Cảm Ơn Anh Đã Đến Bên Đời Em

Chương 5: Tâm tư



"Này cậu gì đó ơi." Giọng nói bên cạnh vang lên.

Tôi vô thức ngước nhìn người đang kêu tôi.

"Sao cậu khóc vậy? Lạc đường hả?"

Hở... tôi đang khóc? Tôi lấy tay sờ lên mặt mình. Hàng nước mắt vô thức chảy xuống, tôi bắt đầu lấy lại ý thức cố chùi đi những giọt nước mắt rồi nói với người kia.

"À... do nãy tớ ở ngoài mưa nên nước mưa rơi xuống."

Một chiếc khăn giơ ra trước mặt tôi, tôi ngại ngùng không đón lấy.

"Hừ... sao vậy, lạc thì nói đi."

"Không, tôi không lạc... tôi đang tìm nhà."

"Thế là lạc rồi còn gì nữa?"

"Tôi tìm nhà để thuê..."

"A... hóa ra là sinh viên đang tìm nhà thuê à."

Tôi không nói gì, hết sức cảnh giác vì tôi nghe nói có rất nhiều kẻ luôn giở trò với sinh viên. Nhưng nhìn lại anh chàng này rất đáng tin, rất trẻ, cao hơn tôi một cái đầu, trông qua rất mạnh mẽ, khiêm tốn.

"Tôi có một căn phòng trọ khá ổn tuy hơi nhỏ nhưng được cái nếu chia tiền ra đỡ nặng nề."

Tôi vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ, nhưng nghe giọng anh ta không vẻ gì đi lừa gạt, chắc chắn mà hơi chút lạnh. Sau khi mưa tạnh anh đưa tôi qua một ngõ nhỏ, chúng tôi đi cùng nhau nhưng người trước người sau, chẳng ai nói gì, anh ta cũng chẳng ngoái đầu nhìn tôi một cái, nhìn từ sau lưng, anh ta có một bờ vai vô cùng vững chắc, phút chốc tim tôi bỗng rung lên.

Chúng tôi đứng trước một căn nhà nhỏ, một cánh cửa vừa với một cánh cửa sổ kế bên, xung quanh toàn nhà và nhà. Anh ta lấy trong túi ra chìa khóa, anh ta mở cửa, đập vào mắt tôi là tất cả những gì của căn phòng, một cái cầu thang nhỏ bên phải dẫn thẳng đến tầng trên, đây không phải là nhà lầu nên tầng trên cũng vừa vặn để một người ngủ. Sau cầu thang ấy tôi thấy ngay một khoảng không gian nhỏ, có một cái giường nhỏ ở đó, nhìn qua trái là một quầy bếp nhỏ. Đi vào bên trong ngay cạnh cửa sổ là một cái bàn với sách vở ở trên ấy, đối diện bàn là một cái ghế, tôi dạo một vòng bên trong phòng tắm là bồn cầu, một chỗ rửa mặt đánh răng và cái gương, thoáng qua thì vô cùng sạch sẽ, dù tuy nói mọi thứ đơn giản nhưng lại vô cùng sạch sẽ, mọi thứ được trang trí vô cùng gọn gàng.

Tôi ngồi xuống đất, anh ta lấy cho tôi một cốc nước rồi hỏi thế nào, tôi bày tỏ cảm nghĩ của mình, anh ta vẫn vẻ điềm tĩnh ấy bảo:

"Nếu thấy ổn thì dọn vào đây ở cùng tôi, chúng ta sẽ chia tiền phòng."

Tôi thấy việc này vô cùng hợp lý, tôi nhanh chóng đồng ý, tôi kéo va li tôi vào, anh ta chỉ cho tôi chỗ ngủ sẽ là tầng trên, đang định bước lên lầu thì tôi quay đầu lại nhìn anh ta rồi hỏi:

"Anh tên gì vậy?"

Anh ta nhìn tôi, tay đút vào túi quần, bình thản đáp:

"Đào Văn Khôi."



Tôi gật đầu mỉm cười:

"Nguyễn Tiến Bảo."

* * *

Tiếng chuông lớp bỗng đỗ lên, tôi ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, chưa tập trung được bao lâu thì mắt tôi đã nặng trĩu.

"Lại ngủ rồi à? Cậu chưa bao giờ tập trung học tử tế được một lần sao Tiến Bảo."

"Cho tớ chợp mắt chút thôi... một chút thôi."

Tiếng chuông thứ hai vang lên báo hiệu chuyển tiết.

Tôi vươn người một cái, mơ màng mở mắt lên, một cuốn sách khẽ vỗ lên đầu tôi.

"Hết tiết mới chịu dậy cơ đấy."

"Hì hì." Tôi nhe răng cười.

Cô gái ngồi đằng trước quay xuống bảo:

"Cậu thì khác gì đâu Gia Khiêm, không phải một lúc sau cậu cũng ngủ à."

"Kệ tớ." Gia Khiêm bĩu môi.

"À Tiểu Bảo nè, Văn Khôi đang học lớp cạnh mình đó." cô gái kia nhìn sang tôi rồi nói.

"Ái Lệ, cậu ấy là Tiến Bảo, Tiến trong Tiến lên chứ không phải Tiểu." Gia Khiêm cười cười.

"Tớ mặc kệ, Tiểu Bảo vẫn dễ thương hơn." Ái Lệ tỏ vẻ giận dỗi nhìn Gia Kiêm.

"Ái chà chà vừa nhắc tào tháo tào thao tới rồi này." Ái Lệ đưa mắt ra hướng cửa lớp.

Từ cửa lớp một nam thanh niên cao ráo bước vào, hắn đứng trước bàn tôi, rồi... cốc tôi một cái.

"Ai da." Tôi kêu khẽ.

"Học hành không lo, ngủ ở nhà chưa đã hả." Văn Khôi lạnh lùng nói, cốc tôi xong hắn bỏ tay vào túi quần.

"Tớ không có ngủ, đúng không Gia Khiêm?" Tôi vội nhìn sang Gia Kiêm tìm kiếm sự cầu cứu. Gia Kiêm thì nhìn mặt Văn Khôi, hắn không dám nói mà chỉ gật gật rồi lại lắc lắc, thôi chả trông mong gì vào tên này được.

"Ngủ trên giường tớ làm cậu không thoải mái ngủ ngon nên lên lớp mới ngủ?"

Tôi sửng người... hả? Ái Lệ cũng trợn mắt lên, miệng lắp ba lắp bắp:

"Cậu ngủ chung với... Văn Khôi đấy à... chà chà tin nóng hổi nha."

Tôi lấy tay bịt miệng Ái Lệ lại.

"Ngủ cùng nhau thì có sao đâu, vốn dĩ họ cũng ở chung một phòng, con trai với con trai ngủ chung thì có gì lạ đâu mà cậu trợn mắt ghê vậy." Gia Khiêm chẳng biết từ đâu lại chĩa vào thêm nữa, Ái Lệ như muốn phản bác lại, kéo tay tôi, nhưng cô cứ kéo tay này tôi ra thì tôi lại dùng tay khác bịt miệng lại, cô chán nản bất lực.

"Thôi tớ về lớp sắp tới tiết tiếp theo rồi, học hành đàng hoàng đi, không thì không có cơm ăn tối nay đâu." Tôi gật gật đầu nhiệt tình, đợi đến khi Văn Khôi ra khỏi cửa tôi mở tay mình ra. Ái Lệ bực mình trách móc.

"Cậu làm gì thế hả, chán quá cậu ta đi rồi chưa kịp nói gì."

"Cậu còn muốn tớ đội mấy cái quần nữa đây?"

"Cả lớp... à không cả trường đều đồn ầm lên chẳng phải sao?" Ái Lệ bĩu môi.



"Đồn gì?" Tôi lại buồn ngủ nữa rồi, lại ngục mặt xuống bàn tiếp.

"Văn Khôi là chồng của cậu."

"Rõ tầm phào... cậu ta chẳng-"

Tôi muốn bảo rằng cậu ta chẳng nuôi tôi ngày nào, thì chợt nghĩ lại nếu không có Văn Khôi nấu cơm chẳng phải tôi sẽ chết đói sao.. may mà kịp nghĩ chưa nói ra.. hên quá vẫn còn sáng suốt.

"Thật mà... cậu với cậu ta có gì phải không?" Ái Lệ tò mò, mắt thì sáng bừng lên.

Tôi lắc đầu, Gia Khiêm chán quá chạy đi chơi rồi, sắp tới giờ mà hắn vẫn tìm gái để chọc.

"Nhưng Văn Khôi quan tâm cậu thật mà, cậu không có một chút tâm tư với cậu ấy sao?" Giọng Ái Lệ tỏ vẻ buồn hiu có vẻ đang cảm thương cho tình cảm của Văn Khôi không được tôi đáp lại.

"Cậu ấy là trai thẳng." Tôi khẳng định.

"Sao cậu chắc?" Ái Lệ nghi ngờ hỏi.

"Cái gì ai thẳng ai cong?" Gia Khiêm chả biết chạy đi đâu giờ lại chạy về ngay lúc này, tôi cũng chả buồn trả lời nữa, tâm tư tôi lại một chút buồn... không phải tôi chưa từng nghĩ đến đáp trả lại sự quan tâm của Văn Khôi... nhưng tôi không muốn phá hoại cuộc đời cậu ấy, cậu ấy còn cả một tương lai phía trước, cậu ấy sẽ cưới vợ rồi sinh con, rồi có một gia đình vô cùng hạnh phúc... tim tôi khẽ chợt nhói lên... phải, tôi né tránh, tôi muốn né tránh cậu ấy, cậu ấy quá tốt, quá tốt, người tốt vậy tôi không có quyền phá vỡ đi tương lai của họ, họ không đáng bị vậy, còn tôi thì không xứng.

Bỗng một giọt nước mắt tôi khẽ chảy xuống, đau lòng này sao tôi lại nghĩ tới chứ, tôi đã dồn nén nó lại từ trước tới giờ rồi, nén thêm chút nữa thì có làm sao đâu chứ?

Chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc, tôi mệt mỏi ngồi dậy lấy ba lô của mình.

"Tiến Bảo, nay muốn đi chơi cho khuây khỏa không, tớ thấy cậu hơi buồn." Gia Khiêm nhìn tôi nói, giọng cậu quan tâm khiến tôi cảm thấy rất an ủi.

"Hôm nay tớ muốn về nhà." Tôi quay đầu nhìn Gia Khiêm cười nói.

"Thế tớ cùng cậu về." Gia Khiêm vừa nói xong thì bị Ái Lệ nắm cánh tay lại.

"Được rồi ông tướng ạ, cậu ấy có người đưa về rồi." Ái Lệ cười cười rồi lắc lắc đầu hướng về phía cửa.

Tôi quay đầu nhìn theo, dáng hình cao ráo đang tựa vào một bên cửa ra vào, hắn quay lưng với tôi lại đang nhìn trên trời cao, Văn Khôi đứng đó, hắn vẫn chờ tôi, tôi bước lại gần đánh nhẹ vào vai hắn, rồi cười.

"Xong chưa đi thôi."

"Ùm đi thôi."

Về tới phòng trọ tôi nhận được tin nhắn từ Vỹ Khang.

"Sao rồi, hôm nay em học thế nào?"

"Rất tốt ạ."

Dù trả lời tin nhắn vậy nhưng tôi nghĩ tới hôm nay chẳng phải toàn ngủ ngủ và ngủ hay sao?

"Anh muốn gặp em quá!"

Tôi thoáng khựng lại, vui vẻ hẳn lên, tôi đùa qua đùa lại với Vỹ Khang rồi tắt máy đi xuống lầu. Cơm đã được bày sẵn, mùi thơm như đang quyến rũ tôi vậy, trước khi mất kiểm soát tôi phải đi rửa tay rồi lau tay sạch sẽ mới được.

Tôi ngồi đối diện Văn Khôi, hai đứa cứ thế im lặng mà ăn cơm, một hồi sau Văn Khôi bắt chuyện trước.

"Hôm nay học thế nào?"

Tôi ngậm đôi đũa dừng vài giây.

"Tớ... toàn ngủ."

"Ùm."



Tôi ngạc nhiên Văn Khôi không tỏ vẻ gì bực bội, làm tôi thấy hơi thắc mắc.

"Cậu không nổi giận chứ?"

"Ai rảnh."

Tôi cảm thán... lạnh lùng đáng sợ luôn, nhưng hơi buồn đấy nha bạn.

"Thật ra..." Văn Khôi dừng đũa đưa mắt lên nhìn tôi

"Hả?"

"Sắp tới..." Văn Khôi ngập ngừng nói.

"Ùm ùm." Tôi gắp thức ăn bỏ vào chén mình rồi sung sướng tận hưởng.

"Cậu có thể buông đũa nói chuyện chút không? Làm như tớ bỏ đói cậu vậy." Văn Khôi cáu giận gắt lên với tôi, tuy không lớn nhưng rất đáng sợ. Tôi vội buông đũa tỏ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc với cậu ấy.

"Sắp tới là sinh nhật cậu, cậu muốn quà gì không?"

Tôi thoáng vẻ khó tin, vừa xúc động vì có người nhớ đến sinh nhật mình, vừa cảm động vì muốn tặng quà cho mình, tôi bảo mà Văn Khôi là tốt nhất.

"Đồ ăn ngon." Tôi chẳng cần suy nghĩ.

"Dễ."

Rồi cả hai im lặng, tôi bối rối, còn gì sao?

"Còn gì không?" Văn Khôi hỏi tiếp.

Tôi suy nghĩ tiếp... đồ ăn ngon là đủ rồi, còn gì nữa? Không thể bắt cậu tặng nhà lầu xe hơi được, cũng không thể kêu cậu ấy mua tặng mình viên kim cương được. Ơ nhưng mà nghĩ lại quà tặng là thứ gì đó bất ngờ, phải tự cậu ấy suy nghĩ chứ, tôi cá là Văn Khôi lười suy nghĩ đấy chứ.

"Tớ muốn sự bất ngờ." Tôi giở giọng cáu kỉnh nói.

Văn Khôi thoáng giật mình.

"Tớ muốn đó là món quà cậu chọn chứ không phải món quà mà tớ suy nghĩ muốn có, thế thì có gì vui đâu." Tôi bĩu môi rồi cầm đũa lên gắp tiếp thức ăn cho vào chén.

"Được thôi, món quà tớ chọn thì cậu đừng có mà hối hận."

"Không hối hận, không hối hận." Tôi vui vẻ ăn lia lịa, cậu ta nhìn trông có vẻ bất lực lắm nhỉ, tính làm khó tớ à? Văn Khôi à cậu còn non và xanh lắm.