Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 37



Tại nhà Thùy An,

-Chúc mừng em thi tốt nhé.

Bảo chuẩn bị rất nhiều rượu và thức ăn để ăn mừng với Thùy An hoàn thành kỳ thi quốc gia. Trong không khí lãng mạn chỉ có hai người, Bảo ngây ngấttrước sự quyến rũ của cô. Cô mặc bộ váy màu đỏ nổi bật, hai quả đào lấpló bên trong bộ cánh làm Bảo mê mệt.

-Đêm nay mẹ không có nhà, em sẽ trao trọn cho anh, chịu không?

Thùy An sà vào lòng Bảo làm máu đàn ông trong người trỗi dậy, một người xinh đẹp như vậy mở lời sao anh dám từ chối chứ.

Men rượu làm Bảo không tự chủ được, anh đưa tay vào hai quả đào xinh đẹpcảm giác như ở trên thiên đường, Thùy An vội giữ tay anh lại.

-Còn sớm mà anh, càng về khuya chương trình càng hấp dẫn mà, trước tiên phải uống say đã.

Thế là nàng rót, chàng uống, đến khi Bảo say bí tỉ cô mới đưa Bảo về phòng.

-Anh ở đây đợi em xuống dọn dẹp, thay quần áo rồi hai đứa mình bắt đầu nha.

Rời khỏi phòng, Thùy An lập tức gọi cho em gái mình.

-Thái An hả? Mẹ đi công tác rồi, chị sợ ngủ một mình nên em về ngủ với chị một đêm nha.

-Em biết rồi, giờ em chạy qua.

Cúp máy, Thùy An ngồi chờ đợi em gái mình, cô biết An không bao giờ từ chối lời đề nghị của mình mà.

Đang trên đường chở An về nhà, nghe điện thoại xong cô lại đổi ý nhờ Khoa chở về nhà làm cậu thắc mắc.

-Về nhà làm gì?

-Chị ở nhà một mình nên gọi An qua ngủ chung.

Khoa cảm thấy có một chút kỳ lạ ở đây, hình như dạo này cậu hay bị nhạy cảmvới những chuyện liên quan đến An thì phải. Thùy An gọi em gái mình vềngủ chung là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi nghĩ về việc làmtrước kia của cô thì Khoa luôn trong tâm trạng thấp thỏm đề phòng.

-An phải cẩn thận biết không hả?

-Trời, An về nhà chứ có đi đâu đâu mà.

Khoa biết bây giờ có nói gì An cũng không nghe nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút bất an nên dặn dò.

-An vào nhà cũng đừng khóa cửa nha, Khoa đứng ngoài này chờ, nếu khoảng 1tiếng đồng hồ không có vấn đề gì xảy ra thì An gọi điện thoại Khoa đivề.

An cảm thấy Khoa có chút gì đó lạ lạ nhưng nghe lời Khoa một lần vậy.

Vừa nhìn thấy An trước cửa, Thùy An tỏ vẻ vui mừng lắm.

-Em về rồi à? Đi vào nhà thôi.

-Để em đóng cửa cho.

An đóng cửa rồi đi vào nhà với chị, cảm giác được về nhà thật sự rất thoải mái.

Thùy An vui vẻ đưa cho cô ly nước.

-Em uống đi, nước ép lựu chị làm đó, hơi bị ngon.

An cầm lấy ly nước uống ngon lành.

-Mẹ đi công tác khi nào mới về vậy chị?

-Hai ngày nữa.

-Dạo này chị….với anh Bảo thế nào?

Khó khăn lắm An mới thốt ra được câu hỏi này, trong thâm tâm không muốnnhắc đến cái tên này nhưng lòng vẫn muốn biết chuyện của anh ấy, An cảmthấy mình thật mâu thuẫn.

Thùy An nhìn nét mặt cô em gái là hiểungay, bao nhiêu năm ba đứa chơi chung chẳng lẽ cô không biết An thíchBảo như thế nào sao, vì thế hôm nay cô sẽ là một người chị tốt tác hợpcho hai người đó.

-Chị với anh Bảo rất tốt, ảnh yêu và chiều chị ghê lắm.

Có chút buồn nhưng An vẫn cố gắng tươi cười, cô đã tự hứa với lòng là sẽ quên Bảo rồi mà.

Ngồi trò chuyện một lúc, An cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, đầu óc bắt đầu rơi vào mê mị.

-Em thấy mệt quá, em đi ngủ trước nha.

Kế hoạch bước đầu đã thành công, Thùy An mỉm cười gian mãnh.

-Em định mặc quần áo này ngủ à?

-Không sao, để em về phòng lấy quần áo thay cũng được.

-Thôi, quần áo em lâu ngày không dùng bụi bặm lắm sao mà ngủ, mặc đỡ đồ của chị nè, chỉ là ngủ thôi mà.

Thùy An đưa một bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn cực kỳ sexy cho An, cô nhìn bộ cánh cảm thấy ngại ngùng.

-Không cần đâu chị, bộ này hở quá.

-Chỉ là ngủ thôi mà, có ai nhìn thấy đâu mà sợ. Vào đây tắm rửa rồi thay luôn.

Thùy An đẩy em gái mình vào nhà tắm, An cảm thấy người khó chịu nên khôngcòn đủ sức phản kháng nữa. Trong làn nước mát cô cảm thấy mình dễ chịuhơn một xíu, nhưng khi vừa bước ra người cô lại trở nên nóng bức, muốnmang hết quần áo trong người quăng xuống đất.

Lê bước lên cầuthang, An khó chịu trong người đến mức không thể nằm yên trên giườngđược. Nghĩ mình ốm nên cố gắng chợp mắt một xíu, nhưng càng lúc cơ thểcàng không thể điều khiển được mình.

Đúng lúc từ nhà tắm bước ra, trong cơn say Bảo nhìn thấy An nằm trên giường cực kỳ quyến rũ làm máuđàn ông trong người trỗi dậy không dừng lại được.

-Thùy An, em đẹp lắm.

Bảo lao tới như một con sói làm An sợ hãi.

-Anh Bảo, sao anh lại ở đây?

-Chẳng phải em bảo anh lên đây chờ sao, đừng ngại ngùng nữa.

An muốn phản kháng nhưng dường như cơ thể cô không cho phép mình đẩy Bảora, ngay lúc này đây cô thật muốn bỏ quần áo xuống, cùng Bảo làm chuyệnấy ngay lập tức.

An cong người trước những hành động của Bảo, mỗi khi bàn tay anh chạm đến nơi nào trên thân thể đều làm cô nóng ran lên.

Bảo có vẻ rất sành sỏi trong việc này, anh thô bạo xé bộ cánh mỏng tanhtrên người An ra, một cơ thể hoàn hảo hiện ra trước mắt làm anh khôngthể nào dừng lại.

Anh mân mê từng thớ thịt trên người cô khiếntoàn thân cô ửng đỏ lên. An đấu tranh tâm lý dữ dội trước hành động củaBảo, không được, cô không thể làm chuyện này được, anh ấy là người yêucủa chị Thùy An cơ mà.

-Anh…Bảo…em…là…Thái…An…

Nhưng lúcnày Bảo đã rơi vào đê mê làm sao nghe được câu nói của An nữa. Anh mặcsức sờ soạng, còn An thì khóc như mưa. Rồi cơ thể không nghe lời cô nữa, cô muốn Bảo, cô ao ước được làm những việc người lớn biết bao.

-Nhanh…em chịu hết nổi rồi.

Bảo bắt đầu cởi quần áo của mình ra, ánh mắt nhìn An đầy ham muốn.

Ở ngoài chờ hoài không thấy An gọi, Khoa có linh tính chẳng lành nên xông cửa đi vào. Nhà cửa trống trơn không một bóng người, Khoa lo lắng vộichạy lên phòng An. Vừa mở cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Khoakhông thể giữ nổi bình tĩnh.

An nằm trên giường không một mảnhvải che thân, còn Bảo thì còn mỗi chiếc quần đang định cởi bỏ. Tại saolại có chuyện điên rồ này xảy ra chứ?

Quá tức giận, Khoa chạy đến đấm Bảo một cái thật mạnh chảy cả máu mũi làm anh té xuống đất, cộngthêm quá say nên Bảo mơ màng nằm luôn dưới sàn nhà.

-An có sao không hả?

-Nhanh..lên...

An vừa nói vừa rên làm Khoa cảm thấy không bình thường, cậu vội kéo An ngồi dậy.

-An tỉnh lại cho Khoa nhờ, An thấy trong người sao rồi?

-Nóng…quá…

Rồi nhìn thấy Khoa, An lao đến ôm chầm lấy Khoa, tay run rẩy cởi nút áo trên người cậu làm Khoa sợ hãi tột độ.

Lấy vội chiếc váy mặc vào cho An, Khoa bế cô chạy vội qua nhà Thái, chỉ có anh ta mới giúp được An lúc này thôi.

Trong khi đó, có uống một ít rượu nên Thùy An vẫn ngủ ngon lành trên chiếcgiường êm ái vì trong đầu cô nghĩ trước sau gì cô cũng sẽ giành đượcThái về tay mình mà thôi.