Cẩm Tú Duyên

Chương 7: Tại hà chi châu



“Chị cũng ở đây…” Cẩm Tú có chút lo lắng. Những lời vừa rồi, không biết chị ấy nghe được bao nhiêu.

Minh Châu cười kín đáo. “Nghe Anh Đông nói, cô vào Bách Nhạc Môn. Đã quen chưa?”

Cẩm Tú đỏ mặt. “Cái gì mà quen hay không. Không phải một ngày ngày đều chen lẫn trong đó, có thể có chén cơm ăn đã không tệ rồi. Người như em, nàocó tư cách gì mà kén cá chọn canh?”

Minh Châu gật đầu. “Nói rất đúng. Năm xưa tôi cũng phải chịu đựng như vậy.”

“Nếu đã đến đây, những chuyện trước kia, không bằng cứ quên đi!” Cẩm Tú nhịn không được mà thốt ra.

“Quên đi?” Minh Châu lạnh lùng nhướng mày. “Tôi cũng muốn quên đi. Đáng tiếc, luôn có người không ngừng nhắc nhở tôi, quá khứ nghèo khó thê lương thế nào… Những lời như vừa rồi, không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy, nếuthật sự muốn so đo, thì sớm đã tức chết, mệt chết rồi. Bọn đàn ông này,nằm mơ cũng sẽ nghĩ đến cơ thể của tôi mà chảy nước miếng, nhưng tronglòng bọn họ lại khinh rẻ tôi. Mà những người đàn bà này thì sao, trướcmặt thì khen trang sức của tôi quý báu, váy áo lại đẹp đẽ. Nhưng chỉ cần quay người lại, còn không phải hận đến nghiến răng. Mặc kệ tôi có đượccái gì, đều nghe thấy có người nói, đó là cô ta bán đứng thân mình đểđổi lấy .”

Cẩm Tú im lặng, nàng hiểu được cảm giác của Minh Châu. Cóngười phụ nữ nào không hy vọng cuộc đời mình được thuận buồm xuôi gió.Rời khỏi vòng tay ấm áp của cha mẹ thì sẽ được chồng yêu thương chiềuchuộng, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cuối cùng già đi trong tônnghiêm? Ai lại muốn rơi vào chốn hỗn loạn này, bán rẻ tự tôn cùng tìnhcảm, trở thành trò cười cho người khác. Nhưng…

“Ở trong mắt ngườingoài, đó cũng không có cái gì bất đồng.” Minh Châu nhìn nàng. “Thứ màbây giờ tôi có, chẳng qua chỉ là một chút tiền mà thôi.”

“Chị có Hướng tiên sinh.” Cẩm Tú nhắc nhở nàng.

“Lúc tôi gặp anh ấy, đã quá muộn. Nếu gặp anh ấy sớm một chút, tất cả đều sẽ khác.” Minh Châu nhẹ nhàng thở dài. “Cho nên, Cẩm Tú, cô may mắn hơntôi.”

Cẩm Tú không rõ. “Là… ý gì?”

Minh Châu nói: “Tôi biết lờiđồn đãi của bên ngoài chưa chắc đều là sự thật, nhưng không có lửa làmsao có khói, ít nhất Tả Chấn chịu làm chỗ dựa cho cô.”

“Chị hiểu lầmrồi!” Cẩm Tú vội vàng biện bạch. “Thật ra em và Nhị gia hoàn toàn khôngphải như bên ngoài đồn đãi. Hôm đó, chẳng qua là anh ấy nhìn không vừamắt mà giúp em một tay mà thôi. Hơn nữa chuyện của em và Anh thiếu, ngay từ đầu anh ấy đều biết. Để cho em vào Bách Nhạc Môn cũng là vì…”

Nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện mình quá vội vànggiải thích, lỡ lời nói nhầm rồi, không khỏi nhất thời đỏ cả mặt.

Minh Châu ngẩn ra. “Chuyện của cô và Anh thiếu? Cô và Anh Đông làm sao?”Nàng kinh ngạc mà nhìn sắc mặt của Cẩm Tú, dần dần hiểu được, nhưng lạikhông thể tin. “Không thể nào, thì ra… cô là người của Anh Đông? Tôinhìn lầm rồi sao. Tôi biết tính tình của Tả Chấn, chuyện không liên quan đến anh ta, anh ta vẫn ít khi nhúng tay vào, tuyệt đối không sẽ gâyphiền phức cho mình. Nhưng chuyện của cô, anh ta không khỏi quan tâm hơi nhiều… Tôi còn tưởng cô và anh ta có cái gì.”

“Sao có thể chứ?!” Cẩm Tú xấu hổ bật cười. “Nhị gia… và em? Đó là chuyện tuyệt đối không thểnào. Gần đây anh ấy hoàn toàn không đến Bách Nhạc Môn, cho dù thỉnhthoảng đến một lần, cũng không thèm liếc em một cái. Nói thật, tronglòng Nhị gia nghĩ cái gì, cho tới bây giờ em đều không đoán ra.”

“Phải không?” Minh Châu nhẹ nhàng thở dài, Cẩm Tú – đứa ngốc này.

Nàng ngẩng đầu, cách khách khứa đầy phòng, xa xa mà nhìn bóng dáng của TảChấn trong đại sảnh. Hắn ở trong đám người, giao tiếp rất thành thục,không biết vừa nói đùa gì đó, mọi người bên cạnh nhịn không được mà cười ha hả.

Tả Chấn đúng là Tả Chấn, nhìn qua không có gì khác với bìnhthường, nhưng Minh Châu lại tinh tường nhớ rõ, hôm đó khi Tả Chấn nhắctới Cẩm Tú với nàng, trên mặt vô tình toát ra một vẻ dịu dàng lạ thường. Ngay cả chỉ trong chớp mắt, chỉ có một chút rất mơ hồ, rốt cuộc vẫntiết lộ tâm sự của hắn. Vẻ mặt này, Minh Châu chưa từng nhìn thấy trênmặt Tả Chấn.

Hắn sẽ giống như Cẩm Tú nói, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng một cái sao? Việc này thật đúng là ngày càng không bìnhthường.

………………………………….

Tại hà chi châu: cồn đất nổi lên giữa sông

“Tả Chấn từng đi tìm tôi, nhắc cô với tôi. Anh ta nói, dù sao cũng là chịem, có ân oán gì mà không bỏ qua được, không nên làm người lạ cả đời.”Minh Châu nói. “Tôi biết anh ta có ý tốt, nhưng tôi đã từng thề rằng, cả đời này cũng không có quan hệ gì với nhà họ Vinh nữa.”

Cẩm Tú giật mình. Vì chuyện của nàng mà Nhị gia đi tìm Minh Châu sao? Vì sao cho tới giờ nàng chưa nghe hắn nói qua?

Minh Châu nói tiếp: “Năm đó, tôi và mẹ bị đuổi đi, trăm cay ngàn đắng từTrấn Giang tìm được đến Thượng Hải mới biết cả nhà cậu họ đã sớm chuyểnđi Quảng Đông làm ăn, cắt đứt liên lạc. Vì kiếm miếng cơm ăn, tôi từnglàm ăn xin, từng trộm vặt. Vì tranh chỗ ngủ ở gầm cầu mà đánh nhau vớimột đám ăn mày. Vì kiếm tiền khám bệnh cho mẹ mà đi làm nhân viên ở tiệm giặt ủi, kết quả thiếu chút nữa bị ông chủ cưỡng bức. Mỗi ngày mẹ đềuhộc máu, khi chết đã ốm tới mức chỉ còn xương với da, vết thương trênngười đều thối rữa, ruồi bọ cứ bay vo ve quanh bà…”

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, sau một lúc mới ngẩng đầu. “Bắt đầu từ ngày đó,tôi đã thề với lòng mình, nhất định phải trở nên vượt trội, mặc kệ phảitrả cái giá đắt thế nào. Tất cả mọi thứ của tôi hôm nay, đều là dùng mồhôi và máu của mình đổi lấy, không thể cùng chia xẻvới người nhà họVinh.”

Nàng nói kiên quyết như đinh đóng cột, buông ly rượu trong tay xuống, cũng không quay đầu lại mà đi về phía Hướng Hàn Xuyên trong đạisảnh.

Cẩm Tú đứng im tại chỗ, trong lòng từng đợt xót xa. Quả thậtnhững thứ mà Minh Châu đã gặp phải còn thê thảm hơn nàng gấp bội. Trơmắt nhìn mẹ mình bệnh chết ở bên đường, bản thân lại không có cách gì,đó là mùi vị thế nào? Cho dù đổi lại là Vinh Cẩm Tú nàng, cũng chưa chắc dễ dàng gỡ bỏ oán hận trong lòng.

Bây giờ mới phát giác, thì ra mình cũng không phải số khổ. Lúc trước khi lưu lạc ở đầu đường, nếu khônggặp Anh thiếu, bây giờ nàng cũng không biết sống hay chết, lại càngkhông dám tưởng tượng hiện tại sẽ là tình trạng gì…

Cẩm Tú còn chưaquay đầu đã ngửi được mùi dầu thơm hoa quế nức mũi kia, trong lòng lậptức thấy nặng trịch, lại là vị Phùng tứ thiếu kia!

“Nếu Vinh tiểu thư nể mặt tôi, không bằng cùng nhau uống ly rượu.” Phùng tứ thiếu mỉmcười, mang theo một bình rượu tây, trên ngón tay có một chiếc nhẫn bằngvàng ròng cực lớn, hết sức bắt mắt.

Cẩm Tú muốn từ chối: “Thật xin lỗi, tôi vốn không biết uống rượu, vừa rồi lại uống hai ly, cho nên…”

Phùng tứ thiếu kéo tay nàng, kiên quyết nhét ly rượu vào trong tay nàng. “Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, Vinh tiểu thư không cho tôi một chút mặtmũi nào sao? Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ thường xuyên đến ủng hộ cô.”

“Không, không phải…” Cẩm Tú luống cuống tay chân, vừa muốn đẩy hắn ra, độtnhiên lại dừng lại. Phùng tứ thiếu này, bất luận thế nào cũng không thểđắc tội. Hắn là con trai của sở trưởng sở cảnh sát, nếu đắc tội với hắn, e rằng ngay cả Bách Nhạc Môn cũng phải gặp nạn theo.

Phùng tứ thiếu đã không do dự, châm cho nàng một ly rượu đầy. “Nào, có biết uống rượu tây hay không?”

Cẩm Tú nhìn ly rượu lớn màu hổ phách kia, còn chưa uống đã cảm thấy choángváng. Đang lúc tiến thối lưỡng nan, có một hầu bàn đi tới. “Vinh tiểuthư, vừa rồi Tả nhị gia tìm cô.”

Tả Chấn? Cẩm Tú cắn môi. Lần trướcbởi vì bị khách chuốc rượu, đã gây ra rối loạn lớn như vậy, thiếu chútnữa phá hỏng chuyện làm ăn của Bách Nhạc Môn thôi không nói, tin đồn lại tung khắp nơi. Lúc này thì khác, Phùng tứ thiếu cũng có tiếng là khóchơi, gặp phải hắn, cũng không có lợi gì cho Tả Chấn.

Huống chi, buổi vũ hội tối hôm nay, vốn do Anh thiếu tổ chức để nghênh đón sứ đoàn củaPháp, nhằm lấy được quyền kinh doanh trường đua. Chính khách, người cótiếng trong giới thượng lưu tụ hội. Nếu bởi vì nàng mà phá hỏng buổi vũhội hôm nay, Anh thiếu mất mặt thì không nói, tất cả tâm huyết bỏ ratrong từ trước tới nay đều ném xuống sông Hoàng Phổ.

Phùng tứ thiếunghe nói tới ba chữ “Tả nhị gia”, cũng không khỏi dừng tay, có chút dodự: “Hình như bên ngoài có người nói, Vinh tiểu thư cùng Tả nhị gia là…”

“Không thể có chuyện đó!” Cẩm Tú một mực phủ nhận. “Tôi chẳng qua chỉ là một vũ nữ của Bách Nhạc Môn, Nhị gia là Nhị gia.”

“Nói cũng phải.” Phùng tứ thiếu lại tười cười. “Tôi cũng có chút giao tìnhvới Tả nhị gia, anh ta đánh bài, uống rượu là bình thường, chưa nghe nói còn đến sàn nhảy để khiêu vũ.”

Cẩm Tú đánh trống lảng: “Nếu hôm nayPhùng tứ thiếu đã nể mặt như vậy, tôi liền kính anh một ly, sau này xinanh quan tâm nhiều hơn.”

Nói xong bưng ly rượu lên, ừng ực uống hết cả ly rượu đầy. Uống thì uống! Có gì ghê gớm chứ.

“Hương vị cũng không tệ lắm nhỉ? Ha ha, một ly nữa!” Phùng tứ thiếu lại cầmlấy bình rượu, Cẩm Tú toát cả mồ hôi lạnh. Lại cứ uống như vậy, khôngthể không say. Nhưng đâu thể để ý nhiều như vậy, vì trường đua của Anhthiếu, hôm nay cũng chỉ có thể nhắm mắt, bất cứ giá nào cũng được.

Đêm đã khuya.

Bách Nhạc Môn vẫn đèn đuốc sáng trưng, bữa tiệc đã đến hồi kết thục, kháchkhứa đã tản về gần hết. Cuối cùng Tả Chấn cũng có cơ hội để ngồi xuốngnghỉ ngơi. Nhưng đưa mắt quét một vòng trong đại sảnh, dưới chân khôngtự chủ mà dừng lại… Cẩm Tú đâu?

Lúc bữa tiệc vừa bắt đầu, rõ ràng còn thấy nàng ở một chỗ với Minh Châu. Lúc đầu hắn mang nàng tới nơi này là vì để cho nàng có cơ hội gặp mặt Minh Châu, cho nên không đi quấy rầycác nàng. Ai biết chỉ một lát sau đã không thấy bóng dáng Cẩm Tú. Hỏivài tên hầu bàn cũng đều nói không thấy.

“Nhị gia đang tìm cái gì?”Sáu mặt rỗ đi bên cạnh hắn, là anh em đã đi theo hắn nhiều năm, nhìntheo ánh mắt của Tả Chấn đảo tới đảo lui vài vòng trong đại sảnh, rốtcuộc nhịn không được mà hỏi.

“Nhị gia, em thấy cũng đã khuya rồi, hôm nay anh cũng đã bận rộn cả một ngày, có muốn trở về nghỉ ngơi không?”Sáu mặt rỗ lại hỏi, Tả Chấn không yên lòng lên tiếng trả lời, xoay người đi ra cửa.

Nhưng không ngờ vừa xuống bậc thềm đã thấy một bóng đen nho nhỏ, đang ôm lấy một cây cột đèn ở đó.

“Cẩm Tú?” Tả Chấn ngẩn ra, nàng ở chỗ này làm gì?

Đứng sau nàng thử kêu lên hai tiếng, không có chút phản ứng nào. Tả Chấn đưa tay xoay bả vai của nàng lại. “Cô sao vậy?”

Còn chưa nói xong, chỉ nghe “ọe” một tiếng, một đống bầy nhầy đã phun cả lên người hắn!

Mùi rượu sặc mũi, ngay cả Sáu mặt rỗ ở một bên cũng tránh xa ba bước theobản năng. Tả Chấn cũng ngẩn người, Cẩm Tú cư nhiên uống rượu? Ở chỗ này?

“Nhị gia…” Sáu mặt rỗ luống cuống tay chân mà bước tới, lục khắp từng cáitúi trên người, muốn tìm một chiếc khăn tay hay gì đó lau chùi giúp TảChấn một chút, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.

“Không cần.” TảChấn đưa tay ngăn hắn lại, nắm lấy hai bên vạt áo kéo ra, chỉ nghe “rẹt” một tiếng, hàng nút đều bung ra. Hắn tiện tay vứt áo khoác lên trên mặt đất. “Quần áo này cũng không thể mặc được nữa.”

Sáu mặt rỗ tiếc nuối mà nhìn chiếc áo không may kia. Một cái áo khoác tốt như vậy, thật sựlà đáng tiếc… Quay đầu lại, Tả Chấn đã ôm lấy Cẩm Tú lên xe.

“Nhịgia, chúng ta phải đi Sư Tử Lâm sao?” Sáu mặt rỗ khó hiểu mà lên xetheo. Nhị gia có ý gì, chẳng lẽ còn muốn đích thân đưa Vinh tiểu thư vềsao?

Tả Chấn trầm ngâm một chút. Cẩm Tú đã say đến như vậy, cứ thế mà vứt một mình nàng ở Sư Tử Lâm, không có người chăm sóc e là không xong.

“Chúng ta về thẳng Ninh Viên.”

Sáu mặt rỗ nghe xong ngẩn ngơ. Ninh Viên?! Tuy nói nơi đó là chỗ ở của Nhịgia, nhưng vẫn luôn không có người ngoài quấy rầy. Cho dù là các anh emtrong bang, trừ Thiệu Huy ra thì dường như không ai có thể tùy tiện ravào nơi đó. Không ngờ được vị Vinh tiểu thư này, cư nhiên…

Không ngờ vị Vinh tiểu thư này, nhìn qua rất nhỏ nhắn, uống say rồi lại nặng như vậy.

Tả Chấn ôm nàng đi thẳng lên lầu. Rốt cuộc nàng uống bao nhiêu rượu, cảngười đều không còn tri giác, xụi lơ ở trong lòng hắn như một bao vải.

Vú Vương ở phía sau há hốc mồm mà nhìn. “Đây là… cô gái từ đâu đến vậy?”

Sáu mặt rỗ đóng cửa chính lại. “Đừng hỏi nhiều như vậy, còn không nhanh đi giúp Nhị gia.”

“Sao lại thế này! Nhị gia chưa bao giờ chịu mang phụ nữ ở bên ngoài về quađêm…” Vú Vương còn chưa kịp khôi phục tinh thần, đứng tại chỗ than thở:“Hơn nữa xem ra cô gái kia uống rất nhiều, đã say đến như vậy, còn mangvề làm cái gì?”

“Vú Vương…” Sáu mặt rỗ không chịu nổi. Thật khôngbiết, với tính khí của Nhị gia, sao lại có một người hầu tay chân chậmchạp, lải nhải nhiều chuyện như vú Vương chứ.

“Ưhm…” Cẩm Tú ở tronglòng Tả Chấn động đậy một chút, lại nôn khan vài tiếng. Vừa rồi thiếuchút nữa là ói luôn cả mật ra, ở trên xe lại ói cùng đường, cho dù bâygiờ muốn ói, trong dạ dày cũng không còn gì để ói. Tả Chấn nhíu mày, đặt nàng lên trên giường, bật đèn bàn lên.

Sắc mặt Cẩm Tú tái nhợt đếndọa người, trên trán đầy mồ hôi lạnh, dáng vẻ rất khổ sở. Lẽ nào nàngkhông biết tửu lượng mình thế nào sao, còn dám đọ rượu với người ta?

Vú Vương đưa nước ấm và khăn mặt vào, Tả Chấn vắt khăn mặt, nhẹ nhàng lausạch mặt Cẩm Tú, cởi nút cổ áo cho nàng. Cổ áo gấm đơm nút rất chặt, TảChấn vừa cúi đầu, hơi thở ấm áp của nàng liền phả vào mặt hắn, tay hắnkhông khỏi rung động nhẹ, chạm vào da thịt mềm mại trước ngực nàng. TảChấn cắn răng, lui ra phía sau, buông tha cho một loạt nút áo dày đặckia, chuyển sang giúp nàng cởi giày.

Trời đất chứng giám, vừa rồi khi mang Cẩm Tú về, chính vì lo lắng, hắn không có chút suy nghĩ lệch lạcnào. Nhưng… khi cởi giày của nàng, vạt váy xanh như nước hồ nhẹ nhàngtrượt qua, bàn chân mảnh mai mềm mại liền nằm trọn trong lòng bàn tayhắn… Cả người hắn trở nên tê dại, thật vô dụng.

“Vú Vương, bà làm đi!” Tả Chấn bỗng nhiên đứng lên, cứ tiếp tục như vậy, thật không biết xảy ra chuyện gì.

Vú Vương đang ở ngoài cửa lắng tai nghe lén động tĩnh bên trong, vừa ngheTả Chấn gọi, lập tức đẩy cửa bước vào. “Nhị gia, cậu nên sớm nghỉ ngơimột chút đi. Nước tắm cùng quần áo đều đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, cậuăn cơm chưa, có cần tôi nấu chút đồ ăn khuya hay không…”

“Dạ, tôibiết rồi, xin Nhị gia yên tâm.” Vú Vương nhanh miệng đáp ứng, cúi đầunhìn Cẩm Tú bất tỉnh nhân sự ở trên giường. Thì ra vị tiểu thư này têngọi là Cẩm Tú.

Đêm đã khuya.

Cửa phòng Tả Chấn vang lên vài tiếngcộc cộc nhỏ. Hắn vẫn luôn tỉnh ngủ, một tiếng vang cũng kinh động tớihắn, lập tức trở người dậy. “Ai vậy?”

Vú Vương nhỏ giọng nói: “Cô ấy cứ khóc mãi, tôi lo lắng có phải là khó chịu ở đâu hay không.”

Tả Chấn ngẩn ra, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đi đến phòng của Cẩm Tú.Vừa đẩy cửa ra, liền thấy nàng nghiêng mình cuộn thành một cục ở trêngiường, còn chưa tỉnh lại, chỉ phát ra một loạt lời nói mê mơ hồ, nghekhông rõ là nói gì. Mắt của nàng vẫn nhắm, hàng mi vừa dài vừa cong,giống như một chiếc quạt nhỏ, đổ bóng râm xuống. Một giọt nước mắt đangchậm rãi chảy ra từ hàng mi nhắm chặt của nàng, chảy dọc theo đôi má tái nhợt.

Tả Chấn cúi người xuống, cau mày lại. “Có nấu chút canh giải rượu cho cô ấy uống hay không?”

“Như vậy không được, e rằng ngày mai không đứng dậy nổi… Trong phòng tôi cóthuốc giải rượu, ở trong ngăn kéo, bà đi lấy lại đây.” Tả Chấn vừa nóivừa nâng đầu Cẩm Tú dậy. Đầu tóc nàng đều ẩm ướt, không biết là mồ hôihay là nước mắt.

Còn có thứ gì làm cho nàng ngay cả trong mơ cũng rơi nước mắt?

Tả Chấn im lặng suy tư, rốt cuộc nàng mơ thấy cái gì? Cha mẹ đã qua đời,quê hương xa xôi ngàn dặm, Minh Châu không chịu nhận nàng? Hay là… Hướng Anh Đông trong lòng nàng?

“Nhị gia, tìm được thuốc rồi.” Vú Vương tiến vào đúng lúc, cắt dứt suy nghĩ lung tung của hắn.

“Để tôi.” Tả Chấn nhận lấy thuốc, dùng muỗng bạc nhẹ nhàng cạy răng Cẩm Túra, đút nàng uống canh giải rượu nóng ấm. Dường như Cẩm Tú có hơi tỉnhtáo lại, ở bên giường trở mình, thiếu chút nữa rớt xuống giường. Hắnnhanh tay tiếp được nàng. Xem ra, tối nay nàng còn bị giày vò nữa. TảChấn vừa giúp nàng đắp lại chăn, quay đầu nói với vú Vương: “Bà ra ngoài trước đi, tôi ở trong này trông cô ấy.”

“Vâng.” Vú Vương trả lời,vừa đi ra cửa, vừa không chịu tin nổi mà quay đầu nhìn lại. Nhị gia muốn đích thân ở lại chăm sóc cô ta? Trời ơi, đây rốt cuộc là tiểu thư nhàai chứ!

Đêm tối như mực, ngọn đèn vàng nhạt.

Cẩm Tú ở bên cạnhbỗng nhiên động đây, trở mình, một bàn tay chìa qua, khoát ngay lên đùihắn. Tả Chấn cúi đầu, vừa định đem tay nàng đặt qua một bên, đã thấydưới ánh đèn vàng nhạt, cổ tay áo của nàng vén lên, lộ ra cánh tay lảlướt, mềm mại và mịn màng, dường như mang theo mùi hương hoa quế thoangthoảng… Bỗng nhiên trong lòng hắn rung động một cách khó hiểu.

Trong giây phút này, quả thực hắn không có dũng khí chạm vào cánh tay của nàng.

“Cẩm Tú, tỉnh lại đi…” Hắn đành phải thấp giọng gọi nàng. Chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn sẽ đi ngay.

“Ưm…” Cẩm Tú mơ mơ màng màng trả lời một tiếng, ánh mắt khẽ mở ra, nhưngdường như không tìm thấy tiêu điểm, mở một chút rồi lại nhắm lại. TảChấn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên cánh tay đang khoát lên người hắn của nàng đi dọc theo chân hắn, từ từ bò lên thắt lưng của hắn, cả ngườigiống như con mèo con sợ lạnh, nép vào trong lòng hắn.

Có lẽ là cảmthấy vòng tay này rất ấm áp, nàng đem mặt vùi vào ngực hắn, một bàn taysờ soạng , tiến vào trong áo sơmi trắng của hắn.

Tả Chấn không tự chủ được mà nín thở, không dám nhúc nhích mà cứng đờ tại chỗ. Nàng… đang làm cái gì?

“Cẩm Tú.” Hắn nhịn không được mà gọi nàng, cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh.

Cẩm Tú vẫn nhắm mắt lại, nhưng hắn nghe thấy giọng nói nỉ non mơ hồ của nàng: “Anh… chưa từng thích tôi đúng không…”

Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh nỉ non kia giống như có vẻ lo lắng bất ankhông thể tả, cuối cùng như một tiếng thở dài nho nhỏ, từ từ biến mấttrong không khí.

Thân mình Tả Chấn ngày càng cứng đờ, Cẩm Tú… đây xem như đang cám dỗ hắn sao? Ở trên giường của hắn?! Điểm chết người là,hắn cư nhiên có phản ứng với nàng!

Cẩm Tú ở trong lòng hắn, hơi thởmang theo mùi rượu thoang thoảng, hương thơm thoang thoảng. Hai má nàngửng đỏ, nửa tỉnh nửa say, phía dưới cổ áo được mở ra một nửa kia, loángthoáng lộ ra một góc áo ngực bằng gấm màu hồng, tôn thêm vẻ mềm mịn củada thịt ở đầu vai.

Tả Chấn nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy hơi mêmuội. Không khí yên tĩnh xung quanh tràn ngập vẻ dụ hoặc, cơ thể tronglòng lại cực kỳ mềm mại. Nàng nhẹ nhàng động đậy liền khiến cho như cómột dòng điện chạy dọc theo thân thể hắn, mang đến sự run rẩy xuyên quacả người hắn. Dục vọng mãnh liệt bất ngờ ập tới, càng ngày càng nhiều.Dường như máu trong cơ thể cũng dần dần sôi trào lên. Hắn chỉ nghe thấytiếng tim mình đập hỗn loạn…

Gương mặt im lặng của nàng ở ngay trướcmặt hắn, chỉ cách khoảng hai ba tấc. Hắn ổn định lại hơi thở, cúi xuống, càng ngày càng gần, vô cùng dịu dàng, khi sắp chạm vào môi nàng…

“Anh thiếu…” Một lời nói mê bỗng thốt ra từ trong miệng Cẩm Tú. Âm vừa nhỏvừa không rõ, nhưng trong giây phút yên tĩnh này, cũng vô cùng to và rõ.

Cả người Tả Chấn cứng đờ ngay tức khắc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, mồ hôi trên trán giọt giọt chảy xuống. Vừa rồi… vừa rồi Cẩm Tú gọi tên ai? Người phụ nữ trong lòng hắn lại gọi tên của một người đàn ôngkhác rõ ràng như vậy! Mang theo vẻ kinh ngạc không dám tin, hắn nhìngương mặt xinh đẹp của Cẩm Tú, trái tim lập tức cảm thấy nặng trịch,khiến cho lồng ngực đau nhức như bị bỏng.

Rõ ràng hắn biết người mà Cẩm Tú vẫn thích chính là Anh Đông.

Từ lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm với hắn, lòng của nàng hoàn toàn không cóhắn. Người trong lòng nàng nghĩ đến, người trong mắt nàng nhìn thấy cũng cũng chỉ có mình Hướng Anh Đông. Rõ ràng hắn đều biết, nhưng vừa rồihắn làm sao vậy? Là cái gì khiến cho hắn không tỉnh táo?

Tả Chấn xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh ra. Nước từ trên đầu xối xuống phía dưới, áo sơmi trên người lập tức ướt đẫm, lạnh đến thấu xương. Hắn cần cảm giác lạnh như băng này để bình ổn sự nóng bỏng cùng phẫn nộtrong ngực hắn. Điều làm cho hắn càng cáu giận là, trong thời khắc vừarồi hắn không tự kìm chế được, hắn không nghe theo ý mình. Chẳng qua chỉ là một Vinh Cẩm Tú! Ngay cả làm vũ nữ nàng cũng chưa chắc đã đủ tưcách, ngay cả Anh Đông cũng nói nàng không gợi cảm, thậm chí trong lòngcủa nàng vốn không có sự tồn tại của hắn… Nhưng lại chính là nàng, chỉcần một giọt nước mắt, một nụ cười, một câu nói, khiến cho cái gọi làbình tĩnh lý trí của hắn đều tan thành mây khói!

Cho tới nay, vì đềphòng bị bán đứng cùng phản bội, hắn đã sớm quen với việc lúc nào cũngtỉnh táo. Đề phòng khắp nơi đã trở thành một loại bản năng, cho dù làkhi ngủ ngon, khi say rượu, lúc phóng túng nhất hắn cũng vẫn duy trì vẻtỉnh táo cuối cùng, tuyệt đối không để cho chính mình hoàn toàn chìmđắm.

Dòng nước từ đầu tóc mặt mày của hắn chảy xuống, Tả Chấn nhẹnhàng ngả ngươi về phía sau dựa vào tường. Nhắm mắt lại, cảnh tượng lúcđầu khi mới gặp Cẩm Tú liền xuất hiện trước mắt. Nhớ tới ánh mắt dịudàng, gần như ngấn lệ của nàng. Vẻ mặt cắn môi tranh luận với hắn. Nhớtới vẻ mặt bàng hoàng khi lạc đường trong mưa của nàng. Vẻ non nớt cùngkhẩn trương khi lần đầu khiêu vũ ở Bách Nhạc Môn. Nhớ tới nàng thổi tiêu dưới ánh trăng tĩnh lặng như nước đêm hôm đó, bóng người đẹp như tranh, tiếng tiêu lại quyến luyến… Trong nhất thời, vô số cảm xúc dâng lêntrong lòng.

Gần đây, hắn thường buồn bực không hiểu nổi. Dường như trong giờ khắc này, bỗng nhiên tìm được đáp án.

Chính là hắn không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận, hắn động lòng với một người con gái thích Anh Đông!

Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có tiếng nước ào ào quanh quẩn ở bên tai, dòngnước lạnh như băng xối xuống, đánh vào người khiến hắn cảm thấy đau đớn, nhưng trong lòng lại dần dần tỉnh táo.

Đúng vậy, Anh Đông và hắn làhuynh đệ. Thứ mà Anh Đông có thì hắn cũng có. Tất cả những thứ Anh Đôngcó thể cho Cẩm Tú, Tả Chấn hắn cũng có thể cho. Nhưng hắn đã quên, AnhĐông là người nhà họ Hướng, đường hắn đi là con đường thênh thang rực rỡ gấm hoa. Thắng hay thua mà hắn phải đối mặt, chẳng qua chỉ là sự khácbiệt giữa kiếm được nhiều hay ít tiền mà thôi. Có thua nhiều đi nữa hắncũng có thể không cần để ý tới. Mà Tả Chấn hắn, từ hai bàn tay trắng đến danh tiếng địa vị của hôm nay, tất cả đều là từ trong tối tăm chém giết mà có được. Bang phái sống mái với nhau, cướp hàng, buôn lậu, mở sòngbạc, xây ngân hàng, lục đục với nhau, từng bước đều phải cẩn thận. Nếuhắn thua, chính là máu tươi cùng tánh mạng của vô số anh em.

Conđường mà Cẩm Tú đã trải qua là đầu đường xó chợ. Cái gì mà vinh hoa phúquý, cái gì mà nở mày nở mặt, đối với nàng mà nói có lẽ cũng không quantrọng. Điều mà nàng cần, chẳng qua chỉ là người đàn ông mà mình yêu cùng một tương lai yên ổn. Nếu hắn là Cẩm Tú, hắn cũng sẽ lựa chọn Anh thiếu của Hướng gia chứ không phải Tả Chấn của Thanh Bang.

Cẩm Tú không sai. Người sai, thật ra chính là Tả Chấn hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Đầu Cẩm Tú đau đến muốn nứt ra cho nên bèn mở mắt, chỗ này là chỗ nào? Ngày hôm qua… rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao nàng không nhớ chút nào hết vậy.

Nhìn xung quanh một chút, là một căn phòng xa lạ. Nhưng cách bày biện trangtrí, dường như còn sang trọng hơn Sư Tử Lâm vài phần. Chống giường ngồidậy, cái chăn bằng nhung nhẹ nhàng rơi xuống, bộ váy tơ tằm màu xanh như nước hồ thu trên người đã nhăn nhúm.

Váy… Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua, nàng mặc bộ váy này tham gia vũ hội ở Bách Nhạc Môn. Trí nhớdần dần hiện lên, cuối cùng nàng nhớ rõ, dường như là uống rượu vớiPhùng tứ thiếu ở phòng khách…

Nguy rồi, nhất định là nàng uống quá nhiều.

Cẩm Tú “á” một tiếng mà từ trên giường nhảy xuống, tay chân luống cuống màcài lại cúc áo. Cúi đầu nhìn thấy mình còn đi chân trần… Giày đâu, giàycủa nàng đâu?

Đang quỳ rạp trên mặt đất tìm giày khắp nơi, đột nhiêncửa bị đẩy ra. Cẩm Tú quay đầu lại, một phụ nữ trung niên hơi mập nhưngdễ mến đang đứng ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng. “Cô tỉnh rồi?”

“Tôi… Đúng vậy, đúng vậy.” Cẩm Tú xấu hổ từ dưới đất đứng lên, vuốt làn váynhăn nhúm trên người lại. “Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào?”

“Cô cònkhông biết sao, đây là Ninh Viên, ngày hôm qua Nhị gia ôm cô về.” Ngườiphụ nữ trung niên kia đi vào, đưa tất và giày của nàng ra. “Ngày hôm qua cô uống say, ói ra đầy người, giày cũng dơ hết. Tôi đã giặt sạch chocô, đã hong khô rồi.”

Cẩm Tú mặt đỏ tới mang tai mà nhận lấy giày và tất. Sao có thể thế được, là Nhị gia “ôm” nàng về?!

“Cô gọi tôi là vú Vương là được. Tôi ở chỗ này hầu hạ Nhị gia. Lát nữa côrửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng. Nhị gia còn đang chờ cô ở phòng khách.”Vú Vương vừa nói vừa đi qua dọn dẹp giường. “Cô Cẩm Tú, cô say không ítđâu. Tối qua, Nhị gia gần như chăm sóc cô cả một đêm.”

Suy đi nghĩlại, trí nhớ vẫn trống rỗng, chỉ có vài hình ảnh mơ hồ hỗn loạn, dườngnhư là nằm mơ, cơ hồ còn có chút ấn tượng. Lúc nằm mơ, hình như trở vềnhà họ Vinh, ở vườn sau làm lồng đèn. Nhưng lại thấy cha mẹ cùng MinhChâu ngồi ở một chiếc xe gỗ bị kéo đi, nàng vội vàng chạy theo, đuổi mãi cho tới bờ sông, lại trơ mắt nhìn xe gỗ càng ngày càng xa… Sau đó thìsao? Sau đó… hình như thấy Anh thiếu, hắn đứng trên bậc thềm của BáchNhạc Môn, nàng bước từng bước lên bậc thang, nhưng mặt của hắn lại càngngày càng mơ hồ, cuối cùng dường như chỉ còn lại một cái bóng. Nàng vươn tay xoay bờ vai của hắn, cố gắng muốn xoay người hắn lại. Khi quayngười lại, không ngờ lại là… chính là… Tả Chấn?!

Nàng nhớ rõ hắn nhẹnhàng ôm nàng vào trong ngực, cách áo sơmi mỏng manh của hắn, loại cảmxúc ấm áp cùng vững vàng này dường như bây giờ còn lưu lại ở đầu ngóntay của nàng. Thật là mộng sao? Cảm giác ở trong mộng lại mãnh liệt cùng chân thật như vậy sao?!

“Không thể nào!” Cẩm Tú bỗng nhiên kêu ra tiếng.

Vú Vương hoảng sợ. “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Xem ra Cẩm Tú còn kinh động hơn cả bà ta. Không đâu không đâu, nhất địnhnàng đang nằm mơ… Cho dù chỉ là một giấc mơ, cũng cảm thấy quá hèn! Saonàng có thể mơ thấy Nhị gia ôm nàng? Tại sao khi uống say, ngay cả nằmmơ cũng vớ vẩn như vậy. Cho dù muốn mơ thấy một người đàn ông, kia cũngnên là Anh thiếu, mà không phải là Nhị gia.

Nhưng… nhưng vì sao, nhớ tới cảnh trong mơ mờ ảo kia, trong lòng nàng lại cảm thấy… thật nhiều, thật nhiều rung động?

“Cô Cẩm Tú, đừng đứng ngẩn người nữa, Nhị gia còn đang chờ cô đó.” Vú Vương nhắc nhở nàng.

“A, được rồi.” Cẩm Tú lấy lại tinh thần, vừa trả lời vừa bất giác đưa taysờ vào hai gò má nóng hổi của mình. Bỗng nhiên lại nhịn không được màcười khanh khách. Thật đúng là bậy bạ, nghĩ đi đâu vậy chứ! Chẳng qua là nằm một giấc mơ linh tinh mà thôi, bản thân liền miên man suy nghĩ đếnnhư vậy. Nhị gia là loại người nào, chẳng lẽ thật sự làm gì với nàngsao? Quả thực là tức cười.

Thật là hạ lưu vô sỉ nha, Vinh Cẩm Tú.

Sợ Tả Chấn đợi lâu, nàng nhanh chóng rửa mặt một chút liền vội vàng xuốnglầu. Trên bàn ăn đã bày ra cháo trắng cùng dưa cải, chân giò hun khói,canh, bánh bao. Nhìn qua rất ngon miệng vừa mắt. Quả nhiên Tả Chấn đãchờ trong phòng khách, hắn đang đọc báo trên sô pha. Áo sơmi, áo khoácđều chỉnh tề, nhưng sao tóc còn ướt sũng.

Tả Chấn ừm một tiếng, cũngkhông ngẩng đầu lên. “Không có việc gì thì mau ăn sáng đi. Lát nữa tôira bến tàu, thuận đường đưa cô về Sư Tử Lâm.”

Cẩm Tú ngẩn người.“Hình như anh bị nghẹt mũi, cảm lạnh sao? Nếu không khỏe thì không cầnđích thân đưa tôi về, tự tôi bắt chiếc xe kéo về là được rồi…”

“Tôi không yếu ớt như vậy.” Tả Chấn ngắt lời nàng. “Mau ăn cơm đi.”

Thời tiết cuối tháng mười một, xối nước lạnh cả nửa đêm, hắn không cảm lạnhmới là lạ! Cũng phục Cẩm Tú thật, chỉ cần một lát là đã có thể khiến cho hắn trở nên thế này. Nếu truyền ra ngoài, đúng là khỏi cần vùng vẫy gìnữa. Hôm nay nhất định phải tìm đàn bà đến hạ nhiệt, bằng không hắn sẽnghi ngờ bản thân mình không được giải quyết nhu cầu, cho nên mới bụngđói ăn quàng như vậy!

Thật là thất bại chưa từng có.

Cẩm Tú vừamới ngồi xuống, húp chưa được mấy ngụm cháo, bỗng nhiên nghe thấy bênngoài có người gõ cửa “cốc cốc” vài tiếng. Vú Vương lên tiếng trả lờirồi đi mở cửa. Cẩm Tú cũng quay đầu nhìn xem. Người đến là một người đàn ông tuấn tú, quần áo màu đen, vẻ mặt lạnh lùng cương nghị như đá.

Nàng chưa từng gặp qua người này.

Tả Chấn bỗng nhiên từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt anh ta, cẩnthận ngắm nghía một lượt mới nói: “Bão cát ở Bắc Bình rất lớn, mặt mũiđều đen cả rồi.”

“Vội vàng trở về, vừa tới bến tàu liền đến thẳng đây, chưa kịp rửa mặt.”

Tả Chấn cười, ôm mạnh lấy vai anh ta. “Sáng nay tôi đã biết được tin tức,sợ cậu gặp phải chuyện gì trì hoãn, còn kêu lão Lục lên đường đón cậu.Không ngờ cậu đã trở về nhanh như vậy.”

Cẩm Tú không khỏi tò mò.Người bên cạnh Tả Chấn hầu như nàng đều biết. Đây là ai? Thái độ của TảChấn đối với anh ta, hình như rất đặc biệt.

Khi đang đánh giá haingười bọn họ, Tả Chấn lại xoay người lại, Cẩm Tú lập tức cúi đầu vùi mặt vào bát cháo. Tự nhiên cảm thấy chột dạ. Aiz, thật không hiểu bản thânmình làm sao vậy, bỗng nhiên ngay cả dũng khí để ngẩng đầu cũng khôngcó.