Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 40: Cấm kỵ 2



Vội vã chạy về nhà, cô còn không kịp ném cặp sách xuống, đã vội hỏi má Lâm đang quét dọn: "Anh hai có nhà không ?"

Má Lâm chỉ chỉ thư phòng trên lầu, "Thiếu gia vừa trở về, đang ở lầu hai!"

Cô lướt qua má Lâm, hướng thư phòng chạy đi.

"Anh hai !" Cô dùng sức đẩy cửa ra, "Em có chuyện muốn hỏi anh!"

Anh hai từ giữa đống văn kiện trên bàn ngẩng đầu lên, "Chuyện gì, mà làm em nhìn gấp thành như vậy?"

Cô chạy đến trước mặt anh hai, tựa vào bàn đọc sách, "Anh hai, em muốn hỏi anh hai ,anh có biết hay không quan hệ chúng ta như vậy là không đúng, là cấm kỵ, phải . . . . ."

Cô khẽ cắn răng, nặn ra hai chữ, "loạn luân!"

Anh hai ngừng bút, không có trả lời vấn đề của cô, chẳng qua là ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: "Người nào nói cho em nghe hả?"

Giọng nói lãnh đạm giống như đang đàm luận khí trời một cách bình thường tự nhiên .

Thân thể cô mềm xuống , té ở trên ghế, lòng rét run, trong miệng thì tự lẩm bẩm: "Nói như vậy đây là sự thật, thật sự là cấm kỵ, là loạn luân sao ?"

Anh hai đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, nâng mặt cô lên , "Làm sao hả ? có người nào kể cho em nghe những chuyện này hay sao?"

Nước mắt cô từng giot thi nhau rơi xuống , nắm lấy áo sơ mi anh hai, "Anh hai, anh biết đây là chuyện không đúng có đúng hay không? Anh biết có đúng hay không, anh còn không nói cho em biết, anh còn muốn gạt em. . . . . ."

Anh hai ôm cô kéo đến trước ngực, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này thì có gì không đúng? Anh thích em , em cũng yêu thích anh như vậy là đủ rồi!"

Hai mắt cô đẫm lệ, "Nhưng là chúng ta là anh em , là cấm kỵ a, YES không hợp lí đó a!"

"Hừ? Không hợp lí? Người nào quy định?" Anh hai cười lạnh, "Chẳng lẽ em không biết Tiểu Di Tử gả cho tỷ phu về lý đã là không giữ quy tắc rồi ! Nguyễn Diệp Thành cũng có thể làm trái với luân lý cưới Tần Thù Bối, anh vì cớ gì không thể yêu em!"

Cô lắc đầu, liên tiếp lui về phía sau, "Không giống như vậy, đó là không giống như vậy, cha và tiểu di không có quan hệ máu mủ, mà em thật sự là em ruột của anh , anh hai, anh có biết hay không, trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu a! Chẳng lẽ anh tuyệt không cảm thấy ghê tởm sao?"

Giống như có cái gì kích thích đến anh hai, anh hai mạnh mẽ dùng lực nắm lấy bả vai của cô, con mắt đen âm u như từ cõi chết nhìn chằm chằm cô, "Anh cho em một cơ hội cuối cùng, thu hồi hai chữ ghê tởm kia lại cho anh !"

Cô lắc đầu một cái, "Ghê tởm, thật buồn nôn, thật buồn nôn. . . . . ."

"Ghê tởm?" Anh hai giận quá phá ra cười, "Em và anh lúc lên giường không có nói ghê tởm, em ở dưới người của anh lúc vô lực dâm đãng rên rỉ không có nói ghê tởm, em ở dưới người của anh lúc không ngừng lên cao trào không có nói ghê tởm!"

"Em không có, em không có. . . . . ." Cô tuyệt vọng lắc đầu một cái, không phải như thế, anh hai tại sao có thể nói như vậy với cô, "Anh hai , em chán ghét anh, anh là tên khốn kiếp, em ghét anh hai, em ghét anh hai. . . . . ."

Anh hai đưa tay dang rộng ra, ôm cô vào trong ngực, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.

Cô chưa bao giờ thấy anh hai cuồng loạn dữ dội cùng động tác hung ác đến như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, bắt đầu ra sức giằng co, "Anh hai, anh làm gì đấy, anh muốn làm gì?"

"Làm gì ? Ha ha. . . . . . Anh muốn làm gì em còn không biết sao ?" Anh hai bế cô lên ném lên ghế sa lon bên cạnh, ngay sau đó cả người liền đè lên , bàn tay dùng sức đẩy hai chân của cô ra .

"Ghê tởm sao?" Anh hai tà mị nở nụ cười, bàn tay bắt đầu hung ác nắm kéo đẫy đà mềm mại của cô , môi mỏng cũng hung hăng chặn lên môi của cô, cuồng loạn mà thô bạo.

Cô giùng giằng thân thể, "Không cần, em không cần anh hai, em không cần. . . . . ."

Anh hai cắn mạnh bờ môi của cô một cái , trong phút chốc, cô cảm thấy một mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu ở khoang miệng lan tràn ra .

"Em không muốn anh , vậy em muốn người nào?" Bàn tay to của anh hai hướng chỗ tư mật tìm tòi, ngay sau đó lên tiếng châm biếm, "Không muốn anh ? Thân thể của em cũng không phải nói như vậy, ướt nhanh như vậy, còn nói không quan tâm anh,cô gái em muốn đứng núi này trông núi nọ hả !"

Vừa dứt lời, thân thể cô run lên, anh hai thẳng tắp đi vào.

Không cần, cô không cần, đây là không đúng, ai tới cứu cứu cô, ai tới cứu cứu Miên Miên!

Anh hai không chút nào thương tiếc bắt đầu thẳng tiến, mỗi một lần xâm nhập đều giống như muốn đánh vỡ bụng của cô, "Như thế nào? Bị hôn sinh anh hai cắm vào trong thân thể cảm giác được rồi, ở dưới anh hai lên cao triều tư vị rất sướng đi? Nhục dục khoái cảm xen lẫn cấm kỵ đột phá ranh giới đạo đức cuối cùng, là hoàn mỹ cỡ nào , kích thích cỡ nào a, Miên Miên, thoải mái a, nói cho anh hai, ở phía dưới anh hai lên cao triều thoải mái sao?"

Cô lắc đầu một cái, nước mắt không khống chế nghiêng rơi xuống, thân thể một hồi như nhũn ra cũng là tràn đầy đau đớn, cô vươn tay, dò hướng cửa, "Cứu tôi, cứu tôi , má Lâm, cứu cứu Miên Miên, cứu cứu Miên Miên!"

Anh hai ở trên đầu cười ha ha, "Thật là đứa nhỏ không ngoan , em không phải không biết sao, em càng lớn tiếng anh càng hưng phấn! Bảo bối em không phải là chưa biết chứ, giọng mềm mại trẻ con của em ngay cả mắng chửi người đều cũng hấp dẫn như thế, làm cho người ta không nhịn được hung hăng giày xéo!"

"Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi, ai tới cứu cứu Miên Miên. . . . . ."

Động tác anh hai càng ngày càng cuồng mãnh dùng sức, "Kêu lớn lên , anh xem một chút cái nhà này còn ai có gan này, dám đến cứu em!"

cô không tin, cô không tin, người đàn ông tà ác như ác ma trước mặt này thật sự là người đàn ông đã dịu dàng cẩn thận lột tôm cho cô ngày hôm qua sao?

Đúng vậy, đây nhất định là cơn ác mộng, nhất định là cơn ác mộng, hãy xem cô đã tuyệt không đau đớn, không đau, Miên Miên thật không đau!

"Ngô. . . . . ." một cái xâm nhập của anh hai đụng tỉnh cô, đây không phải là mộng sao, giấc mộng này sao lại tàn nhẫn cùng chân thật đến như vậy .

Ở bên tai cô anh hai nhẹ nhàng nói , "Đừng tưởng rằng trốn tránh là có thể tránh khỏi chuyện xảy ra, em là của anh, là người con gái của anh, Diệp Hiên Viên anh bây giờ đang ở trong thân thể em, tương lai cũng chỉ có anh có thể ở trong thân thể của em!"

"Tại sao?" cô nhìn lên người đàn ông trước mặt , rõ ràng là gương mặt tuấn tú quen thuộc, tại sao làm cho người ta cảm giác xa lạ như vậy , tàn khốc như vậy.

"Tại sao?" Anh hai dừng lại, ngừng động tác, có chút khổ não lại giống như lầm bầm lầu bầu thấp giọng mà nói : "anh cũng muốn biết tại sao, trên thế giới nhiều người mập có ốm có như vậy, tại sao cố tình lại thích em, anh cũng muốn biết, tại sao lại là em!"

Đột nhiên, trên mặt anh hai hiện lên một ánh mắt hung ác xa lạ , nhìn chằm chằm cô, cáu kỉnh nói: "Nhưng chính là em, em đừng mong chạy trốn! Nguyễn Miên Miên, em cam chịu số phận đi! Cả người của em đời này chỉ có thể là nữ nhân của anh !"

"Nhưng mà chúng ta là anh em. . . . . ."

"Vậy thì thế nào? Đừng nói chúng ta chẳng qua chỉ là anh em cùng cha khác mẹ , coi như là anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ thì thế nào , Diệp Hiên Viên anh đây đã định rồi !"

"Em có thể chán ghét anh, em có thể hận anh, nhưng là muốn rời xa anh không quan tâm anh, không có cửa đâu!" Thân thể đẩy lên phía trước, lại bắt đầu luật động điên cuồng kia !

Cô thẩn thờ nằm trên ghế sa lon, không có giãy giụa nữa. Thì ra là anh hai thường lấy những lời nói cường hãn như tham muốn giữ lấy đều là thật.

"Anh cho em biết Nguyễn Miên Miên, em đừng nghĩ, em là của anh, cả đời đều là của anh, muốn cùng người đàn ông khác rời đi, trừ phi anh chết!"

"Miên Miên, không cần né anh, anh sẽ tức giận, anh sẽ hủy diệt em!"

********************************************

Lúc ấy cô chẳng qua cho là anh hai là một người anh trai tốt thương yêu quan tâm em gái , cũng không nghĩ tới, thì ra là, anh hai đều là lấy thân phận nhìn một người con gái nhìn cô, ha ha, lại là con gái. . . . . .

Biết rất rõ ràng trái luân lí, biết rất rõ ràng là cấm kỵ. . . . . .

Chẳng lẽ, cô cả đời cũng không biện pháp có được hạnh phúc sao? Đã từng cố gắng sống cẩn thận như vậy, không muốn cho bất luận kẻ nào thấy phiền toái, cũng hại chết mẹ của mình, làm hại tiểu di gả cho người cha không thương mình ,Càng Minh cũng bởi vì cô mất đi tiền đồ tốt đẹp . . . . . . Cho nên, trời cao trừng phạt cô, trừng phạt một người bị một người không thể yêu yêu, trừng phạt cô cùng của anh hai ruột thịt lên giường!

Đau. . . . . . đau đớn đầy trời đã lan tới. . . . . .

Mệt mỏi. . . . . .mệt mỏi vô tận đang bủa vây. . . . . .

Lạnh quá, rất muốn ngủ.

Mơ mơ hồ hồ giống như thấy được tiểu di, áo trắng nhẹ nhàng hướng về phía cô vươn tay ra: Miên Miên, ngủ đi, ngủ sẽ không thấy mệt mỏi, cũng sẽ không đau nữa!

Cô nhẹ nhàng cười, được, Miên Miên nghe lời, ngủ thiếp đi sẽ không mệt mỏi! Sẽ không đau đớn nữa!