Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 18



Giờ phút ly biệt, Phương Đồng Ân làm bộ đáng thương nhìn Lệ Minh Kiệt, " Tôi phải đi rồi...."

"Ở trên máy bay nhớ ăn chút gì đó, còn có, khi xuống máy bay đừng quên hành lý đấy." Gương mặt cậu tỏ ra vô cùng dịu dàng trầm lắng.

"Tiếc là cậu không thể trở về cùng tôi." Cô kéo ống tay áo của cậu cảm giác không đành lòng nhưng lại khôngthể diễn tả được thành lời.

"Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ về cùng cậu." Cậu khẽ xoa đầu cô.

"Được mới là lạ! Công việc của cậu bận rộn như thế, lại phải chuẩn bị bài vở, tôi thấy hay là tôi vất vả một chút, tới nước Mĩ cùng cậu có lẽ sẽ tốt hơn."

“Được, nếu như cậu muốn đến, goi điện thoại cho tôi, tôi sẽ bảo thư ký thay cậu đặt vé máy bay." Dường như cậu sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, không chút do dự đồng ý ngay, chỉ sợ cô sẽ đổi ý.

Dứt khoát như vậy?

Trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, như là phát hiện ra có gì đó không bình thường, hết sức bất mãn nhíu mày, “Lệ Minh Kiệt, tôi đột nhiên phát hiện... Thật sự là cậu đã học thói xấu rồi."

"Hử?" Lệ Minh Kiệt tỏ vẻ vô tội tươi cười.

"Trước đây cậu không có vừa được voi đòi tiên lại còn tính kế với người khác như vậy." Thế nhưng vừa mới đến Mĩ nửa năm, vậy mà ngay cả bạn thân cũng tính kế, lừa người ta rơi vào bẫy.

Tuy rằng cô đề nghị làm như vậy, nhưng mà có nhất thiết cậu phải gật đầu đồng ý nhanh như vậy không? Suy nghĩ kỹ lại nếu bay qua Mĩ phải mất thời gian bao lâu? Thật sự nghe lời cậu nói mà nghĩ nếu vừa đến nước Mĩ liền phải chuẩn bị vé máy bay đi luôn, không phải sẽ mệt chết người sao! Thật là không quan tâm một chút nào cả, ít nhất cũng nói vài lời dễ nghe làm cho cô vui vẻ một chút, ví dụ như đi máy bay đường dài quá vất vả, tôi sợ cậu sẽ mệt mỏi, không bằng để tôi trở về thăm cậu đi.

"Tôi có quá đáng như vậy sao?" Mặc dù rất muốn che giấu, nhưng mà cậu lại không có cách nào ngăn khóe miệng cong lên, không giấu được niềm vui trong lòng.

"Có, cậu nhìn điệu bộ của cậu lúc này xem, giống như một con hồ ly trộm được trứng gà, cười đến mức vừa đắc ý lại vừa khó coi." Phương Đồng Ân nhịn không được vươn tay, nhéo khóe miệng của cậu.

"Bị phát hiện rồi, thật là không xong rồi." Cậu không hề phủ nhận hành động xấu xa của mình, thành thật thú nhận, tự nhiên vòng qua eo kéo cô vào lòng mình.

"Cái gì mà thật là không xong rồi, theo tôi thấy cậu là vô cùng vui mừng thì có."

"Đúng là làm người ta rất hài lòng." Anh bật ra tiếng cười trầm thấp, cố ý xua đi bầu không khí ly biệt khổ sở.

"Lệ Minh Kiệt, thật sự cậu rất đáng ghét, lại khua môi múa mép với tôi." Cô bĩu môi, đấm vào ngực cậu, sau đó cùng cười.

Lệ Minh Kiệt chăm chú nhìn cô, khẽ vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của cô, nghiêm túc nói với cô. "Tôi sẽ nhớ cậu, Đồng Ân."

"Minh Kiệt..... Được rồi! Tôi cũng sẽ rất nhớ cậu." Bỗng nhiên cậu nghiêm túc, làm cho cô xấu hổ, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn đã đỏ bừng, cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cậu.

Cậu..... Từ hôm tới giờ lúc nào cậu cũng là cái dạng này, dùng ánh mắt này nhìn cô làm cho cô xấu hổ, ngay cả cách nói chuyện cũng rất dịu dàng khiến cô rung động, e lệ, chỉ ần đối mặt với cậu, nhịp tim của cô sẽ không kiềm chế được mà loạn nhịp, hô hấp dồn dập.

"Nếu..... Khụ khụ, tôi nói là, cậu thảm rồi, cậu đã nói chỉ cần tôi muốn đến, gọi điện cho cậu, cậu sẽ chịu trách nhiệm đặt vé máy bay, đúng không? Tôi cho cậu biết, cậu nên nói được thì làm được, từ giờ trở đi, nếu có kỳ nghỉ dài, cho dù chỉ có một tuần lễ, hay hai ngày cuối tuần, tôi cũng sẽ không khách sáo chạy tới, cho nên nhất định cậu sẽ phải mất nhiều tền rồi." Cho dù trừ thời gian bay, hai người chỉ gặp nhau được một hoặc hai ngày, cô cũng sẽ không do dự mà chạy tới làm phiền cậu.

Đây chính là điều cậu mong đợi, cho dù thời gian chung sống với nhau ngắn ngủi, cậu cũng hi vọng có cô ở bên cạnh.

Thật là hỏng bét mà, cô khiến cậu trở nên thật tham lam, làm cho cô bôn ba kiệt sức, có phải ức hiếp người khác quá rồi hay không?

"Không thành vấn đề, chỉ là tốn một chút tiền, có thể trông thấy cậu, tôi rất sẵn lòng trở thành khách hàng lớn của hãng hàng không."

"Này, Lệ Minh Kiệt." Cô chịu không nỗi nữa rồi, hai má đỏ bừng, nhịn không được trừng mắt mình cậu.

"Hử?"

"Cậu...... Tôi cảm thấy cậu nói chuyện là lạ."

Cái gì mà chỉ cần tốn chút tiền miễn là có thể được gặp cô, cậu rất sẵn lòng trở thành khách hàng lớn của hãng hàng không? Hình như là đang nói cho cô biết, chỉ cần là vì cô, bất luận là làm cái gì đều đáng giá, cô..... Cô lại nghĩ lung tung nữa rồi!

Bọn họ là bạn bè tốt, làm sao có thể có cách nói mập mờ này? Hại cô không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.... Người đàn ông này thật sự trở nên xấu xa rồi, ngay cả loại lời đường mật như vậy cũng dám nói với cô.

"Thế nào rất kỳ quái sao?" Cảm tạ ông trời, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa rồi.

Lệ Minh Kiệt cười như không cười liếc nhìn sắc mặt đang đỏ lên của Phương Đồng Ân, biết rõ cô đang mất tự nhiên và bối rối.

Bởi vì không biết phải làm thế nào để nói ra tình cảm quyến luyến đối với cô, cậu chỉ có thể dùng cách vụng về nhất này để bày tỏ với cô.

Cứ tưởng nói như vậy cô sẽ sẽ không cảm giác được ý tứ của cậu, ai ngờ..... Ơn trời, cuối cùng cô cũng có cảm giác rồi.

"Cậu..... Cậu như thế giống như.... Chính là......." Phải nói như thế nào? Phải như thế nào để nói ra được?

Phương Đồng Ân cảm thấy đầu mình rất nóng, đỉnh đầu cũng bốc hỏa: bốc hỏa rồi.

Tôi cảm thấy cậu có vẻ thích tôi rồi? Làm ơn! Cô cũng không thể tự mình nói ra như vậy, nếu như câu trả lời là phủ đinh, không phải là rất mất mặt sao?

Không phải là cô có tình ý với tên xấu xa này chứ? Nếu cô nói như vậy, ách.... Cô với cậu là bạn thân cơ mà?

Sao có chuyện nảy sinh tình ý đối với người bạn tốt nhất của mình..... Tình ý.... ...

Cô sững sờ nhìn Lệ Minh Kiệt chằm chằm, trong thời gian ngắn, không có cách nào phủ nhận vấn đề suy nghĩ ở trong lòng.

Sao có chuyện đối với người bạn tốt nhất của mình nảy sinh tình cảm?

Cô.... Cô không thể nào thích cậu sao? Cô yêu cậu sao? Cô... Có phải từ đầu tới cuối cô đối với cậu đều không hề bình thường, tình cảm thực tế là ham muốn giữ lấy, cho nên khi hai người xa cách thì mới đau khổ, khó chịu không thoát khỏi cảm giác cô đơn và trống rỗng không?

Có phải từ trước tới giờ cô đều giữ cậu ở trong lòng, cho nên cố tình lấy tình bạn làm cái cớ, để cho mình có thể danh chính ngôn thuận ở bên cậu?

Ai ..... Ai nói tình bạn không có khả năng thăng hoa thành tình yêu?

Nha! Ông trời ơi!

Toàn thân Phương Đồng Ân cứng ngắc, hai mắt trừng lớn.

Nhìn người đàn ông trước mắt, chẳng biết tại sao, nhịp tim của cô tăng nhanh bất thường, có chút váng đầu hoa mắt, giống như trái đất đang không ngừng quay tròn với tốc độ cao.

"Đồng Ân?" Lệ Minh Kiệt bất đắc dĩ mở miệng, không muốn nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt bị đả kích nghiêm trọng khiến cho người ta sợ hãi.

Hazzz, rốt cuộc là cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì?

Biết tới khi nào..... Cô mới có thể hiểu được?

"Đồng Ân."

"Ừ?" Cô vừa hoang mang vừa thấy rung động nhìn gương mặt cậu đang tiến lại gần.

Cậu không hề báo trước cúi đầu, chiếm lấy môi của cô.

Cả người cô sửng sốt, mạch suy nghĩ của cháy loạn, không có cách nào thông suốt, cảm nhận được hơi thở ấp áp của cậu phả trên mặt cô, hơi thở nam tính tràn ngập quanh cô, tim đập như đánh trống, gần như đã quên hít thở.


Đây không phải cảm giác da thịt dây dưa da thịt..... Không! Đó là da thịt kề sát da thịt..... Chỉ là, đó là ….. Môi của cô? Cô, Cô đang bị hôn.

Bị..... Bị người nào đó?

Bị Minh Kiệt.... Đúng là môi của Minh Kiệt, là cậu đang hôn cô, cậu hôn cô, cậu...... Anh.....

Mặt của cô nóng lên, lúc này hơi thở cũng trong chốc lát dâng trào, thế nhưng thở không ra, bởi vì miệng của cô đã bị chặn lại, bị người đàn ông trước mặt này..... Sự dựa dẫmcủa cô, niềm vui của cô....

Thân thể giống như không có sức, trở nên yếu ớt mềm mại, Phương Đồng Ân cản thấy hai chân phát run, đứng không vững, chỉ muốn được ngồi xuống, gần như sắp ngã xuống đất, nếu như không phải có cậu đỡ, nếu không phải có cậu ôm cô.... trải qua mấy ngày này, khi nào cậu cũng ôm cô, với tư thế thân mật, thường vòng tay qua eo ôm cô giống như đối xử với người yêu, ôm thân thể của cô, gần gũi với cô.

Mà cô đây?

Giống như cô cũng luyện thành thói quen, tùy ý để cô và cậu thân mật như thế, cùng cậu tồn tại sự tiếp xúc thân thiết mập mờ.

Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng phát thanh, tiếng người ồn ào huyên náo.

Đúng rồi...... Hiện tại cô đang làm cái gì vậy?

Đúng rồi, cô cần phải đi, nên trở về nhà rồi, bởi vì trận thi đấu thứ hai rất đáng tiếc cô bị loại, không thể vào vòng chung kết.

Đúng vậy, tuy rằng thiết kế của cô không giành được thứ hạng ở trận thi đấu quốc tế, nhưng mà đã nhận được rất nhiều lời khen ngợivà khích lệ, có không ít tuyển thủ có hứng thú với thiết kế của cô, cũng có không ít học giả coi trọng khả năng phát triển thiết kế của cô trong tương lai.

Còn nữa, thu hoạch lớn nhất của cô là cùng Minh Kiệt có một khoảng thời gian vui vẻ ở bên nhau, sống cùng cậu ở một nơi, hưởng thụ thế giới hai người, cùng với cậu ngắm tuyết rơi, và cùng với cậu đi qua rất nhiều khu phố xinh đẹp và thành phố phồn hoa.

Đúng rồi, đúng rồi.... Còn có, còn có.... Bọn họ đang hôn môi.

Hôn.... Hôn môi.... ... Trời ơi! Phương Đồng Ân cùng Lệ Minh Kiệt...... Đang hôn môi?