Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 20: Mẹ



Lúc còn nhỏ cô không có nhiều cơ hội đến nhà ông ngoại.

Dù là hữu ý hay vô tình thì cha luôn cố ý ngăn cản cô đến nhà ông ngoại, cho nên những ngày lễ tết thì chỉ có ông ngoại đến nhà cô chơi, còn cô chỉ thỉnh thoảng đến nhà ông, vì vậy cô cực ít có cơ hội đến.

Giao tình của cha với ông ngoại vốn mỏng manh, cô một chút cũng không biết được nội tình bên trong. Ân oán giữa họ cô không hề biết, mà cũng không muốn biết.

Cho dù có loáng thoáng nghe được một chút thì cô cũng cố gắng quên đi không để ý.

Có người nói: có một số việc càng biết rõ ràng lại càng dễ lạc đường.

Sau khi cha xảy ra chuyện, ông ngoại già nua lại bị bệnh nghiêm trọng cô mới có cơ hội đến nhà lớn này nhiều hơn.

Nhà của ông ngoại cùng nhà cô đều có một vườn hoa xinh đẹp, có một mái hiên cao và một phòng khách tráng lệ.

Nhưng nhà cô ở trên núi, phía sau nhà có một khu rừng nhỏ, còn nhà ông ngoại thì không.

Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cô yêu thích nơi này, yêu thích những đóa hoa tươi thắm nở rộ nơi đây, yêu thích chiếc xích đu đu đưa trong gió, yêu thích nhiệt tình thiện ý của mọi người.

Trước kia lúc ông ngoại còn ở nhà, mỗi tháng cô đều đến đây, tâm sự cùng ông, đẩy ông ra ngoài phơi nắng mặt trời, ngửi hương hoa thơm ngát, nghe tiếng chim hót vang. Sau khi ông ngoại tới trại an dưỡng thì bởi nơi đây cách nhà khá xa, cô cũng ít đến, tự nhiên tình cảm của mọi người trong nhà cũng lạnh nhạt dần.

“Đây là phòng của mẹ em trước khi đi lấy chồng”, Tần Nhật Sơ dẫn cô đến căn phòng cuối hành lang trên tầng hai, đẩy cửa ra.

Không biết vì sao mà mỗi lần đến nhà ông ngoại cô đều không có cơ hội đến phòng của mẹ, là do có người cố ý ngăn cản hay trong tiềm thức của cô vốn không có ấn tượng với mẹ, cô không biết, hoàn toàn không biết.

Căn phòng rất sạch sẽ, không có một hạt bụi. Không gian cũng rất ấm áp, không có vẻ trang nghiêm giống như bên ngoài phòng khách, rèm cửa màu xanh nhạt ấm áp cùng bộ bàn ghế màu vàng toát lên vẻ nhã nhặn.

Tần Nhật Sơ đi trước đến kéo rèm cửa ra, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào khiến cho căn phòng trở nên mông lung trước mắt cô, giống như trong giấc mộng.

“Chị, căn phòng này nhận dược nhiều nhất ánh chiều tà, rất đẹp, trước kia khi còn nhỏ, chúng ta thích nhất là tựa vào cửa sổ phía trước nói chuyện phiếm, đọc sách, cùng nhau nhìn ánh hoàng hôn buông dần!” Tần Nhật Sơ tựa vào cửa sổ phía trước, vẻ mặt dịu dàng, giống như đang nhớ lại một hồi ức vô cùng đẹp.

Ánh chiều tà phủ lên gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ có vẻ đẹp đặc biệt mê hoặc. Dường như mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, trước mặt chỉ có anh, thế giới này cũng chỉ có anh.

Cô bị mê hoặc từ từ tiến lên, nhẹ nhàng nói, “Rất đẹp, cảm giác mỹ lệ giống như trong giấc mơ”.

Trong khoảnh khắc, cô không biết ngoài vẻ mỹ lệ của ánh tà dương lúc chiều tàn còn có người đàn ông như mộng ảo này, cô ngơ ngác nhìn vẻ đẹp lung linh ấy, không thể nhúc nhích, không thốt nên lời.

Hai người cứ như vậy đứng ở bên cửa sổ, dường như ký ức trong anh theo ánh trời chiều cũng biến mất, đến khi cả không gian mờ mờ ảo ảo dần dần lạnh như băng.

Tần Nhật Sơ phục hồi lại tinh thần, đi tới chiếc bàn đọc sách màu vàng nhạt trước mặt, mở ngăn kéo ở tầng trên cùng lấy ra một quyển album to đưa cho cô.

“Cô ấy chính là mẹ em”.

Cô lật lật quyển album cũ kỹ, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, sự ấm áp giống như từng sợi tơ mỏng cuốn chặt trái tim cô, chẳng lẽ đây là trong chốn u minh mẹ cô đã để lại cho cô một tình yêu thật dịu dàng hay sao?

Cuốn album có ảnh mẹ cô từ khi bi bô tập nói đến bức ảnh Yên Nhiên đang cười nói dáng vẻ thướt tha mềm mại, lúc ấy mẹ cô thật sự rất hạnh phúc. Mặc dù nụ cười có phần yếu ớt, nhưng là nụ cười phát ra từ nội tâm, có cảm giác vô cùng chân thật.

Lâm mẹ nói mẹ cô và dì nhỏ rất giống nhau, thật sự là mẹ cô và dì nhỏ ngũ quan giống nhau đến chín phần, nhưng có thể thấy, mẹ cô thật dịu dàng điềm đạm, là tiểu thư nhà giàu, nhưng dì nhỏ lại có vẻ hướng ngoại hoạt bát hơn một chút. Nếu nói mẹ cô giống làn nước mềm mại thì dì nhỏ lại là ngọn lửa nhiệt tình.

Hai gương mặt giống nhau, nhưng tính cách lại bất đồng.

Nhưng nhìn tới nhìn lui cô cũng không thấy mình và mẹ có điểm gì giống nhau trừ mái tóc xinh đẹp đen nhánh.

Một người là làn mây trắng lững lờ bay trên bầu trời, một người chẳng qua là nước bùn đen trên mặt đất, sao có thể so sánh, sao có thể giống nhau được.

Gấp cuốn album lại, cô hơi chán nản nói, “Em với mẹ chẳng giống nhau một chút nào cả. Mẹ cao quý nhã nhặn như vậy, mà em --------“, cô thở dài véo véo lớp thịt trên cánh tay.

Tần Nhật Sơ ngồi xuống bên cạnh cô, nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một: “Không cần phải tự ti, Miên Miên, em rất đẹp, em giống chị như đúc”.

Cô nghiêng mặt qua một bên nói, “Cậu út, anh không phải an ủi em, em biết rõ diện mạo em ra sao mà”.

“Ai an ủi em?” Tần Nhật Sơ hình như hơi tức giận nắm lấy vai cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Miên Miên, từ góc độ của một người đàn ông mà nói, một người phụ nữ chỉ cần có thể khơi lên dục vọng của người đàn ông thì cô ta đã được công nhận, được tán thưởng, mà bây giờ ---------“

Tần Nhật Sơ kéo tay cô trượt xuống hạ thân của anh ta, “Mà bây giờ, em đã khơi lên dục vọng của anh, em có cần anh đem cơ thể nói cho em biết, anh không nói dối”.

Phía dưới lớp quần áo nóng rực, nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay cô, thiêu đốt cô cả người nóng lên, đầu óc trống rỗng,

Đột nhiên trong đầu cô truyền đến từng đợt âm thanh ghê tởm bỉ ổi.

"Em gái. . . . . . Giúp anh nắm. . . . . ."

“Em gái………. Của anh có to không……. Có cứng không…………”

“Em gái………. Có muốn thử một chút không…….. Em gái……… thật sảng khoái……….”

Không được, Miên Miên không muốn, Miên Miên không muốn.

Anh hai, cứu Miên Miên, cứu Miên Miên!

"A —— anh hai, cứu Miên Miên!" Cô quơ quơ tay, hét lên chói tai.

Tần Nhật Sơ dường như cũng nhìn thấy cô không khỏe, cầm tay cô ân cần hỏi, “Miên Miên, em làm sao vậy? Miên Miên?

Cô cố sức giằng ra, không được đụng vào cô, thật buồn nôn, buồn nôn quá.

“Anh hai, cứu mạng, buồn nôn, buồn nôn quá, Miên Miên buồn nôn quá!” Trong miệng cô bắt đầu có mùi máu tanh từ miệng lan ra, đầu óc choáng váng, càng ngày càng đau, không thể suy nghĩ, không thể….

"Miên Miên ——"

Cuối cùng cô chỉ nhớ Tần Nhật Sơ sắc mặt thất kinh nhào tới cô.