Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 54: Thê tử



Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

"Thật kịch liệt nha, thế vậy cũng làm cho các huynh đệ chúng ta sung sướng như thế được chứ?" Đột nhiên, một cái thanh âm dâm tà từ phía trước bọn họ truyền đến.

"Không nghĩ tới ở chỗ này mà cũng có thể gặp mỹ nữ." Một nam nhân khác kinh ngạc mà nói. Nữ tu sĩ mệnh hỏa không nhiều lắm, mà đối với yêu cầu để bước vô được hỏa liên ảo cảnh này thì còn nghiêm khắc hơn, thế nên gặp được mỹ nữ thế này ở đây thật đúng là may mắn.

"A!" Nịnh Hinh Nhi hoảng sợ hét lớn, bất chấp thân thể run rẩy liền dùng hết sức mình đem quần áo che kín người lại.

Hạ Trọng Lâu đột nhiên nổi lên sát khí, thân thể tuy rằng vẫn còn đang duy trì tư thế quỳ, như trong tay đã tích tụ quả cầu lửa ném về phía bọn họ. Thân thể của sư phụ, chỉ có hắn, Tử Nam và Ngàn Tuyết có thể nhìn đến, còn những nam nhân khác dám mạo phạm, thì đều phải chết!

Một tiếng vang lớn vang lên, nhân số của đối phương bao nhiêu Nịnh Hinh Nhi cũng không rõ, chỉ biết sau khi Hạ Trọng Lâu ra tay, đám người liền không ngừng rên la. Trong nháy mắt, bọn họ đã bị đốt thành một đống tro tàn.

"Ngươi, ngươi giết người?" Nịnh Hinh Nhi khiếp sợ nói, tuy rằng Hạ Trọng Lâu đã nói thời điểm bọn họ báo thù đã ra tay sát hại không biết bao nhiêu mạng người, nhưng nàng vẫn còn chưa chính mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, hiện tại bỗng dưng thấy được cảnh tượng đồ đệ ôn nhu nhất của nàng trực tiếp ra tay đốt kẻ thù thành tro tàn thì trong lòng tức khắc chấn động. Nguyên lai cho dù bản thân nàng đã bị nhóm đồ đệ này hung hăng khi dễ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn còn chưa hoàn toàn nhìn thấu được bản tính thật sự của bọn họ.

"Nàng đừng sợ, nghe ngữ khí nói chuyện của bọn hắn, ta liền biết đám người đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Giết kẻ ác để phúc đức cho kẻ thiện, việc làm của ta cũng không tính là sai trái." Hạ Trọng Lâu mở lời an ủi con thỏ nhỏ lương thiện trước mắt.

Nịnh Hinh Nhi bán tín bán nghi, đem quần áo của bản thân nhanh chóng mặc tốt, sau đó niệm chú ngữ của Thanh Trần Quyết nhanh chóng đem cả thân thể rửa sạch.

Hạ Trọng Lâu có chút mất hứng, lại bất đắc dĩ đem bản thân cũng sửa sang cho tốt, sau đó mới đi đến trước mặt nàng: "Sư phụ, nàng thấy thế nào rồi?" Hắn ôn nhu, dịu dàng hỏi, che giấu đi tâm tư sâu kín trong lòng. Thật vất vả mới được mây mưa cùng với sư phụ, ngay tại thời điểm hoàn mỹ như thế vài bị vài tên tu sĩ có dâm tâm phá hủy.

Nịnh Hinh Nhi tức khắc trừng mắt nhìn hắn một cái, xụ mặt hỏi: "Khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?" Nàng có cảm giác tư vị hoan ái nam nữ thật không tồi, nhưng ngu gì mà nói ra.

"Không biết nữa, thời điểm ta ở trong này tiếp nhận truyền thừa căn bản không thể cảm nhận được biến hóa thời gian ở bên ngoài. Mà trước khi tiến vào hỏa liên ảo cảnh này ta cũng từng nghe nói qua dòng chảy thời gian bên trong đây khác hẳn với ngoài kia, ba tháng ở trong này cũng chỉ tương đương ba ngày ở ngoài đó. Vậy nên, nếu bên ngoài đến thời điểm cửu thiên, toàn bộ tu sĩ còn sống trong hoa liên ảo cảnh sẽ được truyền tống ra ngoài." Hạ Trọng Lâu trả lời.

"Nơi này cư nhiên có pháp thuật thời gian? Người kế thừa chân nhân hỏa phượng trước đã bố trí nơi này thật đúng là lợi hại, cho dù là trước đây ta độ kiếp thành công thì tu vi chỉ sợ cũng kém xa hắn." Nịnh Hinh Nhi khiếp sợ nói.

"Long phượng là loại thượng cổ Thần tộc, hỏa phượng chân nhân lại có được ký ức truyền thừa của tổ tiên, nên lựa chọn thời gian địa điểm vô cùng khôn khéo. Vậy nên mới có được một hỏa liên ảo cảnh lợi hại giữa cái Liên Chi Giới này." Hạ Trọng Lâu giải thích, động viên nàng tránh khỏi sự tự ti của bản thân.

"A, khó trách." Nàng khẽ gật đầu, rồi tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi vận công tu luyện.

Thấy nàng không nói chuyện nữa, cũng không có y tứ muốn tiếp tục chuyện hoan ái khi nãy, hắn bất đắc dĩ mà ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng bắt đầu nghỉ ngơi kiêm tu luyện. Đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói, linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn hòa làm một với hô hấp. Mỗi một lần hít ra thở vào thì đều là tu luyện, nằm chính là tư thế tự nhiên, còn ngồi xếp bằng chính là tư thế tu luyện, khác hẳn với người phàm tục.

Vài ngày sau, trong lúc Nịnh Hinh Nhi cùng với Hạ Trọng Lâu đang nhàn nhã bay lượn trên không trung thì bỗng nhiên cảm nhận được sự chấn động kịch liệt, một cổ lực lượng vừa cường đại vừa ôn hòa đem bọn họ vây lại. Biết là sắp được thoát ra, thế nên bọn cứ thản nhiên để mặc cho nó điều khiển vượt qua các chướng ngại, đến một nơi khác.

"Sư phụ, chúng ta thoát ra rồi." Hắn thấp giọng nói, khuôn mặt lạnh lùng nhìn quanh bốn phía. Hắn từng nghe người khác nói qua, những tu sĩ không có sư môn lớn nghênh đón, bảo hộ lúc bước ra khỏi hỏa liên ảo cảnh rất dễ ràng bị các thế lực tà ác khác đánh cướp bảo vật.

"Cái gì, tu sĩ Thủy Linh Căn?" Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ đang đứng ở cửa ảo cảnh để nghênh đón đệ tử nhà mình khiếp sợ mà đánh giá Nịnh Hinh Nhi trước mắt, nghi hoặc nói to.

Từ khi hỏa liên ảo cảnh tồn tại tới này, những người có thể được thông qua mà tiến vào nơi đây đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc. Mà vị thiếu nữ thành thuần, kiều mị trước mắt đây có tu vi cao nhất đến nỗi hắn không thể đo lường, hơn nữa nguồn linh khí dao động quanh thân thể nàng thế nhưng là Thủy Linh khí.

Hạ Trọng Lâu phát hiện có rất nhiều nam nhân đang dùng ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm vào Nịnh Hinh Nhi, trong lòng lập tức không cao hứng. Hắn cúi đầu ôn nhu nói với nàng, "Sư phụ, ta đưa nàng rời khỏi đây."

Nịnh Hinh Nhi cũng tò mò đánh giá những người đang chắn trước mắt nàng, phát hiện rằng cho dù tuổi thật sự của bọn họ là bao nhiêu, nữ nhân thì có bộ dáng giống nàng, nam nhân thì có dáng vẻ hao hao với huynh đệ Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam.

Một người tu sĩ râu quai nón bỗng chốc mang theo vài người bạn bước qua, cao hứng nói: "Hạ huynh đệ, ta biết huynh nhất định sẽ ra được mà."

Hắn hơi hơi mỉm cười: "Chu huynh, là nhờ có huynh mà thôi." Tuy có tu sĩ thoát được ra ngoài, nhưng cũng có một số ít bị táng thân bên trong hỏa liên ảo cảnh. Có vài người tu vi cao ở đây đều có thần sắc đau thương, hiển nhiên là do đệ tử trong tông môn bọn họ không thoát được ra ngoài.

"Hạ đạo hữu, vị cô nương này là..." Nữ tu sĩ một lòng ái mộ Hạ Trọng Lâu kinh ngạc hỏi. Người con gái đang đứng trước mặt nàng có dung nhan tuyệt mỹ hiếm thấy, ánh mắt trong trẻo nhu thuận, khí chất cao nhã thong dong, nhìn thế nào cũng đều thấy là một tu sĩ cao giai.

Nắm lấy tay Nịnh Hinh Nhi, hắn có chút khẩn trương mà nói, "Thê tử của ta." Hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, lo sợ nàng vì quá thẹn thùng mà chạy trốn.

"Trọng Lâu, ta..." Nàng muốn nói lại thôi. Tuy rằng bản tính đơn thuần nhưng nàng cũng biết rằng nếu lớn giọng cự tuyệt như thế thì cũng sẽ làm mất mặt Hạ trọng Lâu.

"Sư phụ, nàng là thê tử của ta." Hạ Trọng Lâu thấy nàng không có thật sự phản bác, liền lập tức cao giọng khẳng định.