Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 46: Bắt đầu phản kích



 
 Xe bánh mì quẹo vào một con đường nhỏ hẻo lánh nằm dọc theo quốc lộ Bàn Sơn, tiến tới một vùng hoang vu , trong phạm vi mấy dặm của vùng hoang vu này không có một bóng người, nhưng lại có một căn nhà gỗ nhỏ đột ngột hiện ra, tăng thêm một chút ý vị. Tuy nhiên căn nhà gỗ nhỏ lại đột ngột hiện ra trong vùng ngoại thành hoang vu này là không hợp lý, nhìn qua có vẻ chướng mắt.

Xe bánh mì sau khi chạy đến căn nhà gỗ nhỏ này thì chậm rãi dừng lại. Trên xe đi xuống bốn người giống nhau, đầu đều đội mũ trùm kín, cao lớn khỏe mạnh. Bốn người này đi xuống rồi cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, bảo đảm không người rồi một lúc sau mới vẫy vẫy tay.

Lúc này Kỷ Tiêm Vân cũng chậm rãi dừng xe lại bên cạnh xe bánh mì, Phong ca trầm giọng nói:
 
"Xuống xe!"

Kỷ Tiêm Vân cùng Sở Phàm liền xuống xe, bốn gã đàn ông đi xuống từ xe bánh mì liền tiến tới dùng dây ni lông cột chặt hai tay của Kỷ Tiêm Vân cùng Sở Phàm về phía sau, rồi một tên đi tới căn nhà gỗ nhỏ mở cánh cửa ra, mấy tên còn lại đẩy Kỷ Tiêm Vân và Sở Phàm vào trong căn nhà gỗ nhỏ đó.

Khi tiến vào căn nhà gỗ nhỏ kia thì Sở Phàm còn cố ý đánh giá một phen, cách thức xây dựng căn nhà gỗ nhỏ đều là dùng vật liệu là gỗ đều rất mới, hơn nữa bốn phía của căn nhà gỗ đều có dính dấu đất cát còn mới, Sở Phàm phán đoán rằng căn nhà gỗ nhỏ này chắc chắn là vừa mới làm xong trong vài ngày gần đây. Điều này chứng tỏ việc bắt cóc này là sớm có chuẩn bị, mà căn nhà gỗ nhỏ này có khả năng chính là địa điểm giao dịch sau khi bắt được.

Dọc theo đường đi Sở Phàm cũng chú ý quan sát, loại trừ Phong ca cùng sáu gã đàn ông đầu trâu mặt ngựa này thì không có người nào khác theo tới, cho nên nếu muốn chạy trốn chỉ cần chế phục bảy người này. Điều khiến cho Sở Phàm hơi cảm thấy an ủi chính là ngoại trừ Phong ca trên người có mang theo súng thì những gã còn lại này chỉ mang theo dao găm hoặc mã tấu. Tuy nhiên hiện tại điều quan trọng nhất là là phải thăm dò ý đồ của bọn bắt cóc này, chúng là vì cầu tài hay là bị người ta sai khiến.

Trong căn nhà gỗ nhỏ này thật là bừa bãi, trong góc có một chiếc đũa, còn có cả cặp lồng nhựa, trên mặt đất còn có tàn thuốc , chai rượu lăn lóc. Trên mặt đất,giường, ghế hỗn loạn, trong phòng tràn ngập mùi rượu. Sở Phàm là một đại nam nhân nhìn thấy còn chịu được, nhưng Kỷ Tiêm Vân là một thiên kim Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, mới vừa bước vào nhà gỗ này thì trong nháy mắt ngửi thấy mùi kia nồng nặc xông vào mũi không kìm nổi nôn thốc nôn tháo.

- Thối quá, tôi không muốn vào!
 
Nhị tiểu thư nhíu nhíu mày, không tình nguyện nói.

- Giờ là lúc nào mà còn ra vẻ thiên kim tiểu thư hả? Mau đi vào!
 
Một gã quơ quơ mã tấu trắng sáng trong tay, nhị tiểu thư trừng mắt lườm hắn một cái, rồi ráng chịu đựng đi vào.

Mấy tên kia đi ra ngoài, quát bảo Kỷ Tiêm Vân và Sở Phàm ngồi ở hai cái ghế. Ngồi xuống xong thì mấy tên này dùng dây thừng trong phòng trói hai người lại ở ghế, khiến cho bọn họ không thể động đậy được. Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc mấy tên này đều đi ra ngoài, chỉ còn có hai tên ngồi lại ở một tấm ván nhỏ bên cạnh bàn, trông coi bọn họ.

Hai gã ngồi đó nhàm chán, liền cầm lấy dao nhỏ rạch một lỗ nhỏ ở miệng trên tấm trùm đầu của mình rồi gắn lên một điếu thuốc lá. Trong màn khói thuốc dày đặc, bọn họ vô tình bàn tán:

- Không nghĩ là lần này hành động lại thuận lợi như vậy, chỉ cần giao hàng là có ba trăm vạn. Chia tiền xong nhất định phải đi thống khoái tiêu sái vài ngày, con mẹ nó, lão tử cả nửa tháng nay không đụng tới đàn bà!

- Không biết con bé này là ai mà đối phương lại ra giá ba trăm vạn để chúng ta bắt cóc nó.

- Màyđúng là cái đồ ngu lâu. Không thấy con bé này có chiếc xe thể thao Porcher sao? Ít nhất cũng có giá hơn trăm vạn, cho nên chắc chắn là con bé này có thân phận không đơn giản đâu.

- Thì vậy, nếu không thì sao đối phương lại bỏ ra giá lớn như vậy để thuê chúng ta bắt cóc nó.

. . ..

Sở Phàm ngoài mặt xem như không có việc gì, kì thực cũng lén ngưng thần lắng nghe hai tên này nói chuyện. Nghe thế Sở Phàm nhíu mày. Theo như hai tên này nói thì dường như là có một bên bỏ tiền thuê bọn họ bắt cóc Kỷ Tiêm Vân, sau khi hoàn thành giao dịch thì bọn họ nhận được ba trăm vạn nguyên, nói cách khác sự kiện bắt cóc này cũng cũng không đơn thuần là vơ vét tài sản cầu tài, mà là sau lưng còn có người ra tay khống chế! Như vậy chủ mưu là ai đây ?

Lúc này cửa căn nhà gỗ mở ra, Phong ca chậm rãi tiến vào, Sở Phàm chú ý tới ngoài cửa căn nhà gỗ còn có hai tên đang đứng gác.

Phong ca cầm một cái ghế, ngồi ở trước mặt Kỷ Tiêm Vân, lạnh nhạt nói:
 
- Nhị tiểu thư, cô là thiên kim tiểu thư , tôi biết làm như vậy ủy khuất cho cô, nhưng không có cách nào khác cả. Cái gọi là bắt người thì tiền tài sẽ thay người làm việc, việc làm của chúng tôi đây chỉ cần có người ra giá thuê chúng tôi sẽ làm. Cô cũng đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì có hại cho cô đâu, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, để chúng tôi thuận lợi hoàn thành giao dịch là được."

- Vị đại ca này, các anh không phải là muốn bắt cóc tống tiền hay sao? TV thường chiếu bọn cướp sau khi bắt cóc con tin lúc thì bước thứ hai chính là gọi điện thoại tống tiền, anh sao lại không làm thế?
 
Sở Phàm kinh ngạc hỏi.

Phong ca nghe xong thì cặp mắt âm lãnh hiện lên một tia cười châm biếm, thằng ranh này thật đúng là đại ngu, hắn nói:
 
- Chúng tôi không phải là cướp, cũng sẽ không tống tiền người nhà của nhị tiểu thư. Tôi biết bằng vào giá trị con người nhị tiểu thư thìcho dù là đòi tống tiền bố cô ấy một triệu nguyên cũng không đủ. Nhưng làm thế thì tính nguy hiểm cao, không chừng lúc cầm tiền xong thì bị bắt ngay, thật là khó chịu nổi.Chúng tôi làm thế này tuy là làm ăn nhỏ thôi, nhưng tính an toàn cao, cảnh sát có tra cũng không tra được đến đầu chúng tôi.

- Ý của vị đại ca này là sau lưng có người chi tiền cho các anh bắt cóc nhị tiểu thư, à mà, còn có tôi nữa?
 
Sở Phàm hỏi.

Phong ca ánh mắt đột nhiên dữ dội, lạnh lùng nói:
 
- Mày có cảm thấy là mày nói quá nhiều hay không ?

Sở Phàm líu lưỡi lại, không nói nữa. Lúc này trong lòng hắn đã xác định được lần bắt cóc này còn có kẻchủ mưu đứng đằng sau. Kẻ này mới là chính là người muốn bắt cóc nhị tiểu thư, nói không chừng cũng chính là uy hiếp đến an toàn của nhị tiểu thư , mầm tai vạ thật sự!

Lúc này di động của Phong ca đổ chuông, hắn xem qua rồi đứng lên rồi nói:
 
- Hai đứa chúng mày để ý kỹ bọn nó cho tao, có sai lầm gì tao lấy đầu bọn mày đấy!

- Dạ, Phong ca!
 
Hai tên đồng thanhđáp.

Phong ca đi ra ngoài nhận điện thoại. Hai tên còn lại liếc mắt nhìn Kỷ Tiêm Vân cùng Sở Phàm một cái, thầm nghĩ thế này còn có thể xảy ra sai lầm sao? Bọn nó chẳng lẽ còn có thể chạy thoát sao? Thật sự là trò cười cho thiên hạ. Cái thằng ngốc kia thì chỉ cần tùy tiện đưa một cánh tay ra cũng tống cổ được nó đi. Còn con bé kia thì thật đúng là quá xinh đẹp. Con mẹ nó, đây mới là cực phẩm mỹ nữ!

Sở Phàm đoán Phong ca vừa rồi nhận điện thoại rất có khả năng chính là người chủ sự phía sau gọi tới. Chẳng lẽ căn nhà gỗ nhỏ này chính là địa điểm mà bọn họ giao dịch? Nếu vậy thì kẻ chủ sự phía sauchắc chắn là sẽ đến ngay. Nếu nhị tiểu thư rơi vào tay người chủ sự phía sau thì khó hành động được. Điều cần làm lúc này chính là mau khống chế cái ten Phong ca này rồi sau đó ôm cây đợi thỏ, xem xem kẻ chủ phía sau là ai !

Sau khi hạ quyết tâm, ánh mắt Sở Phàm chuyển hướng nhìn hai tên ngồi cạnh bàn kia, thấy trong tay bọn họ đang mở ra loại tạp chí giống kiểu Playboy. Trên bìa tạp chí có ảnh mỹ nữ gợi cảm khỏa thân, toàn chữ bình luận xung quanh, ngôn ngữ thô tục không chịu nổi, nhưng lại vừa nói vừa phát ra tiếng cười tục tĩu.

Nhìn lại nhị tiểu thư, trên mặt là vẻ chán ghét ghê tởm cực độ, đôi mắt xinh đẹp mở to rất sợ hãi, Sở Phàm không khỏi đau lòng, thầm nghĩ:
 
"Nhị tiểu thư, thật sự là ủy khuất cô. Tuy nhiên cô yên tâm, sẽ có cơ hội cho cô xả hết tức giận."

- Nhị tiểu thư, cô chuẩn bị phản kích đi nhé
 
Sở Phàm thừa dịp hai tên kia không chú ý, hạ giọng nói nhỏ bên tai Kỷ Tiêm Vân.

- Phản kích ư?
 
Nhị tiểu thư nghe vậy thì tâm tình chấn động, cả người lập tức tỉnh táo, nàng quay đầu nhìn Sở Phàm, trong mắt toát ra một vẻ kích động hưng phấn. Đợi lúc hai tên kia không
 
chú ý nàng nhẹ giọng nói:
 
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh là nói anh còn có thần đan để ăn sao?

- Nhị tiểu thư, bất cứ lúc nào, khi nào, vì sự an toàn của cô, tôi đều lưu trữ một viên thần đan cho cô
 
Sở Phàm thành thật nói.

Kỷ Tiêm Vân nghe vậy trong lòng ấm áp. Sâu trong nội tâm có cảm giác ấm áp, trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng lặng lẽ nở một tia cười như có như không .