Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 28



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Nguỵ Tông Thao là sư phụ của A Thành, chuyện này khiến cho Dư Y thật sự nghi ngờ. Nhưng cô nhìn thấy phương pháp xuất quỷ nhập thần của anh, đứng gần như vậy mà cô cũng không thể thấy rõ anh đổi bài như thế nào, Dư Y hơi tin tưởng một chút.

Cô cầm lấy lá ách mà Nguỵ Tông Thao đã tráo đổi, quan sát tỉ mỉ lá bài, trước sau vẫn không nhìn ra sự kỳ lạ gì, hỏi: “Rốt cuộc anh đổi như thế nào?”

Nguỵ Tông Thao cười nhưng không nói. A Tán ở bên kia vốn còn muốn nói chuyện, mới vừa há miệng đã bị Trang Hữu Bách túm lại. Dư Y thoáng liếc mắt nhìn thấy nhưng lại không tỏ vẻ gì, không thèm để ý đến anh ta, cho đến khi xong bữa cơm chiều thì cô mới hỏi Nguỵ Tông Thao.

Hôm nay Nguỵ Tông Thao trở về sớm. Theo lý thì hôm nay cử hành hội nghị cổ đông, không có khả năng chấm dứt sớm như vậy. Sau khi kết thúc lại không có hoạt động gì.

Sau khi ăn cơm xong, anh đi đến vườn hoa nhỏ của biệt thự, kêu A Thành pha cho một bình trà, hất hất cằm kêu Dư Y ngồi, dựa vào ghế nói: “Ngày mai nên tìm người đến cắt cỏ, nơi này bừa bộn quá.”

Gần hai tháng bọn họ không trở về, từ lúc về đến nay cũng không để ý đến cỏ. Những bãi cỏ này đã sớm mọc lan tràn, cao thấp không đồng đều.

Sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, ngọn đèn nhỏ trong vườn đã được bật lên. Dư Y uống một ngụm trà cho nhuận cổ họng, hỏi: “Lúc các anh mới trở về, A Tán nói câu đó là có ý gì vậy?”

Nguỵ Tông Thao nói: “Cậu ta khen em.” Liếc mắt nhìn thấy Dư Y cau mày, anh cười cười: “Khen em thông minh.”

Lúc trước ở Nho An Đường, A Thành nhớ nhà nên đã nóng lòng làm món mì xào Mã Lai. Dư Y suốt ngày thử đồ ăn nên bắt được trọng điểm, Ngụy Tông Thao cũng để mặc cô, không ngờ là cô lại đem sự suy đoán không có bằng chứng tung lên mạng, cuối cùng khiến cho người khác chú ý cùng nghi ngờ.

“Hôm nay trong hội nghị cổ đông, Nguỵ Khải Nguyên nói tôi mười hai tuổi di dân sang Singapore, mười tám tuổi vào tù, hai mươi mốt tuổi mở sòng bài ngầm, làm giàu dựa vào cờ bạc, tham gia đánh nhau với xã hội đen, làm ăn bây giờ là rửa tiền cho xã hội đen.”

Anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, không để ý lắm. Nhưng Dư Y có thể tưởng tượng đến trường hợp ngay lúc đó. Nguỵ Tông Thao ẩn núp ở Nho An Đường lâu như vậy, tuy rằng Dư Y cũng không rõ ràng ngọn nguồn, nhưng mà biết một trong những nguyên nhân mà anh ở ẩn chính là vì ngày hôm nay.

Cô há hốc miệng, không nói gì, mắt nhìn xuống, lại uống một ngụm trà. Trong khu vườn nhỏ thật yên lặng, một lát sau cô lại nghe Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Em có tin không?”

Dư Y suy nghĩ một chút, nhìn anh rồi gật gật đầu: “Độ tin cậy rất cao.”

“Vì sao?”

Dư Y suy nghĩ nói: “Bây giờ tôi chắc chắn anh thật sự là người Singapore, bởi vì A Tán vừa mới vào cửa liền quát tôi.” A Tán trách cô khiến cho bọn họ bị phiền phức. Nếu Nguỵ Khải Nguyên điều tra không ra sự thật thì A Tán không cần phải nóng lòng.

Dừng một chút, Dư Y lại nói: “Tôi cũng chắc chắn rằng thời thơ ấu anh sống ở trong nước, bởi vì tiếng phổ thông của anh rất chuẩn.”

Nguỵ Tông Thao không nói lời nào, mỉm cười uống trà, chăm chú nghe cô nói.

“Tôi cũng dám chắc là anh đã từng đánh lộn, vết thương trên người anh là không thể chối bỏ được.”

Nguỵ Tông Thao nghe đến đó, rốt cuộc cắt ngang cô, nhanh tay kéo cô đến trên đùi, hôn cô, trầm giọng nói: “Một chút nữa cho em kiểm tra vết thương.” Làm cho câu “anh sẽ đối phó với Nguỵ Khải Nguyên như thế nào” của Dư Y bị nuốt trở về.

Xa xa, trên ban công lầu hai của biệt thự có thể quan sát được cảnh tượng ở trong khu vườn nhỏ.

Màn đêm buông xuống, trước mặt đều là ánh đèn, ánh đèn ở nơi đó càng chói mắt, chiếu rõ mọi góc của khu vườn, bao gồm hai người ngồi ở trên ghế, đang hôn nhau nồng nàn.

Rốt cuộc Trần Chi Nghị đẩy ống nhòm ra, hai tay nắm lại thành nắm đấm, mặt đen xì, yết hầu cuồn cuộn chuyển động.

Anh nhớ tới trong tiểu khu ở Nho An Đường cũng đã nhìn thấy hình ảnh giống như vậy. Buổi chiều hôm đó, Dư Y ngồi ở trên đùi Nguỵ Tông Thao, bên cạnh là một cây cổ thụ, hai người hôn nhau thoả thích mãi đến trời tối. Anh ở trên ban công nhìn thấy, từ trời sáng nhìn đến lúc bầu trời tối đen, trong đầu như là bị người lấy búa nện, “bang bang bang”, vừa ầm ĩ vừa đau đớn. Vì vậy nên anh rốt cuộc nhịn không được, lập tức tìm người đi điều tra thân phận của Nguỵ Tông Thao. Kết quả điều tra chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, không quyền không thế, sao Dư Y lại để ý?

Thế nhưng hiện tại, Dư Y lại ngồi trên đùi của đối phương một lần nữa. Hương vị của cô nhất định là rất tốt, nhưng anh chưa từng được thưởng thức qua.

Anh nhớ là khi Dư Y học đại học năm nhất, anh đã thuê cho cô một phòng trọ ở bên ngoài trường. Dư Y kháng cự rất gay gắt, sau đó mẹ của cô đã ra mặt, cô mới không tình nguyện vào ở.

Anh dọn đến sát vách của cô, hai người chỉ cách nhau một bức tường. Khi đó Dư Y vẫn còn tuổi ham chơi, không có cảm giác yêu đương, nhìn thấy người theo đuổi thì khó chịu, không có hứng thú đối với ai cả. Trần Chi Nghị không gấp gáp, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, khi rãnh thì mỗi ngày nấu cơm chờ cô về, cuối tuần lái xe đưa cô về nhà. Dư Y đe doạ anh: “Tôi sợ mẹ tôi làm phiền tôi. Nếu anh có ý nghĩ gì lệch lạc thì tôi sẽ cho anh biết tay!” Dáng vẻ lạnh lùng hung dữ, nhưng không có chút sức uy hiếp nào. Trần Chi Nghị càng nhìn càng thích, mỗi ngày đều tưởng tượng ở cách vách cô đang làm gì, có lẽ đang ăn gì, có lẽ đang coi ti vi hoặc là đang tắm rửa. Anh thường xuyên miệng đắng lưỡi khô, người đàn ông đang ở độ tuổi không thể khống chế dục vọng, anh tưởng tượng Dư Y như là người yêu, sau đó thấy cô thì ánh mắt càng thêm nóng bỏng. Khoảng thời gian đó Dư Y luôn xa lánh anh như là rắn rết, cô rất mẫn cảm, đã sớm thấy rõ được nguy hiểm.

Về sau bệnh đau đầu của mẹ cô bị phát tác, cột sống cũng không khoẻ. Trần Chi Nghị mời một người quen thân với gia đình anh đến chữa trị, rồi suốt ngày chăm sóc từ đầu đến cuối, việc vặt lớn nhỏ trong nhà đều có anh giúp đỡ. Dư Y không có cách nào tránh né anh nữa, hỏi anh: “Rốt cuộc thì anh thích tôi cái gì?”

Câu hỏi này rất bình thường, Trần Chi Nghị lại không trả lời được, nhưng anh rất say mê Dư Y. Lần đầu tiên nhìn thấy cô là khi cô mới mười lăm mười sáu tuổi, Trần Chi Nghị coi cô như là một đứa trẻ. Nhưng trong nháy mắt thì đứa trẻ này đã trưởng thành, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều mê người đến thế. Anh không thể khống chế được dục vọng muốn có cô, loại dục vọng này ngày càng mãnh liệt.

Dư Y hỏi vấn đề này, không có được đáp án. Sau đó cô cũng không mâu thuẫn với Trần Chi Nghị như lúc trước nữa. Lúc đó hai người chung sống hoà hợp ấm áp, nhưng mà trạng thái càng giống như anh em, cái này không phải là mục đích của Trần Chi Nghị.

Dư Y năm lần bảy lượt cự tuyệt, Trần Chi Nghị từng bước ép sát, có một lần anh rốt cuộc không khống chế được, đã ấn cô vào trên tường để hôn. Dư Y hét lên: “Anh lấy tư cách gì mà đụng vào tôi!”

Trần Chi Nghị không dám làm cô bị thương, sau khi buông ra liền bị hai cái tát tay. Bàn tay nhỏ nhắn thật là mềm mại, tát vào mặt cũng không đau một chút nào. Anh nghĩ tính tình của Dư Y thật là hung dữ, cũng chỉ có anh mới có thể chịu đựng được cô nhiều năm như vậy. Chỉ vài năm nữa là cuối cùng anh có thể được như mình thường mong muốn. Nhưng mà đời luôn luôn có nhiều biến cố, anh trở tay không kịp.

Mà hiện giờ, Dư Y còn đang ở trong lòng của người đó, ngoan ngoãn để người ta hôn. Miệng của cô có mùi vị gì? Dáng vẻ của cô ở trên giường như thế nào? Cô nhất định là có thể khiến cho người ta điên cuồng. Trần Chi Nghị muốn tay không xé xác Nguỵ Tông Thao!

Quả thật Dư Y có thể khiến cho người ta điên cuồng. Khi trở về phòng ngủ cô quan sát tỉ mỉ những thương tích trên người của Nguỵ Tông Thao – trước ngực sau lưng đều có, dấu vết thật nhạt, có một số thương tích tương đối dài, cô đoán là vì lưỡi dao. Những vết thương này bị gây ra ở trên người anh như thế nào, cô giống như là một bác sĩ đang cho ra đánh giá: “Chắc là có hơn mười năm, y thuật của tôi không tới nơi tới chốn, nhìn không ra phân loại những vết thương này, anh đã từng đánh lộn mấy lần?”

Nguỵ Tông Thao phì cười, không thể ngờ rằng cô lại có thể phân tâm ở trong thời điểm như thế này, thấp giọng trả lời: “Không nhớ rõ, có hai lần từng bị người khiêng vào phòng cấp cứu, mạng rất lớn, diêm vương không nhận tôi!” Nói xong anh không để cho Dư Y có cơ hội để phân tâm nữa.

Chuyện trong hội nghị cổ đông dường như không có ảnh hưởng gì đến Nguỵ Tông Thao. Anh nhàn rỗi ở nhà, giống như là trở về những ngày ở Nho An Đường – ăn cơm, xem tin tức, tản bộ ở trong vườn. Cái bất đồng duy nhất so với lúc ở Nho An Đường là ban đêm anh không ngủ một mình, có thêm một hơi thở nhỏ bé cùng ngủ ở bên cạnh anh, như là một con thú con nhỏ. Tựa như nếu anh nghiêng người một cái thì sẽ đè hỏng cô. Mặt Nguỵ Tông Thao không chút thay đổi, trong đêm tối đen như mực, anh nhẹ nhàng vuốt ve Dư Y, có chút đăm chiêu.

Hội nghị cổ đông bị kết thúc bất ngờ, truyền thông không có được những tin tức liên quan gì, chỉ đưa tin hội nghị đột nhiên gián đoạn, suy đoán là có thể bệnh tình của ông lão Nguỵ có biến đổi.

Lúc này ông lão Nguỵ nằm ở bệnh viện, thân thể tuy rằng yếu, nhưng còn có thể nói chuyện và rất minh mẫn.

Ba ngày nay Nguỵ Tông Thao không xuất hiện, có người trong nhà họ Nguỵ đều mắng anh bất hiếu, cũng tin lời đồn đãi về thân phận của anh, khuyên ông lão Nguỵ: “Hơn ba chục năm nay A Tông đều sinh sống ở bên ngoài, trở về chưa đến một năm, rốt cuộc anh ta là người như thế nào chúng ta căn bản là không rõ ràng lắm, ông nên suy nghĩ cẩn thận, ngàn vạn lần không thể dẫn sói vào nhà.”

Ông lão Nguỵ nghe thấy thì phiền chán, mời những người đang lộn xộn ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Nguỵ Tinh Lâm, hỏi: “Chị điều tra ra sao rồi?”

Nguỵ Tinh Lâm trả lời: “Lúc đầu kết quả con điều tra gần giống với của anh hai. Đúng là khi A Tông mười hai tuổi đã từng qua Singapore, cũng đã làm qua chuyện phạm pháp. Chẳng qua là không có tỉ mỉ như vậy, ngày hôm qua con phát hiện có vấn đề.”

Ông lão Nguỵ im lặng lắng nghe, từ đầu tới cuối cũng không xen vào nói.

Bên trong tập đoàn Vĩnh Tân, tất cả mọi công việc vẫn như cũ, ngay cả chuyện tình của Nguỵ Khải Nguyên cũng dời lại để xử lý sau.

Xuất thân của Nguỵ Tông Thao được truyền ra ngoài trong phạm vi nhỏ. Đa số mọi người bán tín bán nghi, tất cả những người còn lại đều tin tưởng, không ai cho rằng đây chính là bịa đặt. Nguỵ Khải Nguyên lại kêu người trợ lý gọi mấy cuộc điện thoại cho truyền thông. Truyền thông nhanh chóng nhìn lại những vẻ vang đạt được khi ông ta xây dựng sự nghiệp và những dự án lớn đã được thực thi sau khi ông ta bước vào Vĩnh Tân. Dần dần loại trừ những phản đối bị ảnh hưởng bởi bằng cấp giả tạo. Tâm trạng của Nguỵ Khải Nguyên thật khoái trá, lại thay đổi một người nữ minh tinh khác ở bên cạnh mình.

Hôm nay là ngày thứ năm sau khi hội nghị cổ đông kết thúc, bỗng nhiên cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tân nhận được một email nặc danh. Mọi người vừa mở ra thì thấy, so với tin tức được nghe thấy trong hội nghị ngày hôm đó thì càng khiến cho mọi người giật mình hơn.

Ở đầu kia, Nguỵ Tông Thao đang ngồi chơi bài cùng Dư ở trong vườn. Thủ pháp của anh thuần thục, năm mươi bốn lá bài ở trong tay anh tựa như được ban cho linh hồn, thật linh hoạt nhạy bén, xào bài thì đủ kiểu đa dạng, có thể đem bài hợp lại với nhau. Anh dàn bài ra trên bàn, đưa tay phải rút lấy một lá bài, nhẹ nhàng dựng lùi ra phía sau, những lá bài tây bỗng đồng loạt dựng đứng lên y hệt như cờ domino. Anh nghiêng lá bài về một phía khác, mặt màu lam của các lá bài lập tức biến thành hình cơ rô chuồng bích. Anh lập lại động tác ấy, lá bài liền trở thành mặt màu lam.

Nguỵ Tông Thao rút một lá bài ra, nhẹ nhàng đưa lên trước mặt Dư Y.

Trình tự này cô đã nhớ kỹ mấy lần, năm mươi bốn lá bài nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Cô rất cố gắng nhớ kỹ, nhưng vẫn không nhớ rõ, nói là lá “chín rô”. Nguỵ Tông Thao cười cười: “Mười chuồn.” Mở ra thì thấy quả nhiên là mười chuồn.

Tiếp theo đó, tay của Nguỵ Tông Thao như tia chớp, không nhìn mặt bài chỉ nhìn Dư Y, bắt đầu từ lá bài thứ nhất, nhanh nhẹn rút ra giơ lên.

“Bảy bích.”

“Sáu chuồn.”

“Tám chuồn.”

“Chín cơ.”

“Đầm rô.”

Anh nói rất nhanh, ánh mắt của Dư Y vẫn không rời khỏi mặt bàn. Anh vừa rút vừa nói, nói không cần phải suy nghĩ, suốt năm mươi hai lá bài, không có một sai lầm nào. Cuối cùng, anh không có giở lá bài thứ năm mươi ba lên, hỏi Dư Y: “Bao nhiêu?”

Dư Y nhìn anh một cái, không dám chắc chắn, nói: “Năm cơ?”

Nguỵ Tông Thao cười cười, giở bài lên, vẫn không nhìn bài như trước, nói: “Không tồi.”

Thật sự đúng là năm cơ, rốt cuộc Dư Y lấy lại được chút mặt mũi.

Nguỵ Tông Thao bắt đầu xào bài, tư thế thoải mái, lơ đãng không tập trung, không nhanh không chậm nói: “Trí nhớ tốt, nhanh mắt, tay càng phải nhanh, không đủ tám tới mười năm thì không ai luyện được.” Anh thuận tay cầm lên một xấp bài, nói: “Tám lá.”

Mở bài ở trong tay ra, quả nhiên đúng là tám lá, không cần phải đếm mà vẫn đúng.

Anh lại bày tất cả bài trên mặt bàn, chỉ quét mắt qua vài lần, rồi bắt đầu tuỳ tiện đoán bài, bách phát bách trúng. Cuối cùng anh xào bài, chơi xì dách với Dư Y, nhiều lần chỉ lớn điểm hơn cô một chút, làm cho Dư Y tức giận đến đỏ mặt tía tai. Chơi xì tố, anh nhiều lần được sảnh, càng khiến cho Dư Y há hốc mồm trợn mắt nhìn.

Thủ pháp quá nhanh, làm cho Dư Y không có chút thời gian để suy nghĩ. Dư Y càng đánh càng hăng, không tin là không thắng được anh một lần nào!

Khi đó thì cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tân lo lắng nổi giận.

Vài vị thành viên lâu năm gõ vang cửa văn phòng của tổng giám đốc. Nguỵ Khải Nguyên dựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói: “Không biết các chú tới đây có chuyện gì quan trọng?”

Một ông lão thành viên lâu năm bình tĩnh đi đến bên cạnh máy tính của Nguỵ Khải Nguyên, mở hộp thư của ông ta ra, nói: “Tự anh xem đi!”

Nguỵ Khải Nguyên liếc mắt một cái, ngay tức khắc nhíu mày lại.

Nội dung chữ viết trong email không nhiều lắm, chỉ có một số ảnh chụp giống như đúc với những tấm hình mà Nguỵ Khải Nguyên mang đến ngày hôm đó, cùng một sòng bài ngầm, cùng một cảnh đánh nhau, cùng một hồ sơ cảnh sát, cùng một ghi chép quá cảnh, cùng một ghi chép nhập học ở Singapore. Cái duy nhất không giống là có thêm một tấm ảnh nữa – một bức ảnh chụp thẻ căn cước của Singapore, trong ảnh là một người đàn ông có cái đầu bóng lưỡng, diện mạo bình thường, khuôn mặt vuông, răng hô, ra đời hơn ba mươi năm trước, họ và tên được viết là – Nguỵ Tông Thao!

Trong khu vườn nhỏ của biệt thự, Dư Y nhìn bộ bài và nghĩ, nếu đây là đánh bài thật sự, thì cô đã thua tán gia bại sản.

Nguỵ Tông Thao lại chia bài lần nữa, chia một lá cho cô, rồi một lá tới trước mặt của mình, nói: “Lúc xào bài, tôi đã đem lá bài mà mình muốn để ở dưới cùng. Lá bài trước mặt của em là hai bích, ba rô, em muốn lá bài nào, bây giờ tôi sẽ cho em.”

Dư Y vô cùng nhụt chí, không muốn tiếp tục nữa. Nguỵ Tông Thao cười cười, đột nhiên nói: “Ngày hôm đó em hỏi tôi phải làm sao đối phó với Nguỵ Khải Nguyên, vấn đề này sai rồi, từ lâu tôi đã muốn đối phó ông ta, bây giờ tôi không cần làm gì cả.”

Anh bỏ bộ bài xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Dư Y, khom lưng nói: “A Thành nói em quấn lấy cậu ta muốn học thuật đánh bài.”

“Một kiểu gọi là chơi gian, chuyên giấu bài và đổi bài, rất mạo hiểm. Một kiểu gọi là chơi ngay, chỉ sờ bài đoán bài, theo ý của anh thì không có nguy hiểm gì. Vừa nãy anh dùng là chơi ngay, mà trước khi đến thành phố A một ngày, anh đã chơi gian.”

Dư Y nghe không hiểu ý của anh, cho đến khi anh nói: “A Tán nói em gây phiền phức, không phải là giận chuyện ở trong hội nghị cổ đông ngày hôm đó, mà là giận bởi vì em hại cậu ta sau khi rời khỏi Nho An Đường liền phải bay thẳng đến Singapore, cùng A Trang hai ngày hai đêm không ngủ, tìm người thay đổi lá bài, lá bài tẩy đó kêu là Nguỵ Tông Thao, trùng họ trùng tên với tôi.”

“Mà em không tim không phổi, cậu ta nói tôi đã chiều em quá mức.” Nguỵ Tông Thao cong khoé miệng lên, hôn Dư Y, trầm giọng nói: “Tôi đã chiều hư em, sao hả?”