Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 7: Buổi hẹn và biệt ly



Tôi đeo chiếc ba lô trên vai, đội một cái mũ lưỡi trai trắng, đứng đợi anh ấy, trông tôi như một cậu học sinh đang đợi mẹ đón về vậy, nghĩ xong lại thấy buồn cười, quả thật trong tôi không phải chưa trưởng thành mà do tôi chưa muốn. Cuộc sống những người trưởng thành không biết sẽ ra sao nhỉ? Có đáng sợ không? Có cô đơn không?

"Chào nhóc."

Tôi choàng tỉnh dậy khỏi thế giới của mình, anh ấy tới rồi, ơ sao gọi nhóc chứ, tôi đi tới anh kẽ gật đầu rồi cười chào lại, anh đưa tôi nón bảo hiểm, tôi đón lấy rồi đội vào.

Chẳng mấy chốc đã đến công viên, anh ấy mời tôi cây kem, tôi ăn vị socola, còn anh chọn cho mình vị trà xanh matcha, chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế đá, bên dưới của một cái cây xanh, không khí nơi đây vô cùng thoải mái, bao quanh là những hàng cây xanh tươi, chúng tôi đi lúc buổi chiều nên trời cũng dần ngã màu.

"Thật kỳ lạ đấy, người ta thường hẹn vào buổi sáng sao em lại chọn buổi chiều?"

"Em không thích nắng."

Vỹ Khang bật cười, hôm nay anh mặt một chiếc áo sơ mi màu xanh tay ngắn, một chiếc quần tây dài màu kem, trông thật đẹp trai, phải thú nhận là tôi rất mê trai đẹp, nhưng không phải ai cũng vậy sao, đối với tôi trai đẹp chỉ có thể ngắm thôi, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ bạn đời của mình là một chàng đẹp trai hay đặc biệt. Nhưng anh ấy đâu phải bạn đời của tôi, anh ấy dành cho tôi những câu nói ngọt ngào nhất, nhưng trong mắt tôi anh ấy cứ như anh trai tôi vậy.

Tôi vốn chỉ có mẹ là gia đình ngoài ra không có người anh em nào, có thì là anh em họ nhưng đối với tôi họ vẫn là người xa lạ, không phải tôi ghét gì dòng họ mình chỉ là tôi cảm thấy mình tôi và mẹ đã quá đủ rồi.

"Em thích ăn gì?"

Tôi không cần suy nghĩ đã nói ngay:

"Trứng ạ."

"Đơn giản vậy thôi sao?"

"Em vốn là người đơn giản mà." Rồi cười ngốc.

"Anh định đưa em đi ăn nhà hàng sang trọng."

Tôi trợn mắt nhìn rồi quơ quơ tay.

"Không cần không cần, xa xỉ quá."

"Em vẫn ngại sao? Chúng ta đang quen nhau mà, cứ thoải mái đi." Anh vừa nói vừa cười.



"Nhưng không vì thế mà em đòi hỏi quá nhiều." Tôi nói chắc nịch, đúng vậy tôi không mơ ước cao sang gì, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường và giản dị là được, cũng không thích lợi dụng ai.

"Em hôn ai bao giờ chưa?" Anh thẩn thờ nhìn về phía xa xa. Tôi nhìn ánh mắt anh ấy, chất chứa rất nhiều tâm sự.

"Chưa ạ."

Tôi vẫn không thể nào hiểu nổi anh ấy, vốn tôi không hiểu? Hay không muốn hiểu?

Anh ấy chợt nhớ ra điều gì đó.

"Bạn cùng phòng với em thế nào?"

Tôi ngây ra, một mớ câu hỏi hiện lên, sao anh ấy hỏi về cậu ấy nhỉ? A... chắc không còn vấn đề nào để nói nên anh ấy muốn mượn vấn đề này để hỏi chăng, tôi cũng thành thật nói rằng cậu ấy là người bạn tốt, nấu ăn rất ngon, nhưng cũng rất lạnh lùng.

"Cậu ta biết em đồng tính không?"

Tôi giật mình, trước giờ chưa ai hỏi tôi câu này, tôi cũng không biết nữa, tôi gật gật rồi lại lắc lắc vốn dĩ tôi chưa bao giờ hỏi cậu ấy về việc ấy, cậu ấy cũng chẳng bao giờ đề cập với tôi về vấn đề này. Tôi cũng thắc mắc không biết cậu ấy nghĩ gì về mình.

"Thế còn anh? Bạn bè hay gia đình anh biết không?"

"Không, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành người đồng tính."

Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, chắc anh ấy cũng khó xử lắm, khi biết giới tính của chính mình như vậy, chắc anh ấy cũng trải qua nhiều cú sốc tâm lý. Anh nhìn tôi rồi cười một cái. Nụ cười có chút không tự nhiên. Bỗng anh ôm chầm lấy tôi một cái, tôi ngạc nhiên, đang định đẩy anh ra thì giọng nói có chút rung rung vang lên.

"Để anh ôm em một cái."

Tôi không biết nói gì, cũng không biết làm gì nữa, nếu điều đó làm anh cảm thấy thoải mái thì cứ vậy thôi.

"Anh xin lỗi."

Đầu óc tôi như không thể tỉnh táo, chẳng suy nghĩ được gì nữa? Tại sao anh ấy lại xin lỗi? Anh ấy có làm gì sai với tôi đâu?

Tôi vỗ lưng anh ấy.

"Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào rồi sẽ ổn thôi." Tôi an ủi.

Lúc này tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập rất nhanh của anh ấy.

Sau đó chúng tôi đi ăn, chỉ một quán cơm bình thường thôi nhưng tôi vẫn thấy ngon. Vỹ Khang giơ tay lên dùng ngón trỏ gạt nhẹ hạt cơm trên miệng tôi xuống, làm tôi đôi chút ngập ngừng, chưa kịp phản ứng lại.

"Em có thể dùng khăn..."

"Hết rồi." Rồi anh cười.

Chúng tôi cứ im lặng mà ăn, trong lòng tôi thì trái ngược hoàn toàn cứ như một trận sóng thần cứ hết lần này đến lần khác đập vào lồng ngực ngày càng mạnh mẽ.

Anh chở tôi về, vậy là kết thúc một này được gọi là hẹn hò, có chút vui, tôi cởi giày bước ngay vào trong phòng trọ, hôm nay tôi đã bảo Khôi khỏi cần nấu nướng gì hết, vì tôi sẽ ăn ngoài, với cậu ấy nay đi làm thêm chắc cũng mệt, nếu phải nấu ăn thì cực cho cậu ấy quá. Bây giờ là tám giờ ba mươi bốn phút tối, cả căn phòng đều yên tĩnh, tôi khẽ nhìn vào giường Khôi thì chẳng thấy Khôi đâu, chẳng lẽ nay cậu ấy đi làm tới khuya hay sao?

Rồi tôi nghe tiếng thở nhẹ ở ngay bàn học, tôi bất giác nhìn qua phía bàn, cậu ấy đang nằm dài trên bàn ngủ, tay đã buông lỏng cuốn sách trên tay, tôi tiến lại gần, khuôn mặt rất thoải mái ngủ, có lẽ đã làm việc rất mệt mỏi, tôi đến giường Văn Khôi kéo chiếc chăn đến rồi đắp lên cho người bạn cùng phòng của mình, tôi bước lên tầng thì chợt khựng lại, ngay trước mắt tôi là một ly chè, ly chè thái trông rất ngon, tôi cực thích ăn, hồi còn là học sinh tôi lúc nào ra về cũng mua một ly về ăn.

Tôi cũng từng đi ăn chè với Văn Khôi rồi kể cậu ấy nghe rất nhiều chuyện hồi còn là học sinh, lúc ấy cậu ấy rất chuyên tâm lắng nghe, khiến tôi cảm thấy lúc ấy mình được cậu ấy coi trọng nhất. Ngay lúc này lại được nếm mùi vị ngọt ngào từ cậu, tôi bất giác nở một nụ cười, cảm ơn cậu, tôi chưa bao giờ làm gì được cho cậu, mà cậu lại làm cho tôi rất nhiều thứ, nhiều lúc tôi muốn hỏi cậu ấy, cậu nghĩ thế nào về tôi, nhưng tôi không dám, tôi nhớ rõ nhớ rất rõ ngày hôm đó tôi tới lớp cậu ấy để cùng cậu ấy về, chỉ bước tới trước cửa lớp thì tôi nghe một cậu bạn trai đang nói chuyện với Văn Khôi, cậu trai đó nói:



"Đi xem phim với tớ không, có một bộ phim vừa chiếu trên rạp hay lắm."

Văn Khôi đứng lên nhanh chóng đáp:

"Nếu cậu là con gái tớ sẽ suy nghĩ."

"Đi với tư cách là bạn bè thôi mà, bộ cậu chỉ có thích đi với con gái thôi sao?" Cậu trai thở dài, sau đó bĩu môi.

Tôi đứng quay lưng về các cậu ấy, tôi đã nghe hết và hiểu rõ, người bạn cùng phòng của mình... Văn Khôi bước ra, nhìn thấy tôi, cậu lạnh lùng nói.

"Về thôi."

Tôi nở nụ cười rồi nhanh bước theo.

***

Sau buổi hẹn hò với em ấy, tôi một mình về nhà, mở cánh cửa ra, không một bóng đèn phát sáng, một cảm giác thật cô đơn và lẻ loi. Tôi cũng không thèm bật đèn, cứ ngồi đực một chỗ ngước nhìn bóng đêm trong phòng... đến khi nào tôi mới có thể buông được đây?

Tôi mở điện thoại lên, ngước nhìn thời gian, đã được một tuần rồi.

***

Sáng hôm sau tỉnh giấc, không phải bị Văn Khôi đánh thức mà tự nhiên tôi lại muốn tỉnh dậy, nhìn xung quanh, đáng lẽ giờ này cậu ấy phải gọi mình dậy rồi chứ. Tôi nghe thấy tiếng động lục đục phía dưới, tôi bước xuống thì thấy Văn Khôi đang lục lọi gì đó, trông vô cùng gấp gáp, tôi thuận miệng:

"Mới sáng sớm mà làm gì ồn ào quá vậy?"

"Xếp đồ bỏ va li."

Tôi thắc mắc tiến lại thì thấy Văn Khôi đang bỏ hết đồ đạc của mình dồn vào va li.

"Cậu không vì tớ vô dụng mà muốn bỏ rơi tớ đấy chứ?"

Văn Khôi ngừng tay một lúc... rồi sau đó hắn bảo:

"Tiến Bảo... tớ phải quay trở về nhà."

Tôi sửng người:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không phải chuyện của..." Hắn chưa kịp nói hết câu, tôi đã đoán được hắn muốn nói gì rồi, tôi chận họng hắn lại mà mắng:

"Đừng lúc nào cũng bảo không phải chuyện của tớ, chuyện gì vậy làm ơn nói cho tớ biết được không?"

Hắn bị giọng nói như muốn khóc của tôi chặn lại cũng không nói câu nào đau lòng, chúng tôi im lặng một lúc, tôi ngục mặt xuống sàn, trái tim tôi đập mạnh vô cùng.

Một bàn tay to lớn, vẫn còn chút hơi ấm đặt lên má tôi.

"Đừng khóc... bố tớ không khỏe, tớ phải về nhà một chuyến."

"Khi nào cậu trở lại?"



"Tớ vẫn chưa biết."

"Cậu... không đi học lại à?"

"Tớ chưa biết, chỉ cần bố tớ khỏe lại tớ sẽ quay lại học."

Tôi nắm lấy cánh tay của Văn Khôi, cảm giác khó chịu này là thế nào chứ, đau lòng quá, sao tự nhiên lòng tôi lo lắng vô cùng, chúng tôi từ đầu năm nhập học đã không rời xa nhau một ngày, có vẻ tôi đã sống phụ thuộc vào cậu bạn này quá nhiều. Tôi chợt thoáng qua một suy nghĩ ích kỷ.

"Có thể đừng đi được không?"

Bầu không khí nặng nề mà tĩnh lặng, tôi chợt nhớ lại nếu lúc nãy tôi không tỉnh giấc, có lẽ cậu ấy sẽ âm thầm rời đi mất.

"Đừng trẻ con vậy chứ." Văn Khôi dở giọng trêu chọc

"Cậu nói tới hè cậu mới về nhà mà, cậu không thể đợi sao... tớ cũng về thăm các bác cùng cậu."

"Không kịp rồi." Giọng cậu rất buồn, tôi cảm giác chuyện này không đơn giản, vô cùng tệ.

Tôi chẳng còn biết nói gì nữa, tôi không nên ích kỷ như vậy, cậu ấy còn gia đình mình.. nhưng sao tôi sợ quá, tôi không muốn, không phải lúc này, nhất định không phải lúc này. Tôi ôm chầm lấy Văn Khôi, cơ thể cậu vô cùng rộng, vô cùng ấm áp, tôi có một mơ ước rằng, ước gì... ước gì tấm lưng này có thể mãi mãi bên tôi.

"Cậu không chán tôi sao?"

"Không chán."

"Cậu không sợ tớ lại đánh cậu à."

"Cậu sẽ không bao giờ làm vậy."

"Tôi chiều cậu đến vậy sao..." Giọng cậu cười, nhưng tiếng cười của sự đau lòng.

Văn Khôi giữ lấy hai vai tôi, kéo hướng mặt tôi nhìn cậu ấy.

"Hãy đợi tớ, khi tớ về... tớ sẽ nói cậu nghe một bí mật."