Cấm Tình

Quyển 2 - Chương 2



Một látsau về tới Giang trạch, xú tiểu tử đã bị “mời” vào thư phòng của lão gia, tôimừng rỡ thanh nhàn, trở lại phòng, bật máy tính lên, tiếp tục xem tư liệu.

Cửa bịđẩy mạnh ra, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. “Lại làm phiền, còn chưa đượcnăm phút đâu?”

Giườngcạnh bàn bị lõm sâu xuống, Giang Minh nằm trên giường, khó giấu được vẻ mặt uểoải, thì thào tự nói: “Tôi nói chị này, chờ tôi trưởng thành, chị gả cho tôi làđược rồi, nói không chừng lão già kia sẽ phá lệ ca ngợi tôi một lần, dùsao ông ta cũng coi trọng chị như vậy!”

“Phápluật Trung Quốc chưa đủ 18 tuổi là không thể kết hôn!” Tay nhấpchuột, tôi thờ ơ nói, ánh mắt cũng chưa hề dời khỏi màn hình, những câunhư vậy của hắn tôi đã nghe quá nhiều. Hắn chỉ thích hồ ngôn loạn ngữ.

“Đó lànói nếu đủ tuổi, chị đồng ý gả cho tôi không?” Giang Minh đang nằm ngửa bỗngngồi dậy, thần thái sáng láng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.

“Ừ…kiếp sau!”

“...”Giang Minh lại nằm trở về giường, một lát sau: “Vậy cũng tốt, kiếp sau tôi sẽlấy chị!” Dứt lời, đôi chân thon dài của hắn nhàn nhã vắt lên nhau.

“GiangMinh…” Tôi tạm ngừng, thở dài, nhíu mày. “Cậu không quên ước định lúc trước củachúng ta chứ?” Lúc đầu đã nói là hỗ trợ nhau, cả hai chúng tôi đều đồng ý!

“...Đươngnhiên là nhớ!” Giọng nói của hắn nặng nề vang lên trong không khí.

“Chỉlà, không muốn chị phải sống vất vả như vậy!”

Vất vả?Tôi thật sự quá vất vả sao? Tôi đã không còn là Diệp Sương Phi trước kia,tôi có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, tôi sống thật sự vất vả ư?

Cóthể...!

Tậpđoàn Giang Nguyên, bá chủ ngành điện tử của thành phố này, đang hợp tác cùngtập đoàn Đường thị xây dựng các công viên và khu nghỉ mát quốc gia ven biển caocấp nhất.

Tin tứcnày giống như một quả bom nổ mạnh trong thành phố, hai đại tập đoàn hàng đầuliên thủ, mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế, khiến thị trường chứng khoánsôi sục suốt một thời gian dài.

Bất đắcdĩ nhìn hai bóng người trước mắt, mắt tôi sắp trắng dã, động tác thật đúng lànhanh, tôi đi về phía bọn họ, kiên định, thong dong cắn môi: “Thật ngại quá, đãquấy rầy hai vị rồi!”

“Làmtrò gì đây?” Cô gái trong lòng Giang Minh đan trong tình trạng quần áo khôngchỉnh, sợ hãi, xấu hổ kéo áo lên, phẫn hận nhìn tôi.

Nhưngcô ta cũng chẳng phản ứng quá vài phút, lại tiếp tục cuộc vui với ai kia ở góchành lang, bộ dáng không chút ngạc nhiên. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, đànhmếu máo đứng đó không nhúc nhích.

“Ryan,anh xem đồ quỷ liều lĩnh này!” Cô gái mềm mại dựa vào lòng Giang Minh, ngón taython dài mơn trớn trên ngực hắn, hờn dỗi nói! Ngón tay đỏ tươi kia tạo cảm giácnhư “tay ma”!

CònGiang Minh lại vô cùng đắc ý dnhìn tôi, bỏ qua vẻ mặt đau lòng của ngườitình, không đếm xỉa đến.

Tôi rấtmuốn nói với cô gái này rằng, nên đâm móngvuốt đó vào khuôn ngực bại hoại này, rồi moi tim hắn ra, nhìn xem rốt cuộc làmàu gì. Chứ không phải ngu xuẩn đối địch với tôi.

“GiangMinh, có chừng mực chút đi!” Dù sao hôm nay cũng là ngày hai tập đoàn lớn tuyênbố hợp tác, hắn cũng không thể không kiêng nể gì như thế chứ! Thật sự muốn làmlão gia tức chết sao?

Thấyđược sự cảnh cáo trong mắt tôi, Giang Minh cười cười, đẩy cô gái kia ra,ra vẻ ấm ức. “Làm sao bây giờ, hình như vợ tôi thật sự tức giận rồi!” Dứtlời, hắn nhào về phía tôi làm nũng, lấy lòng, thân mình cao lớn ngoanngoãn đi đến trước mặt tôi. Tôi cũng lười giải thích.

Cô gáimới vừa rồi còn mang nét mặt nắm chắc thắng lợi, giờ lại lập tức trở nên táinhợt, bất khả tư nghị nhìn chúng tôi, tay run lên.“Vợ... anh?

Cô tađánh giá tôi khắp trên dưới một lượt, tức giận đến bốc khói.“Hừ!” Xoay người,khinh thường rời đi, tất cả động tác đều tiến hành liền mạch lưu loát!

“Cậukhông thể khống chế một chút nội tiết của cậu sao?” Tôi hất bàn tay hắnđang đặt trên đầu vai tôi ra. Sao lại giống loài chó tùy thời động dục như vậy,ở nơi nào cũng không thể thiếu phụ nữ!

“Biếtlàm sao bây giờ, chị không để ý tới tôi, tôi lại đang trong thời kỳ trưởngthành, tinh lực tràn đầy!” Giang Minh bày ra vẻ mặt buồn rầu, buông tayra, còn bày đặt lí luận như vậy.

Tên vôliêm sỉ này, thời kỳ trưởng thành của hắn không phải từ hai năm trước vẫndiễn ra liên tục cho tới bây giờ sao?

“Thờikỳ trưởng thành? Vậy phiền cô gái bé nhỏ kia khắc chế một chút thú tính của cậuđược không? Tôi già rồi, thật sự không có nhiều tinh lực để thu thập cục diệnrối rắm cho cậu lần nữa đâu!” Tôi không thể nhịn được.

“Vậyđược rồi, nếu bảo bối đã nói như vậy, tôi cũng đành chịu ủy khuất một chút vậy!Trong mắt Giang Minh lóe ra chút ánh sáng, khóe miệng xuất hiện nét cười quỷdị, hắn bỗng nhiên giống như bạch tuộc, đè lên người tôi, vô lại ôm cổ tôi,tôi có chống đẩy thế nào cũng không được.

Tiểu tửnày sao đột nhiên lại làm tôi mặc kẹt như vậy?

Mà ngaykhi thể xác và tinh thần tôi còn chưa kịp ứng phó với kẻ tên đáng giận này, saulưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo khiến tôi tăng nhiệt độ.

“DiệcDiễm, anh đang nhìn gì vậy?”

Thânthể tôi cứng đờ, tay vốn đang chống đẩy lại quên cả buông. Từ trong lòng GiangMinh ngẩng đầu lên, xuyên thẳng vào một đôi mắt sâu như hồ, ánh sáng màu hổphách băng hàn.

MặtĐường Diệc Diễm không chút thay đổi, hắn đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìnchúng tôi, bên cạnh là Trương Tuyết Ngưng.

Cô ấynhìn theo tầm mắt của Đường Diệc Diễm, hơi dại ra, nhưng rồi lại nhanh chóngkhôi phục, hướng về phía tôi gật đầu chào hỏi.

Tôinuốt nước miếng, cảm giác đôi tay Giang Minh đang ôm tôi bỗng siết chặt, tôitrừng hắn, hắn bĩu môi làm như vô tội, ý cười càng thêm sâu sắc!

“Diệptiểu thư, đã lâu không gặp!” Trương Tuyết Ngưng tao nhã cùng Đường Diệc Diễm đivề phía chúng tôi, anh cũng không cự tuyệt, để mặc Trương Tuyết Ngưng dựa vàovô cùng thân thiết.

Tôi đãquên, một năm trước họ đã đính hôn, xem ra, tình cảm rất tốt!

“Phải,đã lâu không gặp... Đường tiên sinh, anh khỏe không?” Liếc nhìn Đường Diệc Diễmmột cái, tôi nắm chặt tay sau lưng, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

Đừng lolắng, cứ coi như gặp gỡ bạn bè bình thường thôi!

Mà cũngchỉ có thể là bạn bè bình thường!

Ba năm,dường như anh đã đánh bại tất cả kẻ địch bên người. Đôi mắt sâu thẳm âm u,ngoài vẻ lạnh lùng, tôi không thể tìm ra một chút sắc thái tình cảm nào khác,ngay cả khi nhìn tôi cũng vẫn mang dáng vẻ bình thản không chút gợn sóng.

Hậntôi, chắc anh hận tôi đến thấu xương mất rồi! Hoàn toàn hết hy vọng!

“Ừm, đãlâu không gặp!” Khẽ nhếch miệng, ánh mắt Đường Diệc Diễm không muốn dừng trênngười tôi dù chỉ một lát, nhanh chóng dời đi. “Xem ra, Diệp tiểu thư cũng sốngrất thư thái!” Anh liếc Giang Minh một cái, giọng đầy ám chỉ.

“Đúngvậy!” Trước mắt, Trương Tuyết Ngưng đắc ý cười. Tôi trả lời hắn.

“Ây da…sao tôi lại ngửi thấy trong không khí có mùi là lạ, có cái gì bốc cháysao?” Giang Minh ôm tôi, nháy mắt mấy cái, dường như còn e thiên hạ chưa đủloạn!

Sắc mặtTrương Tuyết Ngưng bỗng thay đổi, Đường Diệc Diễm vẫn thờ ơ như trước, nhưngánh mắt lại gắt gao nhìn tôi chằm chằm!

Xú tiểutử này hôm nay là cố ý, tôi âm thầm dùng sức nhéo một cái vào lưng hắn, ngaysau đó hắn lập tức thét lớn một tiếng, mặt đau đớn vặn vẹo, cứng ngắc quay đầu,gượng cười một chút. “Anh nói... Bảo bối, lão gia chờ không kịp rồi, chúng tađi thôi!” Dứt lời, cũng không đợi tôi có đồng ý hay không, hắn hướng về phíaĐường Diệc Diễm cười cười, nhanh chóng kéo tôi vào trong phòng tiệc.

Phíasau truyền đến giọng ngượng ngùng của Trương Tuyết Ngưng: “Thật đúng làmột đôi thú vị!”

“Khôngliên quan đến tôi!” Giọng đáp trả lạnh lùng đến trống rỗng.

Tôi hơikhựng lại một chút, trong lòng có chút thấy vọng đang trùng xuống! Ngồi ở mộtgóc trong đại sảnh, khóe mắt tôi vẫn vụng trộm liếc về phía bóng dáng quenthuộc phía xa kia. Trên đài, người phát ngôn đang liên tục trả lời phóng viên.

ĐườngDiệc Diễm lẳng lặng ngồi chỗ kia, thỉnh thoảng lại cùng Trương Tuyết Ngưng thìthầm gì đó. Anh đã thật sự thay đổi, trở nên trầm mặc, trở nên kín đáo, làtrưởng thành ư? Không bao giờ xúc động giống như trước đây nữa, cũng không baogiờ si mê một người như vậy nữa!

“DiệpSương Phi, hóa ra em là người không có trái tim!”

Có lẽanh cũng đã giấu kín trái tim mình đi!

Cũng cólẽ, anh sẽ một lần nữa yêu thương ai đó.

Anh vàTrương Tuyết Ngưng vốn rất xứng đôi, trai tài gái sắc!

Tôi ảmđạm hạ mi mắt, trong lòng buồn phiền làm tôi không muốn đứng ở nơi nàythêm một giây nào nữa, đang chuẩn bị đứng dậy, một đôi tay bỗng ấn đầu vai củatôi xuống, giọng điệu mỉa mai: “Động vật máu lạnh, ánh mắt của chị săp phun ralửa rồi đấy, thế này không giống chị chút nào!”

Giang Minhthản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, nặng nề thở hắt ra.

Hắnxoay người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại là vẻ mặt cười không đứng đắn.

Tôitrừng mắt nhìn hắn cười hì hì, quay đầu đi, không muốn hắn quan tâm, mà chủ yếulà bởi vì hắn quả thật đã nói trúng tâm sự của tôi. Tôi đố kị, đố kị muốn phátcuồng, đố kị Trương Tuyết Ngưng tựa vào người Diệc Diễm, đố kị khi cô ấy nhìnanh và cười, đố kị cô ấy có thể thản nhiên ngồi bên cạnh Diệc Diễm, đố kị...

Bàn taytôi nắm lại thành quyền.

“Saorồi, đến bên tôi chữa thương đi!” Giang Minh chạm vào đầu vai tôi, hắn nhíumày, ngón tay chỉ vào ngực của mình. “Nơi này luôn luôn rộng mở cho chị, DuyệtDuyệt tiểu thư!”

Tôi némcho hắn một cái nhìn xem thường, dùng tay cản thân mình đang tới gần của hắn.Hắn dừng lại, phức tạp nhìn tôi một cái, ánh mắt như vậy tôi chưa từng cóthấy bao giờ. Một lát sau, hắn lui người ra, tỏ vẻ không sao cả nhún vai.“Dễ dàng tức giận như vậy sẽ không kiểm soát được đâu!”

Hóa ra,hắn đã nhìn ra lửa giận trong mắt tôi.

“Khôngphải mỗi người đều có nghĩa vụ bị cậu đùa bỡn ở trong tay!” Lấy bỡn cợtngười khác làm vui, khoét sâu thêm nỗi đau của người khác.

GiangMinh nặng nề cười, trong mắt có một tia chua xót, sau đó hắn ngửa người,không phản bác lại tôi.

Mà lúchắn dựa vào người tôi lại vừa lúc làm cho Đường Diệc Diễm nhìn thấy, không biếttừ khi nào anh đã nhìn về nơi này, nhìn tôi chằm chằm!

Tronglòng bỗng có chút bối rối, tôi nhắm mắt lại, cúi đầu, né tránh ánh mắt cựcnóng của anh.

Anh củahiện tại so với ba năm trước đây, càng làm tôi cảm thấy áp lực. Anh đã học đượccách che giấu, khoá toàn bộ cảm xúc ở phía sau, khiến người ta không thể nắmlấy, cũng làm cho người ta sợ hãi.

“Tạisao chị không nghĩ rằng tôi là thật lòng?” Giọng nói không có độấm của Giang Minh bỗng vang lên trên đỉnh đầu, thân mình cao gầy của hắnghé sát lại đây, che khuất ánh mắt của Đường Diệc Diễm .

Trướcmắt là Giang Minh với vẻ nghiêm túc khiến tôi phải nhíu mày.

Tôingẩng đầu. “Giang Minh, gần đây cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?” Tại sao,tôi càng ngày càng không thể hiểu hắn, ba năm trước đây, hắn trôi dạt khắp nơi,tên côn đồ luống cuống từ khi nào đã thay đổi rồi, trở nên bí hiểm, trở nên bấtcần đời. Đôi khi, trong mắt hắn lại lộ ra tia sáng dị thường làm cho tôicảm thấy bất an. Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thật thật giả giả trong lờinói này rốt cuộc lại ẩn hàm điều gì?

“Cósao? Tôi vẫn vậy mà!’ Khóe miệng giật nhẹ, Giang Minh lại khôi phục vẻthờ ơ vốn có, hai tay kê sau đầu. “Chị suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, già quá đi!”

Tôi âmthầm thở dài, không muốn truy vấn, cũng không có ý định làm như vậy. Tôi luôndự cảm được, nhưng không muốn biết nguyên nhân, thà rằng trốn tránh! Bốn mươiphút tuyên bố sao lại lâu đến vậy, một bên là Giang Minh cố tình gây sự,một bên là ánh mắt thiêu đốt của Đường Diệc Diễm nhìn tôi chằm chằm, tôi thậtsự cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm.

Bởivậy, khi màn khai mạc chấm dứt, tôi gần như trốn ra khỏi đại sảnh bữatiệc. Ngoài cửa, các xe sang trọng tập hợp lại, trong đám người hỗn loạn,tôi nhìn thấy kẻ giả nhân giả nghĩa kia. Hắn ôn hòa bắt tay mọi người, cườinói.

Làngười như thế nào mới có thể không có một chút áy náy, tàn nhẫn hủy diệt mộtsinh mệnh, sau đó còn có thể thản nhiên sống như vậy.

Tôiphẫn hận cắn chặt môi dưới. Bên cạnh, có người nào đó gắt gao nắm lấy bàn taydang run rẩy của tôi.

GiangMinh!

Hắnđứng bên người tôi, cùng ánh mắt của tôi nhìn về phía Đường Tỉ Lễ.

“Nhanhthôi, tất cả việc báo thù tội ác sắp kết thúc!”

Tôiquay đầu nhìn hắn, gió khẽ thổi khiến vài sợi tóc của hắn bay nhẹ, nét cườikiên nghị trên khuôn mặt kia khiến trái tim người ta đập nhanh. Ánhmắt chắc chắn giống như đêm hôm đó, cái đêm chúng tôi gắt gao cầm lấy tay nhauước định đồng tâm hiệp lực!

Bây giờlà lúc tôi thực hiện nguyện vọng của mình!

“GiangMinh, tôi đang nghĩ, nếu ba năm trước đây tôi không nắm lấy tay cậu, cả haichúng ta sẽ thế nào nhỉ?”

Khóemiệng hắn khẽ động. “Duyệt Duyệt, không giống như trước, nếu lựa chọn con đườngnày, vốn không có đường lui, càng không có nếu!”

Mườitám tuổi, hắn mới mười tám tuổi, vậy mà đã khiến người ta sợ hãi như thế. Nămđó, lựa chọn của tôi là chính xác sao? Người đồng minh này bắt đầu làm tôicảm thấy... sợ hãi!

Mộttiểu tử mới mười tám tuổi, giống hệt Đường Diệc Diễm năm đó, vô hình ápbách tinh thần của người khác!