Càn Quấy

Chương 36: Tình hình xui rủi của qúy luật sư 1







Thời gian nghỉ định kỳ, luôn trôi qua rất mau.

Dương Sóc nhìn lịch treo tường, lòng chẳng vui tí nào. Ngày mai anh phải đi làm rồi, ngày kia Trần Mặc cũng phải đi làm.

Cái hôm Tần Việt mang ông chủ của khách sạn kia tới, cũng chính là người đồng đội mà y từng nhắc tới, nói sau này sẽ để Trần Mặc làm ca sáng. Bởi hình tượng của Trần Mặc tương đối tốt, hơn nữa năng lực ngoại ngữ cũng không tồi, năng lực ban ngày phát huy sẽ khá là đầy đủ. Chỉ có điều không tốt là, làm ca sáng mệt chết đi được… .

Chỉ cần có thể tiếp tục đi làm, Trần Mặc đã thật vui vẻ, có mệt hay không chẳng có gì để nói cả.

Dương Sóc cảm thấy khó chịu với việc Trần Mặc lại phải về cái nơi ‘rẻ rách’ kia, anh muốn giấu biến Trần Mặc đi, thậm chí cho rằng nếu như Trần Mặc có thể nhỏ đi, anh có thể nhét vào túi mang theo lúc đi làm, đáng tiếc, đó cũng chỉ là nghĩ thôi… Anh không thể đả kích sự tích cực của cậu, bởi anh thích nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tỏa ánh sáng của Trần Mặc.

Mấy ngày trong tháng Giêng này, một đám hồ bằng cẩu hữu họp lại chơi mạt chược mấy ngày liền, rốt cục đã tan cuộc tại tiệm lão Kiều.

Trần Mặc thắng chút tiền nhỏ, nhe răng cười mở ra cho Dương Sóc xem.

Tần Việt thua nhưng sắc mặt càng bình thản thêm, quả thực ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.

Hạ Khải Minh trên cơ bản không thắng cũng không thua, bao nhiêu tiền ra, bấy nhiều tiền về.

Ở đây, người thắng nhiều nhất là Khương Nham. Con người này, bình thường nhìn không như đã phô hết tài nghệ, ai ngờ lại có thể đánh bài giỏi như thế. Một bàn bốn người, ai đánh cái gì ai muốn hồ gì hay ai muốn ăn gì, cậu ta rõ nhất. Nắm bài mạt chược trong tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn đã biết là cái gì. Hạ bài thì nhẹ nhàng, sờ bài cũng lãng đãng, lúc hồ bài cũng không kêu to, đặt tiền hết ở chỗ lão Kiều, lão Kiều cười nhăn răng híp mắt: “Ai yà ya, thật xin lỗi… Chậc chậc, tham tài…”

Diêu Dương thấy Tần Việt thua ghê quá, bèn bắt đầu nghĩ kế, cậu ta ôm thắt lưng lão Kiều: “Anh Kiều ơi, anh của em ~ Tết vui nhé, Tết vui nhé ~ tiền mừng tuổi, không thể ít ~ … ít nhất… Cũng phải cho cái này ~” Mở lòng bàn tay ra xòe trước mặt lão Kiều.

Lão Kiều sửng sốt. Gã cũng không thân với Diêu Dương lắm, tổng cộng cũng chưa gặp qua mấy lần, cho nên đối với hành động của thằng nhóc này không dám chắc lắm.

Nhưng Khương Nham lại bình tĩnh, rút ra hai tờ màu phấn hồng, ‘bẹp’ vào lòng Diêu Dương: “Cầm đi, mua kẹo ăn.”

Tuy rằng không đạt được hiệu quả mình mong muốn, nhưng… ít nhất… Thấy tiền quay về rồi, Diêu Dương vui rạo rực cất tiền đi, tiếp tục chạy về phía sau Tần Việt đứng xem.

Tần Việt không sợ thua tiền, anh đánh bài cũng là có mục đích.

Mỗi một bài trên bàn đều có trạng thái riêng, có thể nhìn ra lòng dạ của mỗi người.

Tần Việt thích quan sát người, anh rất giỏi về điều này.

•••

Hôm đó, Diêu Dương sau khi uống rượu đã bị thương đến ngày hôm sau tỉnh lại thì chẳng còn nhớ gì, nhưng Tần Việt thì buồn bực cả một buổi tối, ngày hôm sau mặt đen như đít nồi. Đương nhiên, ngày hôm sau, đến lúc nhìn thấy tên thối vô tâm vô phế kia thì mặt càng đen.

Dịp Tết, Diêu Dương mặt dày mày dạn theo Tần Việt về nhà, bám cạp quần Tần Việt không buông, khiến Tần Việt không còn cách nào khác, cuối cùng anh bảo phải gọi trước một cú về nhà nói một tiếng đã.

Diêu Cương biết em trai muốn tới nhà Tần Việt, vui lắm, hắn nói với Tần Việt trong điện thoại rằng: “Mang đi đi mang đi đi, anh mang nó đi đi, nhà bọn tôi có thể trai qua một năm bình thường rồi.”

Tần Việt: “…”

Diêu Dương theo Tần Việt về nhà, nhanh chóng thay đổi thành một người khác: đứng đắn, chịu khó, khéo nói, hào hoa phong nhã, mồm miệng lại ngọt, khiến từ trẻ nhỏ đến người già trong nhà Tần Việt đều bị bại trong tay cậu.

Cụ nội của Tần Việt lấy tiền từ trong túi ra, quả quyết đưa cho Diêu Dương một túi lì xì ba trăm tệ.

Diêu Dương lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính cúi đầu: “Cảm ơn bà cố nội…”

Tần Việt: “…”

Trong nhà, mọi người đều biết Tần Việt biết làm sao, đã đánh đã mắng cũng không sửa lại được, thế là đành chịu theo. Lần này Tần Việt mang Diêu Dương về theo, cả nhà đã mặc định cho rằng Tần Việt mang ‘vợ’ về chúc Tết, nhìn trên nhìn dưới nhìn mãi không đủ, liên tiếp nhét tiền lì xì vào túi Diêu Dương.

Cuối cùng khiến Tần Việt không thể chịu nổi, ăn bữa cơm trưa mùng một xong thì chiều đã mang Diêu Dương về nhà mình.

Trước khi Diêu Dương đi, cậu ôm bà cố nội nỉ non nói: “Bà cố nội, cháu phải về nhà rồi… Nhưng mà bà yên tâm nhé, cháu sẽ về thăm bà lúc nào có thể… Cháu sẽ chăm sóc cho Tần Việt, để anh ấy yên tâm làm việc…”

Cụ nội có hơi nghễnh ngãng, nhưng cũng không gây trở ngại việc bà thích thằng bé hoạt bát xinh tươi này. Cuối cùng đôi già trẻ trình diễn màn lưu luyến không rời ở trước cửa nhà họ Tần. Tất cả mọi người thì đều cười toe toét, tất nhiên, ngoại trừ Tần Việt ra.

Tần Việt chỉ muốn chặn mồm Diêu Dương lại, rồi quấn lấy mấy vòng, vứt ra trôi nổi ngoài vũ trụ.

Diêu Dương thu hoạch rất lớn, hai mươi tờ màu phấn hồng phẩy phẩy trong tay, không khoe khoang thì đúng là khó chịu thật. (tờ màu phấn hồng tức là tờ 100 tệ đó)

Tần Việt trầm mặt lười nói với cậu, dừng xe lại đi thẳng tới nhà Dương Sóc.

Anh biết Dương Sóc có nhà, thế nhưng không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy.

Hai ngàn tệ của Diêu Dương bị Tần Việt thua còn dư một nghìn, giấu kín trong túi không chịu xòe ra, miệng thì lầu bầu đây là tiền sính lễ sao có thể tiêu bừa chứ.

May mà tiệm cơm lão Kiều đã mở cửa buôn bán rồi, bằng không Tần Việt chắc chắn đã đoạt lấy một nghìn tệ tiền ‘sính lễ’ thua trả cho mọi người rồi.

Sau khi tan cuộc, Hạ Khải Minh duỗi thắt lưng đã mệt mỏi, bám mông Qúy Hoằng Hòa đi về nhà.

Qúy Duyệt Duyệt được Hạ Khải Minh gửi ở chỗ mẹ anh hết tháng Giêng. Hai ông bà với một đứa trẻ, có thể cùng nhau chơi mấy ngày.

Qúy Hoằng Hòa xả nước vào bồn tắm, rồi bước vào đó ngâm mình.

Ở nhà Dương Sóc chơi mạt chược mấy hôm, chơi đến mức xương sống thắt lưng đau như muốn rút gân, người đã già rồi, đúng là không thể không chịu thua. Ngẫm lại Trần Mặc mấy người thanh niên ấy, y lại thổn thức một hồi.

Hạ Khải Minh cởi sạch quần áo cũng theo y vào bồn tắm, cùng Qúy Hoằng Hòa quấn lấy nhau.

Nước nóng trong bồn tắm từ từ tràn ra… .

Qúy Hoằng Hòa vuốt mái tóc ngắn ướt sũng của Hạ Khải Minh, híp mắt nhìn hình vẽ trên mành tắm: “Ngày mai anh cũng nên, mấy hôm Tết cứ chơi mãi, mất không ít tiền ha.”

Hạ Khải Minh sờ vành tai Qúy Hoằng Hòa: “Ừ, anh biết rồi… Nhưng mà anh phải mang xe đi bảo dưỡng đã, hai ngày qua tốn nhiều phết, một đám thối thây, nửa xu tiền cũng không cho anh, hại lão tử mất tiền dầu mỡ.”

Qúy Hoằng Hòa mím miệng, hơi cười cười: “Thật hâm mộ nhà anh, nhiều người như vậy…”

Hạ Khải Minh không thích y nói như vậy, thế là dùng sức ôm thắt lưng Qúy Hoằng Hòa: “Nói gì vậy chứ? Người nhà anh không phải người nhà em sao? Đúng rồi, mẹ anh đưa tiền cho em, em để đâu rồi?”

Qúy Hoằng Hòa gập chân trái lên, nhẹ nhàng cọ bên hông người ấy: “Nhét trong túi ở tủ quần áo rồi, lát nữa gửi vào ngân hàng, dùng cho Duyệt Duyệt đi học.” Đó là tiền mẹ Hạ Khải Minh cho y, nói là tiền lễ, bảo Qúy Hoằng Hòa dù thế nào cũng phải nhận lấy, nếu như không nhận, bà ấy phỏng chừng sẽ khóc tại chỗ cho coi.

Qúy Hoằng Hòa cảm thấy y nhất định là thiếu nhà họ Hạ rồi.

•••

Mấy năm trước Hạ Khải Minh là một tên lưu manh. Nói lưu manh kỳ thực còn nể mặt hắn, lúc đó hắn tựa như một con rắn độc, có vùng địa bàn của riêng mình, người giang hồ gọi là Hổ ca, cũng xưng bá một cõi. Sau đó, hắn quản lý thế nào mà xảy ra một vụ án mạng, một đám côn đồ bán thuốc đánh lộn, trong đó một người bị đâm chết, hơn nữa tên bị chết còn khá có địa vị, thế là ngay sau đó tận lực chỉnh đốn lại chỗ ấy. Có điều may là lúc đó hắn ở bên ngoài, né tránh cơn tai bay vạ gió này.

Lại sau đó, hắn gặp được Qúy Hoằng Hòa trên tòa án, đối với nam nhân vẻ mặt lành lạnh kia, đột nhiên động lòng. Khi hắn biết Qúy Hoằng Hòa vừa ly hôn xong, liền mặt dày mày dạn dây dưa, thậm chí dùng chậu vàng rửa tay, phát động cho già trẻ cả nhà rồi triển khai thế tiến công đối với Qúy Hoằng Hòa.

Khi Qúy Hoằng Hòa bị quấn quá chừng, rồi sau đó hạ ba điều quy ước với Hạ Khải Minh xong, mới biết được Hạ gia coi như là một đại gia tộc, nhưng lại sinh ra một tên vô pháp vô thiên, cho nên đối với Qúy Hoằng Hòa một người đã khiến tên nghiệt súc thay đổi làm người, quả thực đối đãi như ân nhân.

Cụ bà Hạ gia rất thẳng thắn: “Bà đã coi nó như một con bé, xấu thì có xấu chút, có điều nhờ có Tiểu Qúy cháu chăm nom, sau này nếu như nó ham ăn biếng làm không nghe lời, cháu có thể đánh có thể mắng nó, chỉ cần không trở về đường cũ, cả nhà bà trăm lần cảm tạ đối với cháu.”

Qúy Hoằng Hòa bất đắc dĩ không nói được gì.

Đối với Qúy Duyệt Duyệt, từ trên xuống dưới Hạ gia đều yêu thích vô cùng, có đồ ăn ngon đồ chơi mới gì là hay cho lắm, toàn bộ đều nghĩ là con bé do Hạ Khải Minh sinh ra.

Qúy Hoằng Hòa nghiêng đầu, nhận lấy nụ hôn ôn nhu rồi lại bá đạo của nam nhân kia.

Nụ hôn qua đi, hai mắt Hạ Khải Minh tràn ngập dục vọng: “Em nghĩ gì thế hả? Không chuyên tâm vậy?”

“Nhớ anh…” Qúy Hoằng Hòa vươn thẳng người lên, để Hạ Khải Minh càng dễ khai phá: “Thật không? Lúc đó em có phải nghĩ rằng, anh là kẻ điên, cả nhà anh đều điên hết rồi không? Theo đuổi gắt gao tên đàn ông là em, không nhận lời không được…”

Qúy Hoằng Hòa rên rỉ khó nhịn: “Không… Anh không phải kẻ điên… Kỳ thực em nghĩ rằng, em mới là kẻ điên… Khi đó, sao em lại nhận lời chứ?”

Đúng vậy, sao em lại nhận lời chứ? Nhận lời sống với anh, nhận lời săn sóc cho anh, nhận lời không để anh đi lầm đường, nhận lời bên anh cả đời… Chỉ kém tí, nhận lời Duyệt Duyệt họ Hạ thôi… .

Tất cả của tất cả, bây giờ nhớ tới, giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua, tươi đẹp như vậy, rõ nét như vậy.