Cần Gì Quá Đa Tình

Chương 19: Chương mười chín



Gần tới mùa xuân ba càng thêm bận, Đinh Dật ở nhà tự mình nấu ăn, mua hết gia vị, vật vã một lúc lâu cũng nấu được hai món ăn ngon, Đinh Phượng Lĩnh càng thêm tán thưởng, sau khi về nhà sẽ ăn đồ ăn con gái nấu để phần cho ông.

Đêm ba mươi, Đinh Phượng Lĩnh như thường lệ cùng ban lãnh đạo đến an ủi nhân viên trực ban, không thể làm gì khác hơn là buổi trưa về nhà ăn cơm cùng con gái, sau khi ăn xong Đinh Dật sẽ được đưa đến nhà ông bàn ngoại mừng lễ năm mới.

Khi về nhà trên tay Đinh Phượng Lĩnh ôm nhiều túi, vui vẻ móc ra một cái váy bằng lông dê cho Đinh Dật: “Con xem có thích không?” Lại lôi ra một đôi giày phối hợp với váy “Thử xem, không thích thì ba có thể đi đổi.”

Từ khi bắt đầu biết nhận thức, ba chỉ mới một lần mua quần áo cho cô, khi ba đi Thượng Hải công tác đó là năm Đinh Dật tám tuồi, váy rất đẹp nhưng nhỏ quá làm cô không thể mặc vừa, ba cùng mẹ ngồi cười, cho thấy chưa có kinh nghiệm mua quần áo, ngay cả quần áo của ba cũng do mẹ mua.

Hôm nay ánh mắt của ba làm cho cô thay đổi cách nhìn, chiếc váy màu xám tro nhạt thiết kế rất nhã nhặn, đường viền uốn nếp tạo ra nét dí dỏm đáng yêu của thiếu nữ, đôi giày đang được thịnh hành, cầm quần áo cùng giày lên hoa chân múa tay một phen, phát hiện ra cũng không tệ.

Đinh Dật tiếp tục lật đống đồ kia ra xem, phát hiện bên trong có khăn quàng cổ màu trắng, không có nhãn hiệu hình như là đồ thủ công, không nhịn được lấy ra hỏi: “Ba đây là cái gì?”

Vội vàng thu dọn đồ đạc Đinh Phượng Lĩnh quay đầu lại ồ một tiếng: “Đó là có người tặng ba, ba cũng không cần, con xem nếu thích thì cầm đi.”

Đinh Dật nghe vậy hơi yên tâm, thử thăm dò hỏi: “Ba, không phải hôm nay ba cùng cô tặng ba khăn quàng đi mua quần áo cho con đấy chứ?”

Đinh Phượng Lĩnh nghe vậy thì giật mình, quay đầu nhìn con gái.......với một góc nhìn khác. Vốn dĩ ông coi cô như một đứa bé, không lâu cô đã trưởng thành, hơn nữa còn kín đáo, không còn bóng dáng ngây thơ lỗ mãng của ngày nào.

Thấy ba làm rớt đồ trong tay, hình như muốn mở miệng nói chuyện, Đinh Dật khẽ hoảng hốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi thêm một câu: “Cô kia có phải là Thạch Mạn Quân?”

Đinh Phượng Lĩnh càng thêm giật mình, không nhịn được hỏi con gái: “Đinh Dật, con nghe ai nói gì rồi?”

Đinh Dật chợt lạnh trong lòng, từ từ lắc đầu: “Ba, ngày ngày sau khi tan học con đề về nhà, làm sao có thể nghe thấy lời đồn gì, cũng chỉ là trực giác, ba, là thật sao?”

Đinh Phượng Lĩnh thở dài nói: “Đinh Dật con đoán không sai, nhưng chuyện không như con nghĩ, Thạch Mạn Quân tới nhờ ba đưa quà năm mới, thuận tiện tặng khăn quàng cổ cho ba, ba có ý định mua quà năm mới cho con, thư ký Vương lại xin nghỉ, ba không tìm thấy ai có thể tham khảo ý kiến nên nhờ cô ấy.”

Đinh Dật rũ mắt, lông mi che dấu đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên con tin tưởng ba, ba biết không, từ nhỏ con rất ngưỡng mộ ba, cho tới nay, ba vẫn là hình mẫu lý tưởng trong con, từ trước con đã muốn sau khi lớn lên sẽ giống ba, hi vọng con có thể giữ vững sự ngưỡng mộ này cả đời.”

Đây là lần đầu tiên Đinh Phượng Lĩnh nghe con gái nhận xét về mình, hoảng hốt mà cay cay sống mũi, cho tới nay ông đều cho rằng Đinh Dật thân với mẹ, không ngờ, tình cảm của cô dành cho ông là sự ngưỡng mộ, thảo nào bình thường cô không gần gũi với ông, có ai thân thiết được với thần tượng của mình đâu.

“Khi còn bé, công việc của mẹ bận hơn ba, việc dạy con đều là do ba, có thể nói, nhân cách của con đều chịu ảnh hưởng của ba, ba là một người quang minh chính trực, cho nên, con cũng sẽ trở thành một người hữu dụng với xã hội, đúng không? Ba”

Niềm tự hào của người ba bỗng dâng trào, Đinh Phượng Lĩnh không nhịn được chảy nước mắt, một tay kéo con gái vào ngực, không ngừng vuốt tóc cô.

Trên khuôn mặt Đinh Dật chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, vẫn nức nở mở miệng: “Ba, nhà chúng ta thật tốt, ba và mẹ yêu nhau giống như yêu sự nghiệp của mình cũng yêu con, con chịu ảnh hưởng của hai người mới cố gắng học tập, ba, năm nay con đứng nhất trường, con vĩnh viễn sẽ không bao giờ để ba thất vọng, ba cũng đồng ý với con sẽ không để con thất vọng, được không?” Nói xong khóc thành tiếng, lau nước mắt nước mũi vào áo ông.......Bộ đồ này không phải do mẹ mua.

Tâm trạng Đinh Phượng Lĩnh cũng không tốt hơn chút nào, hai cha con ôm nhau khóc một hồi, ông mới buông con gái ra, nhìn cô nói: “Đinh Dật con yên tâm, ba đồng ý, ba sẽ không bao giờ để hai mẹ con thất vọng!”

Ba là người coi trọng tình cảm, từ nhỏ đến lớn, dù là món đồ chơi hay đồ ăn ngon nhất, ba đều dành cho cô, chưa từng nuốt lời, nếu như ông không thể làm, ông sẽ không hứa hẹn. Hôm nay ông có thể nói với cô những lời này, nhất định đã có tính toán, Đinh Dật lựa chọn tin tưởng ba mình.

Nín khóc mà cười, Đinh Dật vội vàng chạy vào bếp hâm nóng thức ăn, hai ba con cùng ăn bữa cơm đoàn viên, trong bữa ăn còn nhận được điện thoại của mẹ gọi từ Đức về, hai người mỗi người một máy, mọi người đều giữ không khí trong lúc nói chuyện, tin rằng mẹ sẽ không thấy có gì khác.

Như vậy là tốt nhất , Đinh Dật nghĩ thầm, mẹ tin tưởng ba như vậy, sự tin tưởng này tốt nhất vẫn tiếp tục giữ vững.

Ngày đầu năm mới, Đinh Dật lạy tất cả người lớn trong nhà, sau đó trốn vào phòng sách gọi điện thoại cho Thẩm Trường Đông, mới vừa rồi chúc tết ba mẹ Thẩm, nếu như ông ngoại biết cô lại gọi điện thoại sang một lần nữa sẽ cảm thấy kỳ quái.

Hai ngày nay cô cảm thấy cực kỳ cô độc, trong lòng có cảm giác mất mát nhưng cẩn thận phân tích nguyên nhân thì không rõ. Gần đây mỗi việc đều có lý do của nó, suy nghĩ lại hình như không phải tất cả đều có. Đinh Dật cảm thấy có chút nản với trạng thái này của mình.

Thẩm Trường Đông im lặng nghe cô càu nhàu thao thao bất tuyệt bên đầu dây bên kia, rốt cuộc khi cô uồng nước thì không nhịn được chen vào một câu: “Bạn xác định muốn đến Bắc Kinh?”

Đinh Dật nuốt ngụm nước rồi trả lời chắc chắn, Thẩm Trường Đông nói tiếp: “Vậy khi nào đến Bắc Kinh thì gặp.”

Qua nhiều ngày ủ rĩ, Đinh Dật vừa mừng vừa sợ: “Nhà bạn đồng ý cho bạn rời khỏi Nam Kinh sao?”

Thẩm Trường Đông dở khóc dở cười: “Bây giờ không phải thời cổ đại, không phải xa ba mẹ, bọn họ cũng không nói mình không thể đi.”

Đúng rồi giống như cho đến bây giờ đều trong suy đoán của cô, người lớn nhà họ Thẩm cũng không phải người phong kiến, sẽ không can thiệp vào quyết định của Thẩm Trường Đông, vậy cũng tốt, quay đầu nhất định cổ vũ La Bình cùng Nguyễn Thúy đến Bắc Kinh, cộng thêm Lý Bối Bối, mọi người bên nhau chắc hẳn rất vui, đến lúc đó quả thật có thể du lịch kinh thành, Đinh Dật mặc sức tưởng tượng.

“Bạn cũng thi đại học A sao?” Đại học A là trường mà tất cả học sinh khoa tự nhiên đều mơ ước, Đinh Dật cũng không ngoại lệ.

“Không, mình chưa nói cho bạn biết sao? Mình chọn khoa Văn.”

Đinh Dật sửng sốt: “Tại sao?”

Thẩm Trường Đông giống như đang nói đùa: “Thành tích của mình không tốt, nếu học khoa tự nhiên, không phải vẫn bị so với bạn sao? Đến lúc đó ba mẹ lại chê cười mình, ba mẹ mình kể chuyện ngày xưa học đại học bọn họ luôn so thành tích với chú Đinh. Mình học cùng Lâm Lâm, dứt khoát bọn họ không có cơ hội so sánh.”

“Chỉ vì nguyên nhân này sao?” Đinh Dật buồn buồn, không ngờ đối với quan hệ nhà họ Thẩm, Thẩm Trường Đông là người bị hại mà hung thủ là cô.

“Chọc bạn một chút thôi, không phải bây giờ thành tích của bạn mới hơn mình, ba mẹ đã biết sự thật từ lâu rồi, mình chỉ cảm giác mình thích khoa văn hơn, mình muốn học thêm một chút tài chính kinh doanh......Hơn nữa khoa văn có rất nhiều mỹ nữ.”

Thẩm Trường Đông vẫn luôn là người hầu của cô, lại còn quan tâm đến mỹ nữ? Đinh Dật càng thêm sợ, xem ra lớn lên không chỉ có cô, hai năm xa nhau, hai người có rất nhiều thay đổi, bọn họ không biết còn hiểu đối phương bao nhiêu?

Vì vậy trong lòng có cảm giác mất mát, còn hơi buồn. Thẩm Trường Đông làm như không phát hiện tâm trạng của cô mà tiếp tục: “Bạn sao vậy? Bạn muốn học ngành gì?”

Cô muốn học ngành gì, hình như vấn đề này đã từng được cân nhắc, cho đến nay cô đều cố gắng học tập, cố gắng giữ vị trí để có thể thi đại học tốt nhất nhưng rốt cuộc thi đậu cô muốn học gì, cô còn chưa có định hướng, thì ra không phải chuyện gì cô cũng chắc chắn, cũng có lúc cô không ứng phó được, lúc này, em gái sáu tuổi gọi cô đi chùa đầu năm.

Vấn đề ngành nghề đợi sau khi thi tốt nghiệp rồi hãy nói, dù sao vẫn dựa vào nguyện vọng để xét” Đinh Dật vội vã cúp máy.

Việc đời khó đoán, về chuyện chọn ngành, không có thời gian cho Đinh Dật suy tính, vào năm mười hai cô đạt giải đặc biệt olymlic môn Lý, được đặc cách vào đại học A.

Đại học A là giấc mộng của cô nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm bạn với động cơ máy móc cả đời, cô quá xa lạ đối với lĩnh vực này chứ đừng nói là thích hay không.

Ba cho cô tự do lựa chọn, ông chỉ khuyên: “Thật ra học ngành gì cũng được, cuối cùng quan trọng là bên con có ai, trường đại học A hội tụ tất cả sinh viên khoa tự nhiên ưu tú nhất, con có thể ở đây học tập mấy năm nhất định thu được nhiều lợi ích, mỗi người có một giai đoạn riêng, cuối cùng cần đề cao tư cách bản thân, chuyện chuyên ngành, chờ con phát hiện ra thích hay không thì không còn kịp nữa.”

Mẹ không hổ là vợ hiền: “Mẹ nghe nói ngành xe hơi trường đại học A hệ chính quy sau khi tốt nghiệp hàng năm thường có trao đổi học sinh sang Berline học thạc sĩ, trường đại học này rất tốt, có danh tiếng ở Châu Âu, ngành xe hơi cũng rất phát triển, giống như kỳ thi tốt nghiệp năm đó làm cho ba mẹ đều lo sợ.”

Thẩm Trường Đông cũng vui thay cô: “Như vậy ít nhất bạn đã quyết định đến Bắc Kinh, cũng ít nguy hiểm hơn.” Đinh Dật không hiểu, cậu ấy giải thích: “Còn nguy hiểm bên mình, ít nhất mình có thể nắm chắc, mình chỉ cần cố gắng thi là được.”

Thì ra cậu lo lắng không cùng một thành phố với cô, sự phát hiện này làm Đinh Dật rất hài lòng.

Thời gian cho cô suy nghĩ càng ngày càng ít, mặc dù trên căn bản đã quyết định đi học, nhưng sâu trong lòng Đinh Dật vẫn không cam tâm. Ba năm khổ cực, cô cố gắng tất cả để giữ vững vị trí, làm học sinh ưu tú, còn cố gắng học tiếng anh, ba năm cô cố gắng nhưng hiện tại chỉ vì một cuộc thi vật lý những thứ này dường như không còn ý nghĩa.

Dĩ nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng, bị những bạn đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học biết, chỉ sợ cô sẽ bị mắng té tát.

Khó có được một ngày nghỉ, không ít bạn học không về nhà, vẫn ở trường tự học, Nguyễn Thúy cũng không còn để ý cô, ngay cả Trịnh Huy cũng nói phải luyện ngọc, làm ba cậu ta nghĩ tới tốn tiền cũng có chỗ để tiêu.

Đinh Dật nhàm chán đi dạo, di mệt liền vào tiệm nước ăn kem, sau khi ăn ly kem đậu xanh lại quyết định đi dạo nhà sách, nhìn xem có tiểu thuyết gì mới hay không.

Vừa đi ra khỏi tiệm nước, Đinh Dật bị hấp dẫn bởi người vừa đi ra từ quán bên cạnh, đó là Tiêu Khắc Kiệm ôm một đứa bé đi cùng một phụ nữ, nói là phụ nữ vì nhìn cũng có tuổi, ít nhất cũng sắp ba mươi tuổi. Ở trường Đinh Dật từng gặp người phụ nữ này, biết được chính là vợ Tiêu Khắc Kiệm, nếu không thì không ai dám nghĩ cô ấy và Tiêu Khắc Kiệm là vợ chồng.

Tiêu Khắc Kiệm vừa quay đầu lại liền thấy Đinh Dật, Đinh Dật thấy tránh không được liền đi lên chào, cũng gọi người phụ nữ đó một tiếng cô, cô gái cười thân thiện, nụ cười này làm cho Đinh Dật cảm thấy cô ấy cũng xinh đẹp, là nụ cười chất phác, Đinh Dật trêu đứa bé, đứa bé tên Tiêu Hà, là một cô nhóc xinh đẹp, mới hơn một tuổi.

Lúc cúi đầu nhìn đứa bé, Đinh Dật đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô gái thon thả đứng bên cạnh bụng hơi nhô lên, rõ ràng là mang thai không phải bây giờ đang có chính sách chỉ có một con sao? Tiêu Khắc Kiệm là công nhân viên chức, chẳng lẽ lại không tuân theo pháp luật.

Cô gái hình như cũng phát hiện ra cô đang nhìn chăm chú kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Hà là con gái nuôi của chúng tôi, không nghĩ đến lại con có em trai em gái nhanh như vậy.”

Thì ra là như vậy, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn Tiêu Khắc Kiệm chỉ thấy thầy cười híp mắt nhân từ, khác hẳn khuôn mặt nghiêm túc khi nói chuyện với cô, thầy để con gái xuống, Tiêu Hà lảo đảo đi bộ, vợ thầy vội vàng kéo bàn tay cô bé.

Tiêu Khắc Kiệm bị con gái đạp nhàu áo, cười hỏi Đinh Dật: “Sao lại rảnh mà đi dạo như vậy, quyết định học đại học rồi sao?”

Đinh Dật không biết nên nói gì, chỉ đành cười khúc khích, Tiêu Khắc Kiệm nói tiếp: “Gần trưa rồi, không có việc gì thì đến nhà thầy ăn cơm, thầy biết bây giờ nhà em không có ai.”

Đinh Dật không có lý do gì từ chối, đành phải đi theo bọn họ về nhà họ Tiêu, hai phòng ngủ một phòng khách đơn sơ, không tính là rộng, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, trần đầy hơi thở ấm áp.

Điền Thục Hà vừa về đến nhà liền vội vàng nấu cơm, Đinh Dật muốn vào phòng bếp giúp một tay lại bị cô ấy kiên quyết từ chối: “Đơn giản mà không phải việc gì quan trọng, cô tự làm là được, em ra nói chuyện với thầy đi, thầy thường khen em.”

Tiêu Khắc Kiệm khen cô? Đinh Dật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô vào phòng khách ngồi, không dám để thầy pha trà gọi mình, Đinh Dật cướp giúp một tay, Tiêu Khắc Kiệm cười: “Quả nhiên là người nhà họ Đinh, Đinh Dật lại lễ phép như vậy.”

“Trước mặt thầy có ai dám không lễ phép chứ.” Đinh Dật nói thầm trong bụng, trên mặt chỉ dám cười, hai năm nay bị thầy mắng te tua, thỉnh thoảng làm cho cô nơm nớp lo sợ, giống như chim sợ ná.

“Đồng ý tuyển thẳng, không tham gia thi tốt nghiệp trung học, có phải có chút không cam tâm không?” Mặc dù Tiêu Khắc Kiệm nghiêm nghị nhưng một lời có thể nói trúng. Nói ra suy nghĩ của cô, Đinh Dật do dự gật đầu.

Tiêu Khắc Kiệm mỉm cười: “Có biết tại sao thầy nghiêm nghị lại có chút xoi mói với em không?”

Thầy cũng biết vậy sao, dĩ nhiên những lời này Đinh Dật vẫn không dám nói ra.

“Em có điều kiện tốt hơn các bạn cùng tuổi, em có thể nhìn nhưng không thể chạm vào, em không phải thánh hiền, dù là ai mà được như em cũng sẽ kiêu ngạo, mà thầy cảm thấy em thông minh là một hạt giống tốt không nên bị những nhân tố bên ngoài ăn mòn.”

Đinh Dật hơi thả lỏng một chút, không nhịn được nói đùa: “Vậy bây giờ thầy khen em không sợ em kiêu ngạo sao?”

Tiêu Khắc Kiệm cũng không tức giận cười nói: “Em đã qua thời kỳ phản nghịch, bây giờ trưởng thành hơn nhiều, thật ra do nhân tính tạo thành, có thể mất nhiều năm thậm chí cả đời,có lúc lại chỉ mấy ngày, em bây giờ không còn là vấn đề lớn nữa.”

“Em có vấn đề rất lớn sao?”

“Khi đó em coi trời bằng vung, Lâm Lâm học khoa Văn, chỉ có Nghê Ái Lan là đối thủ lại bị em quật cho tan nát nhanh như vậy, nếu thầy không đè ép em còn có ngày này?” Rất kỳ quái nhưng cũng rất chân thật, hình như trong trường cấp ba chỉ tồn tại sự cạnh tranh, chỉ tồn tại giữa nam sinh và nữ sinh, chưa bao giờ xảy ra chuyện cạnh tranh thực sự.

Điền Thục Hà nấu cơm nhanh chóng, mặc dù không ngon bằng mẹ nấu nhưng cũng có một hương vị riêng. Mỗi người nấu ăn đều có vị riêng, Đinh Dật vẫn nghĩ thế, cho dù cùng một món ăn một nguyên liệu,chỉ cần không cùng người làm, mùi vị sẽ khác, Đinh Dật cũng rất thích mùi vị thức ăn của Điền Thục Hà.

Trong bữa ăn cả chủ và khách đều vui, trong bữa ăn Đinh Dật hiểu rất nhiều chuyện, cuối cùng mình vẫn không phải là bị người khác ghét, Tiêu Khắc Kiệm chỉ lo tính tình lỗ mãng khi còn trẻ của cô, mới dùng nhiều biện pháp chèn ép mình như vậy: “Thuận theo tự nhiên đi, thật ra thì qua một ít ngày, em sẽ phát hiện ra sự kiên trì của mình cũng không phải cần thiết, việc đời thay đổi trong nháy mắt, chỉ suy tính bây giờ nên làm thế nào.”

Thẳng thắn mà nói, không phải Đinh Dật không hiểu ý của thầy, chỉ suy nghĩ về những kinh nghiệm của thầy, nhìn thầy giáo dục, gia đình tốt đẹp vợ chồng tình cảm, làm gì có nhiều người đạt được thành công như vậy? Về mặt nào đó thầy chưa chắc bằng bạn học.

Quyết định ngày mai sẽ nộp đơn vào trường đại học A ngành xe hơi, ha ha, nghe ra cũng không tồi.