Cẩm Y Vệ

Chương 6: Văn phong nhi đào [nghe thấy lời đồn mà bỏ chạy]







Tiểu Vân Khởi lo sợ đi theo sau lưng tiểu Thác Bạt Phong, báo cáo: “Sư ca, hôm nay ta đói quá chịu không nổi, ăn của ngươi một cái bánh”

“Bánh ở đâu ra?”

“Lúc Hoàng tôn dùng bữa giấu hai cái, chia cho chúng ta mỗi người một cái, ta đã ăn luôn cái kia của ngươi”

Tiểu Thác Bạt Phong thần bí “Hư” một tiếng, lấy tay áo phủi vụn bánh dính ngoài miệng tiểu Vân Khởi xuống, tả hữu nhìn quanh, lôi kéo nó, hai đứa đứng sau giả sơn* ở ngự hoa viên. [*hòn non bộ]

Tiểu Thác Bạt Phong tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ tranh vòng vòng trên mặt đất, nói: “Mới vừa rồi sư ca thấy được chuyện này”

Tiểu Vân Khởi nói: “Chuyện gì?”

Tiểu Thác Bạt Phong nói: “Đi ngang qua Thanh Uyển điện, nghe thấy nữ nhân la hét…Bám trên cửa sổ nhìn một hồi, Hoàng thượng đang đánh quý phi, còn gục trên người nàng mà lay động lay động…” (+_+///)

Tiểu Vân Khởi ngây thơ ô ô nói: “Sao lại đánh nàng? Quý phi không phải là đại mỹ nhân hay sao?”

Tiểu Thác Bạt Phong xì một tiếng khinh miệt nói: “Không phải là đánh cái loại này!” Tiện tay ném nhánh cây, đưa tay tới ấn tiểu Vân Khởi.

“Như thế này, hai chân kẹp lại. Đem y phục thoát sạch…”

Tiểu Vân Khởi hết sức mờ mịt, bị tiểu Thác Bạt Phong đẩy nằm trên cỏ sau giả sơn, tiểu Thác Bạt Phong “Ân” “Ân” sáp tớp hôn một hồi, tiểu Vân Khởi buồn cười nói: “Này không phải đánh nhau. Hoàng thượng là đang thương nàng!”

Tiểu Thác Bạt Phong vẫn cố sáp tới hôn lên môi tiểu Vân Khởi, hàm hồ nói: “Ân, sư ca thương ngươi”

Tiểu Vân Khởi nói: “Không đúng, sao lại áp ta, ta không phải nữ nhân!”

Tiểu Thác Bạt Phong nói: “Vậy ngươi áp ta đi”. Nói xong trở người, nằm trên cỏ không nhúc nhích, nói: “Nằm úp sấp lên người sư ca”

Tiểu Vân Khởi cái hiểu cái không nằm sấp lên, tiểu Thác Bạt Phong lại nói: “Nghiêng chút”

Tiểu Vân Khởi gối đầu lên cánh tay tiểu Thác Bạt Phong, tiểu Thác Bạt Phong lại đem nó ôm trước người, để cho nó gối lên ngực mình, hai đứa cong chân lên, ôm nhau một chỗ.

Bầu trời ngự hoa viên trong xanh vạn lý, bạch vân đóa đóa.

Đột nhiên tiểu Vân Khởi nói: “Không đúng! Như thế này vẫn xem ta là nữ nhân kìa!”

Tiểu Chu Duẫn Văn đi vòng qua giả sơn, sợ hết hồn, lắp bắp nói: “A, a…Vân ca…”

—————–

Thác Bạt Phong có chút không vui nói: “Nhìn cái gì?”

“Không nhìn gì cả” Vân Khởi âm thầm buồn cười, liếm liếm đôi môi, trang nghiêm.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng bưng lên hai bát mì thịt bò lớn. Thác Bạt Phong lấy đũa, tách ra_____Vân Khởi gắp phân nửa mì qua bát Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong đem thịt bò mỏng trong bát mình gắp cho Vân Khởi.

Hai người tập mãi thành thói quen trao đổi mì cùng thịt cho nhau, tự mình trộn trộn sợi mì trong bát lớn, vùi đầu ăn.

Thịt bò được thái mỏng như giấy, dưới ngọn đèn dầu mờ mờ phát ra vẻ sáng bóng mê người, nước luộc mì ửng lên một tầng mỡ hồng, hành thái phát ra mùi thơm ngát.

Bên ngoài quá sấm sét vang dội, trên bầu trời Nam Kinh một trận mưa to gào thét.

Trời mưa vắng khách, tiểu nhị lau bàn trống, ngồi ở sau quầy ngây người nhìn Vân Khởi, chuẩn bị đóng cửa.

Thác Bạt Phong ăn xong trước, buông đũa, lẳng lặng nhìn Vân Khởi, một lát sau thấp giọng hỏi: “Ngươi nói, Lam Ngọc biết chuyện này hay không?”

Vân Khởi thỏa mãn uống xong một chén súp lớn, cả người nóng hầm hập, lấy tay áo lau miệng, đôi môi ửng đỏ dụ nhân, cưới đáp: “Tám phần không biết, nếu không sẽ không cho chúng ta xem danh sách”

Thác Bạt Phong gật đầu, Vân Khởi lại nói: “Đầu mối tới đây lại bị chặt đứt, trở về hỏi lão đầu tử?”

Thác Bạt Phong đáp: “Không cần, hiện đã biết đại khái chuyện gì đã xảy ra rồi, đợi sau khi mưa tạnh sẽ đi Lý gia thôn lần nữa. Tiểu nhị! Ngươi đóng cửa xong, cho mượn cái ghế dài ngồi chút”

Thác Bạt Phong trả tiền, mang tới một cái ghế dài, cùng Vân Khởi sóng vai mà ngồi dưới mái hiên.

Lôi đình trên bầu trời lóa sáng chớp nhoáng, mặt đất nở rộ ngàn vạn đóa bọt nước trắng xóa.

Thác Bạt Phong hỏi: “Lão đầu tử…Lúc đầu nói sao?”

Vân Khởi mờ mịt nói: “Hắn nói này đích thị là vụ đại án. Ta lại nghĩ không ra, một tên lính dưới trướng Lam Ngọc tướng quân, thì có thể làm liên lụy đến bao nhiêu án?”

Thác Bạt Phong nói: “Ngươi đừng quên, là ai phân phó chuyện này”

Lại một đạo tiếng nổ, hù người đi đường trong mưa một trận tái mặt.

Vân Khởi nhíu mày nói: “Là Hoàng thượng muốn…Mượn cơ hội giết ai?”

Thác Bạt Phong không đáp, Vân Khởi nói: “Để ta chỉnh lý lại suy nghĩ một chút”

“Đầu tiên, Lý Hỉ Nhi đã chết bên ngoài thành, bị một người tên Vương Hổ giết, Hoàng thượng sau khi biết được, lệnh cho chúng ta điều tra. Vấn đề ở chỗ, làm sao mà Hoàng thượng biết được?”

Thác Bạt Phong nói: “Trước đừng nghĩ tới chuyện này”

Vân Khởi lại nói: “Được, trước không nghĩ, cái tên Vương Hổ này, là một binh lính, hơn nữa còn là lính đã giải ngũ trong quân đội Lam Ngọc, trở về Lý gia thôn sống”

“Chuyện này có bao nhiêu quan hệ với Lam Ngọc? Binh lính đã giải giáp quy điền, không còn bị hắn quản nữa. Cho dù muốn chụp mũ lên đầu hắn*, thì cũng phải do thuộc hạ hắn…[*ý nói đổ tội]

Thác Bạt Phong đột nhiên nói: “Lý gia thôn đều là người họ Lý, không phải quê quán Vương Hổ.”

Vân Khởi chợt tỉnh ngộ, nói: “Như vậy không thể có chuyện tranh chấp đất đai, vốn đâu phải nhà hắn, tranh giành ruộng làm gì?”

Thác Bạt Phong gật đầu nói: “Tóm lại, khả năng duy nhất có thể là…”

Vân Khởi run giọng nói: “Vương Hổ không biết đã làm chuyện gì, có lẽ bị phát hiện, rồi sau đó giết người diệt khẩu…Chúng ta phải trở về tra, cần phải lục soát nhà của hắn”

Thác Bạt Phong thấy mưa đã ngớt một chút, liền nói: “Đi thôi. Kì quái gì đều ở ngay trong nhà hắn, nếu có thể tìm thấy cái gì, thì chính là tang vật vu oan, ta đoán hơn phân nửa chính là tang vật vu oan”

Vân Khởi vừa nghĩ liền biết, Vương Hổ dường như có đồng đảng, giờ phút này đáng ra nên thu thập sạch sẽ mọi vật trong phòng cũ. Nếu có gì ở đó, thì chính xác là có người gài tang vật vu oan cho Lam Ngọc.

Vân Khởi mau chóng đuổi theo Thác Bạt Phong, ở phía sau vội vã nói: “Lý gia thôn là đường mà khi đưa tang Thái tử phải đi qua, thông đến hoàng lăng Nam Kinh…”

Vân Khởi dừng bước.

Thác Bạt Phong chuyển thân trong cơn mưa nhỏ, gật đầu nói: “Ta đoán Hoàng thượng muốn chụp mũ tạo phản cho Lam Ngọc”

Vân Khởi run giọng nói: “Sư huynh, ngươi đã quên Mao Tương chết như thế nào rồi sao? Năm đó một án Hồ Duy Dung, đích thân hắn tra ra, gần vạn người rơi vào cảnh toàn gia bị trảm!”

“Hoàng thượng chỉ đành phải giết Mao Tương để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng…Án này không thể tra được nữa rồi! Sợ rằng liên lụy quá lớn, nghe ta, chuyển giao cho Hình bộ!”

Thác Bạt Phong nói: “Nương tựa nhau…Ngươi không chết được đâu.” Tiếp đó không để ý Vân Khởi, từ hướng thánh bước ra ngoài.

Vân Khởi hít một hơi thật dài, xoay người bỏ chạy.

“Ngươi đi đâu đó!” Thác Bạt Phong trong mưa hô to.

Vân Khởi không đáp, Thác Bạt Phong đuổi theo mấy bước, đứng lại trong mưa, suy nghĩ chốc lát, hô: “Vân Khởi, chớ chạy lung tung! Đi cùng sư huynh!”

Vân Khởi sải bước chạy nhanh, vô số bọt nước văng lên tung tóe, ướt đẫm đôi giày hắc cẩm, nước mưa từ trán hắn chảy xuống, phất một cánh tay áo, tiến vào gian tiểu lâu quen thuộc.

Vân Khởi cầm vòng đồng trên cửa đập mạnh, đại môn hắc mộc chi nha một tiếng, từ từ mở ra.

“Sư nương!” Vân Khởi thở hồng hộc nói: “Ban đêm còn tới quấy rầy, thật sự áy náy…”

Tưởng phu nhân đội đấu lạp*, trong tay cầm ngưu bì đăng lung**, thản nhiên cười nói: “Đi vài thôi, đồ đệ nhi. Lão Tưởng đã ngồi trong nhà đợi ngươi một ngày rồi” [*xem ảnh minh họa phía dưới; *****g đèn làm bằng da trâu]

Vân Khởi nhận lấy canh gừng, ngửa cổ uống vào ngụm, Tưởng Hiến ngồi trên ghế, trầm giọng nói: “Điều tra ra rồi?”

Vân Khởi gật đầu, nói: “Sư huynh đi ra ngoài thành rồi, sư phụ! Án tử này không thể tra được! Ngày mai cần phải chuyển giao cho Hình bộ, Hoàng thượng đến tột cùng là đang nghĩ gì?! Hai chúng ta bất quá chỉ là Cẩm y vệ, nếu thật sự muốn tố giác Lam Ngọc mưu phản, tạm thời cho dù có chuyện này hay không, chinh Bắc quân kia như sơn như hải, toàn bộ trên dưới triều đình, cũng không thể mang chúng ta ra chém?!”

Tưởng Hiến hướng phu nhân nói: “Ngươi cho gọi người, đến cổng thành một chuyến, gặp Thác Bạt Phong trở về kinh, chớ để cho hắn tiến cung, bảo hắn đến phủ”

Tưởng phu nhân gật đầu rời đi, Tưởng Hiến nói: “Vân Khởi, ngươi sợ rằng mình sẽ giống Mao Tương?”

Vân Khởi không đáp, Tưởng Hiến nói: “Ngươi xuất thân hiển hách, ngày sau Hoàng thái tôn lên ngôi, ngươi tiền đồ vô lượng, hôm nay nhậm chức phó sử, bất quá là để học hỏi một ít, đợi đến khi có thể tự mình gánh vác việc chính, thì ngươi sẽ là chính sử”

Vân Khởi nói: “Vậy sư huynh thì sao?! Sư huynh không chỗ nương tựa, lại mang huyết thống Đột Huyết, vạn nhất đại náo mà thu thập tàn cuộc không tốt, thì kẻ đầu tiên bị đá ra chịu tiếng xấu thay người khác chắc chắn sẽ là hắn! Sao ngươi không giúp sư huynh nghĩ thử xem?!”

Tưởng Hiến cười lạnh nói: “Phong nhi không tra thì ai sẽ tra? Ngươi nói xem hắn sẽ chịu oan cho người nào chứ?”

Vân Khởi uống canh gừng, chỉ cảm thấy cổ họng một trận đau rát, sau khi nói xong câu kia, Tưởng Hiến liền trầm mặc không lên tiếng, hai mắt nhắm lại, sư đồ hai người hướng về phía lò than tĩnh tọa.

Một lúc lâu sau, Vân Khởi bỗng nói: “Sư phụ, ta nghĩ kỹ rồi…”

“Câm miệng!” Tưởng Hiến lạnh lùng nói.

Quá nửa đêm, mưa lại chuyển lớn, thị vệ Tưởng gia rốt cuộc đã chặn Thác Bạt Phong đang trên đường trở về kinh.

Tay Thác Bạt Phong cầm một cái bao vải lớn, ướt sũng như gà nhúng nước sôi đi vào tiền thính, thấy Vân Khởi cùng Tưởng Hiến ngồi cùng một chỗ, không kinh ngạc lắm, lộ vẻ là đã sớm đoán được. 

Thác Bạt Phong đặt bao phục lên bàn, ôm quyền kiến quá Tưởng Hiến.



“Điều tra ra rồi?” Vân Khởi bất an hỏi.

Thác Bạt Phong vạch bao phục ra, bên trong có hơn mười cây lợi nỏ, trên nỏ tẩm kịch độc.

Thác Bạt Phong thản nhiên nói:

“Bên trong phòng Vương Hổ, dưới giường có một bí đạo, theo bí đạo hướng ra ngoài thôn nửa dặm, chôn không ít hỏa dược dưới đất. Mưa to nên đã ẩm ướt hết, không thể cháy được nữa”

“Còn tìm thấy một phong thơ”

Thác Bạt Phong run run mở phong thư bị thấm ướt, hai tay dâng lên cho Tưởng Hiến, Tưởng Hiến vuốt râu nhìn trong chốc lát, nói: “Đây chính là thư mưu phản Lam Ngọc mật lệnh cho người này, đợi đến lúc đưa tang Thái tử, dùng độc tiễn bắn chết Hoàng thượng cùng Hoàng tôn”

Thác Bạt Phong khẽ gật đầu, nói: “Hỏa dược dường như được thiết lập quá sớm, sợ trời mưa, trước đào bí đạo này, đợi cận lúc hạ huyệt, sẽ cho vùi lấp…Phần lớn nguyên nhân chết người chính là nhìn thấy chuyện nơi này, gặp phải Vương Hổ, bị giết diệt khẩu” 

Tưởng Hiến lại nói: “Xem lần này hơn mười nỏ tiễn, hẳn là có đồng đảng”



Thác Bạt Phong đáp: “Đồng đảng…Không biết là người nào”

Tưởng Hiến trào phúng nói: “Không biết là người nào? Vân Khởi, nói cho hắn biết”

Vân Khởi không đáp, Tưởng Hiến cả giận nói: “Lời của sư phụ ngươi cũng không nghe?!”

Qua một hồi lâu Vân Khởi mới nói: “Những thôn dân Lý gia thôn kia…Đều có khả năng là đồng đảng, ngươi cần phải bắt những tráng niên nam tử giết chết hết, vứt vào trong phòng, tạm gác lại ngày mai lâm triều, nhượng Hình bộ tới tra, như vậy là đủ để định tội…Ai”

Thác Bạt Phong nói: “Ngươi lẽ ra nên đi cùng, vốn là không thể ly khai ngươi được. Nguyên lai là ván cờ đã được giăng cho Lý gia thôn, thôn dân chính là được sử dụng như thế đó, nhớ kỹ”

Tưởng Hiến nói: “Được rồi, hiện giờ vẫn còn thiếu một vật”. Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong đều không hiểu, Tưởng Hiến lại nói: “Uyển nhi, vào phòng lấy khối mộc bài”. Nói xong đề bút thấm mực, Vân Khởi vội vàng tiến lên phía trước quan sát nét bút.

Tưởng phu nhân cầm trong tay một ấn đao*, một khối mộc bài, ngồi vào cạnh bàn, Tưởng Hiến vẽ một bức họa, bảo: “Theo đó mà khắc” [*đao dùng để điêu khắc]

Tưởng phu nhân được gả cho tiền chỉ huy sử cẩm y vệ đệ nhị, chính là một tượng nương* tinh xảo của một kim ***** ở Nam Kinh, một thanh duệ đao xuất thần nhập hóa, bên ngoài phòng chỉ nghe tiếng mưa rơi ào ào. [*người điêu khắc, **tiệm vàng]

Tưởng phu nhân ngâm nga điệu hát dân gian, khẽ mỉm cười, giơ tay chém xuống, không lâu sau đã khắc ra được một quân trung yêu bài*. [lệnh bài quân đội]

Đại Minh Hồng Vũ uy dương thất quân kiểm giáo ti: Vương Hổ.

Sau khi khắc quân danh xong, Tưởng Hiến lại căn dặn: “Thượng ba tầng sơn, phết bùn nhão, đưa vào lửa sấy, sấy xong dùng mực cùng chu sa hòa với nhau, sau lưng bài tử bôi huyết ấn vào”



Tưởng phu nhân ứng thanh đi, Vân Khởi trong nội tâm run rẩy một cái.

Qua nửa canh giờ, trên tay Tưởng phu nhân mang theo một y phục cũ đã nhiều năm, chính là Phi ngư phục mà Tưởng Hiến đã từng mặc, lại tự tay đem yêu bài nhét vào trong bao phục nằm trên bàn.

Tưởng phu nhân giũ khai Phi ngư phục, ôn nhu cười nói: “Ai mặc?”

Vân Khởi đã hong khô được một chút, Thác Bạt Phong vẫn một thân ướt đẫm như cũ, lấy nửa bát canh gừng Vân Khởi uống còn dư lên cạn sạch, nói: “Ta mặc, hiện liền nhập cung diện thánh”. Nói xong tiến lên đón lấy.

Tưởng phu nhân thế nhưng lại tránh ra, cười nói: “Trêu chọc các ngươi thôi”

Tưởng Hiến nặng nề mở khẩu khí, đứng dậy, giang hai cánh tay ra.

Tưởng phu nhân giúp Tưởng Hiến mặc hảo Phi ngư phục thị vệ kia.

Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong biến sắc, đồng thanh nói: “Sư phụ!”

Tưởng Hiến nói: “Già rồi_____! Hiện giờ Vân nhi đã an tâm? Tự thân sư phụ vì hai ngươi đi một lần.”

Tưởng phu nhân một mặt thắt đai lưng cho Tưởng Hiến, một mặt thấp giọng nói: “Thái tử mất sớm, tính tình Hoàng thượng có chút kì hoặc, lão gia cần phải cẩn thận đáp lời.” 

Tưởng Hiến nói: “Ba đời chính sử Cẩm y vệ, chỉ có lão Tưởng ta là thị thánh lâu nhất, đương nhiên không đến nỗi nói sai đâu”



Tưởng phu nhân cười nói: “Bất quá là nhắc nhở vậy thôi, sớm trở về một chút, tiến cung cẩn thận nhãn châu*, đừng liếc loạn” [*tròng mắt]

Tưởng Hiến gật đầu, sai Thác Bạt Phong mang theo bao phục, mã xa đã sớm chuẩn bị ngoài phủ, nhất sư nhị đồ, ngồi lên mã xa, qua ngọ môn.

Ánh chớp xé tan màn đêm, lôi đình vạn khoảnh, mưa to tầm tã.

Hồng Vũ năm thứ hai mươi lăm, ngày tám, tháng bảy, án Lam Ngọc liên lụy nhiều nhất, tử thương nhiều nhất trong tứ đại án sắp được phán xét.

Ba người trên mã xa, quyết định tánh mạng cùng tương lai của vô số người.

————

Trong ngự thư phòng, đèn đuốc vẫn còn sáng rực.

Tưởng Hiến nói: “Hai người các ngươi hãy trở về viện hầu chỉ, vật chứng đều đã ở đây, không cần tiến vào”

Thác Bạt Phong cùng Vân Khởi biết Tưởng Hiến nhất định là có lời muốn nói với Chu Nguyên Chương, liền lần lượt khom người.

Tưởng Hiến lại căn dặn: “Nghỉ ngơi cho đủ tinh thần, ngày mai lâm triều, việc luân phiên trực ban Phong nhi sắp xếp, hai người các ngươi cần phải vào triều cùng nhau, phân ra tả hữu.”

Thác Bạt Phong cung kính đáp lời, hai người lúc này mới cáo lui, Tưởng Hiến nhận lấy bao phục kia, liền tiến vào ngự thư phòng.

————-

Vân Khởi mệt mỏi vô cùng, băng qua hơn phân nửa hoàng cung, trở lại viện thị vệ, gỡ bỏ lệnh cấm túc, bọn thị vệ rối rít mồm năm miệng mười, chạy ào ra một loạt, hỏi thăm không ngừng. 

Vân Khởi nói: “Trương Cần đâu?”



Có người cười đáp: “Nghỉ ngơi trong phòng ấy”

Vân Khởi nói: “Ta đi xem một chút, ngày mai tạm thời đổi trực, ai muốn ngủ nướng, thì tự mình cấp lão Bạt thuyết giáo”

Vân Khởi đi thẳng vào phòng Trương Cần, thương thế Trương Cần cũng không nặng lắm, trên trán thoa chút dược, ngồi trên giường, trong tay cầm phát huỳnh phiến nhìn qua nhìn lại.

Trương Cần thấy Vân Khởi trở về, vội vàng đứng lên nói: “Con mẹ nó…”

Vân Khởi mỉm cười, nói: “Ngủ sao”

Trương Cần nói: “Không có bị đánh, lão tử hấp tấp trở lại, chờ trước cửa cung, vốn muốn gọi các huynh đệ cùng nhau đi, tóm lấy Bộ binh của hắn, vội vàng vào trong viện, ngươi đã đi…”

Vân Khởi cười nói: “Bất chiến nhi khuất nhân chi binh*, hiểu không?” [*người không chiến khuất phục kẻ dụng binh]

Trương Cần căm giận nói: “Không trả đũa bọn hắn sao?”

Vân Khởi thần thần bí bí nói: “Ta tự có biện pháp, lúc này không cần vội, ngươi cứ chờ xem, đến lúc đó sẽ cho ngươi vén tay áo. Nghỉ ngơi trước đi, vài ngày nữa chuyện này sẽ xảy ra”

Trương Cần nói: “Vậy được, đánh nhau đừng quên ta a”

Vân Khởi ừ mấy tiếng, xoay người rời đi, đi tới cửa phòng, thấy Thác Bạt Phong đang đứng ngoài mái hiên.

Thác Bạt Phong nói: “Trương Cần không có bị hành hạ, đám người Bộ binh kia cũng không dám ra tay độc ác”

Vân Khởi gật đầu: “Ngươi nói xem nếu Hoàng thượng có chủ tâm muốn vu Lam Ngọc mưu phản, ngày mai trên triều đình bắt đầu náo loạn, không áp chế được, thì cần bao nhiêu người mới chống lại hắn?”

Thác Bạt Phong nói: “Ta đã an bài trực ban, ngươi, ta, Quang Vinh Khánh ba người thân thủ tối hảo, lâm triều, mười hai người đứng trong đình, mười hai người thủ ngoài điện, trước ngọ môn lưu thêm mười hai người chiếu ứng.”

Vân Khởi mỏi mệt rã rời, ngáp một cái nói: “Vậy xong, ta đây ngủ trước.”

Thác Bạt Phong nói: “Ngủ cái gì mà ngủ, dầm mưa một trận, đi tẩy, không sẽ bị phong hàn” Nói xong cũng không thèm để ý Vân Khởi giãy dụa, trói cổ hắn trực tiếp lôi đi.

Hơi nước bốc lên bên trong táo đường, một mảnh mờ mịt, ngoài cửa sổ mưa rơi ào ào trên mặt đất.

Vân Khởi cởi hết quần áo, ngồi chồm hổm trên một cái ghế đẩu, đưa lưng về phía Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong lấy khăn lông ngâm vào nước nóng, hai đầu gối chạm đất, quỳ phía sau Vân Khởi, cẩn thận lau chùi vết thương của hắn.

“Lão đầu tử thật thiên vị”. Vân Khởi nói.

Thác Bạt Phong tập trung tinh thần lau, tiếp lời: “Đã nói với ngươi từ trước rồi”

Vân Khởi thở dài.

Yên lặng trong chốc lát, Vân Khởi chợt hỏi: “Nếu Hoàng tôn lên ngôi, nhượng ta làm chính sử…thì sao?”

Thác Bạt Phong mạc danh kì diệu nói: “Không làm sao cả. Hỏi cái này làm chi?”

Vân Khởi nói: “Ngươi thì sao?”

Thác Bạt Phong đáp: “Ta sẽ là phó sứ. Làm Cẩm y vệ cả đời sao? Lão đầu tử đã ngần ấy niên kỉ, nửa đêm còn phải vào cung, không mệt mỏi hay sao. Đổi lại là ta, sau khi cáo lão sẽ đi thật xa, cùng…” Thác Bạt Phong dừng lại câu nói.

Lòng Vân Khởi khẽ động, nói: “Cùng người nào?”

Thác Bạt Phong thản nhiên nói: “Cùng ngươi, ngươi đi không? Đến đại mạc, Khắc Lỗ Luân hà…Chăn thả”

Vân Khởi trào* nói: “Xoay chuyển câu chuyện rất nhanh, đáng tiếc đã sớm lộ chân tướng ra ngoài rồi, cùng người nào?” [*trào phúng, giễu cợt]

Thác Bạt Phong mười phần thú vị nói: “Chỉ sợ người này tham tiền, quan si, không muốn đi.”

“Chân tướng?” Thác Bạt Phong vừa nói xong, đưa tay vòng qua eo Vân Khởi, kéo hắn áp vào trước người mình, bắp đùi không ngừng vuốt ve thắt lưng Vân Khởi.

Vân Khởi mặt đỏ tới mang tai nói: “Chính sử, thỉnh tay chớ sờ loạn. Coi trọng cô nương nhà ai rồi? Đợi ta mang các huynh đệ tới cướp cô dâu của ngươi?”

Thác Bạt Phong đem Vân Khởi ôm ở trước người, thấp giọng nói: “Gọi sư ca”

Vân Khởi dở khóc dở cười nói: “Sư huynh đại nhân…tay chớ…sờ loạn”

Thác Bạt Phong thấp giọng nói: “Gọi ‘sư ca’, giờ thì nói to câu kia”

Vân Khởi vẫn giãy dụa, Thác Bạt Phong một tay siết lại, giữ chặt Vân Khởi nói: “Cùng ngươi”

Vân Khởi suy nghĩ một chút nói: “Ta thay ngươi tích lũy kha khá bạc, ngày sau cho ngươi cưới vợ, hiện có bốn mươi bốn lượng…”

Thác Bạt Phong không đáp, đem cằm đặt trên bả vai Vân Khởi hưởng thụ, hít hà cổ của hắn nói: “Không cưới vợ, ngươi thu hết đi.”

Vân Khởi hơi kinh ngạc, Thác Bạt Phong âm thanh thấp mà trầm nặng nói: “Xoay qua”

Vân Khởi hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Thác Bạt Phong, con ngươi thật sâu màu nâu hổ phách giống như ngâm trong nước. Gương mặt anh tuấn, thon gầy mang anh khí của nam nhi đại mạc.

Sống mũi hắn cao thẳng, bù trừ cùng Vân Khởi, độ cong đôi môi giống như sa mạc, biến chuyển kiên ngạnh, trên chiếc cổ sạch gọn toát ra mồ hôi tinh mịn tỏa nhiệt. [clover: mới thấy có người so sánh đôi môi với sa mạc -_-]

Thác Bạt Phong thấp giọng nói: “Sư ca thương ngươi”. Tiện đà nhắm hai mắt lại, hôn lên.

Trong nháy mắt, trong lòng Vân Khởi giống như bị móng vuốt của một con báo săn nhẹ nhàng cào một cái, hắn thuận theo sự tiếp xúc kia, nhắm mắt lại.

Thác Bạt Phong hôn một cách trúc trắc vụng về, hắn ở trên môi Vân Khởi ma sát qua lại, không biết cách hấp duyệt, hắn lấy cánh tay thon dài cường kiện ôm Vân Khởi lên, giống như bọn họ ôm nhau khi còn bé.

Vân Khởi liền bị cọ sát như vậy hồi lâu, nghĩ đến một chuyện, bỗng nhiên xì một tiếng bật cười. Vân Khởi từng tò mò hỏi qua Xuân Lan, hôn môi nhấp lưỡi là quang cảnh như thế nào, Xuân Lan chính là hồng bài của Vũ Yên Lâu, giải thích sống động như thật khiến cho Vân Khởi mặt đỏ tới mang tai_____rất rõ ràng, Thác Bạt Phong nửa điểm cũng không thành thục.

Thác Bạt Phong mở mắt ra, không hiểu ra sao nói: “Cười cái gì?”

Vân Khởi nói: “Không có gì, bây giờ thì đã tin ngươi không phải lòng người nào thật rồi”

Thác Bạt Phong cười nói: “Vốn đó là lời nói thật”

Vân Khởi mất tự nhiên dùng mao cân* che lại, vào hồ tắm, vết thương trên lưng dưới sự kích thích của nước nóng mơ hồ phát đau, làm hắn rên hừ hừ. [*khăn lông]

Vân Khởi lơ đãng, chỉ nghĩ đến hai miếng ngọc bội kia, Thác Bạt Phong đợi hồi lâu, giống như là muốn vào cùng nhau tẩy, nhưng lại không có can đảm.

Một nụ hôn phảng phất, đối với hắn mà nói cải biến được cái gì.

Vân Khởi nhíu mày, quay đầu liếc Thác Bạt Phong một cái, nói: “Không tẩy rửa?”

Mặt Thác Bạt Phong khẽ đỏ lên, lắc đầu, Vân Khởi càng cảm thấy nghi hoặc.

Thác Bạt Phong tiện tay lấy mao cân tới che trên đùi, nói: “Nhanh lên một chút, bị thương không được ngâm nước”

Vân Khởi thở dài, tẩy xong đi ra ngoài, Thác Bạt Phong xuyên hảo đan y cho hắn, mới nói: “Đi ngủ thôi” 

Vân Khởi trở về phòng, lấy hai miếng ngọc bội ra, nằm trên giường, lăn qua lộn lại nhìn. Chốc lát sau cửa đẩy ra, Thác Bạt Phong đi vào, trong nháy mắt Vân Khởi đem hai miếng ngọc bội nhét trở về dưới gối, nghi hoặc nói: “Sao thế?”



Thác Bạt Phong lau khô đầu tóc, nhìn Vân Khởi một hồi, tự nhiên mà đi tới bên giường, bắt đầu dùng mao cân lau chân.

Vân Khởi đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong vẻ mặt hồ nghi nhìn lại Vân Khởi.

Vân Khởi nói: “Đây là gian phòng của ta! Trở về phòng ngươi ngủ một mình đi!”

Thác Bạt Phong ngây ngẩn cả người, giống như cho rằng những lời này của Vân Khởi hết sức hoang đường, Vân Khởi nhíu mày nói: “Ngươi…dầm mưa quá bị sốt rồi hả?” Nói xong đưa tay sờ trán Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong phảng phất vẻ thất vọng, ngồi bên giường, sau một lúc lâu, thản nhiên nói: “Nga”. Rồi đứng dậy đi.

Vân Khởi nói: “Ngốc tử…” Sau đó ngã đầu liền ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, Vân Khởi tựa hồ nghe trong gian phòng cách vách có âm thanh lục lọi, biết Thác Bạt Phong đang tìm ngọc bội, thích thú cười cười, xoay người ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thẳng đến khi cơn mưa tầm tã tạnh hẳn.

Vào canh hai, trong viện hoàn toàn tĩnh lặng, lá héo úa đầy đất, mây đen tản đi, vầng trăng lưỡi liềm chiếu rọi trên bầu trời đêm, ánh sáng trong vắt trải khắp Nam Kinh.

Một Thái giám giọng the thé hô: “Cẩm y vệ chỉ huy chính sử Thác Bạt Phong, phó sử Từ Vân Khởi tiếp chỉ_____!”

Trong nháy mắt, thị vệ trong phòng truyền ra tiếng huyên náo khắp viện, vô số cửa phòng mở ra khép lại, Vân Khởi nửa ngủ nửa tỉnh, chạy ra khỏi phòng, suýt nữa trượt té trên bậc thang, được Thác Bạt Phong đang vội vã tìm đến ôm lấy.

“Chuyện gì vậy?”

Thác Bạt Phong thanh âm khàn khàn nói: “Không biết”

Vân Khởi mượn ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được hai mắt Thác Bạt Phong tràn đầy tơ máu, có vẻ như vẫn chưa ngủ.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Đại tướng quân Lam Ngọc mưu phản, tội đáng muôn chém! Đêm khuya sợ tội bỏ trốn; nay lệnh Thác Bạt Phong, Từ Vân Khởi, suất lĩnh bốn mươi tám Cẩm y vệ ra kinh lùng bắt. Nếu thấy ngoan cố chống lại, hành quyết ngay tại chỗ, khâm_____thử_____!”

Thác Bạt Phong cùng Vân Khởi đồng thời lạnh cả sống lưng, liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy, vấn đề suy tư cùng chung một cái.

Là người nào tiết lộ phong thanh?! Chu Nguyên Chương nhất định là tức giận rồi! 

Bốn mươi tám người tập nã Đại tướng quân Lam Ngọc? Không biết Lam Ngọc mang theo bao nhiêu tên thân vệ, nếu có gần trăm người, chẳng lẽ muốn toàn thể Cẩm y vệ chôn cùng sao?!



Vân Khởi còn đang hoảng hốt suy nghĩ, Thác Bạt Phong đã đáp: “Thần lĩnh chỉ!” Tiện đà nhận hoàng cẩm, đứng lên quát: “Đổi lại Phi ngư phục, mang theo Tú xuân đao! Đều nghe rõ cả chưa! Toàn viện tập hợp!”

Vân Khởi càng nghĩ càng thấy không đúng, sẽ không phải là hoài nghi mình để lộ phong thanh chứ, không thể nào…Vân Khởi quét mắt nhìn bọn thị vệ đang bên ngoài phòng một cái. Mỗi người đều vội vàng xuyên hài, đội mũ, mặt mũi khẩn trương thấp thỏm.

Như thế này chính là sợ kinh động đến quần thần, thiên tử không dám phái quân đội đuổi bắt, cho nên phải bắt người trong đêm, nghĩ đến đây, Vân Khởi cảm thấy hơi an lòng, Thác Bạt Phong ra lệnh: “Vân Khởi! Mau trở về phòng hoán đổi y phục!”

Vân Khởi liếc nhìn một cái, vội vàng đi vào trong phòng, đột nhiên, hắn phát hiện cửa phòng Trương Cần vẫn đóng kín, đúng là Cẩm y vệ ở đây để lộ phong thanh.

——————-

*Đấu lạp: