Cẩm Đường Xuân

Chương 147: Đào thành 2



Đầu ngón tay Trần Thúc run rẩy.

Đoạn đường này, tuy nàng ngẫu nhiên cũng sẽ nói nàng cảm thấy như nhớ lại cái gì, nhưng thực mau liền vụt mất, cũng không nói cụ thể

Nhưng lần này, nàng nói rõ nàng giống như nhớ tới tiểu Sơ Lục, còn tựa đầu vào vai hắn, dựa dẫm hắn……

Hắn không dám lên tiếng quấy rầy nàng, vui sướng trong lòng âm thầm nảy nở

“Còn có ngươi, Trường Doãn……”

Đường Ngọc nói xong, mắt Trần Thúc lại lần nữa ngưng trọng

Đã thật lâu nàng không có gọi hắn là Trường Doãn, ngữ khí vẫn như trước đây

Đoạn thời gian này, nàng luôn không gọi Trần Thúc, cũng sẽ không thân mật gọi hắn Trường Doãn, trong hơn một tháng, hắn vẫn luôn là Trần Trường Doãn trong miệng nàng

Chỉ có vừa rồi……

“…… A Ngọc” Trần Thúc nhẹ nhàng nuốt nuốt trong cổ họng, trầm giọng mang theo kích động, “Nhớ lại ta sao?”

Nàng miễn cưỡng nói, “Nhớ không được đầy đủ, có chút mệt.”

Nàng làm như còn đang hồi ức, Trần Thúc sợ nàng miễn cưỡng, “Không nghĩ, từ từ thôi……”

Nàng cau mày, cảm thấy có chút cố hết sức, rồi sau đó nhẹ “Ừm” một tiếng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***



Xe ngựa chậm rãi dừng bên ngoài nhà, Trần Thúc dắt nàng, “Tới.”

Đường Ngọc nghe lời

Trên đường, Trần Thúc đã nhắc với nàng, bọn họ có một tòa nhà ở Đào thành, vẫn luôn để lại người quét tước, nơi này là nơi bọn họ thành thân……

Trần Thúc dắt nàng xuống xe ngựa, Đường Ngọc ngửa đầu nhìn bảng hiệu, chỉ có hai chữ điệu thấp “Trần phủ”.

Là chữ Trần Thúc

Lúc trước tòa nhà này, khắp nơi đều có dấu vết Trần Thúc.

Hắn nắm tay nàng đi vào, nói với nàng trước đây mợ mang theo Mậu Chi ở nơi này, tổ mẫu ở nơi này, sau đó, chúng ta ở tại Cẩm Đường uyển……

Đường Ngọc tiếp thu không kịp, nhưng cũng không cảm thấy mệt.

Cảnh tượng nơi này hợp với rất nhiều ký ức nàng vừa nhớ tới

Tòa nhà Trần phủ cũng không lớn, nhưng ánh vào mi mắt, là dãy núi chập chùng liên miên từ xa, cảnh sắc hợp lòng người, rời xa ồn ào náo động, an tĩnh hợp lòng người

Đường Ngọc hỏi, “Chúng ta gặp thái nãi nãi ở chỗ này sao?”

Trên đường nàng nghe hắn nhắc qua, lại mơ hồ cảm thấy nơi này non xanh nước biếc, có chút giống trong trí nhớ……

Trần Thúc âm giọng, “Nàng nhớ tới chuyện thái nãi nãi?”

Nàng hơi hơi gật đầu, “Hình như vậy, ở cùng thái nãi nãi, thái nãi nãi nói với ta rất nhiều chuyện, có một chỗ viện rất lớn, còn có múa rối bóng…… Là ở chỗ này sao?”

Trong trí nhớ hình ảnh lẫn lộn, chỉ mơ hồ nhớ cũng là nơi non xanh nước biếc

Trần Thúc cười nói, “Không phải nơi này, thái nãi nãi ở Mạo thành, nhưng là cũng rất giống nơi này, dựa núi gần sông. Khi thái gia gia còn trên đời cố ý chọn một nơi an tĩnh, nói là về sau cùng thái nãi nãi an hưởng tuổi già ở Mạo thành. Sau đó thái gia gia mất, thái nãi nãi phải chăm sóc toàn bộ Kiến Bình Hầu phủ, nhưng mỗi năm cũng sẽ nhín ra hai tháng thời gian đi đến Mạo thành, nơi đó có ký ức của bà cùng thái gia gia……”

Đường Ngọc nhìn hắn.

Trần Thúc nắm chặt tay nàng, cúi đầu nói, “A Ngọc, chờ Sơ Lục lớn hơn, chúng ta cũng giao việc ở Kính Bình Hầu phủ cho con, sau đó, tới Đào thành, an tĩnh cùng nhau”

Hắn ấm giọng thì thầm, trong mắt cũng mang theo nhu hòa.

Dường như khát khao, cũng dường như mong chờ

Gần đến hoàng hôn gió nhẹ phớt qua mặt, gợn bay tóc đen nhiều lần, hắn nắm tay nàng, nhìn mây mù nơi xa chậm rãi ẩn vào trong núi rừng, trong viện cũng chậm rãi lên đèn.

Dường như sâu trong đáy lòng, có một khoảnh khắc an bình nhất……

“Còn có hơn mười ngày sẽ đến Giang thành.” Trần Thúc nhẹ giọng than thở, dư quang cố ý vô tình nhìn về phía nàng.

Đường Ngọc khẽ ừ một tiếng.

Đoạn đường vốn không cần đi lâu như vậy, nhưng bởi vì nàng, cho nên vẫn luôn đi chậm……

Đường Ngọc xin lỗi, “Ta khá hơn nhiều rồi, không cần chiều theo ta, cứ việc chạy……”

Lời còn chưa dứt, Trần Thúc duỗi tay ôm nàng, ái muội nói, “Ta nói là, Đường Ngọc cô nương, nàng có một ý gì thích ta không?”

Hắn đột nhiên hỏi tới, sắc mặt Đường Ngọc ửng đỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Ngọc rũ mắt tránh đi ánh mắt hắn, tim vô tình đập nhanh hơn, nhảy bang bang không ngừng……

Nàng chưa lên tiếng, hắn cúi người hôn lên má nàng, từ từ nói, “Ta đoán, có.”

Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn, hắn cười mà không nói.

Một lần nữa dắt tay nàng, dạo bước đi đến Cẩm Đường uyển

Dường như, vốn cũng không cần nàng lên tiếng.

Hai người sóng vai, hắn nắm tay nàng đi rất chậm, lòng bàn tay hắn lại rất ấm……

Tim Đường Ngọc chậm rãi bình tĩnh lại

Một lát sau, tiếng bước chân hai người xuyên qua hành lang dài, tới gần bên ngoài Cẩm Đường uyển, hắn lại bỗng nhiên nói giỡn, hỏi, “…… Có không?”

Đường Ngọc hơi giật mình, bỗng nhiên phản ứng lại hắn vẫn hỏi cùng một việc

Đường Ngọc cười cười, tuy tiếng tim không đập giống trước đây, lại hình như có ấm áp trong lòng, chỉ là nhìn hắn một lần nữa, không lên tiếng như cũ

Trần Thúc cũng không hỏi lại.

Hai người đều có ý cười, từng người rũ mi.

Gió đêm yên lặng, tiếng ếch vang lên cả một mảnh viện……

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Vào đêm, Đường Ngọc rửa mặt xong, nằm xuống giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Tháng thai Đường Ngọc càng lúc càng lớn, bên người lại chỉ có Trần Thúc, trước đây còn có thể tự mình làm một ít việc, bây giờ cũng đều dần dần cần Trần Thúc hỗ trợ……

Nàng rửa mặt xong, Trần Thúc đỡ nàng về phòng trước, Trần Thúc lại đi rửa mặt.

Từ Thuẫn thành tới nay, ban đêm hắn đều ngủ cùng nàng. Ai cũng không cố ý nhắc tới, cũng không vạch trần……

Đường Ngọc nghe được tiếng nước trong nhĩ phòng, bừng tỉnh suy nghĩ lời hắn hỏi hôm nay

Nàng nghiêng người nằm, ánh mắt xuất thần dừng trên ngọn đèn đêm trên án kỉ

Không bao lâu, tiếng nước trong nhĩ phòng ngừng hẳn, Trần Thúc hẳn đã rửa mặt xong. Một lát sau tiếng bước chân hắn tới gần, Đường Ngọc ngước mắt nhìn hắn.

Trần Thúc ngoài ý muốn, “Còn chưa ngủ?”

Ngoài phòng có tiếng ếch, Đường Ngọc liền nói ngay, “Tiếng ếch có chút ồn……”

Trần Thúc như suy tư gì đó gật gật đầu, giả vờ nghiêm túc nói, “Ta đây bảo Trần Phong đi bắt?”

Đường Ngọc: “……”

Trần Thúc rũ mi cười cười, liền mới xốc chăn lên giường, chỉ là mới vừa duỗi tay định ôm nàng, lại bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, một lần nữa chống tay đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Ta đi tắt đèn trước”

Trong đầu Đường Ngọc bỗng nhiên hiện lên cái gì, tự nhiên nói, “Không phải ngươi quen để đèn ban đêm sao?”

Trần Thúc sửng sốt.

Đường Ngọc cũng sửng sốt.

Trần Thúc lần đầu mù, vẫn có thói quen để đèn đêm đi vào giấc ngủ, nếu không sẽ không thể ngủ yên ổn; sau đó mù lần thứ hai, khi lo âu nhất, trong phòng sẽ luôn có đèn đuốc sáng trưng, mặc dù sau đó có thể thấy, vẫn không đổi được thói quen để đèn ban đêm……

Đường Ngọc cũng không biết nhớ lại khi nào, phảng phất như ấn tượng đã khắc sâu, không phải cố ý nhớ lại.

“Nàng…… Nhớ lại?” Trần Thúc trầm giọng.

Trong cung khi trốn đi, Đường Ngọc động thai khí, ban đêm ngủ không tốt, hơn tháng nay, hắn chưa bao giờ để đèn đi ngủ vào ban đêm, Đường Ngọc cũng vẫn nhớ không được……

Bây giờ, Trần Thúc nhìn nàng, nàng cũng nhìn về phía Trần Thúc, làm như đang nỗ lực nhớ tới càng nhiều chi tiết, nhưng hẳn là không có kết quả, giữa mày có chút buồn rầu

Trần Thúc duỗi tay vén tóc mai cho nàng, trấn an nói, “Không nghĩ nữa, có lẽ ngày mai sẽ nhớ lại.”

Nàng chậm rãi gật đầu.

Trần Thúc vẫn đi xuống giường tắt đèn, trong đầu nhớ tới lời Lưu đại phu nói trước đây, A Ngọc hẳn sẽ nhớ tới hắn nhanh thôi, Trần Thúc nhàn nhạt cười cười

Nương theo ánh sáng đèn dưới mái hiên, hai người ôm nhau ngủ.

Chỉ là cũng không ngủ, mỗi người đều có chuyện suy nghĩ trong lòng……

“Ngủ rồi sao?” Hàm dưới Trần Thúc để ở trên đỉnh đầu nàng

Đường Ngọc nhỏ nhẹ nói, “Còn chưa có.”

Trần Thúc thở dài, “Ta có hơi ngủ không được.”

Đường Ngọc hỏi, “Sao vậy?”

Lát sau, Trần Thúc mở miệng, trong thanh âm mang theo một chút lưu luyến, “Nhớ tới lúc thành thân.”

Đường Ngọc không lên tiếng.

Trần Thúc ôm chặt nàng, bình thản mà sâu sắc, “Ta vĩnh viễn quên không được, khi mở khăn hỉ ra, mọi thứ khác đối với ta đều không quan trọng…… Thiên hạ ai lấy đều không quan trọng, ta chỉ cần nàng cùng Sơ Lục bình an, hài tử trong bụng bình an, ta cũng bình an, không cho nàng nhọc lòng……”

Đường Ngọc nắm chặt tay hắn, lần thứ hai khẽ ừ một tiếng.

Trần Thúc lại nói, “Chúng ta đi một chuyến đến Hoàn thành đi, nói cho ông ngoại một tiếng, chúng ta đã thành thân.”

“Được.” Đường Ngọc lên tiếng.

“Ngủ đi.” Hắn hôn lên tóc nàng

Bóng đêm yên lặng, tiếng ếch dường như cũng dần dần đi xa, trong lòng nàng khẽ nhúc nhích, “Trường Doãn……”

“Hửm?” Hắn mới vừa nhắm mắt.

Nàng hít sâu một hơi, lại không dám cao giọng, nhẹ giọng nỉ non nói, “Có.”

“Có cái gì?” Trần Thúc hỏi theo bản năng, chỉ là mới vừa hỏi một câu, cả người lại ngơ ngẩn, bỗng nhiên phản ứng lại

Nàng có một ý gì thích ta không?

Có.

Ngắn ngủi trầm mặc, hai người cũng không nói nữa.

Lát sau, hắn ngồi dậy, tim Đường Ngọc nhảy bang bang, hắn cúi người, hô hấp gần sát chóp mũi nàng, rồi sau đó, ôn nhu mà khắc chế hôn môi nàng, ái mộ ẩn giấu thành kính. Tháng tư tơ liễu nhu hòa động lòng người, lại như rượu ngon ủ trong núi sâu, tế thủy lưu trường*……

*Tế thủy trường lưu: nghĩa là nước chảy nhỏ thì sẽ chảy dài, sau đó sẽ thành một đoạn sông dài, ở đây ám chỉ việc Đường Ngọc từ nhớ lại và tình cảm của Đường Ngọc đối với Trần Thúc sẽ từ từ đong đầy trở lại

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm sau tỉnh lại, Đường Ngọc hơi hơi mở mắt, mơ hồ cảm thấy nơi nào không đúng, đột nhiên, cảm thấy lúc Trần Thúc ôm chặt nàng, trên người không có y phục……

Đường Ngọc bừng tỉnh nhớ tới chuyện tối hôm qua

Sắc mặt Đường Ngọc hồng thấu, tuy rằng không có, nhưng cũng……

Đường Ngọc theo bản năng duỗi tay, y phục trên người nàng vẫn còn, hắn có mặc y phục cho nàng.

Có lẽ là phát hiện người trong lòng ngực tỉnh, Trần Thúc lười biếng ôm chặt nàng, “Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi……”

Trong thanh âm hắn mang theo một chút khàn khàn, nhưng nghe mãi mãi thành thói quen.

Đường Ngọc nhẹ nhàng cắn môi, muốn chậm rãi chống tay đứng dậy vòng qua hắn, nhưng Trần Thúc vẫn tỉnh, lười biếng ngồi dậy theo, mắt mang đầy ôn nhu.

Đường Ngọc: “……”

Đường Ngọc mặt đỏ đến chỗ cổ, “Ta……”

Trần Thúc tiến lại gần, hôn hôn trán nàng: “Phu nhân, sớm.”

Đường Ngọc đang nghĩ ngợi gọi hắn như thế nào mới tốt —— là gọi hắn Trường Doãn, hay là Trần Thúc, hay là gọi cách khác. Người trước mặt lại nhàn nhạt cười cười, cọ cọ bên tai nàng, ái muội nói, “Phu nhân, tối hôm qua ngủ ngon không?”

Đầu ngón tay Đường Ngọc nắm chặt, bỗng nhiên nghĩ, nàng ở một chỗ cùng Trần Thúc trước khi mất trí nhớ, đều là dạng này sao?