Hi vọng người phụ nữ đó biết phân biệt tốt xấu.

Hôm sau bộ đội nhanh chóng nhận được tin tức, đi trước lên thôn xóm tiền tuyến hội hợp. Với người khác, đây có lẽ là chiến dịch cuối cùng, với Từ trạm mà nói, còn có tầng ý nghĩa khác.

Thôn xóm gần đây mảnh rừng rậm cháy đen, khói nhẹ uốn lượn lên giữa không trung. Có rất nhiều quân nhân, dân thường bị thương, tim Từ Trạm lập tức treo cao lên, không ngừng tới lui.

Anh bắt đầu hỏi thăm công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự sửa chữa ở đâu, lấy được đáp án khiến trong lòng vốn thấp thỏm đã rơi đầy mũi châm nhọn.

"Nhân viên kỹ thuật bây giờ đều đi một đường," người kia nói, "Người bên kia thiếu thốn, lính đánh thuê cũng gia nhập hành động quân sự."

Không đợi anh nghĩ nhiều, lập tức truyền đến tin tức tập hợp.

Đi về phía khu giao chiến phía trước đường vô cùng khó đi, không có đường, chỉ có thể xuyên qua rừng rậm.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng súng mơ hồ.

Từ Trạm ra dấu tay ẩn nấp, mọi người nhanh chóng tìm kiếm vật che dấu gần đây.

Tiếng súng biến mất, Từ Trạm nghĩ nguy hiểm đã loại bỏ, vì vậy dùng tay ra hiệu kêu mọi người chấm dứt trạng thái ẩn nấp tiếp tục đi lên trước.

Hắn chợt phát hiện Vu Duệ không nhúc nhích.

"Tình huống thế nào?" Anh đi qua thấp giọng hỏi.

Cách lớp thuốc màu thật dày cũng có thể nhìn ra, trên mặt Vu Duệ cứng ngắc.

"Tôi đạp trúng mìn." Anh cười khổ nói.

Từ Trạm run lên bần bật, cắn răng nói: "Đừng nhúc nhích!"

Ở đây căn bản không phải khu dò xét ra mìn, thế nhưng lại xuất hiện mìn!

Hắn lập tức gọi người ta liên lạc lều trại chỉ huy báo ra tọa độ, chờ đợi bọn họ phái nhân viên gỡ mìn, sau đó anh lại kêu phó đội trưởng tiếp nhận nhiệm vụ của mình, dẫn người rời đi.

"Anh cũng đi theo đi," Vu Duệ nói như đinh đóng cột, "Mình tôi chờ gỡ mìn."

"Cùng nhau." Từ Trạm chỉ nói hai chữ.

Nửa giờ này, là 30 phút dài nhất trong đời của hai người.

Tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến từ xa xa rừng rậm, Từ Trạm giơ súng lên, chỉ thấy bóng dáng rất nhỏ không có mặc quân trang gần như biến thành mái tóc đen dày từ trong chỗ sâu chạy tới.

"Người nào đạp trúng đất mìn?" Cố Du thở hồng hộc dùng tiếng Anh đặt câu hỏi.

Vu Duệ và Từ trạm hoàn toàn sửng sốt.

"Chúng tôi nhờ giúp đỡ an bài nhân viên gỡ mìn!" Từ Trạm không khỏi hoảng hốt, không hiểu tại sao người đi tới đường sống chết này lại là cô.

"Đúng là tôi," Cố Du từ trong ngực lấy ra giấy chứng nhận, "Mời nhân viên không liên quan rút lui khỏi."

Cô nhìn Từ Trạm, nói thật sự nghiêm túc.

"Tôi không phải nhân viên không liên quan." Giong nói Từ Trạm phát ra trầm thấp.

"Ngoại trừ người tiếp xúc mìn ra, nhân viên khác đều là không liên quan." Cố Du nói từng chữ một, sau đó quỳ gối dưới chân Vu Duệ, buông túi công cụ xuống.

Cô ấy đã đến khiến anh có nhiều lý do ở lại hơn.

Xác nhận phương thức loại mìn và kíp nổ, Cố Du hít sâu, cô ngẩng đầu phát hiện Từ Trạm không có rời đi, không khỏi thanh sắc câu lệ, "Mời anh phối hợp công việc của tôi!"

Từ Trạm nửa ngồi xổm xuống bên người cô, "Một người gỡ mìn hệ số nguy hiểm cao, tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể viện trợ cô."

"Anh không sợ chết?" Cố Du nhíu mày, "Loại mìn này ho dù là tôi cũng chỉ nắm chắc 30%."

"Sao thấp vậy?" Vu Duệ nhất thời cảm thấy mình phải chết không thể nghi ngờ.

"Các anh nghĩ sao? Đây không phải là trò đùa!" Sắc mặt Cố Du hết sức khó coi.

Vu Duệ cắn chặt răng, "Quên đi! Không cần! Các người nhanh chạy khỏi đây đi! Đừng động tới tôi!"

"Thúi lắm!" Không đợi Từ Trạm mở miệng, Cố Du ngẩng đầu liền mắng.

Từ Trạm và Vu Duệ đều là sửng sốt.

"Tôi không ó thời gian và không còn tâm tình nói bậy bạ với các người, đây là công việc của tôi, mặc dù tôi không phải quân nhân chuyên nghiệp, nhưng lính đánh thuê cũng có nguyên tắc thi hành của bản thân!"

"Tôi hiểu," Từ Trạm nhìn vẻ mặt tức giận của cô, "Tôi sẽ phối hợp với cô."

"Anh!" Cố Du tức giận đến nói không ra lời, cũng không dám lãng phí thời gian, chỉ có thể khẽ cắn môi, cúi đầu bắt đầu gỡ mìn.

Từ Trạm vừa khẩn trương Vu Duệ, lại lo lắng Cố Du, nhưng bờ vực sống chết, ngược lại có loại cảm giác bỏ mạng bất cứ giá nào cũng không sợ.

Nếu anh và Vu Duệ đã lựa chọn con đường này, cũng biết có thể đối mặt với loại nguy hiểm gì, nên không thể nói hối hận.

"Tay!" Cố Du đột nhiên ra tiếng.

Từ Trạm vươn tay đến chớp mắt đã bị cô cầm thật chặc.

Một dòng nước ấm chảy xuôi từ mu bàn tay vào đáy lòng.

"Lực lượng mình tôi chắc chắn không đủ, chúng ta cùng nhau, thành công chính là mạng sống ba người, nếu thất bại," Cố Du nhìn thẳng hai mắt Từ Trạm, "Bọn họ chỉ có thể dựa vào đốt khối thịt xác nhận DNA của chúng ta."

Từ Trạm đón ánh mắt của cô, nhẹ nhàng gật đầu, "Bắt đầu đi."

"Nghe tôi chỉ huy." Một tay thì Cố Du nắm có thể giữ vững đưa trang bị tương xứng sức chịu nén của mìn, tay kia thì đặt lên bàn tay của Từ Trạm.

Từ Trạm nghe tiếng cô hít sâu, thấy dáng dấp lông mi của cô nhẹ nhàng run run.

"Nhấc chân!"

Vu Duệ nhấc mạnh chân!

Hai tay gắt gao ngăn chận mìn, Cố Du nhanh chóng để vật nặng tương xứng lên, toàn bộ quá trình không đến một giây.

"Chạy!" Cô hô to.

Ba người chạy như điên theo phương hướng Cố Du.

Từ Trạm giữ chặt tay Cố Du từ đầu tới cuối không có buông ra.

Phía sau tiếng vang thật lớn.

Dòng khí sóng nhiệt thật lớn ném ba người đi.

Từ Trạm chỉ cảm thấy cả người giống như bị nghiền áp, bụi đất bay lên, hô hấp hết sức nặng nề, lỗ tai cũng phát ra nổ vang.

Trong tay ấm áp như trước, anh nghe tiếng ho khan của Vu Duệ, cố sức xoay người, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn bên cạnh hơi hoạt động khó khăn.

Cô rút tay ra.

Tim của anh bỗng nhiên trống rỗng.

Lúc này, Cố Du đột nhiên phát trận tiếng cười.

Tiếng cười của cô thật thấp, thật dễ nghe, như là chim hót trong rừng rậm, nhẹ nhàng động lòng người.

"Mạng ghê gớm thật. . . . . ." Cô cười lật xoay người, nằm trên cỏ xỉ rêu thật dày, khó khăn chống đở thân thể.

Vu Duệ cũng bắt đầu cười.

Tiếng cười cuồng hoan là ba người tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cô cách anh rất gần rất gần, trên người đều là trầy da, trên mặt che kín bụi đen, gần như che dấu làn da trắng nõn của cô. Nhưng cô như vậy càng đẹp hơn, trong lòng lộ vẻ ngang bướng và điên cuồng, sóng mắt lưu chuyển, đều rất thanh nhã sinh động mê người.

Bỗng nhiên, cô quay đầu, tươi cười còn giãn ra ở trên mặt, "Cám ơn anh, lão binh, khó được lần đầu tiên gặp mặt liền kích thích như vậy."

Từ Trạm thiếu chút nữa không đi lên.

Mìn không nổ chết anh, Cố Du lại làm tức chết anh.

Vu Duệ ở một bên cười đến nước mắt đã chảy ra, anh ngước mi giống như khiêu khích Từ Trạm, sau đó phát tiếng cười đến không thể dừng lại.

Cố Du chỉ khi anh là nhặt được mạng quay về sau đó điên cuồng, cũng không còn để ý, đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, "Được rồi, chúng ta chạy nhanh về đi."

Từ Trạm đang muốn mở miệng, nói cho cô hai người không phải lần đầu tiên gặp mặt, đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng súng.

"Không xong!" Cố Du nhíu mày, "Không phải là bọn họ nghe thấy tiếng nổ mạnh chạy tới chứ!"

Cô vừa dứt lời, Từ Trạm và Vu Duệ đã tháo chốt an toàn của súng tự động ra.

Ba người ở trong rừng rậm bắt đầu trở về khu đóng quân, Cố Du chỉ có một cây súng, hai người kẹp cô ở giữa.

Tiếng súng chợt gần chợt xa, bởi vì vũ khí trang bị buôn lậu mua từ các nơi trên thế giới, Cố Du không thể thông qua tiếng súng vọng kết luận rốt cuộc là không phải bộ đội bên ta.

Đột nhiên, tiếng bước chân tới gần.

Từ Trạm làm dấu tay thế ẩn nấp, mà Cố Du căn bản không hiểu bộ đội đặc chủng Trung Quốc trao đổi ngôn ngữ tay, vẫn đang bại lộ bên ngoài.

Trong lòng anh lo lắng, đưa kéo cô vào trong lòng, kéo đến phía sau cây.

Cây lớn ba người ôm hết, che dấu hai người dư dả, Cố Du vừa mới bắt đầu còn muốn giãy dụa, nhưng phát hiện tiếng bước chân tiến dần, cũng thành thành thật thật dừng lại trong lòng Từ Trạm.

Tổng cộng bảy người.

Từ Trạm xuất ra chiến thuật chiết quang kính, xác nhận thân phận người tới.

Bảy vũ trang bản địa.

Tim Cố Du thầm đập rõ ràng nhanh hơn, anh không biết như thế nào, nhưng theo bản năng đưa tay sờ sờ gò má cô.

Cố Du sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Đối phương nói rất đúng bọn họ nghe không hiểu ngôn ngữ, Từ Trạm thu hồi ánh mắt, vội vàng làm vài tư thế tay với Vu Duệ, sau khi thấy anh gật đầu mới nhìn Cố Du.

Sau đó, anh cúi đầu, dùng giọng nói chỉ có cô có thể nghe thấy ở bên tai nói: "Đứng ở này, chờ anh trở lại."

Cố Du không kịp phản ứng thì tiếng súng đã nổ lớn.

Từ Trạm và Vu Duệ thành công đánh lén mấy người bên cạnh không đương.

Hai người đàn ông phát hiện đầu tiên không kịp cảnh cáo đồng đội đã bị Từ Trạm một súng bắn chết.

Tiếng súng nổi lên bốn phía, viên đạn gào thét vụt qua, Từ Trạm lăn một vòng tại chỗ, thấp góc độ bắn, hai người nữa ngã xuống.

Bên kia Vu Duệ bị hỏa lực tập trung, anh bị áp chế, mượn khoảng trống bắn trúng người mục tiêu.

Sau khi đối phương phát hiện nguy hiểm thì nghiêm chỉnh huấn luyện, lập tức phân tán, hỏa lực áp chế vô cùng hữu hiệu, bốn đấu hai, Từ Trạm nhanh chóng bò lên tránh ở phía sau cây bắn, chờ anh dùng hết đạn thì vòng qua thân cây, một phát bị mất mạng. Anh gần như vòng tới phía sau quân địch, thoải mái lại đánh gục một người.

Bỗng nhiên, luồng nhiệt và đau nhức bên cánh tay trái bị nổ, Từ Trạm chợt cả kinh, người thứ tám!

Họng súng lúc này đã nhắm ngay anh.

Không giống với súng tự động tiếng vang liên thanh, sau khi tiếng súng vang rõ ràng, người thứ tám phù phù ngã xuống đất.

Từ Trạm ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Du cầm súng đứng ở trước mặt.

Vu Duệ đã giải quyết xong hai người khác.

Anh lẳng lặng nhìn cô, xem động tác tiêu chuẩn cô lấy súng, xem ánh mắt cô mang theo sát khí. Từ Trạm không hề che dấu say mê của bản thân, nhưng là Cố Du lại bình tĩnh thu súng, nhổ một bải nước miếng trong không khí.

"Nguy hiểm thật." Sinh tử trước mặt, cô thản nhiên giống như không hề sợ hãi.

Bộ đội chính phủ nhanh chóng chạy tới vùng có tiếng súng, trên người của ba người có vô số vết thương nhỏ, lập tức bị đuổi về căn cứ.

Từ Trạm chưa kịp nói thêm câu nào với Cố Du, cô ngã đầu liền ngủ trên cáng, tướng ngủ ngây ngô, giống như động vật nhỏ không hề phòng bị.

Anh không nhẫn tâm quấy rầy, nghĩ mình còn có cơ hội.

Ai ngờ sau khi đưa trở về xử lý đơn giản miệng vết thương, qua đêm, công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự đã rút lui khỏi.

Chỉ dẫn nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ không cần thiết ở lại.

Còn thế lực võ trang còn sót lại nhanh chóng bị một lưới bắt hết, kết thúc hoàn thành công tác, nửa tháng sau trên phi cơ về nước, trong đầu Từ Trạm tâm tư xao động, đều là bóng dáng một người.

Sau khi về nước, anh vận dụng tất cả phương pháp có thể để tra tìm Cố Du, nhưng trong hồ sơ của công ty tài nguyên chuyên ngành quân sự, người phụ nữ này giống như bốc hơi khỏi xã hội, không hề có tin tức.

Anh hoàn thành thời gian nghĩa vụ quân sự còn lại, không ở lại mà lựa chọn xuất ngũ.

Thời gian hai năm, anh đã nếm trải mùi vị tuyệt vọng.

Một người phụ nữ bất ngờ không phòng ngự xông vào đáy lòng tối tăm mềm mại của anh tùy ý giương oai sau đó tự nhiên rời đi, chỉ để lại khoảng trống rỗng đống hỗn độn.

Anh không có biện pháp gì, mặc kệ nhớ nhung thế nào, hiện thực tàn khốc thủy chung hoàn toàn không cho anh hi vọng.

Mặc dù xuất ngũ, anh vẫn nhận quân ủy điều đi tiếp quản tập đoàn Bắc Phương, đôi khi anh thường lật xem danh sách nhân viên kỹ thuật, nghĩ có ngày kỳ tích có lẽ sẽ xuất hiện.

Kỳ tích bản thân cũng chỉ là cái kỳ tích.

Anh thông qua quan hệ tìm được hình ảnh tư liệu quý giá năm đó dùng để đánh giá tham khảo chấp hành nhiệm vụ, cuối cùng ở tấm hình phát hiện trong sáng sủa có cô gái đang thử súng hết sức chăm chú, vì vệ tinh truyền hình cáp có hạn mà hình dáng mơ hồ.

Từ Trạm in tấm hình này xuống dưới, đây là dấu vết duy nhất cô có khả năng lưu cho anh.

Mặc dù không cam lòng, anh chỉ có thể buộc phải buông tha.

Nếu Từ Trạm không ôm hi vọng, toàn tâm tập trung vào công việc, anh quyết định buông tha cho ngày đầu tiên, chứng kiến kỳ tích xuất hiện.

Có kinh nghiệm giáo huấn lần trước, lúc này đây, Từ Trạm sẽ không bỏ qua cơ hội.