Cánh Cửa Phía Sau Cuộc Hôn Nhân Thứ Hai Của Tổng Giám Đốc

Chương 1: Ly hôn



“Nghê Nhạc Hủy, nếu em thật sự yêu tôi, vui lòng kí vào đơn ly hôn, tôi với Hải Liên sẽ vô cùng cảm kích em.” Nghiêm Xương Thác đem thỏa thuận ly hôn cùng bút đặt ở trước mặt Nghê Nhạc Thủy.

Nghê Nhạc Thủy nhìn người đàn ông trước mắt này, từ nhỏ hai người đã quen nhau, thanh mai trúc mã, kết hôn hai năm, anh cùng cô ly hôn, anh đã quên bọn họ yêu nhau lúc hạnh phúc thế nào sao? Đã quên lời thề non hẹn biển ư?

Vì một người phụ nữ, một cái tiểu tam, anh cùng cô ly hôn.

“Anh yêu cô ta sao?” Nghê Nhạc Hủy lạnh nhạt hỏi.

“Yêu.” Nghiêm Xương Thác dứt khoát trả lời.

“Anh hiểu rõ cô ta sao?” Nghê Nhạc Hủy lại hỏi.

“....” Nghiêm Xương Thác trầm mặc, anh cùng Nghê Nhạc Hủy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không ai so với anh hiểu rõ cô, anh yêu Hải Liên, lại không biết Hải Liên.

“Mẹ biết không?” Nghê Nhạc Hủy lại hỏi.

“Hải Liên mang thai.” Nghiêm Xương Thác áy náy nhìn Nghê Nhạc Thủy, anh cũng không nghĩ nhanh như thế đã cùng cô ngả bài, nhưng mà Hải Liên mang thai, điều này làm cho anh bất ngờ không kịp phòng, chỉ có thể cùng cô ngả bài.

Tiểu tam mang thai, cô cũng mang thai, hai người kết hôn được hai năm, cũng không cố ý không cần đứa bé, nhưng mà cô không mang thai, có lẽ bởi vì công việc của cô, mặc kệ vì nguyên nhân gì, mà lúc này cô lại mang thai.

Nghê Nhạc Hủy do dự vài giây, chuẩn bị đem quần áo trong túi báo cáo chuẩn đoán nhìn lên để đưa cho Nghiêm Xương Thác, nhưng lời nói của anh làm cho cô từ bỏ.

“Nhạc Hủy, mẹ đã lớn tuổi rồi, bà luôn mong được ôm cháu, nếu trong bụng Hải Liên là con gái, có lẽ, mẹ anh sẽ đứng về phía em, nhưng trong bụng là con trai, đã thay Nghiêm gia làm chuyện đó, mẹ anh....”

“Chúng ta ly hôn, là ý tứ của anh , cũng là ý tứ của mẹ anh?” Nghê Nhạc Hủy không nghe nổi nữa, đánh gãy lời nói của Nghiêm Xương Thác.

Thật sự là buồn cười, nói cái gì mà trong bụng Hải Liên mang thai con gái, có lẽ mẹ anh cũng sẽ đứng về phía bên em, trọng nam khinh nữ, lúc này nói cho bọn họ biết, cô cũng mang thai, nếu cô sinh ra là con gái, Du Hải Liên sinh con trai, ly hôn  chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Quan hệ hai nhà không tệ, qua nhiều năm như vậy, cô quả thật không nhìn ra, mẹ anh lại có tư tưởng cổ hủ như vậy.

“Là ý tứ của anh, cũng là ý tứ của mẹ, Hải Liên đã được mẹ mời đến ở trong nhà.” Nghiêm Xương Trác dừng vài giây, lại nói tiếp:”Nhạc Hủy, anh biết là mình có lỗi với em, anh cùng Hải Liên thật lòng yêu nhau, hiện tại Hải Liên lại mang thai, anh không thể làm ủy khuất cô âý, em là người phụ nữ thiện lương, tác thành cho bọn anh đi.

Nghê Nhạc Hủy trong lòng cười lạnh, cô thiện lương, bọn họ khi dễ sự thiện lương của cô sao? Không thể ủy khuất tiểu tam, khiến cho cô ủy khuất sao? Cô tác thành cho bọn họ vậy ai tác thành cho cô.

Nghê Nhạc Hủy cũng có lòng kiêu ngạo, đối với một cuộc hôn nhân sắp kết thúc, cô cũng không còn lưu luyến điều gì, một khóc hai nháo ba thắt cổ, có thể cứu được một cuộc hôn nhân, lại không lấy lại được tình cảm.

Không có tình cảm hôn nhân, hai vợ chồng như người lạ.

“Anh chắc chắn không hối hận?” Nghê Nhạc Hủy vẫn cho anh cơ hội cuối cùng.

“Chắc chắn.” Nghiêm Xương Thác dứt khoát gật đầu.

Nghê Nhạc Hủy không hề do dự, cầm bút kí lưu loát tên mình. “ Nghiêm Xương Thác, nhớ kỹ lời nói hôm nay của anh, xin đừng đến tìm tôi, tôi có thể tái hôn, nhưng cũng sẽ không cưới, tạm biệt chồng trước của tôi.

Nghê Nhạc Hủy buông bút, đứng dậy rời đi, cô không có thu dọn đồ đạc, những thứ kia cô đều không cần, có đáng giá hay không đáng giá cũng thế, cô ngay cả người cũng không cần, còn muốn mấy thứ này làm gì?

Nghê Nhạc Hủy tay không rời khỏi nhà, cao hứng nhất cũng mẹ Nghiêm và Du Hải Liên, vốn hai người còn cho rằng cuộc hôn nhân sẽ không dễ dàng kết như vậy, đã là phụ nữ thấy chồng mình ngoại tình, lại vì tiểu Tam mà muốn ly hôn cùng mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn, vốn dĩ  bọn họ còn muốn ra chiêu, cho cô một chút tiền, chẳng qua là khiến bọn họ bất ngờ, Nghê Nhạc Hủy lại sảng khoái nói rằng, cái gì cũng không muốn, tay không rời khỏi nhà.

Bốn năm sau.

Thành phố Y khoa đại học y của bệnh viện nhân dân, ở phòng khám sản khoa.

“Bác sĩ Nghê, xin chào.”

Hôm nay Nghê Nhạc Hủy ghé thăm phòng khám, chuyên tâm vào công việc cũng vì ngoài cửa có rất nhiều sản phụ đang đợi.

Một tuần cô chỉ khám duy nhất một lần, đó là vào ngày thứ ba, số lượng cô khám rất ít vì vậy muốn cô khám thì phải đến bệnh viện từ sớm để đăng kí hoặc là hẹn trước.

“Nhan phu nhân, tôi nhớ đã hẹn cô vào thứ ba tuần sau.” Nghê Nhạc Hủy thấy Chương Ngạo Lôi đến có chút ngạc nhiên, cô hẹn là vào thứ ba tuần sau, hôm nay cô ấy liền đến, do cô nhớ lầm, hay...

“Bác sĩ Nghê, bụng tôi có chút khó chịu, cho nên tôi liền đến sớm xếp hàng để đăng kí, muốn cô kiểm tra xem sao.” Chương Ngạo Lôi có chút băn khoăn, bác sĩ Nghê khám số lượng ít, cô chiếm mất một số, thì sẽ có người không được.

Nghê Nhạc Hủy thấy sắc mặt cô rất tệ, nghe cô nói bụng có chút khó chịu, cũng không để ý, đây là lần đầu cô mang thai, lại là thụ tinh trong ống thí nghiệm, bởi vậy cô đặc biệt cẩn thận, ngoài việc đến khám sức khỏe định kỳ, nếu cô có chút không khỏe, thì liền đến bệnh viện kiểm tra.

Đối với sức khỏe của cô, Nghê Nhạc Hủy hiểu rõ nhất, tất cả đều bình thường, dự tính trong tháng này cô sẽ sinh, với Nghê Nhạc Hủy hiểu tình trạng thể chất của cô, khả năng sinh non là khá nhỏ, nhưng cũng có thể xảy ra việc gì đó.

Biểu hiện của Chương Ngạo Lôi là biểu hiện phiền muộn trước khi sinh, không dễ gì mới mang thai được, càng cẩn thận dè dặt, liền tạo ra một áp lực vô hình.

“Nhan tiên sinh đâu?” Nghê  Nhạc Hủy thấy cô bụng lớn phệ nệ, di chuyển có chút không tiện, đỡ cô tiến vào phòng, từ lúc Chương Ngạo Lôi mang thai, mỗi lần đến kiểm tra thai sản đều là cô, cô đều tự mình đến, không biết tình huống của cô, còn tưởng rằng cô là mẹ đơn thân.

“Anh ấy bận.” Chương Ngạo Lôi cười trả lời.

“Bận hay chỉ là lí do cự tuyệt cùng cô đến kiểm tra, nếu có quan tâm, bất luận có bận đến đâu, cũng sẽ dành thời gian đưa vợ mình đi kiểm tra, tính huống của cô thật đặc biệt.” Nghê Nhạc Hủy nhịn không được vì bênh vực cho Chương Ngạo Lôi, cô bụng lớn như vậy, mà chồng cô ấy lại yên tâm để cô một mình tới kiểm tra thai sản.

Nghe Nghê Nhạc Hủy nói, Chương Ngạo Lôi cười ôn hòa.

“Bác sĩ Nghê, cô đây là không đúng rồi, cô không thể vì quen biết cô ấy, mà khiến cho cô ấy chen ngang, chúng tôi còn rất nhiều người như vậy đều phải xếp hàng.”

“Bác sĩ Nghê, chúng tôi đến khám cũng bởi vì danh tiếng của cô, cô không thể làm việc thiên vị.”

“Đúng vậy, số của cô lấy khó khăn thế nào, cô không phải không biết, tôi phải đứng đợi một tháng mới lấy được.”

“Cô mà để cho cô ấy vào trước, tôi... Chúng tôi liền khiếu nại cô với bệnh viện.

Tiếng oán giận vang lên, Nghê Nhạc Hủy khiến cho mọi người phẫn nộ.

“Bác sĩ Nghê.” Chương Ngạo Lôi áy náy nhìn Nghê Nhạc Hủy. “Khiến cô gặp phiền toái rồi.”

“Nhan phu nhân, cô số mấy? Nghê Nhạc Hủy hướng về phía Chương Ngạo Lôi hỏi, chưa cho cô cơ hội trả lời, Nghê Nhạc Hủy liền trực tiếp lấy tờ giấy ghi số thứ tự trong tay cô. “ Hôm nay, tôi liền cho cô ấy kiểm tra trước tiên, cô ấy không ở trong nhóm các người, mà là số 1, vậy các người nhường số 1 trong viện khám trước đi.”

Nghê Nhạc Hủy nói dứt lời, đỡ Chương Ngạo Lôi vào phòng, chốt cửa lại, động tác lưu loát liền mạch.

“Bác sĩ Nghê, Nhan phu nhân là số 1, vì sao không để cho người bên ngoài biết?” Trợ lý không hiểu hỏi, Nghê Nhạc Hủy không nói, trợ lý liền không hỏi nữa.

Chương Ngạo Loi mang thai 38 + 3 tuần, Nghê Nhạc Hủy cho Chương Ngạo Lôi nằm xuống, kiểm tra huyết áp, độ cao của tử cung, chu vi của bụng, nghe nhịp tim của thai nhi và kiểm tra vị trí thai nhi.

Máu, nước tiểu, theo dõi thai nhi được kiểm tra từ tuần trước, Nghê Nhạc Hủy không cho cô ấy kiểm tra lại nữa, cô ấy thường đến kiểm tra thường xuyên, tất cả đều bình thường.

“Bác sĩ Nghê, có phải hay không...”

“Đừng tự hù dọa bản thân.” Nghê Nhạc Hủy đánh gãy lời nói của Chương Ngạo Lôi, còn nói thêm “ Không sai biệt lắm đến ngày sinh dự tính, thời gian này cứ đến đây kiểm tra định kỳ và theo dõi nhịp tim thai nhi, đã kiểm tra từ tuần trước, lần này tôi sẽ không kiểm tra lại, mọi thứ vẫn bình thường, cô chỉ đang phiền muộn trước khi sinh, đừng gây áp lực cho bản thân mình, hãy thư giãn chuẩn bị sinh, quan trọng nhất vẫn là mẹ tự kiểm tra thói quen của thai nhi.

Kiểm tra xong cho Chương Ngạo Lôi, Nghê Nhạc Hủy trở lại chỗ ngồi, trợ lý nâng Chương Ngạo Lỗi dậy, Nghê Nhạc Hủy lại dặn dò một số điều cần thiết nữa.

Lúc này, ở ngoài cửa.

“Thái độ gì vậy?”

“ Người như vậy cũng xứng làm bác sĩ?”

Âm thanh oán giận nổi lên khắp nói, nhóm sản phụ rất yên tĩnh, tất cả oán giận đều là của người nhà của họ.

“Số 1 là ai? Không biết ai cao giọng hỏi, thấy không ai đứng ra, lại kêu: “Số 2 là ai?”

“Tôi.” Có người đứng dậy.

“Anh là số 2, tôi là số 3, đi, chúng ta đi khiếu nại bệnh viện, tôi xem thử cái người lợi dụng việc mình làm bác sĩ này là ai, Nghê Nhạc Hủy, nhớ kỹ, cô ta tên Nghê Nhạc Hủy.”

“Chồng, anh đừng náo loạn.”

“Vợ, anh không thể để em chịu thiệt, việc này em đừng để ý, cứ an tâm ngồi chờ ở  chỗ này, chúng ta đi.” Nói xong người đàn ông lôi kéo người số hai đi cùng.

“Chồng, đừng...” Cô gái muốn đuổi theo ngăn cản, nhưng cô bụng đã lớn, di chuyển không tiện, thiếu chút ngã, may mắn có người bên cạnh đỡ cô, lại một trận oán giận vang lên.

“Các người bình tĩnh, Nhan phu nhân chính là số 1.” Trợ lý đỡ Chương Ngạo Lôi đi ra.

Nghe được số 1, mọi người liền im lặng, chả trách số 3 gào to số 1 không ai đứng ra.

“Thật xin lỗi, khiến mọi người gặp phiền toái rồi.” Chương Ngạo Lôi nói xin lỗi

“ Số 2... có đây không? Trợ lý kêu lên, thấy không ai đứng ra, lại gọi số 3. “Số 3 đâu?”

“Số 2 cùng số 3 đi khiếu nại bệnh viện.” Có người nói

Tờ giấy ghi số đang ở trên người bọn họ, phụ nữ có thai dù ở đây nhưng không cầm giấy cũng vô dụng.

“Số 4.” Trợ lý lại gọi số 4, người nhà số 4 cùng đi vào phòng.

Đến giờ cơm trưa, Nghê Nhạc Hủy bị chủ nhiệm khoa sản mời vào văn phòng.

“Nghê Nhạc Hủy, tháng này cô bị khiếu nại vài lần?” Chủ nhiệm sản khoa Ôn Trí Phàm hỏi.

“Chủ nhiệm, lần này chỉ do người nhà thai phụ náo loạn.” Nghê Nhạc Hủy vô tội nói.

“Nhan phu nhân là số 1, tại sao cô không nói.” Ôn Trí Phàm gãi đầu, rõ ràng là một việc rất đơn giản, vì điều gì đó, cô để sự tình càng lớn.

“Chủ nhiệm, anh chẳng lẽ đã quên, anh đã cảnh cáo tôi, thời gian đi làm, không được tán ngẫu.” Nghê Nhạc Hủy nói.

“Đây không phải là tán ngẫu, mà là công việc.” Ôn Trí Phàm không ngờ cô dùng lời nói của anh để phản bách.

“Không liên quan đến tình hình bệnh nhân, không phải tán ngẫu thì là cái gì?” Nghê Nhạc Hủy đem sợi tóc vén ra đằng sau tai.”

“Cô...” 

“ Được rồi chủ nhiệm, tôi muốn ăn cơm.” Nghê Nhạc Hủy quay người, đi ra ngoài cửa, chưa được mấy bước thì quay lại, nói: “Đúng rồi, hôm nay số người đến tương đối nhiều, tôi muốn tăng ca, làm phiền anh sau khi tan tầm đi đến nhà trẻ đón Hàm Hàm.”