Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 33: Công tử



Edit: Hắc Nguyệt.

Mạc Đình Ca là một người giỏi về khống chế toàn cục, năng lực khống chế vượt qua cả cảm giác, làm cho hắn cực kì chán ghét.

Tiêu Yên vẫn lặng im, đôi mắt mở to, ủy khuất nói : “Công tử….thật sự muốn ta xuống?”

“Uh…”

Tiêu Yên cười khúc kích, ngăn cách sa mỏng mà cắn nhẹ tai Mạc Đình Ca, cảm giác thân thể hắn run rẩy kịch liệt, mới cười nịnh nọt.

“Công tử…. thân thể ngươi so với miệng thì thành thực hơn rất nhiều.”

Trên mặt Mạc Đình Ca đỏ ửng lúng túng, Tiêu Yên khẽ nhếch khóe môi, đáy lòng lại nghi hoặc.

Mạc Đình Ca cùng với Lâu Tâm Nguyệt đều ở kinh thành, phụ thân là quan đồng liêu, bọn họ đã quen biết từ sớm.

Theo như quá trình trong nguyên tác, thì lúc này Mạc Đình Ca đã tình thâm không dười đối với Lâu Tâm Nguyệt.

Nàng quyến rũ hắn như vậy, đáng lẽ hắn phải quyết tiệt đẩy nàng ra, hắn phải thủ tiết vì Lâu tài nữ chứ, chẳng lẽ…chuyện xưa đã có biến ?.

Tiêu Yên cảm thấy nàng nên về suy nghĩ kỹ lại chuyện này, dù sao con mồi cũng chung đường với nàng, hôm nay hoàn thành một chút sơ bộ, nàng cũng nên rút lui.

Câu dẫn nam nhân cũng tựa như thuần phục thú, cho nó đói vài ngày, rồi lại cho ăn, nhưng không được cho ăn no, cứ lặp lại như thế, lâu ngày con thú kia sẽ xem ngươi là người thân nhất.

Tiêu Yên nở nụ cười xinh đẹp, xoay tròn người rời khỏi thân thể Mạc Đình Ca, đứng thẳng lưng, hướng hắn xá lễ.

“Ngài là một chính nhân quân tử, ta cũng không cùng ngài vui vẻ, vừa rồi ta thất lễ, mong công tử đừng trách, ta đã biểu diễn xong, cũng nên lui về….Đa tạ công tử, rất hân hạnh được đón tiếp ngài!.”

Tiêu Yên nói xong cũng không cho Mạc Đình Ca có cơ hội mở miệng, xoay người mang theo năm thước vải trên mỗi tay áo nhẹ nhàng lướt đi.

Chuyển biến bất ngờ này làm Mạc Đình Ca giật mình, đợi hắn hoàn hồn muốn gọi Tiêu Yên lại, chỉ có thể thấy tà váy nhẹ bay, tựa như một con bươm bướm muốn bay ra biển cả.

Gian phòng Trúc trang nhã bên cạnh gian phòng tên Lan lại là một cảnh tượng quỷ dị.

Một thiếu niên mặc áo chàm tơ của thư đồng không ngừng lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt ngây ngốc si mê nhìn sân khấu hình tròn đã trống không.

Hắn nuốt vài ngụm nước miếng: “Công tử, Bích Lạc cô nương quả là danh bất hư truyền, thật quá xinh đẹp rồi, ta….ta……”

Một thanh âm miễn cưỡng một lúc sau mới từ từ vang lên: “hình như Tiểu Hồng rất thích Bích Lạc cô nương nha.”