Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 25: Sư phụ, nàng phun nước! (3P, H)



"Các ngươi... Thứ hỗn đản, ta hận các ngươi." Cảm giác được sự nóng bỏng truyền đến từ hai vú và giữa hai chân, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng làm cơ thể nàng kích động, Nịnh Hinh Nhi phát ra tiếng than khóc tuyệt vọng. Đời này nàng đã làm gì sao mà lại gặp phải ba tên cầm thú thế này?

Lê Tử Nam thản nhiên cúi xuống mổ nhẹ môi nàng, "Hinh Nhi, hiện giờ nàng hận chúng ta bao nhiêu, về sau nàng sẽ yêu chúng ta bấy nhiêu." Hắn là dựa theo bí tích có được mà luyện chế ra Thiên Tiên Say Tình, hắn chỉ biết dược này rất lợi hại, cũng đã xem qua tác dụng của nó, cho nên tuy là lần đầu sử dụng nhưng hắn lại rất tin tưởng vào nó.

"Sẽ không, ta sẽ không bao giờ yêu các ngươi." Nịnh Hinh Nhi kháng cự mà kêu lên, bộ ngực sữa mẫn cảm bắt đầu khô nóng, nàng chủ động cọ xát với thân thể Lê Tử Nam, giữa hai chân cũng không khá hơn là bao, khó nhịn mà vặn vẹo vòng eo và mông dịch tới dịch lui trên tấm da thú.

"Hinh Nhi chỉ là mạnh miệng thôi." Trong giọng nói Lê Tử Nam tràn đầy sủng nịch. Sư phụ thật độc miệng, giờ phút này hắn chỉ muốn đem nàng đặt dưới thân mà chà đạp một phen.

Có dược kích thích, thân thể Nịnh Hinh Nhi không cần quá nhiều trêu chọc. Lê Tử Nam cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ anh đào, đầu lưỡi với vào miệng nàng, cùng với cái lưỡi đinh hương của nàng triền miên.

"Ngô ~~" Nịnh Hinh Nhi bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn, môi lưỡi cứ thế tùy ý bị hắn đùa bỡn. Nước bọt trong miệng dần dần tràn ra, bị hắn mạnh mẽ mút vào.

Theo như bí tịch nói, nữ tử dưới sự khiêu khích mà sinh ra nước bọt, nam nhân ăn vào sẽ tăng cường sinh khí. Lê Tử Nam giống như con đỉa mà tham lam mút vào nước bọt của nàng, đồng thời hưởng thụ khoái cảm môi lưỡi cả hai cùng triền miên.

"A, a, a..." Nịnh Hinh Nhi rên rỉ, cảm giác không khí chung quanh càng ngày càng tăng, bản thân phải thở dốc nếu không sẽ bị ngạt chết.

Ngàn Tuyết tách hai chân Nịnh Hinh Nhi ra, vội vàng vuốt ve đùi trong của nàng, giữa hai chân là hoa đế đỏ thẩm đã nhô lên, hoa môi phấn nộn, núp núp ló ở cửa huyệt. Sư phụ phản ứng thật nhanh nha! Ngàn Tuyết nhanh nhẹn liếm cánh môi có chút khô nóng của bản thân, đẩy ra u cốc của nàng, ngón giữa chậm rãi tiến vào thủy huyệt của nàng.

Một đợt khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ giữa hai chân, thân thể Nịnh Hinh Nhi thoáng run rẩy một chút, môi vì bị Lê Tử Nam ngăn chặn nên chỉ có thể ngâm nga vài tiếng, cảm giác bụng dưới như quay cuồng, thủy triều cứ thế len lỏi vào hoa huyệt.

Ngàn Tuyết chú ý đến hoa huyệt của nàng, trong nháy mắt thấy được biến hóa nhỏ của nàng, ngón tay cứ thế đâm vào chỗ sâu nhất, thẳng đến tận cùng bên trong. Ngón giữa vươn dài, lòng bàn tay nắn bóp hoa kính nhục bích, hắn kinh hỉ mà nói: "Tiểu huyệt nhi của sư phụ thật co dãn, khó trách chúng ta đều có thể cắm vào." Ngón tay hắn xoay trái xoay phải hai vòng rồi rút ra, hắn không chút do dự kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau rồi lần nữa cắm vào hoa huyệt nàng, bắt đầu nhanh chóng đâm thọc, nhìn ngón tay chính mình cứ một lần rồi lại một lần cắm vào tiểu huyệt nàng. Rất nhanh, ngón tay hắn ướt dầm dề, mặt ngoài phảng phất như dính một tầng mật dịch trong suốt, sau đó ái dịch ngọt ngào cứ thế trào ra.

"A a..." Khoái cảm tê dại nhộn nhạo trong cơ thể, Nịnh Hinh Nhi khó chịu mà giãy giụa, mông vểnh lên tỏ vẻ bất mãn.

"Hinh Nhi, nàng rất sung sướng có phải hay không?" Lê Tử Nam buông tha môi nàng, một bên mổ nhẹ cánh môi đỏ thắm thủy nhuận, một bên dụ hoặc nói, "Đây là hưởng thụ vui sướng mà nàng nên có, nàng không cần kháng cự, buông lỏng thể xác và tinh thần ra, tận hưởng nó."

"Các ngươi, ta hận các ngươi... A, a." Nịnh Hinh Nhi hổn hển mà nói, mắt hơi phiếm hồng. Sự tê dại ngày càng mạnh mẽ làm nàng không thể kiểm soát cơ thể, thân thể chỉ có thể để mặc bọn họ phán xét.

"Sư phụ thật đúng là người thuộc mệnh thủy, nước ra thật nhiều." Ngàn Tuyết hưng phấn mà nói, ngón tay trái như muốn nghiền nát hoa đế hồng phớt của nàng, tay phải lại như hổ như báo mà đâm thọc vào hoa huyệt. Tiếng nước phụt phụt phụt ngày càng vang dội, rất nhanh, theo mỗi cú thúc của hắn đều mang theo vài giọt nước bắn ra.

"A, a, Ngàn Tuyết, không được, dừng lại, dừng lại đi mà..." Cảm giác từng đợt thủy triều ập tới, Nịnh Hinh Nhi kinh hoảng mà kêu lên, hoa huyệt kịch liệt co rút, thân thể căng chặt.

"Thân thể nàng thật mẫn cảm a, Hinh Nhi." Lê Tử Nam cảm khái nói, bàn tay chuyển đến bộ ngực sữa của nàng, bóp lấy bánh bao nhỏ trắng nõn mà nghiền nát. Nàng sắp cao trào, vú trướng lên dựng đứng, cảm giác có vẻ to hơn chút ít.

"Các ngươi, không cần, không cần..."Thân thể nàng vượt qua một đợt cọ rửa thống khổ. Cả người đột nhiên căng chặt, hoa huyệt co rụt lại kẹp lấy ngón tay Ngàn Tuyết, từ chỗ sâu nhất trong hoa tâm phun ra lượng lớn ái dịch trong suốt.

"Sư phụ, nàng phun nước." Ngàn Tuyết nhìn hoa huyệt của nàng đang bắn ra từng đợt mật dịch, lập tức rút ngón tay ra, môi đặt lên hoa huyệt thủy nộn của nàng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống trân bảo dị vật. Nữ tử khi cao trào tử cung sẽ phun ra ái dịch, nam nhân hoặc là dùng đại dương vật cương cứng hấp thụ, hoặc là dùng để tĩnh dưỡng tinh thần nguyên dương.