Cấm Động Tâm

Chương 32: Có người cần "cô ấy"



Mỗi lần đá đi một tình nhân, Giang Ngu đều sẽ cấp cho đối phương một bút phí chia tay, từ mấy vạn đến mười mấy vạn không cố định, đều phải coi vào trình độ yêu thích của cô ấy cùng thời gian làm bạn mà định ra.

Càng thích, thời gian làm bạn càng dài, tiền sẽ càng nhiều.

Nhưng cô ấy cũng có những tình nhân bất đắc dĩ tách ra, đều là bởi vì mất đi cảm giác mới mẻ, chỉ có hôm nay, cô ấy động đến ý định ngưng lại hiệp ước là bởi vì quyền uy bị khiêu chiến, có cảm giác mất khống chế.

Cô ấy không thích bị người khác nắm mũi dắt đi, bạn nhỏ đã chạm vào nghịch lân* của cô ấy.

*Nghịch lân: điểm giới hạn

Đêm nay, nguyên bản là cô ấy tính toán sẽ ngưng lại hiệp ước, hai mươi vạn tiền lúc trước coi như từ thiện, mặt khác sẽ cấp thêm mười vạn phí chia tay nữa, sau đó lập tức mang người đưa về Giang Thành, tiếp tục tìm tình nhân khác tiếp theo---- dựa trên bộ dáng của bạn nhỏ mà tìm.

Nhưng còn tốt, chỉ là một hồi hiểu lầm.

Giang Ngu âm thầm thở dài, trong đầu hiện lên ý niệm may mắn, cô ấy biết, bản thân còn chưa mất đi cảm giác mới mẻ, nếu phải lập tức tách ra, sẽ rất luyến tiếc.

"Được." Điền Lâm ứng thanh, thu hồi điện thoại.

Đèn ở trên trần nhà chiếu rọi ánh sáng xuống, một màu vàng thực ấm áp, có chút chói mắt nhưng lại cấp cho căn phòng này mạ lên một tầng ấm áp.

Giang Ngu nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ đang ngủ say nơi đó, khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy, điều chỉnh ánh sáng của đèn xuống thấp nhất, chỉ chừa lại chút ánh sáng trên trần nhà.

Trong phòng chợt tối lại.

Điền Lâm bất động thanh sắc quan sát động tác của cô ấy, thuận miệng hỏi: "Đêm nay hai chúng ta đổi giường đi?"

Giang Ngu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, do dự một lát mới nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được, để em ấy nghỉ ngơi tốt một chút."

"Ừm," Điền Lâm gật gật đầu, thấy cô ấy không có ý muốn đi, lại cười hỏi, "Hôm nay chị cùng Bạch Lộ đi đâu vậy?"

"Cưỡi ngựa." Lúc nói đến chuyện này đôi mắt Giang Ngu cũng không chớp một cái.

Điền Lâm còn muốn nói hay là mấy ngày tới chị ở bên cạnh bạn nhỏ đi, nhưng nghĩ lại thì thấy chung quy đây cũng là việc riêng của Giang Ngu, bản thân nói như vậy lại không khỏi quản quá nhiều. Huống hồ, kim chủ không có nghĩa vụ theo làm bạn cùng tình nhân.

Thôi vậy.

"Hôm nay Bạch Lộ thật sự là mệt thảm," Giang Ngu thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu cười cười, "Vận động quá sức, tác dụng chậm đến ngày mai sẽ đau hơn nữa, hẳn là cần nghỉ ngơi rồi."

Điền Lâm nhướng mày, minh bạch ý tứ của cô ấy.

- ----- có thể ở cạnh tiểu tình nhân.

Một lúc lâu sau, Giang Ngu đứng dậy, "Vất vả cho em, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trở lại phòng bên cạnh, Bạch Lộ bởi vì mệt mỏi cũng đã ngủ rồi, cả căn phòng tối tăm chỉ có ánh đèn đầu giường.

Giang Ngu tiến vào phòng tắm tắm rửa, làm xong các bước chăm sóc da đơn giản, cầm lấy điện thoại lên giường. Xem một lần trong hòm thư, lướt một vòng trên Weibo cho đến 11 giờ.

Cuối cùng là click mở bản ghi nhớ.

Bên trong có một văn kiện, là ký lục ghi lại tên họ, tuổi tác, chiều cao cùng cân nặng của tình nhân, còn có cả ảnh chụp, cô ấy giống như sưu tầm tem đem những ký lục đó lưu lại, mỗi một lần lật xem là mỗi một lần nội tâm hư không cùng thống khoái của cô ấy được kích thích.

Tình nhân đầu tiên là năm cô ấy 27 tuổi tìm kiếm, so với cô ấy nhỏ hơn chín tuổi, mới vừa thành niên, học tại Paris, vô luận là bộ dáng hay tính cách đều có điểm tương đồng với bạn gái cũ.

Cũng là mùa xuân năm ấy cô ấy chính thức cùng Kỳ Ngôn chia tay.

Cô ấy cho rằng cả đời này bản thân chỉ thích người giống như Kỳ Ngôn vậy, vì thế luôn lục tìm những phiên bản 2.0, 3.0, 4.0, cũng càng ngày càng trở nên cảm thấy chán ngấy. Cho đến năm nay, cô ấy trở về tìm Kỳ Ngôn nghiệm chứng mới đột nhiên phát hiện bản thân chỉ là đang cứng đầu đâm vào một thói quen cố định.

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô ấy liền hoàn toàn buông xuống, trong những lúc công việc vội vàng cô ấy cũng từng suy nghĩ, đến tột cùng thì bản thân thích dạng người gì.

Thẳng đến ngày hôm đó ở lầu hai hộp đêm nhìn thấy Trình Tô Nhiên.

Cảm giác dục vọng mới mẻ của cô ấy lại lần nữa quay trở về.

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.

Ở trên phương diện tình cảm, Giang Ngu tự nhận bản thân là một người "không có khả năng yêu đương", tình cảm mãnh liệt chỉ dựa vào cảm giác mới mẻ duy trì, phàm là vào sâu hơn liền sẽ chán ghét, nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến hoa tâm của cô ấy, khắp nơi lưu tình, ai đến cũng không cự tuyệt. Vì thế không ngừng tìm đến cảm giác mới mẻ hậu quả chính là tựa như lạm dụng thuốc kháng sinh, đến cuối cùng chai sạn, rốt cuộc...

Không tạo ra được bất kỳ tác dụng gì.

Đầu ngón tay lướt đến ký lục cuối cùng, là tình nhân hiện tại.

Bạn nhỏ.....

Sinh ngày 20 tháng 2 năm 1999, chiều cao 1 mét 65, cân nặng không biết, ảnh chụp không có.

Giang Ngu nhìn chăm chú vào tên cô gái nhỏ, đáy mắt là sắc lạnh chẳng mấy chốc liền nhiễm liên quang, hồi lâu sau, đầu ngón tay của cô ấy khẽ nhúc nhích, ở phía sau chỗ "cân nặng" điền thêm nội dung: Không hơn không kém 90 cân.

Khóe miệng có chút động cong nhỏ.

Không biết tình nhân tiếp theo sẽ là bộ dạng gì. Có lẽ là bởi vì tuổi lớn, quan hệ tiền tài ngày một tiếp nối hoặc nhiều hoặc ít cũng khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi, kết thúc một đoạn bao dưỡng, muốn dừng lại nhưng lại không thể dừng.

Có rất nhiều người cần cô ấy, cần thành công của cô ấy, danh dự, tài phú, duy độc lại không có người nào cần "Cô ấy."

Đêm đã khuya, 11 giờ rưỡi.

Giang Ngu mởi ra Weibo có tên "Ăn thịt động vật ăn cỏ JWY", đăng một tin lên: Ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lộ nằm ở trên giường kêu rên.

"Ai da..... Cứu mạng a, đau quá......"

Cơ bắp cả người đều nhức mỏi, giống như bị xe lu hung hăng nghiền qua vậy, gân cốt như vỡ ra, tay chân vừa động liền đau không chịu được, bò cũng bò không dậy.

Giang Ngu một câu như sấm*

*Sấm: Lời tiên tri (ở đây mình thấy để vậy nó khá hay nên giữa luôn không đổi)

Cô ấy rửa mặt từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi trên mép giường của Bạch Lộ, vừa buồn cười vừa bất đắt dĩ nói: "Vừa nhìn liền biết gần đây lười biếng, ít nhất cũng đã ba tuần không đi phòng tập."

"Em sai rồi, chị Ngu, cũng không dám nữa....." Bạch Lộ khóc không ra nước mắt.

"Tăng mấy cân? Lên cân là có trừng phạt."

"Không béo."

"Ừm," Giang Ngu gật đầu, "Vậy hôm nay ở lại trong phòng nghỉ ngơi đi."

"Chị ở lại với em."

"Không được, tôi muốn đi ra ngoài."

"Em cũng đi!"

Nói xóng, Bạch Lộ liền giữa chặt lấy tay cô ấy, đột nhiên động thân bò dậy, cánh tay và chân giống như không còn sức, nàng còn chưa kịp ổn định thân mình, cả người đã ngã trở về trên giường.

"Ai da đau------"

Giang Ngu nhăn lại mi, bất đắc dĩ đem nàng đè lại phân trần, "Đừng thể hiện, em đã quên ngày thứ tám còn có tập ảnh cần chụp sao? Không nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó thì cái dạng này đi như thế nào?"

"....."

Bạch Lộ mím môi không nói.

Đúng vậy, nàng muốn nổ lực làm việc, như vậy mới có thể lưu lại thật lâu bên người Giang Ngu, không sợ bị người khác cướp đi. Nhưng kỳ thật....nàng cũng không cần phải nghĩ, sẽ không có bất kỳ một ai có thể đem cô ấy từ bên người nàng cướp đi.

"Đói bụng thì có thể gọi khách sạn đưa cơm lên, hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai vẫn còn thời gian ra ngoài chơi." Giang Ngu thay nàng đắp lại chăn cho đàng hoàng.

Bạch Lộ hừ nhẹ một tiếng, "Chị muốn đi tiếp em gái nhỏ chứ gì?"

"Ừm." Giang Ngu rũ mắt xuống, biểu tình đột nhiên trở nên ngưng trọng, "Ngày hôm qua em ấy một mình lạc đường, hơn nửa đêm mới tìm đường về được, trong lòng tôi bây giờ vẫn còn sợ hãi."

"Tôi chỉ có một đứa em gái."

Cô ấy nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa giữa chân mày, một bộ dáng khổ sở tự trách.

Lời này là cô ấy cố ý nói như vậy, lo lắng cũng không phải là giả, chẳng qua, một phân "lo lắng" kia là đến từ việc bản thân sợ hãi phiền toái. Là cô ấy mang người tới đây, cũng phải có trách nhiệm.

Bạch Lộ sâu kín nhìn cô ấy, trong mắt tràn ngập không phục nhưng cũng khó mà nói được gì, rầu rĩ thuận theo đem mặt chuyển hướng bên kia.

"Được rồi," Giang Ngu mở mắt ra, sắc mặt khó nén trầm xuống, "Em nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài."

"Chị Ngu....."

Bạch Lộ bỗng nhiên lật người lại, lực đạo rất mạnh, khiến cho cả người vô cùng đau nhức, nhịn không đươc nhíu mày, giãy giụa bắt lấy cánh tay cô ấy, "Trừ bỏ em gái kia của chị ra, có phải chỉ có em ở trong lòng chị là phân lượng nặng nhất hay không?"

"Đúng vậy." Giang Ngu cười gật đầu, giống như đang hống trẻ nhỏ muốn ăn kẹo, không chút do dự đáp.

Trên mặt Bạch Lộ rốt cuộc cũng có nụ cười vừa lòng, buông cô ấy ra nói: "Đi đi, sớm một chút trở về."

"Được.

Khi cửa phòng bên cạnh mở ra, Điền Lâm chỉ vừa mới rửa mặt thay đổi quần áo xong, đáng muốn trải lại giường đệm, mở cửa liền nhìn thấy bà chủ của mình đang đứng trước cửa phòng, không biết như thế nào lại rất muốn cười.

"Người vẫn còn ngủ." Nàng nhịn cười, nghiêng người để cho Giang Ngu tiến vào.

Ánh mắt của Giang Ngu so với chân còn nhanh hơn, không đợi bản thân đi qua, nó đã tự động bơi tới trên giường, "Tối hôm qua em ấy có tỉnh lại không?"

"Không có, nhưng có nói mớ vài câu, không nghe rõ." Bước chân Điền Lâm ngừng lại cách cô ấy một vị trí khá xa.

Cô gái nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành, nhìn gần là gương mặt duyên dáng, lông mi nhỏ dài nồng đậm tựa như quạt lông, ở phía cuối đuôi mắt tối màu, khóe môi yêu kiều nhợt nhạt độ cong, giống như một đóa hoa nhài giữa sáng sớm tinh mơ đầy sương tỏa.

Giang Ngu nhìn xuống dung nhan điềm tĩnh ngủ say của cô.

Nghe tiếng hít thở đều đều của cô gái nhỏ, nỗi lòng dần dần quy về an tĩnh, cảm giác thực kỳ diệu.

Cô ấy không tự giác cong lưng, vươn tay ra, tâm tư nho nhỏ mà phất khai mấy sợi tóc hỗn độn trên mặt cô, sau đó dịch dịch lại góc chăn, xoay người nói: " Để em ấy ngủ nhiều thêm chốc lát nữa, chúng ta đi ăn sáng đi."

Điền Lâm lập tức thu liễm biểu tình như đang xem kịch vui của mình.

Hai người đến nhà ăn ăn sáng. Bởi vì đồ ăn miễn phí không cho phép mang đi, Giang Ngu nhớ đến bạn nhỏ còn ở trong phòng ngủ liền chuẩn bị xuất tiền túi ra mua một phần mang lên.

"Em ấy thích ăn cái gì?"

Giang Ngu khó khăn nhìn phẩm loại đồ ăn phong phú trước mặt.

Điền Lâm bất đắc dĩ buông tay, ánh mắt rõ ràng đang nói: Chị cũng không biết thì em làm sao biết được?

Cô ấy hơi hơi nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại những ngày ở chung cùng Trình Tô Nhiên trong một tháng này, đáng tiếc, trừ bỏ những chuyện trên giường ra thì còn lại đều là một mảnh mơ hồ. Cho dù là lần đầu hai người gặp mặt, cùng nhau ăn bữa sáng, cô ấy cũng nhớ không nổi lúc ấy bạn nhỏ ăn gì.

Không quan tâm, tự nhiên cũng sẽ không có tâm tư đi lưu ý, càng đừng nói đến là nhớ kỹ.

"Chị Ngu, tùy tiện mua đi, không chọn được thì cứ lấy mỗi loại một ít, Trình tiểu thư muốn ăn cái gì thì có thể tự mình chọn." Điền Lâm nhìn bộ dáng lao lực suy nghĩ của cô ấy, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Mong rằng chỉ là nàng nghỉ quá nhiều.

Giang Ngu phảng phất như bị đánh thức, không tiếp tục kiên trì suy nghĩ nữa, mua một chén cháo đậu đỏ, một lồng bánh bao nhỏ, trứng gà còn có salad hoa quả, lại hỏi người phục vụ muốn hộp giữa ấm, lúc này mới cầm lấy tất cả đi lên lầu.

Bạn nhỏ vẫn như cũ còn đang say giấc.

"Chị Ngu, không còn chuyện gì nữa, em liền ra ngoài chơi trước?" Điền Lâm tự giác xách túi của mình lên, tính toán muốn lảng đi.

Giang Ngu không nói gì, chỉ gật đầu.

Cửa phòng lại lần nữa đóng lại.

Mắt trời ở phía đông dần dần hướng giữa bò lên, bất tri bất giác đã 10 giờ rưỡi, những tảng lớn quang mang kim sắc lọt vào phòng.

Người ở trên giường giật giật thân mình, chậm rãi mở to mắt, ngây ngốc vài giây mới xốc chăn lên bò ngồi dậy, liền nhìn thấy Giang Ngu đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ, trên tay đang cầm xem một quyển sách.

Cô ấy mặc một bộ tuyến sam mỏng rộng thùng thình, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trên mặt là một chữ cái "H", tóc dài xoăn nhẹ rũ trên vai, những tia nắng mặt trời từ trên trút xuống, khuôn mặt nguyên bản lãnh lệ hiện ra vài phần nhu mỹ.

Trình Tô Nhiên nhìn đến thất thần.

Tựa hồ phát giác được ánh mắt của cô, Giang Ngu ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau.

"Chị....." Giọng nói của cô có chút khàn khàn, "Sao chị lại ở đây?" Nói xong còn xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình đang nhìn lầm hoặc là lẽ là đang nằm mơ.

Lại nhìn quanh bốn phía, đây quả thật là phòng của cô cùng trợ lý Điền.

"Tỉnh ngủ?" Giang Ngu ôn nhu cười, buông sách xuống, đứng dậy rót một ly nước ấm đưa cho cô.

Trình Tô Nhiên tiếp nhận lấy nước, gấp không chờ nổi một hơi uống cạn.

- ----- lộc cộc lộc cộc

Bụng cứ kêu không ngừng.

Cô sửng sốt thất thần, mới nhớ tới bản thân ngày hôm qua lạc đường, trăm đắng ngàn cay mới có thể trở về, sau đó gặp đc chị, cùng nhau ngồi xe ngắm cảnh, sau đó nữa.... Mở mắt ra đã ở trong phòng.

"Đói không?" Giang Ngu mỉm cười nhìn cô, "Có mua bữa sáng cho em, nhưng hiện tại rất nhanh đã đến trưa. Em muốn bây giờ ăn một ít hay là đợi chút nữa chúng ta trực tiếp ăn cơm trưa?"

Đôi mắt Trình Tô Nhiên hơi hơi tỏa sáng, dùng sức gật đầu, "Ăn bây giờ."

Đồ chị ấy mua đương nhiên cô muốn ăn.

"Đi rửa mặt đi." Giang Ngu đứng lên, đi đến bên cạnh bàn sờ sờ hộp giữ ấm, mở ra, cháo cùng bánh bao nhỏ vẫn còn chút ấm áp nhưng trứng gà đã lạnh.

Ngửi thấy mùi hương của bánh bao nhỏ, cô ấy nhịn không được hít sâu một hơi, trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch, đầu ngón tay bất tri bất giác sờ đến chiếc đũa, có loại dục vọng mãnh liệt muốn mở ra.

"A, chị....." Sau lưng truyền đến thanh âm của bạn nhỏ.

Giang Ngu nhanh chóng chặt đứt ý niệm, "Bang" một tiếng đậy lại nắp hộp giữa ấm, ngăn cách cổ mùi hương ấy đi, xoay người lại, "Ừm?"

Trình Tô Nhiên đứng ở mép giường, cởi ra áo khoác tối hôm qua Giang Ngu phủ thêm cho cô, nhìn chằm chằm vào phía bên trong áo, nhăn lại mi, sau đó lại quay đầu nhìn xem quần áo của mình.

Tối hôm qua ngồi trên mặt đất, quần dính không ít bùn đất, cứ như vậy mà mặc áo của chị ấy ngủ một đêm, cọ đến bên trong áo nơi nơi đều là vết bẩn.

Cô quay đầu nhìn Giang Ngu, giọng rất nhỏ nói: "Em không cẩn thận đem áo của chị làm bẩn rồi."

Giang Ngu tiến lên cầm lấy cái áo, nhìn kỹ xem xét, tùy tay ném trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, ném đi là được."

"??"

Trình Tô Nhiên nóng nảy, vội vàng khom người nhặt lên, "Em sẽ giặt, có thể giặt sạch sẽ."

"Cái này được đặt may riêng, chất liệu không thể dùng nước tẩy cũng không thể giặt." Giang Ngu buồn cười nhìn cô, kiên nhẫn giải thích, một bên nói một bên cầm lấy áo từ trong tay cô, ném sang bên cạnh.

Cái gì?

Còn có loại quần áo kỳ lạ như vậy?

Không thể dùng nước tẩy cũng không thể giặt, tóm lại chính là không thể tẩy, chỉ có thể dùng một lần sao?

"Kia nếu mặc bẩn thì phải làm sao?"

"Ném đi, mua mới."

Trình Tô Nhiên dùng loại ánh mắt "Chị thật phá của" nhìn cô ấy.

Phốc.

Giang Ngu nén cười, cánh tay duỗi ra, đem người kéo vào trong lòng ngực mình, cúi đầu hôn hôn khuôn mặt của cô, "Ngoan, trước ăn chút gì đi, buổi chiều chúng ta đi ra ngoài chơi."

"Nhưng là....." Trình Tô Nhiên cật lực khắc chế vui sướng trong lòng, "Chị gái ở cách vách đâu?"

"Em ấy hôm qua chơi mệt rồi, hôm nay muốn nghỉ ngơi."

"À."

Cô gái nhỏ ức chế không được khóe miệng giương lên.

Hai người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Giang Ngu lại lần nữa mở ra hộp giữ ấm, ngửi thấy mùi hương bánh bao nhỏ, đem những món ăn sáng nay đã mua lấy ra, " Không biết em thích ăn cái gì, liền tùy tiện mua một chút, em trước tiên ăn lót bụng chút. Từ giữa trưa ngày qua lúc sau cũng không có ăn cái gì đi?"

"Chỉ cần là chị mua em đều thích ăn." Trình Tô Nhiên vui vẻ cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Có lẽ là bởi vì ngày hôm qua bị vắng vẻ quá lâu, cô tổng cảm thấy chị ấy hôm nay đặc biệt ôn nhu, suy nghĩ một chút, không khỏi thầm trách bản thân ngày hôm qua còn làm ra vẻ, vì chạy loạn lạc đường mà cảm thấy tự trách.

Một ánh mắt ôn nhu, một nụ cười thiện ý, cũng đủ để cô quên đi hết những chua xót của bản thân.

Cô thật sự rất dễ thỏa mãn.

Bữa sáng có salad hoa quả, cháo đậu đỏ là ngọt, bánh bao nhỏ là mặn, nhưng khẩu vị của cô có thói quen nhất quán, hoặc là toàn ngọt, hoặc là toàn mặn, thức ăn hỗn hợp có chút khó tiếp thu.

Trình Tô Nhiên sợ bị Giang Ngu nhìn ra cái gì, trấn định tự nhiên mà múc cháo, một muỗng lại một muỗng từ từ ăn xong, lại tiếp tục ăn bánh bao nhỏ.

Giang Ngu ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn.

Bạn nhỏ ăn cái gì cũng chậm, thời điểm nhấm nuốt, khuôn mặt nhỏ hơi phồng, hai cánh môi mỏng có chút đô ra, giống như một viên anh đào no đủ---- làm nhân tình không tự kìm hãm được muốn hôn lên.

Bánh bao nhỏ dụ hoặc không bằng một phần ba phiến môi kia.

"Buổi chiều muốn chơi cái gì?" Giang Ngu cầm lấy bản đồ mở ra xem, đưa qua cho cô, từ trong tay cô cướp đi trứng gà đã lạnh thấu, trực tiếp ném vào thùng rác.

"Lạnh."

Cô ấy một mặt nói một mặt đem salad hoa quả đưa đến trước mặt mình ăn.

Trình Tô Nhiên không dám phản bác, yên lặng cầm lấy khăn giấy lên lau miệng, mở hai trang của bản đồ, nghĩ nghĩ, nói: "Em muốn đi ngâm suối nước nóng, còn là chỗ không có ai ngâm cùng."

"Được." Giang Ngu xoa xoa đầu cô, trong mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt, chợt nhớ tới cái gì đó, "Chờ một chút, tôi qua phòng bên cạnh lấy chút đồ."

"Vâng vâng."

Giang Ngu giống như một trận gió đi ra ngoài.

Vài phút sau, cô ấy hai tay trống trơn trở về, trong lòng bàn tay lại nắm chặt một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt, làm trò trước mặt Trình Tô Nhiên, sau đó đem nó bỏ vào trong túi.

"Chị....."

"Ừm?"

"Chị......." Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm túi xách của cô ấy, nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn nữa, "Chị.....Mang cái kia làm cái gì?"

Giang Ngu không chút để ý nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Cái nào?"

Bạn nhỏ hai má đỏ bừng, "Bao-----"

Ngón tay.

Liên tưởng đến một ít hình ảnh những buổi đêm đó, mặt đỏ đến tận mang tai, xấu hổ đến mức không có cách nào nói ra hai chữ kia được, cô quay mặt đi, bỗng nhiên cằm bị nâng lên.

"Em muốn nói là cái gì?"