Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 36



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Mặc dù đang là giờ cao điểm cơm trưa, nhưng nhà hàng Tây này cũng không đông khách. Dư Y mang dép, mặt trắng nõn nà như buổi sớm mai, dáng vẻ như vừa thức dậy, không thích hợp với không khí ở nhà hàng, khi đi vào đã bị vài người liếc xéo.

Nguỵ Khải Nguyên kéo ghế ra cho Dư Y, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Dư Y không hề khách sáo, chọn đại một phần thức ăn, đến khi người phục vụ rời đi, cô cũng không mở miệng hỏi, thong thả chờ cơm được đem lên.

Mãi đến lúc dùng hơn phân nửa cơm, rốt cuộc Nguỵ Khải Nguyên có chút thiếu kiên nhẫn, ông ta liếc nhìn Dư Y một cái, cười cười lắc đầu giống như tự giễu, nói: “Cô Nhạc còn trẻ nhưng thật sự không giống với vẻ ngoài, thời điểm như thế này mà còn có thể thong thả như thế, không nôn nóng không hỏi han, chờ cho tôi mở miệng trước. Ai mở miệng trước là người đó thiếu kiên nhẫn, liền rơi vào thế yếu. Bản thân tôi là đàn ông, nên chiều phụ nữ một chút.”

Rốt cuộc chờ được Nguỵ Khải Nguyên chủ động, Dư Y cười tủm tỉm, xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt xuống, chăm chú lắng nghe: “Chú Nguỵ, mời nói!”

Cánh tay Nguỵ Khải Nguyên tì lên trên bàn, những ngón tay đặt gần cổ cũng chỉ vào Dư Y, cười nói: “Trước kia cô Dư cũng kêu tôi là chú Nguỵ, khi đó em vẫn là một học sinh, nháy mắt đã lớn như vậy rồi, tôi cũng phải gọi một tiếng ‘cô Dư’.”

Dư Y nhíu mày, uống một ngụm nước trái cây, nói: “Trước kia tôi hay theo cha tôi đi dùng cơm với các chú các bác, xem ra là lúc ấy chú Nguỵ cũng có ở đó?”

“Đúng, nhưng mà số lần cũng không nhiều.”

Năm đó Nhạc Bình An quyền cao chức trọng, ở thành phố Hải Châu và xung quanh đều có gốc rễ vững chắc, phần đông bạn bè bên cạnh ai cũng đều muốn kết giao với người nhà họ Nhạc, làm việc có thể được thuận lợi, Nguỵ Khải Nguyên cũng là một trong số đó.

Ông ta cùng với Nhạc Bình An cũng không tính là bạn bè, nhưng có thể xem như người quen. Hàng năm cũng thỉnh thoảng ăn cơm, tán gẫu chuyện sự nghiệp cùng gia đình. Nhạc Bình An cũng có nhắc tới con gái của mình.

Người Trung Quốc thích khiêm tốn, sẽ không khoe khoang con cái của mình lên tận trời, chỉ có Nhạc Bình An là khác biệt. Ông ta nói con gái của ông thiên hạ vô song, có người kêu ông ta dẫn con gái đi theo cho biết mặt, Nhạc Bình Anh chỉ lắc đầu bảo cục vàng trong nhà không thể tuỳ tiện trưng cho người khác xem làm mọi người đều cười vang.

Sau đó Nhạc Bình An lại trưng con gái ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói đây là con gái yêu cầu. Ông ta chiều chuộng con gái lên tận trời, cũng không màng hoàn cảnh có thích hợp hay không.

Cách đây lâu lắm rồi, Nguỵ Khải Nguyên không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc đó đứa nhỏ vô cùng xinh xắn, mấy lọn tóc nhuộm màu tím. Vốn tưởng đó là một cô gái ăn chơi, nhưng cô lại vô cùng lễ phép với người ngoài, gặp ai cũng cười tủm tỉm kêu “chú”, nghe người ta nói thành tích của cô vô cùng xuất sắc.

Nguỵ Khải Nguyên không thể không thừa nhận, năm đó Dư Y còn nhỏ tuổi mà đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Cho nên nhiều năm sau, khi ông ta nhìn thấy cô lần đầu ở cửa hàng mua sắm liền cảm thấy hơi quen mặt một chút.

“Chuyện của bí thư Nhạc năm đó, tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc. Mấy năm nay tôi cũng chưa từng được nghe thấy tin tức của cô Nhạc, không ngờ lại gặp được cô ở đây. Mặc kệ như thế nào, thân là bề trên tôi cũng hy vọng có thể chăm sóc cho con gái của người quen cũ.”

Dư Y cười xì: “Chăm sóc bằng cách mỗi ngày đều tặng hoa?”

Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Chỉ trách là cô Dư quá xuất sắc, khiến cho người ‘chú’ này cũng không nhịn được mà động lòng. Ngay cả đứa cháu mà trên mặt luôn khắc ‘người lạ chớ lại gần’ của tôi cũng hết sức trân trọng cô đấy thôi?” Ông ta cố làm ra vẻ thần bí, lại bỏ thêm một câu: “Tiếc là A Tông cũng không phải là người tốt, cậu ta có nói qua hay không, cậu ta quen biết cha cô?”

Từ đầu đến cuối Dư Y chỉ mỉm cười, trông rất dương dương tự đắc, nghe thấy câu hỏi của Nguỵ Khải Nguyên, cô chỉ nhướn mày một chút, tiếp tục cắt thịt bò, uống nước trái cây, giống như người muốn gây tò mò không phải Ngụy Khải Nguyên mà là cô.

Lại một lần nữa, Nguỵ Khải Nguyên nhường phụ nữ, nói: “A Tông là huyết mạch của nhà họ Nguỵ chúng tôi, tiếc là cậu ta vẫn không được biết đến, cho đến năm rồi cậu ta mới trở lại nhà họ Nguỵ, chúng tôi hoàn toàn không biết gì về suốt hơn ba mươi năm quá khứ của cậu ta. Nhà họ Nguỵ không phải là gia đình bình thường, dĩ nhiên là đã tiến hành điều tra cậu ta, mà tôi đúng lúc biết được cậu ta và cha cô có liên quan. Lúc đó cậu ta thành lập công ty ở thành phố Dụ Thanh, đã từng được bạn bè của cha cô giúp đỡ.”

Dư Y vừa ăn vừa gật đầu: “Biết rồi, sau đó thì sao?”

Nguỵ Khải Nguyên nói: “Tôi biết bối cảnh của A Tông có vấn đề, nhưng mà bất kể tôi làm như thế cũng không thể điều tra ra chi tiết của cậu ta. Quá khứ ở trong nước của cậu ta sạch sẽ, từ lúc sinh ra tới bây giờ, thoạt nhìn tất cả đều vô cùng bình thường. Tôi không tin cậu ta đơn giản như vậy, tôi càng tin tưởng cậu ta giống như những đồn đãi ở trên internet hơn – từ nhỏ sống ở Singapore. Nhưng nếu đây là sự thật, cậu ta làm như thế nào mà thay đổi quá khứ của mình được? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cha cô mới là người có bản lãnh như vậy!”

Dư Y như là đang nghe chuyện hoang đường, kinh ngạc nói: “Chú Nguỵ, không ngờ là tưởng tượng của chú lại phong phú như thế này!”

“Dù sao thì em vẫn còn nhỏ tuổi, có rất nhiều việc chưa thấy qua, nên nghĩ là không có khả năng thực hiện. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, không có bằng chứng, nhưng không thể trách tôi đã suy đoán như vậy. Bởi vì tôi thật sự không nghĩ ra cậu ta làm như thế nào đổi trắng thay đen!”

Dư Y suy nghĩ một chút, nói: “Cho dù là như thế này thì có quan hệ gì với tôi? Hiện tại tôi mang họ Dư, tôi và Nguỵ Tông Thao ở chung chính là bởi vì thích, quá khứ của anh ta đối với tôi không có vấn đề gì.”

Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Em cảm thấy rằng A Tông thật lòng thích em?” Ông ta cười đầy ngụ ý: “A Tông này, tôi chỉ tin là cậu ta làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích. Cậu ta tính toán mọi cách để vào nhà họ Nguỵ, bên trong dĩ nhiên là có nguyên nhân. Giữa chúng tôi có không ít ân oán, chỉ có cha tôi tin cậu ta là một đứa cháu ngoan. Mà cô là con gái của nhà họ Nhạc, không có khả năng là A Tông không biết. Tuy rằng cha cô đã mất, nhưng nhà họ Nhạc vẫn còn, mối quan hệ thông gia này chắc chắn có thể khiến cho cha tôi vô cùng ưng ý!”

Dư Y buông dao nĩa xuống, khoanh tay dựa vào ghế, cười tủm tỉm nói: “Chú Nguỵ kể chuyện xưa thật ăn khớp, vô cùng xuôi tai, nhưng có vài điểm chú nên hiểu rõ: Thứ nhất, chú nói A Tông đổi trắng thay đen, tự suy đoán cũng không bằng dựa vào chứng cứ, chuyện ly kỳ như vậy, người ta còn tưởng rằng là trong phim truyền hình, điểm này không thể nào thành lập được, tất cả phần giả thiết sau của chú đều vô hiệu.”

“Thứ hai, tôi đã mang họ Dư , trước tiên không nói A Tông có biết họ lúc trước của tôi không, chỉ nói hiện tại, tôi và nhà họ Nhạc đã không còn quan hệ gì nữa. Thế nhưng chú nghĩ là A Tông muốn kết thân, vậy mỗi ngày chú tặng hoa cho tôi, có phải cũng muốn kết thân hay không? Nói vậy, nếu ông lão Nguỵ biết, nhất định sẽ rất đau lòng. Chú nói A Tông tính toán mọi cách, tôi không hề nhìn ra, chỉ thấy chú Nguỵ vất vả toan tính.”

Dư Y thật miệng lưỡi, hoàn toàn không dựa theo con đường của Nguỵ Khải Nguyên, Nguỵ Khải Nguyên có chút bất đắc dĩ, cười nói: “Trước đó tôi đã nói, thân là bề trên, tôi hy vọng có thể chăm sóc tốt cho con gái của người quen cũ. Tôi thật lòng không hy vọng em bị tổn thương. A Tông đối với em và nhà họ Nguỵ chúng tôi đều có mục đích, kết quả người bị thương tổn lớn nhất chính là em.”

Mục đích lần này của Nguỵ Khải Nguyên được phơi ra rất rõ ràng, cũng không hy vọng xa vời có thể nghe được chi tiết xác thật về Nguỵ Tông Thao từ miệng Dư Y. Bất quá ông ta làm cho Dư Y từ này về sau có khúc mắc trong lòng đối với Nguỵ Tông Thao, một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo thì sẽ rất khó nhổ đi.

Trả tiền xong, Nguỵ Khải Nguyên đưa Dư Y trở về, ở trên đường hỏi cô: “Tôi tặng cô bông tai có thích hay không?”

“Rất thích, mài thành bột trân châu đắp mặt, cám ơn chú Nguỵ.”

Nguỵ Khải Nguyên sửng sốt, bỗng nhiên cười to: “Nhất Nhất, so với tất cả các phụ nữ mà tôi đã gặp qua thì em rất đáng yêu!”

Dư Y nghe thấy ông ta xưng hô với cô như vậy, không khỏi nhíu mày lại. Lên xe, xe lập tức chạy về hướng biệt thự, khi sắp tới thì Nguỵ Khải Nguyên lại nói: “Em là một người thông minh, tôi cảm thấy có lỗi với em vì hành vi lỗ mãng của mình lúc trước. Tôi thật sự không nên coi em như là một cô gái bình thường. Nhưng mà hoa ngày hôm qua tôi tặng em cùng với hoa ngày hôm nay là xuất phát từ lòng thành của tôi, em đừng cho tôi là người xấu, ngược lại em cần phải cẩn thận A Tông.” Ông ta liếc qua Dư Y một cái, cười nói: “Trên người A Tông có một vết thương, nói là do tôi tạo nên. Cậu ta rất có bản lãnh, sau đó tôi mới phát hiện ngăn kéo tủ khoá trong nhà đã bị đụng qua, cuối cùng tôi khó giãi bày. Nếu không phải chuyện này, tôi cũng sẽ không hoài nghi A Tông như thế.”

Dừng xe lại, biệt thự ngay tại trước mắt, cuối cùng Nguỵ Khải Nguyên nói: “Một người có thể tàn nhẫn quyết tâm tự nổ súng bắn mình, dùng để vu oan giá hoạ, anh ta sẽ không có chuyện gì là không làm được.”

Hôm nay Dư Y nghe Nguỵ Khải Nguyên thao thao bất tuyệt xong, trong lòng không có biến hoá là giả. Sau khi trở về, Trang Hữu Bách và A Thành đều nghi ngờ nhìn cô, Dư Y không hề để ý tới, ngồi ở trong phòng ngủ đến chạng vạng, trong đầu suy nghĩ rối loạn, nhớ tới rất nhiều chuyện vụn vặt lúc trước, hai mắt dần dần mơ hồ, cô ngửa đầu nhìn trần nhà thì mới đỡ hơn một chút.

Hôm nay Nguỵ Tông Thao trở về rất sớm, về một hồi thì đi vào phòng ngủ thay quần áo, đưa lưng về phía Dư Y cởi âu phục, trầm giọng nói: “Hôm nay đi đâu ăn cơm với Nguỵ Khải Nguyên?”

“Không nhớ rõ là nhà hàng Tây nào nữa.”

Nguỵ Tông Thao lại hỏi: “Hôm nay là nguyên nhân gì?”

Dư Y không có trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Tại sao anh chưa bao giờ hiếu kỳ với quá khứ của tôi? Bởi vì anh đã sớm biết tôi là ai? Anh nói gặp tôi tổng cộng ba lần, hai lần khác là khi nào?”

Nguỵ Tông Thao xoay người, không nói một lời, nhìn cô trong chốc lát, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nói: “Em đã khóc?”

“Không có.” Dư Y ngửa đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Có phải anh đã sớm biết được cha tôi là Nhạc Bình An?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, Nguỵ Tông Thao nghe được rất rõ ràng, anh không lên tiếng. Trong lòng Dư Y hiểu rõ, lại hỏi: “Hai lần kia anh gặp tôi, rốt cuộc là khi nào?”

Trong mắt của cô có nước mắt, long lanh trong suốt, tựa như giọt sương đọng ở trên lá, khiến cho người ta không đành lòng đụng vào, chỉ cần một ngọn gió thật nhẹ là có thể thổi rơi, từ đó sẽ dính vào nước bùn, biến mất không còn dấu vết.

Thật ra cô cũng rất yếu đuối.

Nguỵ Tông Thao hôn cô, vô cùng dịu dàng, tinh tế ma sát, động tác tràn đầy yêu thương, anh trầm giọng nói: “Lần thứ hai, năm năm trước ở trong lễ tang, em không rơi lấy một giọt nước mắt. Lần thứ ba, ở Tam giác vàng Miến Điện, tôi theo dõi em tắm rửa, miệng khát khô thật lâu…”