Cấm Tình

Quyển 1 - Chương 10



Mộttháng sau, công tác chuẩn bị thi vào trường đại học cũng kết thúc. Mẹ tôi đếntrường thăm tôi vài ngày, hỏi ý kiến của tôi, tôi vẫn nói giống như trong thưđã gửi về, tôi đến trường học vài ngày nữa rồi sẽ đi Anh quốc du học, hơn nữahọc phí hoàn toàn miễn phí, mẹ tôi mừng rỡ như điên, lại nói: “Duyệt Duyệt củamẹ thật sự là giỏi quá!”

Càng làngười đơn giản thì càng dễ tin vào những điều tốt đẹp từ trên trời rơi xuốngnhư thế này.

Còn vềnhững lời đồn đại? Giống như Đường Diệc Diễm đã nói, không ai dám!! Những ngườilúc bình thường luôn chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, sau khi nhận được cảnh báo đầy“thiện ý” của Đường Diệc Diễm, khi nhìn thấy chúng tôi đều tìm đường vòng màđi.

Mẹ tôivừa yên ổn ở với tôi được vài ngày đã nhanh chóng đòi về nhà, nói là sợ basẽ không biết cẩn thận chiếu cố cho mình, chỉ cần mẹ rời ba đi, ba gần như mỗingày đều ăn mì gói để sống.

Tôi cảmthấy thực may mắn vì lần này người đến thăm không phải là ba, bởi vì ba là giáoviên, sẽ không dễ bị lừa như mẹ. Nhưng tình cảm sâu sắc của ba mẹ làm cho tôithấy ghen tị. Tôi nhớ mẹ tôi thường hay bĩu môi gườm gườm ba tôi, lúc đầu tôicòn tưởng họ cãi nhau, kết quả, vừa mới đảo mắt, mẹ đã cười cười nhìn ba, đâycó lẽ chính là tình yêu, hỉ nộ ái ố đều là do người mình yêu mà ra cả.

Đángtiếc, tôi ngay cả cảm giác như vậy cũng không có, chỉ có chết lặng!!

Hômqua, lúc sắp rời đi, mẹ vẫn lo lắng hỏi tôi một câu: “Duyệt Duyệt con không saochứ?”

Khôngcó việc gì? Tình cảnh hiện tại của tôi có thể mô tả được sao?

Tôichua xót lắc đầu, muốn mẹ được yên tâm.

Dù sao,sự hy sinh của tôi, sự nhẫn nhịn của tôi, sự khuất phục của tôi đều là vì khôngmuốn người nhà phải chịu thương tổn.

Sau đó,tôi lập tức nhận được điện thoại, trở lại Thanh viên tiếp tục làm phận tù nhâncủa tôi.

Đêm dàisâu thẳm bao phủ xuống, giống như chiếc lưới bao la vô tận.

Bóngđêm dày đặc cũng che phủ trong trái tim tôi!

Cuộnmình ở trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được thân mình chợtnhẹ bẫng, mùi hương quen thuộc khẽ quẩn quanh, Đường Diệc Diễm bế tôi lên. Tôikhông mở mắt, cũng lười mở mắt, hắn muốn thế nào thì cứ để như thế. Tôi ngheđược tiếng cửa ban công bị đẩy ra.

Bancông, hắn muốn làm gì?

Tôi độtngột mở mắt, nhìn thấy đôi người màu hổ phách của Đường Diệc Diễm khẽ loé lên,giống như những vì sao trên trời đang toả sáng. Giây tiếp theo, tôi phát hiệnra tình cảnh của mình!!!

Thânmình cao lớn của Đường Diệc Diễm đang kề sát lan can ban công, cơ thể tôibị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, bên dưới là bóng tối mênh mông. Cùng đứngtrong ban công, cảm giác lại có chút khác biệt, dưới chân, những trận gió mạnhmẽ ùa vào. Mặt của tôi sợ tới mức trắng bệch, gần như muốn thét chói tai. Hìnhảnh trong những cơn ác mộng lại hiện ra.

Máutràn lênh láng, toàn là máu tươi!!!

“ĐườngDiệc Diễm…” Tiếng nói của tôi vang lên, tay gắt gao ôm chặt cổ hắn.

“Kíchthích không?”

“Anhmuốn… làm gì?” Hắn sắp đem tôi bức điên rồi, cho dù chết tôi cũng không muốndùng cách này. Thân thể của tôi lạnh run, nhìn con ngươi của hắn dần trở nênthâm trầm.

“Sợ hãià? Không phải là ở bên cạnh anh, em thấy sống không bằng chết còn gì? Anhcho em có cơ hội cảm nhận được mùi vị của cái chết!” Đôi ngươi âm trầmchợt lóe, Đường Diệc Diễm khẽ buông lỏng tay, thân thể của tôi lập tức trượtxuống dưới.

“A…”Tôi sợ tới mức thét chói tai, túm chặt cổ hắn.

Hắnkhông thèm để ý, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, tay lại buông lỏng thêm chútnữa.

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi sợ hãi kêu lên. Khuôn mặt của hắn rất nghiêm túc, tôi thậm chíhoài nghi hắn thật sự sẽ thả tay ra.

“Chơivui không Duyệt Duyệt?” Tôi khuất nhục nhìn hắn, nước mắt lại bắt đầu trào ra.

“Nhớkỹ, cảm giác trong lòng em lúc này chính là cảm giác của anh, là cảm giácmà em mang lại anh!!!” Đường Diệc Diễm chợt cười một tiếng, vẻ mặt vẻ lo lắngtrừng trừng nhìn tôi, trong mắt hắn có đau khổ. “Nếu có thể, anh thật sựmuốn buông tay!!!”

Giâytiếp theo, tôi đã vững vàng ở trong lòng hắn, thân mình lập tức mềm nhũn.Vẻ mặttôi kinh hoàng thê lương, không tài nào khống chế được sự run rẩy đang lantruyền khắp cơ thể.

“Xemkìa, Duyệt Duyệt của anh sợ hãi rồi!” Nhìn thân mình đang run run của tôi, trênmặt Đường Diệc Diễm lại khôi phục tia cười ác liệt, ngón tay nhẹ nhàng lướt quađôi môi lạnh lẽo của tôi, khẽ ma sát, sau đó chậm rãi hôn lên.

Tôichết lặng, để mặc hắn hôn, một nụ hôn lạnh lẽo!!!

ĐườngDiệc Diễm, anh muốn đem tôi bức điên mới cam tâm sao?

oOo

Từ đóvề sau, ban ngày tôi rất hiếm khi nhìn thấy Đường Diệc Diễm, hắn gần như nửađêm mới trở về. Hắn nằm xuống bên người tôi, không còn ôm tôi ngủ nữa. Chúngtôi tựa như hai người xa lạ, cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn nhưng khôngmuốn tiếp xúc với cơ thể của đối phương, thậm chí là hơi thở!

Có đôikhi hắn vẫn nhịn không được, mỗi lần đều từ phía sau đâm vào, thậm chí khôngmuốn nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi chết lặng, mà hắn chỉ đơn giản là pháttiết dục vọng trên người. Nhưng như vậy, tôi lại không hề ói ra, chỉ cần khôngnhìn thấy mặt hắn, tôi để mặc hắn phát tiết trên người mình. Không sao cả!

Cứ nhưvậy, tôi chậm rãi nghênh đón kì thi tuyển sinh đại học.

18 tuổi,tôi chỉ mới 18 tuổi, lại cảm thấy bản thân mình thật già. Trái tim đã mệt mỏiđến mức không thiết nhảy lên. Tôi làm bài thi thử tốt hơn dự kiến, đặc biệt làsau khi cô Lí giúp tôi học bổ túc, tiếng Anh của tôi quả thực đã tiến bộ khôngít. Hơn nữa, con đường phải đi đã sớm được an bài xong xuôi, không có chờ mong,ngược lại, chẳng có gánh nặng.

“Hạnhphúc quá! Cuối cùng cũng đã xong!” Đồng Hân như trút được gánh nặng, duỗi ngườira. Lý tưởng của cậu ấy là thi vào đại học, tiếp theo chính là hạnh phúc theokế hoạch của mình đã vạch ra mà đi. Tùy ý!

“Cậuphải mời cơm đấy!” Tôi đứng bên cạnh cậu ấy, thừa cơ xảo trá một chút.

“Ô kìa,cậu không phải càng nên mời sao? Sắp đi du học còn gì?” Đồng Hân nhếch miệngnói, phút chốc nhìn thấy mặt tôi biến sắc, lập tức ý thức được chính mình lạingu ngốc nói sai, bối rối ngậm miệng lại.

“Xin…xin lỗi… Tiểu Phi… Tớ!!” Cậu ấy nhìn mặt tôi đang trở nên âm trầm, nước mắtcũng sắp chảy ra.

“Ha haha lừa gạt cậu thôi , dù sao cậu cũng phải mời cơm!” Tôi bỗng nhiên nở nụ cười,trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi.

ĐồngHân ngẩn người, dường như hiểu ra đang bị tôi trêu chọc, toan nắm taythành quyền làm bộ sẽ đánh tôi, tôi nhanh chóng trốn tránh. Trên đường vang lêntiếng cười đùa huyên náo của chúng tôi.

Không đượcmấy lần, cũng chẳng có bao nhiêu lâu được cùng với bạn bè ở chung như vậy, tôicần gì phải vì một câu nói lỡ miệng của cậu ấy mà rầu rĩ không vui, trái timvốn dĩ đã không trọn vẹn, không chịu nổi, còn có cái gì đáng để ý đây!

oOo

“Đólà…” Đồng Hân đang cắn hamburger bỗng nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn ra ngoàicửa sổ.

Khi tôinhìn rõ chiếc danh xe màu đen kia, tôi biết Đồng Hân đang kinh ngạc điềugì.

Đó làchiếc xe Đường Diệc Diễm mới mua gần đây. Quả nhiên cách chỗ đậu xe không xa,Đường Diệc Diễm đang vô cùng thân thiết ôm một cô gái bước vào nhà hàng sangtrọng phía đối diện.

Hìnhnhư lại đổi người? Tôi nhún vai không quan tâm, hút một ngụm cô ca mát lạnhtrong cốc.

Oa!Ngon quá!

“TiểuPhi…” Đồng Hân quay đầu lại, trong mắt có khiếp sợ, còn cả lo lắng.

Lolắng, lo lắng tôi sẽ ghen, lo lắng tôi sẽ khóc sao?

Tôicũng không phải đồ ngốc, sao phải vì người mình không yêu mà khổ sở!

Chỉ làĐồng Hân vẫn thường ngây thơ nghĩ rằng, tôi là bạn gái duy nhất của Đường DiệcDiễm!

Tôi đãchứng kiến cảnh đó không chỉ một lần!

“Cậukhông ăn sao? Không ăn để tớ!” Nhìn thấy Đồng Hân còn ngơ ngác ở nơi nào, tôilàm bộ muốn cướp thức ăn trong tay cậu ấy.

“Ấy…đừng thế, cậu đã ăn nhiều như vậy rồi còn gì nữa!” Đồng Hân sống chết nắm chặthamburger trong tay.

“Đươngnhiên, cậu mời ăn, tớ nhất định phải ăn cho no!”

“Thậtsự là một cô gái ác độc!”

“Đúngvậy!”

“TiểuPhi, ăn xong chúng ta lại đi dạo phố đi!”

“Được!”