Cấm Tình

Quyển 1 - Chương 33



Tôinghĩ trực giác của phụ nữ thường rất đúng. Sự lo lắng từ trước tới nay của tôicuối cùng vẫn biến thành sự thật.

Lẽ ratôi không nên đột nhiên hưng phấn như vậy. Nếu tôi không đến nơi đó, có lẽ cảđời này cũng không phải đối mặt với sự thật làm cho người ta tan nát cõi lòngnhư vậy. Tôi thà là cả đời chẳng hay biết gì, cũng không muốn đối mặt với sựthật tàn nhẫn đó!

Cuốicùng, vận mệnh lại một lần nữa cho tôi được chứng kiến nó hỉ nộ vôthường đến thế nào.

Học kỳkết thúc, cả phòng chúng tôi ở bên ngoài liên hoan, cơm rượu no nê xong lạitiếp tục đi dạo. Tôi nhìn thấy một bộ quần áo khá đẹp, bỗng nhiên lại nhớ tớicô giáo. Cô xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ vô cùng thích hợp với kiểu quần áonày, tôi cũng đã lâu không gặp cô. Vì thế, tôi mua ngay bộ quần áo đó, gói lạicẩn thận, cũng không gọi điện thoại cho cô mà trực tiếp đi tới phòng y tế củatrường, muốn dành cho cô một sự bất ngờ!

Xáchtúi quần áo, tôi nhẹ nhàng bước tới phòng y tế, nhưng lại phát hiện hai bóng ngườiqua cách cửa đang khép hờ.

ViệtPhong? Không phải anh ấy nói hôm nay phải giúp bạn chuyện gì đó hay sao? Tạisao lại ở trong này cùng cô giáo, hơn nữa trong lúc đối thoại họ lại lộ ranhững biểu tình mà cho tới bây giờ tôi còn chưa từng thấy. Bình thường cả haiđều cãi nhau ầm ĩ, thế mà lúc này đây, vẻ nghiêm túc của họ không hiểu sao lạikhiến cho lòng tôi rối bời, có cái gì đó khiến tôi không dám đối mặt với mọichuyện, tôi đột nhiên sợ hãi muốn bứt ra rời đi.

Nhưngcòn chưa kịp xoay người, tôi chợt nghe thấy…

“ViệtPhong, cháu điên rồi à? Sao cháu có thể làm như vậy, bây giờ mọi việc đều vìcháu mà hỏng hết cả. Cháu có vui không? Cháu có nghĩ đến mẹ cháu không?” Giọngcô giáo đầy lo âu.

“Mẹcháu? Cháu chính là bởi vì mẹ cháu! Đã nhiều năm như vậy rồi, dì có thấy mẹcháu từng được vui vẻ bao giờ không? Dì ngẫm lại xem, nhìn mẹ cháu mỗi khitránh ở một góc khuất khóc thầm, tất cả đều là bởi vì người đàn ông kia, bởi vìgia tộc độc ác kia!” Việt Phong gần như rít gào, rống giận.

“NhưngTiểu Phi thì sao, còn Tiểu Phi thì sao?”

Cô giáovừa dứt lời, trong phòng lại tĩnh lặng đến dị thường.

Không,sẽ không... Tôi phe phẩy đầu, không muốn chứng thực sự suy đoán trong lòngmình.

“TiểuPhi thì sao đây, Tiểu Phi là vô tội, tại sao cháu, tại sao lại lợi dụng nó đểđả kích Đường Diệc Diễm, cháu thậm chí còn từ bỏ cả cơ hội đi du học để tớingôi trường này tiếp cận nó. Từ đầu tới cuối, cháu chỉ biến nó thành một quâncờ dùng để đối phó với Đường Diệc Diễm, đối phó với người anh cùng cha khác mẹcủa cháu…”

Không…

“Ba…”Bình hoa đặt trên hành lạng bị tôi đụng vào, đột ngột vang lên tiếng động, vọnglại trong không gian tĩnh mịch này.

Nát,tất cả đều vỡ nát!

Tôi mờmịt nhìn chằm chằm hai khuôn mặt đang thất kinh trước mắt, tất cả đều đã xong,kết thúc rồi!

“TiểuDiệp…” Trần Việt Phong thử tiến đến gần tôi, trên mặt có kinh ngạc, có khủnghoảng, có áy náy…

Áy náy?Có sao? Anh tàn nhẫn kéo tôi vào cuộc chiến tranh của bọn họ mà còn có thể áynáy sao?

Tôibỗng nhiên rất muốn cười bởi vì sự ngu xuẩn của chính mình, tôi nên oán tráchư? Cuối cùng, người mà tôi tin tưởng nhất cũng lừa dối tôi.

“TiểuDiệp, em nghe anh giải thích đã…”

“Giảithích cái gì? Giải thích anh đã lợi dụng tôi như thế nào à?” Tôi nắm chặt tay,nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, không, tôi không muốn nghe. Tôi không thíchnghe…

“Đúngvậy, ngay từ đầu anh chỉ muốn lợi dụng em, anh muốn đả kích Đường Diệc Diễm,anh muốn trả thù hắn, anh hận người đàn ông kia, càng hận con của ông ta hơn.Là bọn họ hại anh và mẹ anh, là người đàn ông vô trách nhiệm đó đã khiến mẹ anhđêm nào cũng phải rơi lệ, còn Đường Diệc Diễm, nhược điểm duy nhất của ĐườngDiệc Diễm cũng chỉ có em, cho nên anh đã tính kế với hắn, hãm hại hắn...”

“Đủrồi…” Tôi nghe không nổi nữa, âm mưu, tất cả chỉ là âm mưu. Ngay từ đầu, từ đầutới cuối… tôi chỉ là quân cờ, chỉ là quân cờ bị người ta đùa bỡn!

“TiểuDiệp… nhưng là anh tính toán hết thảy, lại tính không nổi anh sẽ yêu em, anhthật sự yêu em…” Trần Việt Phong bắt lấy bả vai của tôi, đau đớn nhìn tôi, hai mắttrở nên đỏ ngầu: “Anh thật sự yêu em...”

“Yêu…”Tôi buồn cười nhìn anh ta, đây là yêu sao? Ném tôi cho một người đàn ông khác,đây là yêu sao?

“Anhbiết không? Đường Diệc Diễm từng nói, nếu… nếu tôi không xuất hiện trước mặthắn, hắn sẽ buông tha cho tôi. Nhưng chính màn đua xe có tính toán kia lại némtôi về phía hắn, ném tôi về phía ác ma, là anh, chính anh đã tự tay đẩy tôixuống địa ngục, anh còn nói yêu tôi, còn dám nói yêu tôi sao…” Tôi hướng vềphía anh ta rống to, hét chói tai, chống đẩy: “Anh cút đi, cút đi…”

“TiểuDiệp…” Trần Việt Phong gắt gao ôm lấy thân mình đang run rẩy của tôi khôngbuông!

“Cútngay…” Tôi giãy dụa. “Đừng đụng vào tôi, các người đều khiến tôi ghê tởm…”

“TiểuPhi…” Cô giáo nhìn hai chúng tôi đang giằng co trên hành lang, cũng bắt đầu cóngười vây xem. “Việt Phong, hai đứa từ từ nói chuyện đã, đừng kích động…”

“Tôi vàanh không có gì để nói hết, Trần Việt Phong, từ nay về sau chúng ta nhất đaolưỡng đoạn!” Tôi giãy khỏi anh ta, xoay người chạy đi, nước mắt bắt đầu lăndài.

“TiểuDiệp…!”

Chấmdứt đi! Chấm dứt cơn ác mộng này đi…!

Nếuthật sự chỉ là một cơn ác mộng thì hãy để nó chấm dứt hoàn toàn đi! Tôi cuộnmình trên giường ký túc xá, không nói một lời, không ăn không uống, tựa nhưngười đã chết, không còn hơi thở!

Ký túcxá cũng chẳng có ai, mọi người đều về nhà, còn tôi...

Tất cảmộng mơ, tất cả sự chờ đợi đều đã kết thúc, tôi còn lại gì, tôi có được thứ gìsao?

Di độngkhông ngừng vang lên, tôi không nhận.

Cửa kýtúc xá bị gõ vang khắp, tôi không mở.

Tôikhông muốn lại bị thương tổn, cũng không muốn nghe lời nói dối.

Bọn họthật đúng là anh em, một ác ma thực sự và một ác ma đội lốt thiên sứ!

Còn tôichỉ là quân cờ để tranh đấu, chỉ là một thứ công cụ của người ta.

Từ đầutới cuối, tôi cái gì cũng không phải!

Nướcmắt có phải đã cạn rồi không? Tại sao trong lòng giống như bị xé rách, mà nướcmắt lại không hề rơi?

TrầnViệt Phong, anh thật độc ác!

Tôitừng nghĩ rằng anh là lý do duy nhất để tôi tồn tại. Bây giờ, anh lại khiến tôingay cả thở cũng thấy đau.

Anh xemtôi là cái gì?

Tôi lànhược điểm duy nhất của Đường Diệc Diễm ư, tôi sao?

Nếu anhdùng tình làm tổn thương Đường Diệc Diễm, vậy thì anh cũng đã dùng chính thứ đóđể thương tổn tôi, thương tổn linh hồn vốn đã không chịu đựng nổi của tôi, anhso với Đường Diệc Diễm còn độc ác hơn, còn đáng sợ hơn!

Tôi sẽkhông tha thứ cho anh, cả đời này!