Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 37: Khoa thứ nhất Thủy Mộc



Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vừa xuống xe, lập tức thu hút ánh mắt của vô số người, một người thân hình cao gầy thanh xuân phơi phới, một người phấn điêu ngọc mài trong sáng đáng yêu, hai người mặc dù quần áo trang phục nhìn có vẻ cũ và đơn giản, nhưng trong đám sinh viên vừa từ trung học lên hoàn toàn không có kiến thức kết hợp quần áo rõ ràng vẫn có điểm khác

"Chị Đường Đường, sao lại để Diệp Thu xuống xe trước?" Lâm Bảo Nhi kéo tay Đường Quả nói.

"Bảo Nhi ngốc, để hắn theo sau chúng ta, chúng ta làm sao mà câu các anh chàng đẹp trai được." Đường Quả nhéo mặt Bảo Nhi, vừa cười vừa nói.

"Uh, cũng phải. Nếu không người khác lại cho rằng hắn là bạn trai của chúng ta. Chị Đường Đường, chúng ta so xem ai câu được nhiều anh chàng đẹp trai hơn"

"Hừ, so thì so, ai sợ ai, đừng cho rằng ngực em to thì chắc chắn sẽ thắng."

-------------

Lúc hai cô đang thảo luận làm thế nào để câu các anh chàng đẹp trai, thật ra đã có vô số các anh chàng đẹp trai đang chú ý tới hai người bọn họ.

"Bạn ơi, cho hỏi các bạn là tân sinh à? Là sinh viên khoa nào?" một sinh viên vẻ mặt tươi cười chạy tới.

Đường Quả không thèm để ý kéo tay Lâm Bảo Nhi lánh đi.

"Chị Đường Đường, người ta hỏi chúng ta kìa, sao lại không trả lời chứ?"

"Ai bảo tướng mạo hắn lại hèn mọn, bỉ ổi vậy chứ, cười cũng thấy khó coi…" Đường Quả nói.

"Oh? Vậy chúng ta tự đi ghi danh à?"

"Yên tâm đi, chị đã nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của khoa máy vi tính các ngươi rồi. Đi, trước hết đi ghi danh cho em đã, sau đó cùng đi làm thủ tục với chị."

Nếu không phải giữa hai cây có băng rôn ngang màu đỏ, Diệp Thu hoàn toàn không ngờ tới điểm chào đón tân sinh của khoa khảo cổ lại lại đặt ở một góc hẻo lánh như vậy. Vừa nãy lúc Diệp Thu bước vào nhìn thấy điểm chào đón tân sinh của các khoa khác vô cùng náo nhiệt, một hàng dài mười mấy cái bàn, mười mấy người của hội cán bộ sinh viên và giáo viên tạo thành đội chào đón tân sinh đều bận rộn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mà khoa khảo cổ chỉ có vỏn vẹn ba cái bàn và mấy cái ghế, hai người đàn ông vô tình ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật, Sau khi Hàn Sảng chạy tới vỗ bàn một cái, một người đàn ông đeo kính mới mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên : "Tìm ai?"

Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Thu suýt chút nữa té xỉu. Người này không phải là người chào đón tân sinh sao? Vậy mà lại hỏi mình tìm ai

"Anh em đến ghi danh." Hàn Sảng tức giận nói.

Người đàn ông đeo kính nghe thấy lời của Hàn Sảng, mù mịt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới nói thầm: "Oh, hóa ra đây không phải phòng ngủ."

HÌnh như hắn vẫn cho rằng mình đang ở phòng ngủ, Diệp Thu và Hàn Sảng là hai vị khách không mời mà tới.

Người đàn ông đeo kính ném qua một cái bút lên đầu một người vẫn còn đang ngáp ngủ, hô: "Mập, tiếp khách rồi."

Lần này Diệp Thu thật sự phục người đàn ông đeo kính, mỗi câu nói đều vô cùng kinh điển. Hơn nữa đây còn là hắn nói trong lúc vô tình, có lẽ mình không biết sự hài hước của chính mình.

Khuôn mặt tràn đầy mờ mịt của Mập cũng ngẩng đầu, trên mặt có vết đọng đỏ do đè lên bàn, ngoài miệng dính nước dãi nói: "Mấy người tới?"

"Hai người" người đàn ông đeo kính nói, rồi nói với Diệp Thu: "Hai người đều là sinh viên khoa khảo cổ?"

"Em không phải. Là anh trai của em." Hàn Sảng thay Diệp Thu trả lời. Diệp Thu cười cười, ngay cả cơ hội mình mở miệng nói chuyện cũng không có.

"Oh, mang thông báo trúng tuyển chứ, đưa ta, đây là bảng ghi danh, em mang sang bàn bên kia điền vào. Đợi chút Mập đưa em đi nộp học phí, em không có hành lý, người ở đây à? Vậy có cần ở ký túc không? Người đàn ông đeo kính một bên nhập tên Diệp Thu, một bên hỏi các vấn đề cơ bản.

Diệp Thu mặc dù không phải người Yến Kinh, nhưng hiện giờ hắn sống ở chung cư Lam Sắc, thật ra là không lo lắng không chỗ dung thân. Nhưng, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò với cuộc sống sinh viên. Dù sao cũng phải nộp phí ký túc xá, dứt khoát phải chiếm một cái giường trong trường mới được. Sau này nói không chừng sẽ dùng tới.

Nói với người đàn ông đeo kính: "Em ở trong trường."

"Được, trước hết hãy cùng Mập đi nộp phí đã. Sau đó để hắn dẫn em tới chỗ quản lý ký túc làm thủ tục."

Mập mặc dù béo, nhưng rất nhiệt tình với người khác. Trên đường dẫn Diệp Thu đi làm thủ tục đã giới thiệu tình hình khoa khảo cổ cho Diệp Thu.

Khoa khảo cổ học được gọi là khoa đầu tiên của Thủy Mộc. Mỗi khóa có một lớp, mỗi lớp số lượng tuyển sinh là hai mươi người. Nói cách khác, bốn năm cộng lại tuyển sinh sinh viên khoa khảo cổ chỉ có tám mươi người. hai mươi người này chia thành năm phòng ký túc, đều là người của khoa mình sống ở đây.

Ở trạm dừng kiểm tra của ký túc, Mập đưa Diệp Thu tới khu ký túc của khoa khảo cổ, tòa 6 phòng 307, lúc Diệp Thu đi vào trong, trong phòng đã có ba người.

Sau khi Mập giới thiệu với bọn họ nói Diệp Thu là bạn học mới đến một tên tướng mạo có vẻ đẹp trai cười ha ha chỉ Diệp Thu hỏi: "Ngươi chắc chắc đã đọc qua "Ma thổi đèn" chứ?"

Diệp Thu thật ra nghe nói bộ tiểu thuyết trên mạng "Ma thổi đèn" này tám năm được yêu thích, nhưng chưa đọc qua. Thấy tên tiểu tử này vừa gặp mặt đã hỏi mình vấn đề này, liền cảm thấy chút tò mò.

"Sao lại hỏi vậy?" Diệp Thu quan sát bạn cùng ký túc chủ động hỏi mình, hoài nghi hỏi.

Anh chàng đẹp trai vẻ mặt đau khổ nói: " Ta chính là vì si mê "Ma thổi đèn", cho nên mới quyết tâm đăng ký thi khoa khảo cổ của Thủy Mộc, thậm chí còn trở mặt với người nhà, không ngờ lần này tới ghi danh ta đã hối hận rồi, hoa của khoa nghệ thuật, cỏ khoa tiếng trung, khoa công trình hòa thượng chạy đầy, khoa khảo cổ chúng ta, hoa không có , cỏ cũng không thậm chí ngay cả hòa thượng cũng không có, không có một ngọn cỏ."

Diệp Thu nghe hắn nói có chút hứng thú, theo đó nở nụ cười. Mọi người cười một trận, cảm giác mới lạ vừa gặp mặt liền giảm đi quá nửa.

Người kia vì si mê "Ma thổi đèn" mà muốn đăng ký dự thi khoa khảo cổ của Thủy Mộc sau này cũng có thể đi trộm mộ kia tên là Dương Nhạc, người gầy đeo kính chỉ một mình sắp xếp đồ đạc là Lý Đại Tráng, nghe thấy hắn giới thiệu tên mình, mọi người lại cười một trận, hắn lại vẻ mặt đau khổ giải thích, nói mình lúc mới trào đời chỉ nặng ba cân người nhà sợ sau khi lớn lên sẽ thành một tên gầy ốm tong teo, liền lấy cái tên có ý nghĩa cầu khấn như vậy. vẫn còn một người sắc mặt tái nhợt ánh mắt vẫn luôn mù mịt nhìn chăm chú bên ngoài cửa ký túc tên là Ngô Chính Tĩnh, một tên rất nữ tính hóa, chỉ là cho người khác cảm giác rất lãnh đạm, tên hắn cũng là do Dương Nhạc chủ động hỏi mới nói, không hề giới thiệu với bất kỳ ai.

Diệp Thu giới thiệu đơn giản về mình và Hàn Sảng, bởi vì không giới thiệu tuổi tác của mình, cũng không thể sắp xếp lớn nhỏ giống như trong tiểu thuyết nói.

Dương Nhạc là một người rất sôi nổi, sau khi thấy mọi người đã giới thiệu lẫn nhau, vừa cười vừa vỗ vỗ tay nói: "Các vị, hôm nay là ngày tứ đại thái đầu trộm mộ chúng ta gặp mặt. Vậy thì ngày có tính chất kỷ niệm thế này, sao có thể không có rượu chứ? Đi, ta mời."

"Đây là nghệ thuật, không phải trộm mộ. Không nên để mọi người đều nghĩ thô tục theo ngươi" Ngô Chính Tĩnh mặt lạnh lùng nói.