Canh Bạc

Chương 20



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Trang web được mở ra làmột diễn đàn nổi tiếng ở trong nước, lượt ghé thăm mỗi ngày không đếmxuể. Người tò mò hóng chuyện hoặc những người tung tin giật gân muốngiấu mặt thích nhất là trang này, đen cũng có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành không màu, đồng thời thích hợp nhất cho việc vạch trần các chân tướng.

Mấy ngày trước có một bài được đăng trên trang này, tựa đề có những từ rất hấp dẫn ánh mắt củamọi người như “nữ minh tinh”, “nhà giàu”, “giao dịch”… Nhân vật namchính tên là W, thân phận là tân chủ tịch của tập đoàn mới được lên sànchứng khoán. Nội dung tin tức này đã có từ lâu, tất cả đều không đượccoi là mới mẻ gì. Người tinh mắt vừa thấy liền biết được W là chỉ ngườiấy, điều thật sự khiến người trên mạng hứng thú chính là ở tin giật gânsau đó.

A Tán nói: “Hôm nay khilướt web thì nhìn thấy một tin tức về tập đoàn Vĩnh tân, lần đầu tiênđưa tin về anh, nói là nhà giàu tranh gia tài, chú ruột làm cho cháu bịthương, khiến cho cháu ruột hiện giờ không rõ ở đâu. Tôi căn cứ vào nộidung này đã tìm ra được nơi phát ra tin tức, người phóng viên đó đã xembài post này nên mới viết ra tin tức như vậy.”

Lời văn của người viếtbài post thật là hay, mạch lạc rõ ràng, trước là dìm xuống sau là tângbốc, đồng thời lấy những nhà giàu khác để so sánh và suy đoán. Phần đầuchính là nói đến những tai tiếng của W cùng các nữ minh tinh khác, những phần sau đó thì viết sai lệch sự thật, nói là nhà giàu tranh đấu, khiến cho người con riêng là Nguỵ Tông Thao từ nhỏ đã sống ở một thành phốnhỏ vùng duyên hải đông nam, năm trước được cô là Nguỵ Tinh Lâm tìm về,bắt đầu từ đầu năm đã không rõ ở nơi nào, phóng viên tìm kiếm một hồicũng không tìm ra được tung tích của Nguỵ Tông Thao.

Theo sau bài post, cóngười ở trên mạng nói hồi tết âm lịch từng gặp mặt Nguỵ Tông Thao mộtlần ở quê nhà, nội dung kể nửa thật nửa giả, làm cho người ta tin tưởng. Mà kiểm tra tư liệu đăng ký của người này ở trên mạng, quê của ngườinày đúng là ở thành phố Lư Xuyên!

A Tán tiếp tục nói: “Bâygiờ mỗi ngày đều có nội dung mới, người đăng bài viết này sử dụng IP ảo, cuối cùng tra ra là địa chỉ ở nước ngoài!” Một thành phố với núi tuyếtnổi tiếng ở nước ngoài.

Nguỵ Tông Thao đã trở vào phòng khách, ngồi trên sô pha xem bài post. A Tán cảm thấy rằng vàonhững lúc như thế này Nguỵ Tông Thao phải tức giận mới đúng. Dù sao thìanh đang ở ẩn ở nơi này đều là kế sách của anh, thời cơ chưa tới thì đãbị tiết lộ, nhất định anh sẽ không vui.

Thế nhưng Nguỵ Tông Thaoxem bài post, từ đầu đến cuối trên môi đều có nụ cười nhạt. A Tán nhìnkhông ra là anh cười thật hay cười giả, chỉ có thể không nói tiếng nào,ngồi ở một bên chờ đợi mệnh lệnh. Hồi lâu anh ta mới nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Gần đây cổ phiếu của Vĩnh Tân đang từ từ sụt giá, chúng ta giúpngười đó một phen!”

Nguỵ Tông Thao nhìn vềphía A Tán: “Có thể hồi đáp ngay phía dưới, giúp tôi tiết kiệm không ítsức lực!” Đóng máy tính lại, anh lại nói: “Đúng rồi, nghe nói là ‘đạihội đánh bài hữu nghị’ đã bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi xem đi!”

Ở đầu kia của Nho AnĐường, bên trong sòng bài, trận đấu được tiến hành hừng hực như lửa. Ngô Phỉ sai sáu người phục vụ ở khách sạn lại đây giúp đỡ. Mọi người đềubận rộn đầu tắt mặt tối, hơn nữa ở bên ngoài giống như có dấu hiệu trờisẽ mưa, mọi người dời bàn vào lều che mưa, hơn nửa ngày mới làm xong mọi chuyện ổn thoả.

Rốt cuộc Dư Y cũng cóthời gian rảnh để nghỉ giải lao, trốn vào nhà bếp uống ly nước, nhântiện lướt qua mạng một chút.Vừa nhìn một cái thì thấy lúc trước có mấytrăm ngàn lượt view, nay đã tăng lên và vượt qua ngưỡng một triệu view.Cô vội vàng nhìn thật kỹ, phát hiện trong các hồi đáp có một tài khoảnvừa đăng ký, phát ra tin tức rằng bằng cấp của chủ tịch W là giả tạo,nội dung tin đồn có chứng cứ hợp lý, mức độ tin tưởng cao. Dư Y lập tứctìm tòi thử những chữ then chốt, quả nhiên nội dung này đã trở thành tin tức hàng đầu ngay lập tức, dễ dàng áp đảo cái tin tức con riêng kia.

Dư Y thầm mắng nửa đườnglại xuất hiện một Trần Giảo Kim, ngay lập tức hồi đáp, nhấn mạnh tin tức vừa sai lệch mình post lúc đầu. Âm thanh của mọi người ở bên ngoàiphòng bếp ồn ào, cô tăng nhanh tốc độ đánh chữ, nhưng vẫnmất nhiều thờigian mới đánh xong, bà chủ đã lớn tiếng thúc giục cô đi ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời đãtối, đèn trong sòng bài đều bật lên, rất nhiều người đều ăn cơm chiềutại đây, lớn tiếng bàn luận ván bài vừa rồi. Bỗng nhiên tất cả các âmthanh đều ngưng lại trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều nhìn ra cửa,thấy có ba người đàn ông xuất hiện ở đó. Người bên trái đeo kính mắt nhã nhặn lịch sự, người bên phải hơi lùn, hai người đều đứng ở phía sau,cách người ở giữa một khoảng.

Người đàn ông đứng ở giữa có thân hình cao lớn, đỉnh đầu gần như chạm đến phía trên cửa. Cái cửacó thể chứa đủ bốn người đi qua cùng một lúc, giờ phút này lại có vẻchật hẹp. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, giống như hoà vào với mànđêm ở sau lưng, bước chân vững vàng mạnh mẽ, có thể nghe được tiếng giày da giẫm trên sàn, từng bước từng bước, vững vàng và nặng nề.

Từ cửa đi vào, chỉ có năm sáu bước ngắn ngủi, anh ta đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bà chủhoàn hồn trước, cười nói: “Anh Nguỵ đến đây, ông Lý kia nhường bàn lạimột chút, anh Nguỵ cũng đến thi đấu!”

Mọi người ồ lên, thì thầm với nhau một hồi.

Bọn họ đều biết đêm giaothừa có người ngoài dọn vào ngôi nhà cổ bỏ trống, thỉnh thoảng cũng cóláng giềng tình cờ trông thấy người ở nhà cổ, chỉ là số lần trông thấyngười đàn ông này thì rất ít.

Nguỵ Tông Thao đến nơinày hơn một tháng, luôn ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài đitản bộ vận động. Thời gian ra ngoài đều là lúc buổi tối, trong bóng đêmtoàn bộ mặt mũi đều trở nên mơ hồ, cho nên không có ai thật sự thấy mặtanh ta. Cho tới bây giờ, ở dưới ánh đèn của sòng bài, bọn họ mới thấy rõ ràng thân thể cường tráng của người này, mặt mũi góc cạnh sắc bén,nghiêm khắc khiến người ta phải kính trọng.

Dư Y đứng ở cạnh quầy,lén lút bỏ máy tính vào ngăn kéo, phát hiện có người tới gần ở phía sau, cô lập tức quay đầu lại thì gặp Trần Chi Nghị đang mỉm cười nhìn cô:“Bất ngờ sao?”

Dư Y liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao đang được bà chủ ân cần đón tiếp đến bên bàn, nói: “Quả thật là bất ngờ!”

Bà chủ cũng vô cùng bấtngờ, nửa giờ trước nhận được điện thoại đăng ký tham gia của Trang HữuBách, nghĩ thầm rằng anh ta vậy mà cũng có hứng thú vô giúp vui, khôngnghĩ tới người đến giúp vui lại là “anh Nguỵ” này.

Bà đã gần sáu mươi tuổi,vẫn có chút ít bản lĩnh nhìn người, dĩ nhiên là có thể nhìn ra Nguỵ Tông Thao không phải là người bình thường, lại tới lui thân mật với bọn Khỉcòi. Xem ra những người này cũng không phải là những người làm ăn chânchính, chi bằng chiêu đãi cho thật tốt, bình yên tiễn đi, mọi sự đều anổn.

Có hàng xóm biết được Dư Y là người giúp việc của bọn họ, liền gọi Dư Y đi châm trà. Chỉ một látsau, Dư Y liền mang trà lại, cười tủm tỉm châm cho ba người.

Hàng xóm nhiệt tình hiếukhách, hỏi han trong một lúc, vây quanh mấy người Nguỵ Tông Thao nóichuyện. Người trả lời nhiều nhất chính là người có vóc dáng thấp kia.Nguỵ Tông Thao cũng không để ý đến bọn họ, ngược lại nhẹ nhàng gõ cáibàn, nói: “Rót thêm!”

Dư Y vừa định rời đi, sau khi nghe vậy chỉ có thể nhắc ấm trà lên lần nữa, chậm rãi rót nước tràtrong xanh vào ly. Cô nghe Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Em nói xem,tôi có thể thắng hay không?”

Là trận đấu hay là chuyện khác? Dư Y không biết anh ta có ngụ ý gì, cười nói: “Anh Nguỵ vừa đến,bọn họ đều ngây người không nói nên lời, còn không có kiểm bài kỹ, anhđã thắng một bước!”

Nguỵ Tông Thao cười cười, chỉ nhìn cô, không nói nữa.

“Đánh bài hữu nghị” là bà chủ tạo ra, không có quy tắc gì, nội dung cuộc thi đấu đều là một mình bà quy định.

Tổng cộng cuộc thi đấu có ba trận, trận đầu là mạt chượt Lư Xuyên, trận thứ hai là bài song khấu, trận thứ ba là chơi tài xỉu. Mạt chượt cùng song khấu, ba ván thắnghai, tài xỉu tiến hành năm ván, oẳn tù tì quyết định người thứ nhất làmcái, sau đó thay phiên nhau làm.

Bài song khấu là bàimà 4 tay chơi, 2 người đối diện là 1 đội, bên nào hết bài trước thì bênấy thắng. Cat và Mon không biết VN mình gọi là gì nữa vì không rành chơi bài. Hình minh họa ở đây:

http://s1.fhgame.com/image/2013/05/shuangkou_pic–76f1d–.jpg

Ban ngày đã hạ gục hơnphân nửa tuyển thủ. Bây giờ hàng xóm ở bên trong sòng bài, một nửa làđang xem náo nhiệt. Mọi người cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát rồi lậptức vào bàn bài. Ở bên này, mọi người đang đoán trong ba người kia cuốicùng là ai lên chơi. Ở bên kia, Nguỵ Tông Thao liếc nhìn A Thành mộtcái. A Thành vuốt cằm, lập tức ngồi vào bàn bài.

Trong ba người tối naythì người có tướng mạo xấu xí, vóc dáng lùn tịt tham gia trận đấu. Mấyngười hàng xóm lập tức nổi lên lòng coi thường. Hơn nữa, A Thành còn hỏi đối phương quy tắc của mạt chượt Lư Xuyên, mấy người hàng xóm lại càngkhẳng định là anh ta không thể thắng được.

Mạt chượt Lư Xuyên có 144 quân bài, tuy rằng quy tắc mạt chượt ở các nơi cơ bản giống nhau, nhưng người mới bắt đầu chơi nhất định là không có quen. Không ngờ rằng AThành lại khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Tốc độ anh ta chơi mạtchượt rất nhanh và thông thạo, lúc chơi cũng cẩn thận không nói cười,ván thứ nhất thắng nhỏ, ván thứ hai đồng màu, ván thứ ba ù, khiến chomọi người đang đánh phải kinh ngạc đến rớt cằm, tốc chiến tốc thắng, lập tức tiến vào trận thứ hai thi đấu song khấu.

Bây giờ mọi người khôngcòn dám xem thường anh ta nữa, ánh mắt nhìn anh ta vừa kinh ngạc lạicảnh giác. Không khí bên trong sòng bài tĩnh lặng, chỉ còn lại nhữngtiếng nói chuyện rất nhỏ cùng với âm thanh xào bài.

Từ đầu đến cuối, Trần Chi Nghị đều không có tham gia trận đấu. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, cáchNguỵ Tông Thao một cái bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đang bưngtrà rót nước cho người ta là Dư Y, không quan tâm đến trận đấu một chútnào, cũng không có nói chuyện với Nguỵ Tông Thao.

Nguỵ Tông Thao đột nhiên “A” lên một tiếng, nói: “Anh mua bao nhiêu người?”

Một câu không đầu khôngđuôi như vậy, Trần Chi Nghị nghe được thì ngẩn người, sau một lúc lâumới phản ứng lại, ngạc nhiên liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao một cái, lậptức mặt không biểu tình, thu hồi lại ánh mắt, tựa như đang tán gẫu:“Sáu.”

Trần Chi Nghị không giỏiđánh mạt chượt và bài tú-lơ-khơ nên trước đó đã tìm được sáu người đánhbài giỏi ở Nho An Đường, hứa hẹn cho bọn họ một món tiền nhỏ, kêu bọn họ phải thắng được cuộc thi đấu.

Một cái “Đại hội đánh bài hữu nghị” nho nhỏ nhưng anh ta lại đặc biệt coi trọng.

Từ nhỏ Dư Y đã tâm caokhí ngạo, mọi việc của cô đều là hạng nhất, không biết đến mùi vị thấtbại, bộ dáng bình thường thờ ơ hờ hững, không để ý đến cái gì. Không aiđề phòng cô, chỉ có Trần Chi Nghị biết rõ cô. Năm ấy cô mới vừa học nămnhất đại học, Trần Chi Nghị đã khiến cho một người theo đuổi cô khôngbao giờ dám gặp cô nữa. Ngày đó Dư Y khoanh tay dựa vào bên cạnh xe,dáng tươi cười thanh lệ đáng yêu, giọng nói lại lạnh lùng: “Ngay cảngười như anh mà hắn ta cũng không đối phó được, làm sao lại hợp vớitôi? Anh làm điều dư thừa!”

Dư Y xem thường anh, côchỉ coi trọng người có thể đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay, cô độc đến không có kẻ địch, mạnh mẽ đến không sợ hãi cái gì, người đàn ông có thể khiến cho cô thật sự phục tùng!

Trần Chi Nghị muốn Dư Yphục tùng anh ta, muốn cô vĩnh viễn nghe lời đứng ở bên cạnh mình, muốntrong mắt và trong lòng của cô chỉ có một mình anh. Đây là mong ướcnhiều năm nay của anh, năm năm trước bị ngưng lại trong im lặng, cho đến gần đây, anh lại có mong ước này. Bây giờ Dư Y đang chạy qua chạy lạigiữa mọi người, lúm đồng tiền như hoa, tận tâm châm trà. Nụ cười tươinhư vậy, có thể nào lại nở rộ ở nơi này!

Trần Chi Nghị không ngờ rằng Nguỵ Tông Thao lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, vừa nghĩ sơ qua, anh liền hiểu được.

Anh ta đến dự thi, lại từ đầu đến cuối cũng chưa có sờ qua bài. Anh ta cũng không phải là ngườicủa Nho An Đường, nhưng trong khi mấy người hàng xóm nói chuyện và traođổi ánh mắt, đối với người khác quả thật là khó hiểu, thế mà Nguỵ TôngThao liếc mắt nhìn một cái liền hiểu được. Trần Chi Nghị cụp mắt xuống,chậm rãi uống một ngụm trà.

Nguỵ Tông Thao nhàn nhãnhìn cuộc thi đấu, bộ dáng không quan tâm đến, ván thứ ba của song khấucũng sắp phân thắng bại. Đột nhiên A Tán ở bên cạnh khom lưng xuống, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, lại có tin mới!” Nói xong, đưa điệnthoại di động đến trước mặt Nguỵ Tông Thao.

Thời gian có tin mới chính là lúc bọn họ đi vào sòng bài, nội dung ở bên trong lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Người tung tin tuyên bố,theo tin tức đáng tin cậy, Nguỵ Tông Thao cũng không phải là lớn lên ởthành phố nhỏ vùng duyên hải đông nam, mà là lớn lên ở vùng Đông Nam Á.

Cuối cùng của bài viết có viết: Singapore hoặc là Malaysia, không tin thì quý vị có thể đi kiểmtra. Không biết là người nhà giàu cố ý thả ra tin tức giả để che dấu tai mắt của người ta, hay là tâm cơ của người con riêng này thâm trầm, giảbộ yếu ớt bất lực, tuỳ thời cơ mà hành động? Trận tranh đấu của của bọnnhà giàu này, tôi hết sức chờ mong ai thắng ai thua!

Tài xỉu đã tiến hành đếnván cuối cùng, vẻ mặt của mấy người hàng xóm thật căng thẳng, nín thởxem A Thành mở bài, quả nhiên là mười lăm điểm –tài. Mọi người hô lênkinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Nguỵ Tông Thao chống cằm, chậm rãi vẫy tay, ánh mắt nhìn Dư Y chăm chú, ý cười ở trong mắt:“Thông minh… Khiến cho tôi rất muốn em!”