Cẩm Tú Duyên

Chương 13: Thấy được chàng



Không biết qua bao lâu, Cẩm Tú từ từ tỉnh lại. Từng trận đau nhức sauđầu truyền tới, hai bên thái dương giống như cũng giật giật lên. Cánhtay giống nhau bị xé nát, sợi dây thừng thô to cột chặt lấy cổ tay nàng, treo trên một thanh xà ngang. Không biết miệng bị nhét thứ gì, hình như là một cái giẻ lau vì có mùi hôi.

Trong căn phòng trống trơn, bốnvách tường tiêu điều, có mười mấy người đàn ông trông nhanh nhẹn dũngmãnh đang cầm súng đứng trang nghiêm ở hai bên cửa, bày thế trận sẵnsàng. Chính giữa phòng có một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim, Sáu mặt rỗngồi ở bên cạnh bàn, châm một bình trà nóng, không nhanh không chậm màlau khẩu súng trong tay.

Cẩm Tú không khỏi nhắm hai mắt lại. Nếu có sự lựa chọn, nàng rất hy vọng lúc nãy mình đã chết ở trong tay hắn.

Hy vọng duy nhất bây giờ chính là Tả Chấn sẽ không xuất hiện ở nơi này.Hắn vẫn luôn rất tỉnh táo, rất trấn tĩnh, chuyện gì cũng không thể gạtđược đôi mắt của hắn. Ngay cả người mù cũng nhìn ra được đây là một cáibẫy, nàng chỉ là miếng mồi dụ hắn ra ngoài… Đúng vậy, nhất định tronglòng hắn hiểu được, cho nên nhất định hắn sẽ không đến.

Nhưng giốngnhư là sự trừng phạt mà ông trời dành cho nàng, khẩn cầu của nàng cònđang quanh quẩn trong đầu thì đã thấy Sáu mặt rỗ bỗng nhiên đứng dậy!Cẩm Tú không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn. Giờ phút này, tim nàng bỗng nhiên như nhảy tới cổ họng, giống như muốn xé lồng ngực mà ra… Ngoàicửa, dưới ánh chiều tà, người đang từng bước, từng bước đi tới, khôngphải Tả Chấn thì còn ai?!

Cẩm Tú liều mạng giãy giụa, dây thừng siếtchặt vào cổ tay nàng như sợi thép, hình như ngay cả thanh xà ngang tolớn kia cũng bị nàng giãy làm rung động, bụi đất bay xuống lả tả. Nhưngtất cả sự giãy giụa đều phí công, nàng có cố gắng thế nào đi nữa thìtrong cổ họng cũng chỉ phát ra vài âm thanh không rõ.

Sáu mặt rỗ quay đầu nhìn nàng một cái, bên cạnh lập tức có người đi đến đè Cẩm Tú lại,nắm lấy tóc của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên. Khi ngẩng đầu lên thì TảChấn đã bình tĩnh bước vào cửa.

Trên mặt Sáu mặt rỗ bỗng nhiên lan ra một vầng sáng, giống như hưng phấn lại giống như khẩn trương. Hắn cưnhiên nở nụ cười, âm thanh nghe ra tràn trề sự niểm nở. “Thật không ngờ, người nhỏ bé như tôi, đưa một phong thư lên bến tàu Trường Tam mà lạicó thể mời được Tả nhị gia tới. Giữa trăm công nghìn việc mà còn đíchthân đến đây một chuyến, thật là thất lễ rồi.”

Cẩm Tú thôi không giãy giụa nữa, vẫn cứng ngắc ở đó không nhúc nhích. Bây giờ có nói gì thìđều đã quá muộn. Điều duy nhất nàng cảm thấy kỳ lạ chính là đã đến nướcngươi chết ta sống, xung đột vũ trang mà sao Sáu mặt rỗ còn vẻ mặt tươicười khiến người ta buồn nôn như vậy? Rốt cuộc cái gì khiến hắn cảm thấy đáng cười đến thế?

“Đâu có.” Tả Chấn nhìn thoáng qua Sáu mặt rỗ,cũng cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh bàn, giống như là đang uống trà trong quán vậy, ung dung nhàn nhã không thể tả. “Không biết cậu mời mình tôitới đây là vì chuyện gì?”

“Thật ra chỉ là việc rất nhỏ, vốn không nên phiền Nhị gia tới.” Sáu mặt rỗ quay đầu liếc Cẩm Tú một cái. “Nhưng tôi thật sự không vừa mắt với cô ả này, cho nên mời Nhị gia dạy dỗ cô tadùm tôi một chút.”

Tả Chấn cầm lấy chén trà, rót cho mình một chén.Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn không có liếc nhìn Cẩm Tú lấy một cái. “Phải không?” Giọng của hắn rất bình tĩnh. “Đối phó với phụ nữ, e rằng kinhnghiệm của tôi không bằng cậu.”

Sáu mặt rỗ âm thầm cắn răng. Hắn hậnnhất là thấy dáng vẻ tỉnh bơ của Tả Chấn, giống như là mọi thứ đều trong sự khống chế của hắn. Rốt cuộc hắn có biết hay không, bây giờ Tả Chấnhắn chỉ là một con mồi, mà Sáu mặt rỗ này mới là chúa tể ở đây!

“Nhưng thật ra tôi nhớ rất rõ, Nhị gia chưa bao giờ nương tay khi đối phó vớiphụ nữ. Sáu năm trước, ngay tại căn phòng này, tôi trơ mắt nhìn anh ralệnh giết người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong đời. Khi đó, tôi chỉ có thể đứng phía sau anh mà nhìn cô ấy chết, không dám hó hé một tiếng!” Nụcười của Sáu mặt rỗ dần dần trở nên cứng ngắc. “Không ngờ trời đất luânchuyển, hôm nay hình như thân phận của chúng ta lại đổi cho nhau.”

Chân mày Tả Chấn hơi chau lại. “Thì ra cậu vì Triệu Chấn Phương. Đúng làkhông ai ngờ một người đàn bà bán mạng cho bọn Nhật Bản, ba lần bốn lượt ám sát Hướng tiên sinh lại có quan hệ với tam đương gia của Thanh Bang. Lão Lục, nếu cậu không phải người của Thanh Bang, không ở bên cạnh tôi, chưa chắc cô ta đã tiếp cận cậu.”

“Chuyện này không cần anh xenvào.” Sáu mặt rỗ hung hăng cắn chặt răng. “Tôi chỉ biết anh và Hướng Hàn Xuyên giết chết người phụ nữ của tôi, bây giờ phải đòi lại món nợ nàykhông thiếu một phân!”

“Cậu phản bội Thanh Bang, cấu kết với bang Hoa Nam, tàn sát anh em của mình đều chỉ vì một Triệu Chấn Phương?” Tả Chấn chống tay lên trán, nhìn hơi nóng bốc lên từ trong chén trà. “Cô ta làhạng người nào, trong lòng cậu cũng hiểu rất rõ. Cô ta là gián điệp củaNhật Bản, vì đoạt xưởng sợi của Hướng gia cùng ngân hàng, chiếm bến tàuTrường Tam mà vẫn luôn ra tay không từ thủ đoạn với chúng ta. Bao nhiêungười đã chết trong tay cô ta? Cậu vì cô ta mà tính kế tôi?”

“Khôngtừ thủ đoạn? Tả nhị gia, chúng ta mua bán thứ gì, những năm gần đây, anh đã dùng những thủ đoạn gì?” Sáu mặt rỗ cười lạnh.

“Cho tới giờ tôikhông coi Nhị gia là anh em. Từ ngày đầu tiên tôi bước vào Thanh Bang,anh chính là chủ của tôi.” Giọng của Sáu mặt rỗ càng ngày càng lạnhlùng.

“Cho dù tôi không đúng, vậy Thiệu Huy thì sao? Thạch Hạo thìsao? Bọn họ là cái gì?” Tả Chấn rất bình tĩnh. “Cho dù giữa chúng ta cóthù oán gì, cậu lôi một Vinh Cẩm Tú không biết gì vào thì thú vị lắmsao?”

Sáu mặt rỗ gằn từng chữ, từng chữ nói: “Tôi cũng khiến anh nếmthử mùi vị khi trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình yêu chết trước mặt mình là thế nào.”

Tả Chấn bỗng nhiên nở nụ cười. “Vinh Cẩm Tú… chính làngười phụ nữ mà tôi yêu?” Giọng của hắn rất mỉa mai, mang theo vài phầnthản nhiên coi thường. “Sáu mặt rỗ, cậu cũng theo tôi mười năm rồi,người khác không rõ tính tình của tôi lắm, chẳng lẽ ngay cả cậu cũngkhông hiểu? Khi nào thì tôi lại đặt một phụ nữ ở trong lòng.”

Tả Chấn bưng cái chén lên, vững vàng bình thản. “Mấy năm nay, khi nào thì cậuthấy Tả Chấn tôi bị ai uy hiếp vì những chuyện thế này?”

Hắn nói từng chữ rất nhẹ nhàng bình tĩnh, trong nhất thời làm Sáu mặt rỗ ngẩn ngườira đó. Cẩm Tú ở phía sau hắn cũng đột nhiên ngẩng đầu lên. Từ lúc TảChấn bước vào, trong lòng nàng giống như có chảo dầu nóng. Nhưng ngheđược mấy câu đó thì lại giống như có một thùng nước đá dội xuống, nhấtthời kìm lòng không đậu mà rùng mình.

Lời hắn nói là thật hay giả?Vào lúc này, nàng thà rằng lời hắn nói là thật. Thà rằng hắn chưa từngyêu nàng, thà rằng trong lòng hắn chưa từng có nàng, thà rằng hắn thậtsự không quan tâm đến sự sống chết của nàng. Thật sự, nàng thật sự hyvọng như vậy. Nhưng tại sao khi chính tai nghe hắn nói thì lại đột nhiên cảm giác lạnh lẽo như băng.

Sắc mặt của Sáu mặt rỗ càng ngày càngtái mét, trong nhất thời cũng không nói nên lời, kinh ngạc mà đứng tạichỗ. Đúng, bên cạnh Tả Chấn chưa bao giờ thiếu đàn bà. Hắn muốn dạng phụ nữ nào mà không có, làm gì phải canh cánh trong lòng một Vinh Cẩm Tú?Chẳng lẽ gần đây đúng là hắn nhìn lầm rồi sao? Nhưng…

Nhưng nghĩ lại, Sáu mặt rỗ bỗng nhiên nở nụ cười ha hả. “Thật không hổ là Tả nhị gia,nói gì cũng như là thật. Nếu đổi là người khác, e rằng thật sự bị anh hù rồi. Nhưng Nhị gia đừng quên, tốt xấu gì Sáu mặt rỗ tôi cũng đã theoanh mười năm. Anh nói đúng, không ai hiểu rõ tính của anh hơn tôi.” Hắnquay đầu nhìn thoáng qua Cẩm Tú đang bị trói gô ở một góc phòng. “Nếuanh thật sự không quan tâm thì hôm nay đã không đến đây.”

Hắn càngnói càng đắc ý, “Từ lúc bước vào, Nhị gia không liếc mắt nhìn cô ta lấymột cái, là không dám nhìn, hay là không nỡ nhìn? Sợ liếc mắt nhìn mộtcái thì sẽ rối lòng sao. Nếu không có Vinh cô nương ở trong này thì erằng bây giờ căn phòng rách nát này của tôi đã sớm bị Thanh Bang sanbằng, làm sao có thể thấy được mặt Nhị gia chứ?”

Tả Chấn không khỏitrở nên im lặng. Sáu mặt rỗ nói không sai, hắn nói mấy câu kia vốn làmuốn phân tán một chút sự chú ý của Sáu mặt rỗ đối với Cẩm Tú. Trongtrận này, tác dụng của Cẩm Tú càng nhỏ thì cơ hội sống sót càng lớn. Chỉ tiếc, xem ra biện pháp này không thể thực hiện được. Trận ác chiến hômnay là không thể tránh khỏi. Nhưng dưới tình thế này, bất luận là aimuốn toàn thân trở ra đều là chuyện không có thể.

“Thật là làm khócho Nhị gia rồi. Bảo anh đến một mình thì anh thật sự không dám mangtheo một tên thuộc hạ nào.” Sáu mặt rỗ chuyển đề tài. “Tả Chấn của Thanh Bang trước kia sẽ không để mình bị đẩy vào tròng, hôm nay coi như làngoại lệ. Nhưng Nhị gia, anh vì vị Vinh tiểu thư này mà phá lệ cũngkhông khỏi hơi nhiều rồi. Dù sao cũng là anh em bấy lâu, Sáu mặt rỗ tôicảm thấy không đáng cho anh. Nhị gia vì cô ta mà có thể làm bất cứ cáigì, nhưng vị Vinh tiểu thư này…” Hắn vừa nói, vừa nghiền ngẫm sắc mặtcủa Tả Chấn. “Nhị gia có muốn biết tôi làm cách nảo lừa cô ta ra đây hay không?”

Tả Chấn khẽ cau mày.

Sáu mặt rỗ cười lạnh. “Chẳng qua tôi chỉ nói với cô ta là muốn dẫn cô ta đi gặp Anh thiếu, cô ta liền hậnkhông thể mọc thêm hai cái chân để đi với tôi. Nhị gia, bao nhiêu nămrồi Thượng Hải không có một tiết mục đặc sắc như vậy. Tả Chấn của ThanhBang và Hướng Anh Đông của Bách Nhạc Môn tranh nhau một phụ nữ! Ha haha, thật sự là chuyện thật tức cười.”

………………….

Ánh mắt Tả Chấn từtừ nâng lên, lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Cẩm Tú. Trước khi tới đây,hắn đã chạy về Ninh Viên một chuyến, muốn xác nhận rốt cuộc có phải CẩmTú thật sự xảy ra chuyện hay không. Nhưng các anh em gác ở cửa nói tựCẩm Tú đi theo Sáu mặt rỗ ra ngoài. Lúc gần đi chỉ nói là ra ngoài muađồ đạc. Mua sắm? Bên ngoài loạn như vậy, hắn luôn căn đi dặn lại là haingày này đừng ra ngoài, còn có thứ gì quan trọng như vậy khiến nàngkhông thể không vội vàng đích thân đi mua?

Tim Cẩm Tú cảm thấy nặng nề. Đối mặt với ánh mắt của Tả Chấn, nàng không tự chủ được mà cụp mắt cuống.

“Cuối cùng hôm nay tôi cũng được mở mắt.” Sáu mặt rỗ nói. “Thì ra Nhị gia còn có sở thích này, thích tằng tịu với đàn bà của Anh thiếu. Chậc, anh vừa đi trước, cô ta không thể chờ được mà đi gặp người tình…” Đợi lâu nhưvậy, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội nhục nhã Tả Chấn một cách thoải mái.Sáu mặt rỗ gần như nhịn không được mà đắc ý cười ha hả. Tả Chấn tiếngtăm lừng lẫy cũng có ngày hôm nay!

Tả Chấn chỉ im lặng nhìn Cẩm Tú.Từ lúc bắt đầu đến giờ, người nàng thích vẫn luôn là Anh Đông, điều nàythì hắn biết. Nhưng hắn cũng vẫn cho rằng chỉ cần qua một thời gian, rồi qua một thời gian nữa, một ngày nào đó nàng sẽ từ từ quên cái tên này.

Sáu mặt rỗ cười xong, nói tiếp: “Buồn cười hơn là, vì lấy lòng tôi, muốntôi mau chóng mang cô ta đi gặp Anh thiếu mà Vinh tiểu thư của anh không tiếc bán đứng tính mạng của anh. Nhị gia, tôi thật sự là khâm phục ánhmắt của anh.” Hắn vừa nói vừa tiện tay kéo bên hông một cái, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, từng viên đạn đồng sáng chói văng đầy đất.

“Đây là đạn của anh, đừng nói là anh không nhận ra? Nhị gia? Đây chính là thứ màđêm qua Cẩm Tú tốn không ít công sức mới trộm được từ bên cạnh anh.”

Cẩm Tú bỗng nhiên sợ ngây người. Đạn? Khi nào thì nàng trộm đạn của TảChấn? Nàng chỉ… chỉ… bỗng nhiên hiểu được tất cả. Sáu mặt rỗ đi một vòng lớn như vậy, cái gì mà lệnh, cái gì mà con dấu, thật ra thứ hắn muốnchẳng qua là cái dây lưng bên người Tả Chấn mà thôi! Lúc ấy nàng vừachột dạ vừa khẩn trương, không kịp nghĩ ngợi nhiều liền đem đồ giao chohắn xử lí. Ai biết thứ hắn lấy không phải là con dấu mà là đạn trongsúng của Tả Chấn!

“Bốp” một tiếng, chén trà trong tay Tả Chấn độtnhiên vỡ toang, mảnh vỡ văng khắp nơi, máu tươi trên tay hắn từ từ nhỏgiọt xuống mặt bàn. Từng giọt từng giọt một. Nhưng hắn đã không còn cảmgiác.

Bỗng nhiên nhớ tới, đêm qua, lúc Cẩm Tú nửa đêm ngồi dậy, mởcửa đi ra ngoài thì làm hắn bừng tỉnh. Hắn thuận miệng hỏi một câu, CẩmTú trả lời là muốn đi ra ngoài uống nước. Bây giờ mới biết được, thì rakhi đó nàng đi ra ngoài là muốn đem đồ của hắn giao cho Sáu mặt rỗ ngoài cửa.

Sáu mặt rỗ quả nhiên tính toán rất cẩn thận. Bên cạnh hắn, chỉcó một người duy nhất có thể tiếp cận, chỉ có người này mới có thể dễdàng lấy được đồ đạc bên người hắn. Người này, chính là Vinh Cẩm Tú màhắn lúc nào cũng lo lắng, luôn lo lắng nàng sẽ bị ức hiếp. Đối với bấtluận kẻ nào hắn đều có phòng bị, duy chỉ có nàng là ngoại lệ. Nàng không hiểu gì cả, lương thiện đến ngốc nghếch, cho nên ở trước mặt nàng, hắnchưa từng có chút đề phòng.

Hắn là thật lòng, kết quả đổi lấy chỉ làsự phản bội chết người như thế này. Nhiều năm qua, trong mưa gió chếtchóc cái gì cũng đã từng trải. Phản bội cùng bán đứng cũng không phảilần đầu tiên, nhưng chưa có lần nào đau đến khắc cốt ghi xương như vậy.

Đối thủ có hung tàn, tình thế có ác liệt đi nữa thì hắn đều có thể mặtkhông đổi sắc, bình tĩnh mà chống đỡ. Nhưng giờ khắc này, trong giâyphút vạch trần Cẩm Tú này, tất cả sự ung dung nhàn nhã, bình tĩnh trấnđịnh của hắn đều bỗng nhiên vỡ nát khắp nơi như chén trà trong tay!

Trong súng của hắn lại không có đạn. Tả Chấn hít thở một cách nặng nề, ngựcnóng bỏng cùng phẫn nộ như có lửa bốc lên. Hắn đi quá vội, thậm chí đãquên kiểm tra đao và súng bên người của mình một chút. Mãi đến giờ phútnày, trong vòng súng của kẻ địch mới phát hiện mình đã rơi vào một cáibẫy, cái bẫy mà tự tay Cẩm Tú giăng ra cho hắn…

……………………………..

TảChấn không khỏi cắn chặt răng. Có nhục hơn nữa cũng phải nhịn, bây giờkhông phải lúc kích động. Trước mắt, mình đã hoàn toàn bị rơi vào hiểmcảnh, rất bị động. Mù quáng liều mạng sẽ chỉ làm cơ hội thoát thân càngmong manh. Giờ phút này, tất cả các họng súng đều chỉa vào hắn, chỉ cầnvừa động đậy, lập tức sẽ bị bắn thành một tổ ong vò vẽ.

“Bây giờ Nhịgia đã hiểu được tại sao tôi lại không vừa mắt của cô ta rồi chứ?” Sáumặt rỗ đến gần Cẩm Tú, con dao nhọn trong tay từ từ di chuyển trên mặtnàng. “Chậc chậc, quả nhiên là vô cùng mịn màng. Vinh Cẩm Tú – vũ nữhạng nhất của Bách Nhạc Môn, nếu tay của tôi hơi run lên, cắt qua thếnày, lại cắt thế này nữa… Gương mặt này sẽ biến thành thế nào đây?”

Cẩm Tú nhắm hai mắt lại. Dao nhọn ngay trước mặt nàng, thậm chí hai má cóthể tinh tường cảm giác nhận được vẻ lạnh lẽo khi lưỡi dao kia xẹt qualàn da. Thân mình dần dần phát run, nhưng nàng biết, đây không phải sợhãi mà là oán hận. Nàng chưa từng oán hận một người đến vậy. Hận đến nỗi ngay cả nỗi sợ hãi cũng không cảm nhận được. Hận đến nỗi rất muốn đâmthẳng một đao vào ngực hắn.

Thậm chí giờ khắc này, rối đến nỗi không phân biệt được rốt cuộc là hận hắn hay là hận chính mình quá ngu xuẩn, dễ dàng mắc câu.

“Rẹt…” Trong không khí bỗng nhiên vang lên tiếng quần áo bị xé rách. Sáu mặtrỗ vung tay lên, cả vạt áo trước của Cẩm Tú đều bị xé rách. Áo ngực rơixuống dưới, nhất thời lộ ra bờ vai cùng hơn phân nửa bộ ngực trắng nõnnà.

“Người đàn bà có thể làm cho Bách Nhạc Môn tiền vào như nước, cóthể làm cho Nhị gia thần hồn điên đảo, rốt cuộc là có hương vị thế nào,ngay cả tôi cũng muốn nếm thử…” Sáu mặt rỗ nheo mắt lại, dùng sức nhéolên bộ ngực trần của Cẩm Tú một cái, lập tức nổi lên một mảng đỏ sẫm,Cẩm Tú đau đến run lên.

Bọn đàn ông trong phòng đều mở to hai mắt mànhìn. Mục đích Sáu mặt rỗ chỉ là dùng Cẩm Tú để làm nhục Tả Chấn. Nhưnggiờ khắc này, hình ảnh nóng bỏng kích thích đến thế, đủ để làm mỗi mộtngười đàn ông đều sôi máu lên… Ngay trong chớp mắt này, thân mình TảChấn bỗng nhiên vút qua! Yên lặng như gió, nhanh như thỏ, thân hình củahắn quét tới nhanh như chớp. Ai mà không chính mắt nhìn thấy thì hoàntoàn không thể tưởng tượng được tốc độ lướt qua của hắn.

Ánh đao chợt lóe lên, chói cả mắt người, tiếng súng hỗn độn vang lên, trong phútchốc nổ vang ầm ĩ. Trong lúc tả Chấn di chuyển vút qua, kèm theo đó làvài tiếng kêu gào, máu tươi bắn tung tóe!

Vừa rồi, lúc mọi người phân tâm, chỉ có một giây thôi, Tả Chấn đã không hề do dự, thoát ra từ trong chân tơ kẽ tóc. Cho dù chỉ có một giây, cũng đủ trở thành thời cơ đểhắn ra tay! Trong ánh đao hỗn loạn, thân ảnh của hắn như ma quỷ. Cóngười vừa giơ súng lên thì đã thấy bóng dáng của hắn vút tới nhanh nhưđiện. “Rắc” một tiếng, báng súng đã bị hắn bẻ gãy lập tức!

Tiếng kinh hô còn chưa kịp kêu ra khỏi miệng, nửa cây súng trường trong tay TảChấn đã giáng xuống, hất văng khẩu súng tên phía sau ra ngoài. Nửa câysúng trường lại thu về. “Bốp” một tiếng, lại quất lên trên mặt tên cònlại. Người nọ đau đớn kêu lên một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, xem ramũi và xương gò má đều bị đánh vỡ.

Tiếng súng vang lên dày đặc, cànquét về phía Tả Chấn dừng chân. Lúc chỉ mành treo chuông, thân mình TảChấn bỗng nhiên gập lại, dán sát xuống đất, lộn về sau mật cái. Đạn gàorít xẹt qua vạt áo của hắn, mặt đất lát gạch màu xanh đen vỡ vụn theo!Gần như cùng lúc đó, trong đám người bao vây công kích phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Tả Chấn xẹt qua quá nhanh, hoàn toànkhông thấy rõ phương hướng của hắn. Súng dày đặc, ngược lại, bị thươngđều là người của bọn họ.

“Đổi vũ khí!” Sáu mặt rỗ đứng trong đám hỗnloạn hét to. Trong nháy mắt, toàn bộ bố cục đã bị Tả Chấn phá hỏng. Bâygiờ hắn đánh giáp lá cà, tung hoành ngang dọc, vẫn theo sát bên ngườibọn họ, súng đã không thể phát huy tác dụng.

Nghe thấy tiếng kêu củaSáu mặt rỗ, một người đối diện Tả Chấn rút một chiếc côn đồng từ saulưng ra, hét lớn một tiếng, côn đồng nhắm thẳng vào cằm Tả Chấn. Trongphút chốc, hai bên cũng lóe lên vô số ánh đao cùng dùi sắt sáng chói,đồng loạt hướng về phía hắn.

Tả Chấn hơi nghiêng người, tay trái khẽvuốt theo chiếc côn đồng kia. Thế tới của chiếc côn đồng kia vốn rấtnhanh, bị hắn thuận thế vuốt một cái, nhất thời bay thẳng về phía trước. Tên cầm hai cây đao đang đánh về phía Tả Chấn từ sau lưng né không kịpmà bị đập thẳng vào trong ngực. Răng rắc một tiếng, máu tươi phụt ragiữa không trung!

Trong nháy mắt này, Sáu mặt rỗ bỗng nhiên nhìn thấy trên tay phải của Tả Chấn có một cái bao tay bằng da màu đen. Trên nămđầu ngón tay đều mang theo móng vuốt thép. Dưới màu đen ánh thép, nămngón tay kia vô cùng lạnh lẽo. Thảo nào vừa rồi, hắn chỉ giơ tay chụpmột phát đã bẻ gãy một cây súng trường, để dàng như bẻ gãy một cây củikhô.

Trong lòng bỗng nhiên phát lạnh. Đã bao nhiêu năm rồi không nhìn thấy móng vuốt thép như móng báo trên tay Tả Chấn nữa. Trong lúc nhất,những kí ức rực rỡ khi mới bước chân vào con đường này, đi theo Tả Chấntung hoành ngang dọc trong vô số trận ác chiến bỗng nhiên hiện lên trước mắt… Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi không hiểu nổi này đột nhiên ập tới!

Tả Chấn chỉ dùng một chiêu đã thắng lợi, nhưng đầu cũng không quay lại nột chút. Tay trái buông lỏng ra, người dùng côn đồng kia lảo đảo về phíatrước một cái. Hắn tiếp cận phía trước nhanh như chớp, móng vuốt bên tay phải đã móc trúng cổ họng của đối phương!

Nhìn thấy máu tươi ngaytại chỗ, một người bên cạnh bỗng nhiên nhào người lên, mũi dùi sắt đâmthẳng vào trán Tả Chấn… Tiếng động nhanh và mạnh vang lên sắc bén, dường như có thể xé rách màng nhĩ. Bàn tay đang bóp lấy cổ họng đối phươngcủa Tả Chấn nhẹ buông ra, không trốn không tránh, tay phải nhằm thẳng về hướng dùi sắt. “Bụp” một tiếng, dùi sắt đã ở trong tay hắn, năm móngvuốt nắm chặt lấy, kéo ra phía bên ngoài, người nọ chật vật ngã gục theo tay của hắn. Tả Chấn hừ lạnh một tiếng, nâng khuỷu tay nện thẳng vàongực người nọ. Một cú này, nhanh như sấm sét, nặng như sức ngàn người.“Hự” một tiếng, thân hình cao lớn của người kia bị đánh bay thẳng rangoài!

Tiếng kêu thảm thiết kéo dài của người kia còn chưa dứt thìbỗng nhiên lại có một ánh đao sáng chói lóe lên bên cạnh Tả Chấn, quétngang qua hông. Khi thấy thanh đao sắp cắt ngang vạt áo của hắn, thânmình của Tả Chấn lại nhẹ nhàng vòng qua sát thanh đao, lộn người ra phía sau, dường như là dính sát vào mặt đất một cách khó khăn. Lưỡi đao xẹtqua một tiếng, ngay trong nháy mắt này hắn bèn phóng người lên, móngvuốt thép sắc bén lóe lên, chói lóa cả mắt, đánh thẳng vào đỉnh đầungười nọ! “Á…” Người nọ kinh hô một tiếng. Tả Chấn quá nhanh, không kịptrốn tránh, đành phải liều mạng giơ tay đỡ lấy. Tiếng kinh hô lập tứcbiến thành tiếng kêu thảm thiết… Móng vuốt của Tả Chấn lưu lại năm cáilỗ máu trên tay hắn, thuận thế vuốt về phía trước, lại là một đường máu… Không đợi thân người của hắn ngã xuống, móng vuốt đã chụp lấy cổ họngcủa hắn lần nữa!

Trận tấn công liên tiếp này, động tác mau lẹ, liềnmạch dứt khoát. Tuy đã ngã xuống vài người, nhưng thật ra chỉ là trongnháy mắt mà thôi. Người chậm mắt một chút, thậm chí hoàn toàn không thấy rõ động tác của Tả Chấn. Chỉ thấy bóng dáng của hắn qua lại giữa haithanh đao, dùi sắt và côn đồng. Máu tươi, tiếng kêu hô đã vang lên khắptrời.

Trong hỗn loạn, bóng người chen chúc thành một đống, chỉ trongnháy mắt mà đã gây nên kinh động. Không kịp để cho người ta tinh tườngmà nhìn ra. Tiếng súng nổ, tiếng hêu hô, tiếng chửi rủa, tiếng kêu thảmđan vào nhau một cách kịch liệt chấn động. Đột nhiên, tất cả trở nên yên lặng.

Bốn phía im ắng. Tất cả mọi thứ hoa cả mắt vừa rồi đều trở nên yên lặng, cục diện cũng đã hoàn toàn xoay chuyển.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh sặc mũi. Máu chảy trên mặt đất bòngoẳn nghoèo, đan vào nhau, từ từ mà chảy xuôi. Ngổn ngang bừa bộn,những người trên mặt đất đã không đứng dậy nổi. Chết có, bị thương có,chỉ có Tả Chấn vẫn đứng sừng sững ở giữa.

Sáu mặt rỗ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên thất vọng. Sau một lúc mới sâu kín thở dài một hơi.

“Nhiều năm như vậy, Nhị gia sống an nhàn sung sướng, không ngờ bản lĩnh cũng không sút chút nào.”

“Lâu lắm rồi cậu không thấy tôi ra tay.” Tả Chấn lạnh lùng nhìn hắn. Trêntay đã không có súng, chỉ còn lại một đôi tay không. Vừa rồi có nhanh đi nữa cũng là phá vòng vây, xông ra thì phải trả giá lớn. Hắn cũng đã bịthương. Đầu vai, sau lưng, đang có vết máu từ từ chảy ra theo hoa văncủa quần áo, dần dần nhuộm thành dấu vết thấy ghê cả người. Nói thì rấtnhẹ nhàng, nhưng trận kịch chiến trong chốc lát vừa rồi kia, hắn cũng là thắng lợi trong hiểm cảnh, cửu tử nhất sinh.

Họng súng của Sáu mặt rỗ từ xa chỉa vào ngực Tả Chấn, còn lưỡi dao sáng chói phía tay kia thì lại đặt bên gáy của Cẩm Tú.

“Tôi vẫn tính sai một bước.” Sáu mặt rỗ thở dài. “Tôi không nên cho anh cơhội nói chuyện, vừa rồi khi anh vừa bước vào thì nên động thủ mới phải.”

Hắn vốn nghĩ nắm chắc thắng lợi. Vì để vượt trội hơn người, nhiều năm quahắn giống như một con chó bên cạnh Tả Chấn. Bây giờ cuối cùng cũng tìmđược cơ hội có thể làm nhục Tả Chấn một phen. Cơ hội như vậy, cả đờicũng chỉ có một lần, làm sao có thể bỏ qua được? Nhưng ngàn lần khôngngờ tới, tầng tầng lớp lớp bao vây như vậy mà lại không có thể vây khốnđược Tả Chấn!

“Hôm nay, đã đi đến bước này, tôi vốn không tính cònsống mà đi ra ngoài. Bây giờ tôi đã là kẻ phản bội của cả Thanh Bang,cho dù có thể sống qua hôm nay, cũng không tránh khỏi sự truy sát củaThiệu Huy…” Sáu mặt rỗ nhếch môi, khuôn mặt cứng ngắc bỗng nở nụ cười,hết sức quỷ dị. “Có điều, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phonglưu. Chết đến nơi mà còn kéo theo Vinh Cẩm Tú – vũ nữ hạng nhất của Bách Nhạc Môn, cuộc mua bán này tôi còn lời chán.”

“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Tả Chấn mỉm cười. “Cho dù cậu không ra tay, tôi cũng sẽ tự tay giết cô ta.”

……………………………..

Lưỡi đao trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, thản nhiên đứng ởđó, vững như núi. Nhưng câu nói này vừa nói ra, quả thật mỗi chữ như dao cắt.

Cẩm Tú không khỏi chấn động. Phẫn nộ, sợ hãi, nhục nhã, đềukhông tàn khốc bằng một câu nói thản nhiên này của hắn. Đáy mắt của hắncó hận ý. Từ trên mặt hắn, Cẩm Tú thấy vẻ lạnh lẽo như sương giá. Đâykhông phải là lạnh lẽo, mà là nguội lạnh như tro tàn.

Sắc mặt Sáu mặt rỗ chuyển từ xanh sang đỏ, cả người đều dần dần run lên, bỗng nhiên gầm lên như điên: “Mày tưởng tao không biết mày đang sợ hãi sao? Tới đâyđi, tới giết cô ta đi! Dù sao chuyện đã tới nước này, ai trong chúng tacũng đừng nghĩ sống sót mà rời khỏi đây. Ông mày giết được đứa nào hayđứa nấy!”

E rằng hắn thật sự điên rồi. Có lẽ là sợ hãi cùng tuyệtvọng làm hắn suy sụp. Vừa gào thét, con dao trong tay đã đâm về phía Cẩm Tú… Khi thấy sắp cắt đứt cổ họng của Cẩm Tú thì gần như cùng lúc đó,một ánh đao nhanh và mạnh bỗng nhiên xé trời lướt tới. “Rầm” một tiếng,ánh lửa tóe lên!

Ngay sau đó, là một tiếng súng vang.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh. Ánh đao cùng tiếng súng gần như được phóng ra chỉ trong chớp mắt, trong chân tơ kẽ tóc.

Miệng Cẩm Tú đã bị vải vụn nhét kín, nhưng vừa rồi, trong nháy mắt kia, cáilạnh của lưỡi dao, sợ hãi cái chết, xẹt ngang qua sát cổ khiến nàngkhông khỏi nhắm hai mắt lại theo bản năng.

Khi mở mắt ra lại thì đãthấy con dao trên tay Sáu mặt rỗ đã bị một thanh đao ngắn ba tấc đánhrơi. Mà thanh đao ngắn này vẫn chưa hết thế nên cắm phập vào vách tường, chỉ còn cán dao ở bên ngoài, vẫn hơi rung rinh.

“Ha ha ha!” Sáu mặtrỗ bỗng nhiên cuồng loạn mà cao giọng cười như điên. “Mày tưởng rằng tao thật sự điên rồi sao? Tao giết một Vinh Cẩm Tú thì có ích lợi gì, người mà tao muốn giết chính là mày – Tả Nhị gia! Không ngờ được, lần đặtcược này đúng là thế chấp đúng của báu, Vinh Cẩm Tú chính là khắc tinhtrời sinh của mày. Ha ha ha… Vừa rồi không phải mày nói muốn tự tay giết cô ta sao, bây giờ tội gì có mất mạng cũng phải cứu cô ta! Không phảimày rất trấn tĩnh sao, không phải mày rất thông minh sao. Sao thế Nhịgia, hôm nay mày không dám đặt cược với tao sao?”

Tả Chấn không nóichuyện, hắn đã nói không ra lời. Phát súng vừa rồi của Sáu mặt rỗ đãtrúng ngay ngực phải của hắn. Máu tươi đang phun ra từ bàn tay ngăn chận miệng vết thương của hắn, giống như một dòng suối đỏ thẫm, cuồn cuộntuôn trào. Áo khoác trên người lập tức đỏ hết một nửa. Hắn lùi lại vàibước, nhưng vẫn không ngã xuống. Quỳ một gối xuống, một tay đè lấy vếtthương trên ngực, hình như cũng không đứng dậy nổi nữa.

“Tả Chấn củaThanh Bang mà cũng có ngày phải quỳ gối trước mặt Sáu mặt rỗ ta…” Khicười gằn, khẩu súng trong tay Sáu mặt rỗ chậm rãi giơ lên, nhắm ngay vào đầu Tả Chấn.

Vừa rồi hắn giả ngây giả dại, giả vờ ra tay với Cẩm Tú, thật ra hắn muốn dụ con dao cuối cùng trên tay Tả Chấn mà thôi. Trêntay Tả Chấn đã không có súng, chỉ cần con dao kia rời tay, hắn chếtchắc!

Cẩm Tú điên cuồng mà giãy giụa, dây thừng xù xì chắc chắn runglên cót két, siết vào cổ tay cùng bả vai của nàng, máu tươi nhanh chóngthấm ra, nhưng nàng đã hoàn toàn không cảm giác được. Giờ khắc này, timgan đều như vỡ ra! Đừng, ngàn lần đừng…

“Đoàng!”

Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, cắt đứt sự yên tĩnh.

Cẩm Tú ngây dại, tất cả giãy giụa đều tạm dừng lại trong nháy mắt này. Không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi!

……………………………………..

Cư nhiên là… Sáu mặt rỗ?! Lúc hắn ngã xuống, dường như còn không hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Hắn chậm rãi quay đầu mà nhìn thoáng quaCẩm Tú, ánh mắt mờ mịt cùng rã rời, cuối cùng từ từ ngã nhào xuống đất.Trên trán thủng một lỗ máu, đang ào ạt chảy ra chất lỏng màu đỏ thẫm.

Tả Chấn muốn đứng lên nhưng đã hết sức, vừa đứng dậy liền lảo đảo một cái, đành phải chống vào lưng ghế.

Sáu mặt rỗ vẫn chết không nhắm mắt mà ngơ ngác trừng hắn, dáng vẻ đọng lạitrên mặt, như là hoảng sợ, hoặc là không thể tin được.

“Tao đã dạymày, khi trên người không có súng thì phải cướp từ tay đối phương.” TảChấn như đang nói cho Sáu mặt rỗ nghe, nhưng thanh âm thấp đến nỗi không thể nghe thấy. Hắn chống vào lưng ghế mà đứng thẳng dậy, đem khẩu súngtrong tay đặt lên trên bàn. Họng súng kia dường như còn từ từ tỏa ra một làn khói màu xanh lờ mờ.

Mấy năm nay, ác chiến vô số, một kinhnghiệm trong đó chính là cho dù đánh bại đối thủ, cũng quyết không thểđể vũ khí lại trong tay hắn. Dùng được thì đoạt lại, không cần thì phảiphá hủy, không thể cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản kích.

Chân CẩmTú đều nhũn cả ra. Nếu không phải bị trói, nhất định bây giờ nàng đứngkhông nổi, ngực giống như bị cái gì chặn nghẹn lại, đau khổ như nghẹtthở. Trong một giây vừa rồi kia, biến cố thay nhau nổi lên, dường nhưlàm cạn kiệt sức lực trên người nàng, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn TảChấn. Nhìn hắn từ từ, từ từ đứng dậy, lấy theo một con dao trên bàn,từng bước, từng bước đi về phía nàng.

Hắn đi thẳng đến chỗ cách Cẩm Tú hai bước mới đứng lại.

Cẩm Tú nhìn hắn, trong mắt đều là nước. Con dao trong tay hắn từ từ giơlên, nàng lại hoàn toàn không biết sợ hãi. Giờ phút này, cho dù chết ởtrên tay hắn thì cũng không có gì phải sợ.

Sắc mặt của hắn trắngbệch. Cho tới giờ chưa từng thấy sắc mặt của hắn kém như vậy, ngay cảmôi đều mất đi huyết sắc. Trên trán đầy mồ hôi lạnh, cuồn cuộn rơixuống. Vết thương đau nhức mà hắn không rên lấy một tiếng. Nhưng da thịt trên mặt lại không kiềm chế được mà hơi co lại.

Nàng còn đau hơn cảhắn. Đau đến nỗi không biết có phải tim mình đã bị bóp nát hay khôngnữa. Con dao trong tay hắn của hạ xuống, nhưng nàng thà rằng hắn dùngmột dao chấm dứt tất cả, sự phản bội của nàng, sự bán đứng của nàng, sựlừa gạt của nàng. Lúc này trong lòng lại trống rỗng. Nghĩ gì cũng đều đã quá muộn, nói gì cũng đều đã quá muộn. Nhưng nhìn hắn từ bên kia đi đến trước mặt nàng, ngắn ngủn có vài bước thôi mà hắn đi rất gian nan, nàng chỉ cảm thấy ruột đau như cắt.

Tả Chấn đối mặt với Cẩm Tú, trong mắt nàng đều là nước. Những giọt nước mắt này, trong khoảnh khắc lần đầutiên gặp nàng trước cửa nhà Minh Châu, từng khiến hắn mềm lòng và thương tiếc. Nếu như không có giọt nước mắt kia thì sẽ không có tất cả mọi thứ sau này, sẽ không có kết cục ngày hôm nay của hắn.

Hắn nhìn Cẩm Tú, giơ tay chém xuống.

Ánh sáng lạnh sắc bén phản chiếu hàng mi của nàng chợt lóe lên, Cẩm Túnghiêng đầu theo bản năng. Nhưng lưỡi dao xẹt qua lại không có cảm giácgì, không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có dây thừng trên người nàng đều đứtđoạn, rơi trên mặt đất.

Tả Chấn muốn nói câu gì đó, nhưng rốt cuộclại không nói nên lời. Chỉ giơ tay lên, chậm rãi đem vạt áo bị xé ráchcủa Cẩm Tú che bờ vai trần của nàng lại. Máu trên tay hắn đã nhượm đỏ cả áo Cẩm Tú. Cẩm Tú không hề động đậy, dường như bị dây thừng trói đã têrần, cũng không nhúc nhích mà cứng ngắc ở đó.

Chỉ có Cẩm Tú mới biết, nàng bị ánh mắt của Tả Chấn nhìn mình đóng đinh tại chỗ.

Trong ánh mắt này là đau lòng, cũng là nguội lạnh. Là thương tiếc, cũng làtuyệt vọng. Là không nỡ, cũng là xa lạ không thể tả. Ánh mắt rất phứctạp, rất sâu xa, hình như là… ly biệt.

Rốt cuộc, nước mắt của Cẩm Túkhông kiềm được mà tràn mi. Đời này kiếp này, nàng sẽ vĩnh viễn khôngquên được ánh mắt Tả Chấn nhìn nàng giờ phút này.

Rốt cuộc Tả Chấnkhông chống đỡ được nữa, thân mình nghiêng về phía trước. Cẩm Tú đưa tay đỡ lấy hắn. Rất cố gắng mới từ trong trong cổ họng khô khốc thốt ra hai chữ: “Tả Chấn…” Âm thanh kia rất gượng gạo, rất khàn khàn, dường nhưcăn bản không phải là của nàng.

Tả Chấn quay đầu lại, cố dùng hết chút sức lực cuối cùng gạt tay của nàng ra.

“Tả Chấn…” Cẩm Tú kêu lên. Hắn làm sao vậy? Nàng cố gắng đỡ lấy hắn, lại bị hắn kéo ngã theo, cùng nhau ngã nhào trên mặt đất.

“Anh làm sao vậy, Tả Chấn. Anh đứng lên đi, rốt cuộc anh làm sao vậy?!” CẩmTú bò dậy như điên, lập tức ôm lấy Tả Chấn. “Đừng chết, anh không thểchết được, em… em còn có lời muốn nói…”

Đột nhiên ngoài cửa truyềnđến tiếng xe hơi thắng gấp, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn vội vã đivào. Là mấy người Thạch Hạo và Đường Hải!

Đường Hải vừa nhìn thấytrong phòng máu chảy đầy đất, tim như sắp nổ tung ra. Lập tức kéo lấyCẩm Tú đang khóc lóc điên cuồng. “Vinh tiểu thư! Rốt cuộc Nhị gia bị sao vậy?!”

Cẩm Tú giống như bắt được một cái phao cứu mạng, ra sức lắcvai Đường Hải. “Nhanh lên, anh mau cứu Nhị gia, trễ thì sẽ không kịpmất!”

Đường Hải và Thạch Hạo cùng nhào đến bên cạnh Tả Chấn. Cuối cùng, Cẩm Tú đứng không nổi nữa, phịch một tiếng mà quỵ xuống đất.

“Cẩm Tú!” Thạch Hạo nghe thấy tiếng nàng ngã xuống đất, vừa quay người lạiđã nghe thấy tiếng kêu đau đớn nát lòng của nàng: “Tả Chấn…”

Tiếnggọi này, vô cùng thê lương, vô cùng bi ai, ngay cả Thạch Hạo bên cạnhcũng không khỏi chấn động trong lòng, nhất thời ngẩn ra đó.

Cẩm Túchống ghế muốn đứng lên, nhưng cả người đã hết sức lực. Tiếng người lộnxộn bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền tới, vô số bước chân hốihả qua lại trước mắt như con thoi. Mồ hôi lạnh từ sau lưng tuôn ào ra,ánh mắt lại càng ngày càng mơ hồ. Thứ nàng nhìn thấy cuối cùng, chỉ cómáu tươi đỏ sẫm đáng sợ trên người Tả Chấn, giống như nhuộm đỏ cả mắtnàng.