Cấm Tình

Quyển 1 - Chương 12



Vừa lênxe, Đường Diệc Diễm đã làm một bộ mặt hằm hè không tốt, tôi không biết đạithiếu gia hắn lại có vấn đề gì, tóm lại tôi cũng không muốn quan tâm. Tôi lẳnglặng ngồi yên, cũng không nói gì!

“Hắn làai vậy? Em về quê là để thân mật với người khác đấy à?” Đường Diệc Diễmsiết chặt tay lái, nhấn mạnh chân ga. Xe chạy như bay trên đường.

“ĐườngDiệc Diễm, bây giờ là ban ngày, cẩn thận bị đưa tới đồn cảnh sát!” Tôi kinh hãiquay đầu.

“Tôikhông quan tâm!” Hắn lại tiếp tục tăng tốc.

Tôidường như như đã quên, hắn là ai cơ chứ, hắn biết sợ cái gì nào?

Là tôingu ngốc, là do tôi đã quá kinh hãi!

Hắn tacó quá nhiều tiền, có thể giải quyết được tất cả mọi tai hoạ!

Tôi hừlạnh, không thèm nhắc lại, gắt gao nắm lấy đệm ghế. Hắn muốn điên thì cứ để mặccho hắn nổi điên là xong.

“Hắn talà ai?” Đường Diệc Diễm thấy tôi im lặng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ai? Tôingẩn người. Bất chợt nghĩ đến người con trai nói chuyện với tôi lúc nãy.

Thânmật? Tôi không thể không bội phục trí tưởng tượng của hắn, có thể đem mọichuyện bẻ cong như vậy.

“Anh tachỉ là một du khách, hỏi em ở nơi này có chỗ nào đẹp để tham quan!” Tôi khôngmuốn mang lại phiền phức cho người khác nên bắt đầu giải thích. Hắn sẽ làm tới,nếu tôi nói ra những lời khiêu khích chọc giận hắn. Cho dù chỉ là một ngườiđang bình ổn sinh sống, hắn cũng có thể xoay chuyển mọi thứ, làm cho họ từ nayvề sau vĩnh viễn không thể bình an, giống như tôi!

“Emthật là có mị lực, một người xa lạ cũng có thể tán gẫu vui vẻ như vậy?” ĐườngDiệc Diễm châm chọc cười, liếc tôi một cái, xem ra cũng không còn nghi ngờ nữa.

Tôi chỉbiết cúi đầu. Mị lực? Mị lực của tôi cũng không tồi, chẳng phải đã khiến chohắn “thần hồn điên đảo” sao?

Chỉ làtôi nghĩ, không cần phải ngu ngốc đôi co với hắn!

Tốc độxe của Đường Diệc Diễm bắt đầu giảm một chút, đầu ngón tay cũng hơi buông lỏngvô lăng ra.

“Saoanh lại tới đây?” Sự yên tĩnh trong xe quả thực làm cho tôi không thở nổi. Tôikhông thể không tìm một đề tài gì đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại pháthiện chính mình ngu ngốc cỡ nào. Sao lại đi hỏi vấn đề này!

“Thíchthì tới!” Quả nhiên, hắn nhẹ nhàng bâng quơ. Có lẽ trong mắt hắn hiện lên mộtchút mất tự nhiên vào lúc này, nhưng tôi lại vô tình không biết.

“Anh không phải sợ em bỏ trốn đấy chứ!” Tôi ngượngngùng nói, nhìn cảnh vật đang chạy như bay bên ngoài cửa sổ. Có thể sao? Nếukhông có ba mẹ, có lẽ tôi thật sự sẽ trốn!

Bàntay đang nắm vô lăng của Đường Diệc Diễm khẽ run lên một chút, xe bỗng quơquơ.

Tôiquay đầu, hoang mang nhìn về phía hắn. Hắn sẽ không thật sự là…

“Anhđói bụng rồi!” Đường Diệc Diễm che dấu sự bối rối trong mắt, khẽ nói.

Tôinhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đang trên đường cao tốc, không có khách sạn hạngnhất, hơn nữa những tiệm ăn ven đường này hắn vẫn luôn khinh thường.

“Trongtúi có một ít đồ đặc sản mẹ em mua, anh… muốn ăn không?” Vẫn là hỏi một chútđi, miễn cho thiếu gia vì đói bụng mà nóng nảy, lại giận chó đánh mèo tôi đây.

Hắnkhông lên tiếng, khẽ gật đầu, nhưng tôi lại cảm thấy vẻ mặt của hắn rất khôngđược tự nhiên.

Mở túihành lý ra tôi mới phát hiện, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đầy một túi lớn. Tôi kéokhoá, bên trong là muôn màu đồ ăn vặt nối tiếp nhau. Tôi dở khóc dở cười!

“Anhmuốn ăn gì?” Tôi cúi đầu, tìm kiếm trong đống đồ ăn.

“Gìcũng được!”

“Đậuphụ khô này rất ngon!” Đây là đặc sản của quê tôi, là món tôi thích nhất, caycay, rất ngon! Trước đây, chỉ cần thi được 100 điểm, mẹ sẽ mua cho tôi rấtnhiều!

Cũngchính là trước đây, chỉ một túi đồ ăn vặt cũng có thể khiến cho tôi vui sướngsuốt nửa ngày. Khi đã lớn, những thứ muốn có ngày càng nhiều, vĩnh viễn chẳngthể thỏa mãn được dục vọng.

“Emthích? Vậy thì mang nhiều một chút sang Anh quốc!” Liếc nhìn tôi một cái, ĐườngDiệc Diễm làm như vô tình nói. Tay đang nắmđồ ăn vặt của tôi chợt cứng đờ. Trong lòng có một chỗ thật sâu hãm đi xuống.

Anhquốc, đúng vậy, tôi phải rời bỏ người nhà, rời bỏ đất nước của mình, tiếp tụcdây dưa với ác ma này ở nước ngoài.

Ở mộtđất nước không có người thân, chỉ có tôi cùng với hắn!

Tôi cắnmôi, sự cay đắng trong lòng lại một lần nữa tràn ra.

Bàn ayvươn ra giữa không trung, nhưng lại quên đưa đồ ăn cho Đường Diệc Diễm!

Xe độtngột táp vào lề đường rồi dừng lại.

Tôi lấylại tinh thần, ngây dại nhìn hắn, nước mắt chợt loé.

Khôngthể buông tha cho tôi được sao!

Giờkhắc này, nhìn khuôn mặt âm trầm của Đường Diệc Diễm, tôi thật sự muốn nói nhưvậy, muốn cầu xin hắn.

ĐườngDiệc Diễm một tay kéo thân mình đang run rẩy của tôi, đè lại. Trong mắt hắn lóelên lửa giận.

“Đừng…”Tôi đẩy hắn ra. Không cần, không cần gần tôi thêm nữa.

“Khôngphải do em!” Hình như hắn cực kì tức giận, dùng sức siết chặt tay tôi. Tôi ngồitrên người hắn, thân mình co lại.

“Ngườikhác… sẽ nhìn thấy!” Hắn muốn làm khó tôi như vậy sao?

“Khôngđâu!” Đúng vậy, ai lại dừng xe ngay trên đường cao tốc giống hắn chứ.

Hắn bắtđầu thở gấp, tay di chuyển xuống dưới thân tôi, cởi quần lót của tôi, hôm naytôi mặc váy, thật tiện lợi cho tên ác ma này.

Khuấtnhục! Ghê tởm!

Giâyphút hắn mạnh mẽ tiến vào cơ thể tôi, khi hắn ở trên người tôi phát tiết dụcvọng, trong đầu, trong lòng tôi chỉ có cảm giác như vậy.

Bênngoài, những dòng xe chạy qua như bay, bên trong xe lại tràn đầy cảnh xuân!

Hắn đóibụng. Sau khi tôi đã thỏa mãn hắn, chỉ có thể dựa vào lưng ghế nặng nề mà ngủ,đồ ăn vặt cũng đã sớm bị vứt xuống sau xe.

Ngủ, sẽkhông cần phải đối mặt với hắn, ngược lại rất tốt!

oOo

Sau khitrở về, Đường Diệc Diễm lại càng bận rộn, hắn vội vàng chuẩn bị mọi thứ choviệc xuất ngoại. Còn tôi, ngày qua ngày chỉ biết ngẩn người, giống như một cáixác không hồn.

Thỉnhthoảng, tôi sẽ ngồi một chỗ dùng các ngón tay để nhẩm tính, tính cái ngày màtôi phải đi đến Anh quốc, đến nơi chỉ có ác ma.

Tôicàng trở nên trầm mặc, phiền muộn chất chứa trong lòng chẳng thể tiêu tán!

Ngoàimiệng tôi chưa bao giờ nói ra ý nguyện của mình, mà cũng chẳng dám nói.

Nhưngcơ thể của tôi vẫn không tự chủ được mà kháng cự!

Trongkhoảng thời gian này, ngoài việc thân thể dây dưa, tôi và Đường Diệc Diễm ngaycả nói cũng không nhiều hơn một câu, tôi lần lượt phải tăng thêm lượng thuốc đểkhống chế sự bài xích của cơ thể.

Hắn xemnhẹ, hoàn toàn không quan tâm đến ý nghĩ của tôi, đó là thói quen của hắn, chỉbiết lấy mình làm trung tâm!

Ngoàithời điểm hưng phấn muốn tôi ra, hắn cũng lười nói chuyện với tôi. Tôi cảm thấybản thân càng ngày càng làm hết phận sự của một “công cụ để phát tiết”, khôngcó sự trao đổi nào. Chỉ là một kỹ nữ cao cấp!