Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 34: Chương ba mươi bốn



Sáng sớm ngày hôm sau thấy phòng Tô La khép chặt như cũ, Đinh Dật cùng Thẩm Trường Đông thở phào nhẹ nhõm, nếu để Tô La thấy “bạn gái” Ngụy Hoa Tĩnh ở cùng Thẩm Trường Đông không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngụy Hoa Tĩnh vẫn nằm trên ghế salon ngủ, hai người rón rén không làm anh ta tỉnh, đi thể dục buổi sáng. Lúc chạy bộ, Thẩm Trường Đông phát hiện Đinh Dật thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn xong cúi đầu không nói chuyện, một lúc sau lại nhìn.

Rốt cuộc Thẩm Trường Đông không chịu được nữa, kiểm tra xem quần áo mình có chỉnh tề không, lúc cô nghiêng đầu sang nhìn cô trừng mắt: “Anh có vấn đề gì sao?”

Đinh Dật bị hỏi bất ngờ không khỏi có chút chột dạ, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm giác anh và tối qua không giống nhau.”

Thẩm Trường Đông nghe vậy khuôn mặt ửng hồng, quay đầu sang chỗ khác không để ý tới cô nữa, cô còn dám nói! Tối hôm qua sau khi cậu tắm nước lạnh, phát hiện cô đã ngủ, để cậu một mình thổn thức trong đêm, may mắn tối hôm qua tùy cơ ứng biến, nếu cứ như thế mãi, cậu sẽ gặp vấn đề về tâm lý.

Về nhà sớm một chút phát hiện trong phòng rất ồn, Ngụy Hoa Tĩnh đã dậy, đang nói chuyện với một cặp vợ chồng trung niên, Thẩm Trường Đông cả kinh: “Ba mẹ, hai người tới lúc nào? Sao không gọi cho con.”

Đinh Dật vội vàng để thức ăn xuống, chào hỏi ông bà Thẩm, tuy là người nhìn cô lớn lên từ nhỏ nhưng nhiều năm không gặp, khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt. Lạnh nhạt là cảm giác của cô, bà Thẩm kéo cô qua cười nói: “Mấy năm rồi không gặp Đinh Dật bây giờ đã trờ thành một cô gái xinh đẹp, lần trước Trường Đông về nhà kể chuyện bác chỉ muốn lên gặp cháu nhưng vẫn không có thời gian rảnh, lần này có thể gặp nhau cũng tốt chỉ tiếc mẹ cháu chưa về nước.”

Thấy bác gái nhiệt tình khiến Đinh Dật xa mẹ đã ba năm cảm thấy ấm áp trong lòng, ngoan ngoãn để bà Thẩm ôm.

Ông Thẩm ngồi một bên giải thích hành trình của bọn họ với Thẩm Trường Đông, thì ra bọn họ tính ông ngoại tuổi đã cao nên đưa ông về trước, sau đó vợ chồng ông đến đón Thẩm Trường Đông cùng Đinh Dật, thuận tiện xem nhà con trai mua thế nào. Đến đúng địa chỉ nhưng người mở cửa là một thanh niên xa lạ, bọn họ sợ đến nhầm nhà liền gọi điện thoại cho Thẩm Trường Đông phát hiện ra điện thoại di động trong phòng vang lên, thì ra bọn họ đi thể dục buổi sáng không đem theo điện thoại.

Ngụy Hoa Tĩnh nhanh trí hỏi bọn họ có phải tìm Thẩm Trường Đông không. Sau khi xác nhận vội vàng mời bọn họ vào nhà ngồi giải thích quan hệ với nhau, ông bà Thẩm nhìn tướng mạo anh ta không tầm thường, sau khi ngồi xuống cùng nhau nói chuyện. Ông Thẩm cùng Ngụy Hoa Tĩnh đều là người lớn lên từ quân đội, mặc dù bất đồng tuổi tác nhưng có không ít chủ đề chung, nói một lúc còn có nhiều người quen, hơn nữa tài ăn nói của Ngụy Hoa Tĩnh rất tốt, mọi người nói chuyện cũng khá hợp.

Từ lúc vào nhà Đinh Dật bị bà Thẩm kéo không buông, càng nói càng vui vẻ: “Khi còn bé Đinh Dật là một đứa bé linh hoạt đáng yêu, không giống Trường Đông luôn nhíu chân mày như ông cụ, khi đó bác chỉ muốn nếu như có con gái thì tốt biết mấy, không nghĩ tới bây giờ được như ước nguyện, con gái phải xuất giá, con dâu cũng như người trong nhà.”

Đinh Dật nghe vậy đỏ mặt, bác Thẩm nghĩ quá xa rồi “con dâu”? Bọn họ mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi, không biết Thẩm Trường Đông nói chuyện của bọn họ với ba mẹ lúc nào, dù sao cô vẫn chưa có cơ hội nói với ba.

“Ngụy Hoa Tĩnh! Sao anh dẫn tôi về nhà anh? Nhìn mọi người cùng tụ tập một chỗ sao?”

Bên ngoài truyền đến một giọng nói khiến mọi anh mắt đều nhìn cô gái đứng trước phòng Đinh Dật, không biết Tô La đã tỉnh từ bao giờ, đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng gia đình hòa thuận vui vẻ.

Thẩm Trường Đông cùng hai người kia thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, đột nhiên thấy người thân chỉ lo vui mừng, quên mất trong nhà còn có một con sâu rượu, nếu như khi cô ấy tỉnh chỉ có cậu thì không sao bây giờ còn có ba mẹ cậu, cục diện này rất hỗn loạn.

Ngụy Hoa Tĩnh mắng bản thân mình ngu ngốc, vội vàng đi lên trước chuẩn bị đưa Tô La ra ngoài nói chuyện không ngờ Tô La hất tay anh ta ra nhìn chằm chằm Đinh Dật cùng với bà Thẩm ôm chặt Đinh Dật không buông, chợt lên tiếng khóc thút thít: “Tại sao lại có ba mẹ như vậy? Chọn đúng cô gái mình thích rồi bắt con trai mình cưới, hai người không để ý đến tình cảm của con trai mình sao? Môn đăng hộ đối, tướng mạo còn có chiều cao, không phải là người máy cũng không phải là động vật lai giống đều là con người cả!”

Ông bà Thẩm không hiểu sao bị mắng, ông Thẩm tối sầm mặt hỏi Thẩm Trường Đông: “Cô gái này là ai? Sao lại ở nhà chúng ta?” Thẩm Trường Đông bất đắc dĩ không biết phải giải thích thế nào, bà Thẩm cẩn thận quan sát nét mặt Đinh Dật. Đinh Dật lập tức hiểu bọn họ muốn hỏi gì, vì vậy trước tiên cười trấn an bà Thẩm, sau đó lớn tiếng nói với Ngụy Hoa Tĩnh: “Tôi không đồng ý khắc phục hậu quả với anh, nếu anh không có cách nào xử lý thì tôi sẽ tự xử.” Trong giọng nói có uy hiếp khiến Ngụy Hoa Tĩnh nghĩ muốn bỏ qua cũng khó khăn, vì vậy anh ta quyết đoán mạnh mẽ đưa Tô La đi, cơ thể Tô La cơ hồ không chạm đất bị đưa ra cửa.

Ngụy Hoa Tĩnh với bộ dáng tao nhã lịch sự chợt lộ ra một bộ mặt hung ác khiến bà Thẩm trợn mắt há hốc mồm, lúc này Thẩm Trường Đông khôi phục tinh thần thản nhiên giải thích mọi chuyện với ông bà Thẩm. Ông Thẩm lắc đầu: “Mấy đứa trẻ này, đến trường không lo học lại gây ra bao nhiêu chuyện phức tạp không giống như năm xưa nữa.”

Đinh Dật nghe vậy có chút xấu hổ, bây giờ cô “ở chung” với Thẩm Trường Đông hình như cũng rất phức tạp. Bà Thẩm trợn mắt nhìn ông Thẩm: “Ngày xưa lúc ông viết thư tình cho tôi còn sến sụa hơn bọn trẻ đó.”

Ngày còn đi học ông Thẩm là một cây văn, từng viết thư tình cho một cô gái, sau đó cô gái đem thư khoe với các bạn học truyền nhau đọc làm cho ai cũng biết bao gồm cả Bốc Tĩnh. Mặc dù sau đó ông Thẩm không quen cô gái kia nhưng sau khi kết hôn lại trở thành nhược điểm đối với bà Thẩm, mỗi khi bà không vừa ý sẽ lôi ra nói, lần này còn có con trai cùng Đinh Dật nghe thấy ông có chút mất tự nhiên.

Ông Thẩm là một người cương trực, lời này cũng không phải là có ý quở trách bọn họ, bị vợ nạt cho một trận lập tức tỉnh ngộ chuyển đề tài, khuôn mặt hòa ái hỏi thăm người lớn cùng tình trạng nhà Đinh Dật hiện nay.

Nhân lúc thu dọn đồ đạc Đinh Dật lén hỏi Thẩm Trường Đông: “Sao anh không bàn trước với bố mẹ thời gian đến? Em tốt khoe xấu che, lần này bị ba mẹ phát hiện chúng ta ở chung, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ”

Thẩm Trường Đông liếc nhìn cô: “Chúng ta sống chung theo nghĩa bình thường sao?” Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “Thật ra thì anh đã nói trước với ba mẹ là chúng ta ở chung rồi.”

Đinh Dật trợn hai mắt: “Hai bác đã sớm biết chúng ta ở chung sao? Vậy ba em biết không?”

Thẩm Trường Đông khẩn trương: “Chú Đinh chắc chưa biết, em đừng mở miệng là nói ở chung như vậy, sao lại nói khó nghe như vậy, không phải vì muốn chăm sóc tốt cho nhau nên chúng ta mới ở chung sao?”

Biết được ba còn chưa biết chuyện Đinh Dật thở phào nhẹ nhõm lại nghĩ đến cô bị “chăm sóc” lập tức không so đo với Thẩm Trường Đông, có chút lo lắng hỏi: “Ba mẹ anh biết không phải thanh danh của em cũng bị phá hủy sao?”

Thẩm Trường Đông xoa xoa đầu cô: “Đừng nghĩ lung tung, anh có nói với bọn họ chúng ta mỗi người một phòng.” Dừng một chút lại nói: “Ba mẹ tin tưởng anh.” Nhưng bây cậu không tin chính mình những lời này cậu cảm thấy tốt nhất không nên nói với Đinh Dật.

Thành phố phía bắc có thời tiết mát mẻ, cảnh sắc mê người, đường phố sạch sẽ, không khí không giống với Bắc Kinh, đây là một nơi yên lành. Nhưng đối với Đinh Dật mà nói nơi này là nơi có hải sản ngon nhất, bởi vì biển không bị ô nhiễm, tương đối yên tâm, không giống hải sản Kinh Tân, ở gần vùng biển bị ô nhiễm.

Từ sân bay về biệt thự Hải Tân, Đinh Dật hỏi thăm tình hình ông ngoại Thẩm Trường Đông. Cô thân với ông bà Thẩm nhưng chưa bao giờ gặp ông ngoại Thẩm hơn nữa trong ấn tượng của Đinh Dật, quân nhân đều rất nghiêm túc, về mặt sinh hoạt không những có quy chế mà đối với người xung quang cũng yêu cầu rất cao, cô tự biết mình không phải là một cô gái hiền dịu sợ lúc đó biểu hiện không tốt sẽ bị ông ngoại ghét.

Bà Bốc thấy cô lo lắng không nhịn được cười: “Cháu yên tâm, ông ngoại của Trường Đông là người hiền hòa, ông thấy cháu nhất định sẽ rất thích.” Bác gái cũng đã nói như vậy, Đinh Dật cũng không hỏi thêm nữa.

Ông ngoại quả nhiên là người dễ gần, ngoại trừ hết sức ngay thẳng, ngoài ra không khác gì những người già khác. Lúc ban đầu Đinh Dật còn dè chừng, lúc nói chuyện với cô ông ngoại vô tình nhắc chuyện Thẩm Trường Đông khi còn nhỏ bắt đầu liền hứng thú tâm tình thả lỏng, cùng ông nói chuyện từ bé đến lớn của Thẩm Trường Đông.

Nhà họ Bốc ít người, trong nhà chưa từng xuất hiện một cô gái như Đinh Dật, sinh động mà thú vị, giọng nói trong trẻo lại dễ nghe, ông lão say sưa nghe, thỉnh thoảng nở nụ cười.

Bốc Tĩnh gọi mọi người ăn cơm, thấy ba cùng Đinh Dật nói chuyện hăng say cười nói với ba: “Con biết ba nhất định sẽ thích Đinh Dật.” Sau đó nói với Đinh Dật: “Đinh Dât đừng để ông ngoại lừa, trước kia ông cũng không dễ gần như vậy, lúc bác còn nhỏ bị ông trừng mắt liền run cầm cập, bây giờ lớn tuổi, tính khí đã tốt hơn nhiều.”

Đinh Dật cười cười không nói, ông ngoại giả bộ giận nói: “Con bé này bắt đầu tính nợ cũ rồi sao? Khi đó da con giống như da khỉ nếu như khéo léo một chút, ngoan một chút đã không bị mắng rồi.”

Thẩm Trường Đông nghe thấy mẹ được gọi là “con bé”, Đinh Dật lại được khen “khéo léo” không nhịn được bật cười, Đinh Dật bị cậu cười dù da mặt có dày cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng muốn đứng dậy đến phòng ăn giúp bác gái dọn bát đũa......nếu muốn giả bộ thì nên giả bộ cho giống.

Hình như đã từ lâu rồi không được tận hưởng một ngày nghỉ trọn vẹn rồi, sau khi ăn cơm xong, không cần phải tự học, không cần chuẩn bị bài tập, mọi thứ xảy ra bất thình lình khiến Đinh Dật hơi khó chịu.

Ông ngoại có thói quen ngủ sớm dậy sớm, sau khi đi bộ dọc bờ biển cùng những người trẻ tuổi liền quay về nghỉ ngơi. Ông bà Thẩm cũng tự động về phòng thu dọn đồ đạc. Tối qua Thẩm Trường Đông ngủ không ngon, muốn về phỏng bổ sung giấc ngủ lại bị Đinh Dật kéo không buông, cô mới tới nơi xa lạ có chút hưng phấn.

Gió biển mát mẻ, bình minh sáng chói, Đinh Dật ngồi trên xích đu trong vườn hoa nhỏ, hưởng thụ cảm giác vô tư, có người rất không hứng thú ngồi ngáp, Đinh Dật trừng cậu: “Tối qua anh không ngủ sao?”

Thẩm Trường Đông liếc nhìn cô: “Ngủ nhưng không ngon.” Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa ý bảo Đinh Dật ngồi sang một bên, cậu cũng ngồi xuống xích đu hỏi: “Nhà anh đã ổn thỏa hết rồi khi nào thì em định nói với chú Đinh và cô Kỷ chuyện của chúng ta?”

Gặp người lớn hai nhà sao, bước kế tiếp có phải là đăng tin cưới lên báo? Đinh Dật không thích lắm, cảm giác giống như là bị trói buộc, thuận miệng nói: “Mẹ em một năm nữa mới về, đến lúc đó nói cũng chưa muộn.” Không đợi Thẩm Trường Đông phản bác lập tức nói: “Không phải chúng ta chỉ tạm thời là bạn trai bạn gái sao, sao lại phát triển tới mức này, sao bỗng dưng thành con dâu nhà anh? Thành thật khai báo có phải anh có mưu đồ từ trước không!”

“Cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy quan hệ của chúng ta là bạn trai bạn gái sao?” Giọng nói không vui, Thẩm Trường Đông không biểu lộ gì, Đinh Dậ không biết nên trả lời thế nào, vừa rồi cô cũng chỉ là che giấu lo lắng trong lòng, theo thói quen lớn tiếng dọa người.

Nhưng lời đã nói ra không thể lấy lại, không thể làm gì là nhắm mắt tiếp tục nói: “Có gì không đúng không phải lúc bắt đầu là anh nói vậy sao?”

Thẩm Trường Đông không nói thêm gì nữa, đụng phải người vô tình vô nghĩa như vậy, cậu có nâng chân đá cuộc cách mạng cũng chưa chắc đã thành công, có lẽ cậu cần cố gắng thay đổi cách thức.