Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 32



Edit: Pingki

Buổi tối ngày hôm đó, Diệp Sơ tiễn Vệ Bắc đến nhà ga.

Lộ trình lần này của hắn quả thực là rất vội, hơn hai giờ chiều mới xuống tàu, đến tối tám giờ lên chuẩn bị lên, tính ra cũng chỉ ở lại chỗ này được hơn sáu tiếng đồng hồ, đem so với ba mươi mấy tiếng ngồi xe lửa, thực đúng làđược một mà mất mười.

Nhưng tên này một chút cũng không thấy mệt, ngược lại sắc mặt lại khoan khoái cực kì.

Còn không khoan khoái được sao, nói đi ra hắn đã phải hơn một tháng trời ở trong trường cảnh sát mà đến cả không khí cũng tràn ngập mùi của bọn đàn ông, cuối cùng cũng có cơ hội trở về gặp mặt cô gái mà hắn tương tư ngày đêm, mà không chỉ có gặp, còn được hôn, được ôm, được sờ…Chuyện tốt như vậy, đừngnói là chỉ được ở lại có sáu giờ, cho dù là có sáu phút, sáu giây hắn cũng cam tâm tình nguyện. :3

Diệp Sơ đưa Vệ Bắc đến sân ga, xe lửa từ từ chuyển động vào đường ray chờ, người đi tiễn đứng chật cả sân ga, có người thì cầm tay người thân đi xa dặn dò này nọ, người thìôm lấy người yêu sắp phải biệt ly mà khóc nức nở, duy chỉ có hai người bọn họ là đứng như trời trồng giữa đám đông, nhìn nhau không biết làm gì hết.

Vệ Bắc đợi thật lâu cũng không thấy Diệp Sơ bày tỏ điều gì, tựa như không chờ được nữa mà bước lên ôm chầm lấy cô.

Diệp Sơ nhớ tới chuyện hồi trưa nay, lập tức cảnh giác đẩy hắn ra: “Cậu muốn làm gì?”

Một chút lực cỏn con ấy Vệ Bắc căn bản không để vào mắt, hắn ôm cô càng chặt, miệng lại bắt đầu đùa giỡn vô lại: “Tôi sắp phải đi rồi, để tôi ôm thêm một tí mà cũng không được sao? Ôm cũng không mang thai được.”

Diệp Sơ không nói gì nữa, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng cuối cùng không còn đẩy hắn ra nữa.

Vì thế tên kia vừa nhận ra điều này lập tức được voi đòi tiên, không nói hai lời hôn chụt một cái lên môi Diệp Sơ.

Diệp Sơ bị dọa cho sợ ngây người, ở chỗ này cũng không phải là trong phòng của khách sạn, ở nơi đông người thế này mà tên này cũng dám làm sao?

“Cậu làm vậy là tôi giận thật đấy!” Cô nghiêm túc cảnh cáo.

Nhưng rõ ràng cảnh cáo kiểu này đối với một kẻ lưu manh không có đối thủ như hắn mà nói chẳng mảy may chút tác dụng nào. “Thế thì ômxong rồi hẵng tức giận.” Hắn nói xong lại mổ nhẹ lên môi cô một cái nữa, mãi đến khi sắc mặt của cô gái trong lòng mình đã đỏ như gấc chín, lúc này mới lưu luyến buông tay ra.

Xe lửa cuối cùng cũng phải xuất phát, Vệ Bắc vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn cô, lúc lên rồi còn thò đầu ra để vẫy tay tạm biệt.

Diệp Sơ đứng nguyên tại chỗ, nhiệt độ trên gương mặt mới vừa lui đi, trong đầu lại nảy ra muôn vàn suy nghĩ, cô nhẹ nhàng đưa tay lên vẫy tay tạm biệt hắn, nhìn hắn đang dính chặt vào sau tấm kính chắn, càng lúc càng xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ lưu luyến chưa từng có bao giờ.

Ban đêm nhà ga đèn đuốc sáng trưng, bên tai lại vang lên tiếngcòi tàu đều đặn theo tiết tấu.

Có lẽ nên thử một lần xem thế nào, trong lòng Diệp Sơ tự nói với mình.

Vệ Bắc đi rồi, kì nghỉ quốc khánh dài hạn cũng dần kết thúc, chương trình học ở trường lại dần dần đi vào quỹ đạo.

Diệp Sơ phát hiện thiên văn so với trong tưởng tượng của cô quả thực là khó hơn rất nhiều, chương trình học của những môn nền tảng như toán học, vật lí và anh văn hầu như đã nuốt trọn toàn bộ thời gian của cô, chứ đừng nói là các môn chuyên ngành khác.

Bận bịu suốt như vậy, chớp mắt một cái đã đến tháng mười hai.

Trong trường bắt đầu chuẩn bị chương trình biểu diễn vào tết Dương lịch, người của khoa thiên văn tuy rằng ít đến đáng thương, nhưng bắt buộc phải dựng một tiết mục, Diệp Sơ là một trong số nữ ít ỏi của khoa, không thể không tham gia diễn xuất, lớp cô dàn dựng một vở kịch nói “Người hái sao”,và cô tham gia với vai diễn….một ngôi sao.

Kết quả buổi diễn vừa kết thúc, lớp Diệp Sơ tuy không đạt đượcgiải thưởng quan trọng gì, duy chỉ có duy nhất vai ngôi sao kia được nhận giải thưởng đạo cụ đẹp nhất, nghe nói là bởi vì trang phục của ngôi sao làm người ta ấn tượng rất sâu sắc không thôi.

Quay lại ký túc xá, Vệ Bắc theo thường lệ gọi điện thoại qua đây, hỏi chuyện diễn xuất thế nào, Diệp Sơ liền đem chuyện bộ trang phục diễn nói với hắn. Kết quả, tên kia ở đầu bên kia điện thoại vừa nghe liền hào hứng, nói gì cũng không chịu nhất định đòi Diệp Sơ phải gửi ảnh chụp của cô cho hắn ngay.

Diệp Sơ thật muốn 囧, đang buổi tối, làm thế nào mà chụp ảnh cho hắn xem được???

“Các cậu diễn kịch cũng không chụp hình lưu niệm tấm nào sao?” Vệ Bắc mất hứng hỏi.

“Có chụp mà, nhưng gửi cho cậu xem thế nào đây?”

“Dễ ợt chứ gì đâu, cậu gửi tin nhắn hình cho tôi là được.”

Diệp Sơ cúi đầu nhìn nhìn chiếc di động rẻ tiền trong tay:”Ảnh chụp ở trong thẻ nhớ máy ảnh, không gửi vào di động được.”

Vệ Bắc đâu chịu bỏ qua như vậy, lại hỏi tiếp: “Vậy trong phòng cậu không có máy tính sao?”

Máy tính? Diệp Sơ nhìn sang chỗ Trương Tiểu Giai đang chơi game, côấy đang học cùng khoa kĩ thuật điện tử, trong phòng chỉ có mình cô ấy là có máy tính, nhưng mà…

“Nhanh đi, tôi muốn xem!” Vệ Bắc giục như cháy nhà đến nơi.

Diệp Sơ khẽ cắn môi, đi qua chỗ bên cạnh gọi nhỏ Trương Tiểu Giai.

Trương Tiểu Giai quay đầu lại, nhìn Diệp Sơ một cái, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?”

“Cái kia…cậu có thể gửi một tấm hình giúp tôi được không?” Đối với cô gái này, trong lòng Diệp Sơ vẫn là có chút ngần ngại.

Trương Tiểu Giai lầu bầu một tiếng, tắt cửa sổ trò chơi đi,rồi đưa tay ra trước mặt Diệp Sơ: “Đem ra đây.”

Diệp Sơ đem thẻ nhớ đưa cho cô ấy.

Mười ngón tay của Trương Tiểu Giai lướt như bay trên bàn phím, chẳng mấy chốc đã tìm được ảnh chụp, bấm gửi đến hòm thư của đối phương, trước khi gửi còn quay lại hỏi: “Cậu chắc chắn là muốn gửi tấm này hả?”

Diệp Sơ gật gật đầu, ảnh chụp diễn xuất nhiều như vậy, nhưng chỉ có tấm này là chụp cô đứng một mình, không gửi tấm này thì còn gửi tấm nào nữa chứ?

Trương Tiểu Giai giống như bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ấn nút gửi thư đi.

Vệ Bắc nhìn ảnh chụp trong hòm thư điện thoại, cười muốn phụt cả nước miếng.

Đây là hình tượng gì vậy? Người trong hình mặc một bộ trang phục ngôi sao bé bỏng trên người, để lộ ra một gương mặt tròn tròn, nhưng nhìn kĩ lại sẽ cảm thấy cực kì đáng yêu, đôi mắt to tròn cong cong như đang cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.

“Bắc ca, đang xem 18+ hay sao mà vui vậy?” Tên Nhị Suất nhiều chuyện ở giường trên lại bắt đầu.

“Đi chết đi, là vợ của tôi đấy!”

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ đám con trai trong phòng ngủ đều chen chúc lại chỗ này, thiếu chút nữa đập bể cả chiếc điện thoại di động mà Vệ Bắc mới mua.

Buổi tối hôm đó, Diệp Sơ không hiểu thế nào mà nhảy mũi liêntục không ngừng.

Trời lạnh rồi, phải về nhà mang thêm ít quần áo lạnh thôi, Diệp Sơ thầm nghĩ trong lòng.

Tết dương lịch qua đi, thời gian thấm thoát như thoi đưa, nhoáng một cái đã tới kì nghỉ đông rồi.

Diệp Kiến Quốc mới thi xong bằng lái, liền đắc ý dào dạt mà lái chiếc xe hơi trong nhà mới mua đến trường đón con gái về nhà, kết quả mới dừng ở dưới lầu ký túc xá của con được hai, không khỏi cảm thấy buồn bực.

“Sinh viên bây giờ ghê thật, có hẳn một chiếc xe tốt như vậy.” Diệp Kiến Quốc nhỏ giọng nói.

Diệp Sơ đứng ở bên cạnh xe nhìn qua, phát hiện có một chiếc xe thể thao mui trần màu bạc đỗ ngạy cạnh xe của ba, đúng lúc này người ngồisau tay lái bỗng quay đầu lại đây, hai người liền đối mặt nhau, người kia gật đầu chào hỏi với Diệp Sơ.

Diệp Sơ sửng sốt một lúc cũng không nhớ ra được người kia là ai, đến lúc thấy Trương Tiểu Giai kéo hành lý xuống dưới này, chui vào trong xe ngồi, thúc giục: “Đi thôi, đừng lề mề nữa.”

“Được.” Trác Húc gật đầu, lại quay đầu sang vẫy tay với Diệp Sơ: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Diệp Sơ cuối cùng cũng nhớ ra, người kia chính là bạn trai của Trương Tiểu Giai.

“Anh xem Diệp Tử nhà ta sau này mà lấy được người có tiền thật tốt biết bao!” Lưu Mĩ Lệ ở bên cạnh cảm thán.

“Thôi đi!” Diệp Kiến Quốc hừ một tiếng, “Đàn ông có tiền là bắt đầu hư hỏng, phụ nữ hư hỏng còn có tiền, anh thấy hai đứa hồi nãy cũng chẳng có gì tốt đẹp.”

“Anh cũng biết vậy cơ.” Lưu Mĩ Lệ bĩu môi, bày ra vẻ mặt khinh thường.

Bởi vì trường học ở ngay trong thành phố, cho nên hầu như tuần nào Diệp Sơ cũng về nhà, nghỉ đông đối với cô mà nói chẳng qua là dài hơn kì nghỉ bình thường một chút mà thôi. Nhưng đối với những sinh viên ngoại tỉnh mà nói, nghỉ đông không hề tầm thường chút nào.

Diệp Sơ về đến nhà, liền nhận được hai cuộc hai cái điện thoại, cuộc đầu tiên là của Lâm Mậu Mậu gọi tới, hưng phấn nói với cô là chỉ còn ba ngày nữa là cô ấy thi xong, hẹn nhau về nhà cùng làm loạn một phen.

Điện thoại của cô vừa cúp xuống đã thấy Vệ Bắc gọi đến đây.

“Tiểu Tinh Tinh, về đến nhà chưa?” Hắn hỏi.

*Tiểu Tinh Tinh là ngôi sao nhỏ, vai diễn của Diệp Sơ đoạn vừarồi, ta để vậy cho dễ thương hihi.

Diệp Sơ thật muốn 囧, bắt đầu thấy hối hận vì lúc trước đã gửi tấm hình kia cho hắn xem, để cho tên này có cơ hội hết Diệp Phì giờ lại đến Tiểu Tinh Tinh!

Tiểu Tinh Tinh? Tiểu Tinh Tinh?

Thà gọi Diệp Phì nghe còn hay hơn! =,=

“Uhm, vừa về đến nhà!”

“Mẹ nó, tôi vẫn còn một tuần nữa đây!”

“Cậu đừng luôn miệng nói tục có được không.” Diệp Sơ nhịn không được nói.

“Thế nào, không thích sao?”

“Uhm.”

“Vậy được, sau này không nói nữa.” Đầu bên kia điện thoại đồng ý với cô.

Diệp Sơ còn chưa kịp mừng, chợt nghe thấy một tiếng rống muốn bể nóc nhà: “Cái tên Nhị Suất khốn kiếp này, con mẹ nhà cậu làm ơn đừng có mà nghe lén điện thoại của tôi nữa được không?”

Diệp Sơ đổ mồ hôi hột ào ào.

Vệ Bắc xấu hổ cười gượng hai tiếng giải thích với cô:”Ý của tôi là, chỉ không nói với một mình cậu thôi, haha.”

Diệp Sơ: “….”

Buông điện thoại xuống, trên mặt Diệp Sơ còn đang dở khóc dởc ười, đúng lúc này Lưu Mĩ Lệ đi vào, nhìn thấy biểu tình trên mặt con gái như vậy, không khỏi có chút kì quái.

“Vừa gọi điện thoại cho ai thế?” Cô hỏi.

Diệp Sơ lúng túng: “…là Mậu Mậu ạ.”

“Àh, con bé ấy khi nào mới về nhà cơ?” Lưu Mĩ Lệ cũng không phát hiện ta lời nói dối vụng về của con gái.

Thôi xong, quên mất tiêu rồi! Diệp Sơ nghĩ một lát:”Chắc là một tuần nữa đó mẹ.”

“Suy cho cùng thì học ở gần nhà vẫn là tốt nhất, con xem đi một xíu là về đến nhà rồi.” Lưu Mĩ Lệ lại nhịn không được mà đắc ý,”Đúng rồi, ngày mai mà không có việc gì làm thì đến tiệm phụ mẹ một tay đi, sắp đến tết rồi, bận muốn chết.”

“Vâng.” Diệp Sơ gật đầu đáp ứng.

Sáng ngày hôm sau, cô liền đến tiệm may giúp việc cho mẹ.

“Tiệm may Mĩ Lệ” của mẹ Diệp Sơ bây giờ khác hẳn ngày xưa, chẳng những mặt tiền của tiệm lớn hơn gấp vài lần trước, ngay cả tên của tiệm cũng được đổi thành “Cửa hiệu thời trang tự may Mĩ Lệ”, có thể dựa theo yêu cầu của khách hàng mà thiết kế ra từng loại quần áo rất thời trang một cách rất chuyên nghiệp, ngay cả đài truyền hình cũng từng đến phỏng vấn một lần, danh tiếng không hề nhỏ chút nào.

Kể từ sau khi mở lớn tiệm, mẹ cô luôn cười như hoa vì chuyệnlàm ăn quá tốt. Gần đây còn tiếp đón không ít khách hàng có tiền, vừa vung tay ra một cái là cả mấy ngàn, không hề keo kiệt chút nào. Chắc cũng vì chuyện tốtnày mà mẹ già nhà cô dạo này hay nhắc tới ‘có tiền thật tốt’ đi?!!

Diệp Sơ bận rộn giúp tiệm may cả một ngày, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải tính tiền hàng, bỗng nhiên nghe thấy vài tiềng thì thầm khe khẽ của mấy chị gái nhân viên trong tiệm.

“Cô xem cô xem kìa, thực là đẹp trai quá đi a!”

“Anh ấy vào tiệm của chúng ta đấy, để tôi để tôi…”

Diệp Sơ lúc ấy đang giúp mẹ tính toán sổ sách, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mấy chị nhân viên trẻ tuổi của tiệm đang náo nhiệt như ong vỡ tổ mà đứng dàn thành hai hàng bên lối vào tiệm, đứng giữa đám bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, mắt đeo một cặp kính gọng đen, trên người khoác một chiếc áo ba-đờ-xuy màu xám tro kết hợp với áo len cổ chữ V bên trong được cắt may vừa người, trên cổ còn quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, vừa nho nhã lạikhông thiếu vẻ thời thượng, quả thật có thể khiến cả người trở nên sáng sủa hẳn.

Người kia từ lúc bước chân vào tiệm miệng vẫn luôn tươi cười, không hề cảm thấy chút phiền hà nào vì sự nhiệt tình thái quá của đám nhân viên nữ, nhân lúc mấy chị gái còn đang bị nụ cười như thiên thần của anh ta mê hoặc đến ngây ngất cả người thì anh ta đã dạo bước đến gần Diệp Sơ rồi.

“Tôi có thể giúp gì được cho anh không?” Diệp Sơ hỏi.

Người kia nhìn thẳng vào Diệp Sơ, diện mạo tuấn tú, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt. Anh ta đem túi đồ trong tay đặt lên trên bàn, nói: “Tôi có bộ tây trang này, muốn sửa nhỏ lại một chút.” Giọng nói kia vang lên tựa như một giai điệu mê hoặc người nghe.

“Bà chủ không có ở đây, anh để mấy người họ giúp anh lấy số đo trước đi đã.” Diệp Sơ chỉa chỉa sang mấy chị gái sắp phát cuồng bên cạnh, bên tai tức khắc vang lên vài tiếng mừng rỡ nho nhỏ.

“Em không thể lấy giúp tôi được sao?” Người kia lại hỏi.

Diệp Sơ ngượng ngùng: “Thật ngại quá, tôi chỉ tới đây giúp việc, không phải thợ chính.”

“Nhưng mà nhìn qua em rất giống bà chủ tiệm.”

“Côấy là bà chủ nhỏ của chúng tôi a.” Bỗng có một nhân viên nhiều chuyện chen miệng vào.

“Em thấy đó, quần áo của tôi rất đắt tiền, dù gì thì cũng không nên để thợ học nghề đo có đúng không?” Thanh âm của anh ta khi nóichuyện từ đầu đến cuối vẫn luôn ôn hòa, nghe thật thân thiết mà dịu dàng.

Diệp Sơ nghĩ, tôi còn không bằng thợ học nghề đâu, nhưng mà xét thấy đối phương vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, mà mẹ già lại còn dặn đi dặn lại là không được đắc tội với thượng đế nữa.

“Thôi được.” Diệp Sơ thỏa hiệp, “Có điều nếu đo mà bị hỏng thì anh đừng trách tôi đó nha.”

“OK.” Người kia cười rộ lên, mặt mày phấn khởi hẳn.

Cũng may là con gái nhà thợ may, chút kĩ thuật nghề này coi như không làm khó được cô, Diệp Sơ cầm thước dây đến bên người đàn ông vừa đo,tay kia thì ghi chép lại mấy số vừa đo được, đối phương đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích, cúi đầu dịu dàng nhìn Diệp Sơ.

Mấy chị gái nhân viên đứng ở gần đó hâm mộ đến phát ghen tị, có mấy cặp mắt như mắt chồn xanh lè nhìn chằm chằm hai người không sót một cử chỉ nào.

“Em còn đi học sao?” Người kia hỏi.

“Vâng.” Diệp Sơ đang cúi đầu, chỉ lo làm chuyện của mình.

“Nhìn em chắc tuổi không lớn lắm, đang học trung học sao?”

“Không, tôi học đại học rồi.”

“Năm nhất sao? Trường em học là trường nào?”

“Anh hỏi điều này làm gì?” Diệp Sơ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn anh ta một cái.

Khóe miệng người kia nhịn không được ngoéo một cái,”Xin lỗi, tôi mới từ Mỹ về, có chút chuyện còn chưa quen với phong tục lễ nghi nước mình.”

Người nước ngoài không phải là ghét nhất bị hỏi đến chuyệnriêng tư cá nhân sao? Diệp Sơ có chút quái lạ, nhưng mà cô cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình hình như hơi thái quá, vì thế đành cười trừ xin thứ lỗi.

“Em cười lên trông rất xinh đẹp, có lẽ em nên cười nhiều một chút.” Người kia lại nói.

Diệp Sơ không quen nghe người khác khen ngợi, lập tức trầm mặc, không biết nên nói gì.

Qua một lát, người đàn ông đột nhiên hỏi: “Em rất thích ăn kem phải không?”

“Ah?” Diệp Sơ không hiểu anh ta đang nói gì.

“Vị dâu tây đúng không?” Người kia lại hỏi tiếp.

Vẻ mặt Diệp Sơ càng mù mịt.

Rốt cục, người kia thở dài, buồn bã nói: “Diệp Tử, em thật sự quên anh rồi sao?”

Tình huống quá ư là bất ngờ!

Tất cả nhân viên trong cửa tiệm đều nhìn chằm chằm vào hai người đang to nhỏ kia, mỗi lời nói đều cảm thấy ghen tị vạn phần, thực là muốn một phát xông lên đẩy phắt Diệp Sơ ra, gật đầu lia lịa nhận người quen với anh chàng kia: Nhớ chứ nhớ chứ, anh chẳng phải là A Ngưu ca, cháu nội của cậu hai củac on dâu của chú ba nhà lão Vương hàng xóm nhà em đó sao?

Giữa lúc mọi người đang mong chờ, Diệp Sơ vẫn thật thà lắc lắc đầu.

Trên gương mặt anh tuấn của người kia thoáng chút thất vọng:”Em thật sự không nhớ ra sao? Khi còn nhỏ chúng ta thường chơi đùa cùng nhau mà.” Anh ta thử nhắc nhở.

Diệp Sơ tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

Người kia rốt cục nhịn không được nói luôn: “Diệp Tử, tôi là A Bảo đây!”

A Bảo chẳng phải là một con chó sao? Diệp Sơ thiếu chút nữa thốt ra, may mà cô nhịn xuống được: “Tôi thực sự không nhớ ra, xin hỏi anh là ai vậy?”

Rốt cục người kia đành phải bỏ cuộc, thở dài một hơi mới nói tiếp: “Năm đó trước khi tôi đi đã tặng em một con chó lông vàng, em còn nhớ không?”

Nhắc đến chuyện A Bảo, lúc này Diệp Sơ mới tỉnh ngộ, thì ra người này là chủ nhân trước của A Bảo!

Nếu người kia mà biết phải nhắc đến một con chóthì Diệp Sơ mới nhớ ra được anh ta là ai, phỏng chừng xấu hổ quá mà đập đầu vào tường cho bõ tức mất.

Nhìn thấy biểu tình như nhớ ra của Diệp Sơ, anh ta cuối cùngcũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đến hai giây, giọng điệu còn chưa nhẹ hẳn, đã bị Diệp Sơ bồi thêm một câu suýt nữa nghẹn chết.

Cô nói: “Àh, là anh sao! Anh tên là gì ấy nhỉ?”

Nụ cười trong ngày hôm nay của Thẩm Nam Thành đã bị làm cho cứng ngắc lần thứ N rồi, thật lâu sau, anh ta mới nghẹn ngào nặn ra ba chữ:”Thẩm Nam Thành.”