Canh Bạc

Chương 42



Chuyển ngữ: Pussycat

***

Bak-kut-teh được nấu từ các loại hương liệu và đồ gia vị, trong nước canh không có lá trà gì cả, ăn vào thì thấy thơm nồng mùi vị hạt tiêu, là món ăn vô cùng ngon miệng.

Dư Y rất thích món ăn này, sáng sớm còn kêu A Thành đi ra ngoài mua bánh quẩy về. Bánh quẩy được xé thành những múi nhỏ, nhúng vào bak-kut-teh có một mùi vị đặc sắc.

Cô ăn đến hưởng thụ. Nhưng Trần Chi Nghị ở đối diện không có chạm vào chén bak-kut-teh, chỉ luôn mỉm cười nhìn cô. Gần gũi như vậy, anh có thể thấy lông mi của Dư Y chớp động, còn có thể thấy rõ vết canh bẩn trên môi của cô, giống như quay lại mấy năm trước – anh ở nhà trọ nấu cơm chiều, chờ cô về đến nhà, hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn cô suốt, Dư Y trừng anh, hỏi anh nhìn cái gì, lúc nói chuyện trên môi còn dính nước tương.

Dư Y để chén canh xuống, cười tủm tỉm nói: “Nhìn đủ chưa?”

Trần Chi Nghị rủ mắt xuống: “Chưa đủ.”

Anh ta trái lại rất thẳng thắn. Dư Y thở dài trong lòng, thật sự không rõ là lúc này anh ta lại muốn làm cái gì, dứt khoát nói thẳng ra: “Anh có chuyện thì nói mau, tôi bề bộn nhiều việc.”

Ở đầu kia, A Thành như gà mắc tóc, một hồi cầm một cái khăn lau từ phòng bếp đi ra, lau lau nơi này chùi chùi nơi kia, một hồi lại ngồi xuống ghế ăn cơm, vểnh tai đưa lưng về phía phòng khách.

Trần Chi Nghị liếc nhìn về phía phòng ăn, Dư Y thì coi như không biết, anh đành phải cười cười, nói: “Em có biết Nguỵ Tông Thao là ai hay không?”

Dư Y dựa vào sô pha, rờ cằm nói: “Biết. Con riêng của nhà họ Nguỵ tập đoàn Vĩnh Tân, anh đã điều tra qua.”

Trần Chi Nghị lắc đầu một cái, cũng không có nói tới Nguỵ Tông Thao, mà nói: “Chu Thế Thành là người Singapore, từng tham gia trận đấu vua bài, Phùng Đức Tuyền là một gã tài xế, cha mẹ Trang Hữu Bách làm công ở Singapore, khi anh ta hơn mười tuổi cũng sang Singapore. Còn có Giang Tán, anh ta tốt nghiệp ở tỉnh M, ngành máy tính, đã làm hacker, từng có tiền án. Em nói chuyện Nguỵ Khải Nguyên của tập đoàn Vĩnh Tân tạo bằng cấp giả, bạn học của của ông ta có dễ dàng tra ra hay không?”

Trần Chi Nghị lại nói: “Tôi tra không ra thân phận của Nguỵ Tông Thao. Hiện giờ tôi đang nghiên cứu mạng lưới quan hệ của mấy người này. Điểm chung giữa họ chính là Nguỵ Tông Thao, tra ra anh ta chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi có thể điều tra ra, sau này nhà họ Nguỵ cũng có thể điều tra ra.”

Dư Y không ngờ A Tán lại là một học sinh rất giỏi, hèn chi mỗi lần cần tin tức thì Nguỵ Tông Thao sẽ phái A Tán đi thăm dò điều tra. Nhưng mà có phải là hơi có chút không biết trọng nhân tài hay không?

Dư Y tiếc nuối cho A Tán, cười hỏi: “Sau đó thế nào?”

Trần Chi Nghị cười khẽ, lắc lắc đầu: “Em chắc chắn đã sớm biết được lai lịch của Nguỵ Tông Thao có vấn đề. Em có biết là anh ta có quen biết với cha của em hay không?” Anh ta quan sát vẻ mặt của Dư Y, trong lòng hiểu rõ: “Em cũng đã biết rõ, xem ra em và anh ta phát triển suông sẻ.”

Anh ta không cười nữa, mặt không chút thay đổi, dựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt nhìn Dư Y chăm chú, nói: “Nhưng em chắc chắn không biết cha của em là bị tố cáo như thế nào!”

Dư Y liếc Trần Chi Nghị, nhìn anh ta hồi lâu không nói một lời, hơn nửa ngày mới hét lên: “A Thành, anh trở về phòng đi!”

A Thành lập tức nói: “Tôi đang ăn, không muốn trở về phòng!”

Dư Y quát lớn: “Trở về phòng!” Đúng là chưa từng có sự lạnh lùng quyết đoán như vậy, không cho phép người khác phản kháng, bộ dáng không giận mà uy rất giống với Nguỵ Tông Thao. A Thành lập tức chạy lên lầu.

Trần Chi Nghị chăm chú nhìn Dư Y thật sâu, nghe được tiếng hét chói tai của cô, anh dường như nhớ lại thời gian ngày xưa. Ngày đó Dư Y đi ra từ trại tạm giam, mặt không chút thay đổi từ đầu tới cuối, mẹ Dư lôi kéo Dư Y ngồi vào trong xe của anh, dọc đường nắm tay Dư Y, ánh mắt không ngừng liếc về phía người lái. Trong lòng Trần Chi Nghị hiểu rõ, biết mẹ Dư đã không còn người nào để cầu xin, hy vọng vào Trần Chi Nghị có thể giúp đỡ.

Đến khi xe dừng lại, mẹ Dư đi lên lầu trước, Dư Y hỏi rất trực tiếp, sau khi nghe xong câu trả lời của Trần Chi Nghị thì cô có vẻ mặt thất vọng. Trần Chi Nghị nhớ rõ cảnh đó – mặt trời chiều ngã về tây, Dư Y rủ đầu xuống, mái tóc dài đã rất lâu rồi không được chăm sóc đến, màu tím đã bị phai thành màu đỏ cam, trong chiều mùa hè nóng rực như là muốn bốc cháy lên, chói mắt như thế.

Trần Chi Nghị khẽ nói chuyện với cô, sau khi nói xong Dư Y lập tức giận dữ nhìn anh, hai mắt đã muốn bốc hoả, lời nói tàn nhẫn, sinh ra vẻ uy nghiêm. Trần Chi Nghị không có trả lời, cho đến khi cô đi khỏi không quay đầu lại, anh mới cười ảm đạm.

Trần Chi Nghị quay lại hiện tại, không nhanh không chậm cầm lấy bak-kut-teh ở trên bàn uống một ngụm, nói: “Lạnh rồi.”

“Cần tôi giúp anh hâm nóng lại không?” Dư Y nhàn nhạt châm biếm.

Trần Chi Nghị nhẹ giọng nói: “Cho tới bây giờ tôi luôn không nỡ để em làm việc.” Anh ta rốt cuộc đi vào vấn đề chính: “Vài ngày trước tôi đã tự mình đi Singapore một chuyến. Trước khi đi Singapore tôi đã trở về nhà một chuyến, gặp qua chú Trương kỉ uỷ, nhà em và ông ta cũng là quen biết cũ.”

Dư Y còn nhớ một người như vậy, cương trực công chính, vô cùng cẩn thận, cứng ngắc. Trần Chi Nghị tiếp tục: “Dựa vào ghi chép, trước tiên là bọn họ phát hiện sự khác thường của bí thư Nhạc, nguyên do là ngân hàng làm việc sơ xuất một lần, người có ý đã từ trong sai lầm tìm ra vào mấy năm trước bí thư Nhạc đã ăn hối lộ một khoản tiền lớn, cũng chính là năm em lớp 11 lên lớp 12.”

Trần Chi Nghị mang đến một tập tài liệu, nói tới đây, anh ta cầm tài liệu đưa cho Dư Y: “Lai lịch của khoản tiền này bất minh, do lúc ấy bị quản lý vụ án tham ô, bí thư Nhạc cũng không có cãi lại, lúc sau kiểm tra đối chiếu phát hiện có vấn đề, nhưng có đủ loại nguyên nhân nên cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Tôi điều tra thật lâu, chỉ tra ra được khoảng thời gian đó bí thư Nhạc cùng người trong bức ảnh này từng có tiếp xúc gần gũi.”

Dư Y cực kỳ quen thuộc với số tiền hiển thị trong tài liệu. Trong trang sau còn đính kèm mấy tấm ảnh chứng nhận. Theo tư liệu cho biết thì người trên bức ảnh đã định cư ở nước ngoài.Dư Y cúi đầu nhìn bức ảnh, cười nói: “Suy đoán vô căn cứ?”

Trần Chi Nghị “Ừ” một tiếng, nói: “Người đó là Hoa kiều Singapore, tám năm trước có chút danh tiếng ở thành phố Hải Châu, theo như ba mươi năm làm việc của cha em, chưa bao giờ tiếp xúc với người Singapore, chỉ có người đó là ngoại lệ. Tám năm trước, lúc Nguỵ Tông Thao lập công ty, từng được sự giúp đỡ của bạn bè của cha em. Tất cả những ghi chép về anh ta ở trong nước đều là giả. Ai có khả năng thay trắng đổi đen như vậy?”

Anh ta đi đến kết luận: “Thời gian ăn khớp, quốc tịch phù hợp, không có gì chính xác hơn suy đoán này. Em thông minh như vậy nhất định là trong lòng hiểu rõ. Chủ nhân của số tiền này không phải là hung thủ, mà chỉ là đồng loã.”

Trần Chi Nghị rất hiểu Dư Y. Ngoại trừ cha mẹ Dư Y, anh là người làm bạn với Dư Y lâu nhất. Dư Y bĩu môi là anh biết cô đang ghét, Dư Y liếc mắt nhìn một cái là anh biết cô có hứng thú, Dư Y chủ động giúp đỡ là anh biết cô có mục đích, Dư Y nóng hay lạnh anh cũng rõ như lòng bàn tay. Anh biết rõ tử huyệt của Dư Y hơn Nhạc Bình An – ai cũng không chạm vào được, ai cũng không tổn thương được. Ngay cả ông nội và chú rất cưng chiều cô cũng không có cách nào có được một chút mảy may tha thứ của cô.

Dư Y còn đang xem ảnh chụp, Trần Chi Nghị nhìn không ra biểu cảm của cô, yên lặng hồi lâu mới nghe cô mở miệng, điềm nhiên như không có việc gì, giọng nói mang theo ý cười: “Vậy thì như thế nào, quả thật là cha tôi vi phạm pháp luật, ông ấy cũng đã nhận án tử hình rồi, vậy thì như thế nào…”

Cô không ngẩng đầu, lặp lại hai lần “vậy thì như thế nào”, cảm xúc không thấy thay đổi. Nhưng Trần Chi Nghị lại căng thẳng trong lòng, không khỏi bấu vào tay vịn của sô pha, nụ cười có chút cứng ngắc, giọng nói ngượng ngùng, không đề cập tới Nhạc Bình An, chỉ nói: “Người nhà họ Nguỵ tranh đấu sẽ liên luỵ đến em. Em đã muốn rời đi từ lâu, đừng lại để bị cuốn vào thị phi của những người khác. Tôi đã nhìn thấy em trên báo chí, sớm hay muộn gì thì ông nội và chú của em cũng thấy được. Không muốn gặp bọn họ thì em nên nhanh chóng rởi đi.”

Anh đứng dậy, nhìn thấy Dư Y vẫn ngồi cúi đầu không nhúc nhích, rốt cuộc nhịn không được đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Nhất Nhất…” Cuối cùng cũng không nói nên lời nào khác.

Khi đó Nguỵ Tông Thao còn đang ở tập đoàn. Anh có rất nhiều công việc phải làm, bận rộn liên tục đến trời tối anh mới trở về. Ngồi ở trong xe sắp đến cổng nhà, khi đi qua một toà nhà gần căn biệt thự thì anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nơi đó tối đen như mực.

Về đến trong nhà, trong phòng khách chỉ có một mình A Thành, Nguỵ Tông Thao hỏi: “Dư Y đâu rồi?”

A Thành trả lời: “Ăn xong cơm chiều thì đi vào phòng sách, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa ra.” Hồi sớm anh ta đã gọi điện thoại thông báo cho Trang Hữu Bách trước, bây giờ anh ta lại kể lại tỉ mỉ: “Ông Trần ngồi mấy tiếng đồng hồ, nửa tiếng đầu tôi ngồi trong phòng ăn có thể nghe được bọn họ nói chuyện, sau đó cô Dư đuổi tôi lên lầu, tôi không nghe được cái gì nữa.”

Nguỵ Tông Thao gật đầu, sau khi cơm nước xong mới đi lên lầu, tắm rửa xong thấy Dư Y còn chưa trở về, anh quyết định đi phòng sách.

Dư Y ngồi xếp bằng trên ghế giám đốc xem phim bộ, nhìn thấy Nguỵ Tông Thao vào cửa, cô thờ ơ liếc mắt một cái.

Nguỵ Tông Thao lập tức đi về phía cô, bàn tay vòng qua hai bên eo cô, dùng sức một cái đã bế cô đứng lên. Dư Y phiền chán kêu một tiếng, nháy mắt đã bị Nguỵ Tông Thao đặt lên đùi anh, cằm bị đối phương kềm kẹp nâng lên.

Nguỵ Tông Thao trầm mắt hỏi: “Bị khó chịu cái gì vậy?”

Dư Y lắc đầu một cái, không thể làm cho anh bỏ ra, cô cau mày gạt tay anh ra, hơn nửa ngày mới ào ào nói: “Mỗi tháng phụ nữ bị khó chịu hai ba ngày, anh không biết sao!”

Nguỵ Tông Thao cười, hôn cô một cái, nói: “Không biết, tôi chỉ biết là em sẽ khó chịu năm ngày.”

Dư Y rốt cuộc chui vào trong lòng anh, buồn bực nói: “Trần Chi Nghị đã tra ra được A Thành là Chu Thế Thành, nói là đều biết ngay cả anh ta từng tham gia trận đấu vua bài. Không bao lâu sau anh ta có thể đào ra gốc gác của anh, anh nên cẩn thận đối phó.”

Nguỵ Tông Thao “Ừ” một tiếng, hỏi cô: “Em không tò mò tôi ở Singapore làm cái gì sao?”

Dư Y vẫn còn buồn phiền nói: “Có thể làm cái gì, tóm lại không giống như là làm chuyện tốt. Tôi không tò mò, biết càng ít thì càng an toàn.”

Nguỵ Tông Thao nhịn không được cười, lại hôn cô một cái, một lát sau mới nói: “Cũng chỉ là chút chuyện này?”

Dư Y từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua cái cằm của anh, rồi quét qua mũi anh, cuối cùng là ánh mắt của anh. Ánh mắt trầm lắng, tối như là màn đêm bao la, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, càng sâu không thể lường. Dư Y ôm cổ anh, hơi lắc đầu nói: “Không vội, trước hết anh chuyên tâm làm cho tốt việc của mình, vài ngày là tôi sẽ bình tâm lại!”

Vẻ mặt của Nguỵ Tông Thao sa sầm, sau một lúc lâu mới cười nhẹ một tiếng, ôm Dư Y xem phim bộ bắt đầu chiếu.

Dư Y cũng không định gây chuyện gì, để tránh cho Nguỵ Tông Thao khỏi phải phân tâm vào thời khắc mấu chốt này. Ngày thứ ba sau khi Nguỵ Tông Thao mặc xong quần áo, bới Dư Y từ trong chăn ra, vỗ thức cô, nói: “Mấy ngày nay sẽ có tin đồn, nhớ kêu A Thành mua vài tạp chí giải trí về.”

Dư Y mắt buồn ngủ, lơ mơ gật đầu, lại bị Nguỵ Tông Thao nhét trở về trong chăn.