Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn

Chương 5: Trở về nhà



Mùa thu, khi Chính Đông vừa tròn 19 tuổi còn tôi lên 22. Chúng tôi được chỉ huy cho về nghỉ phép hai ngày. Nói thật, một năm tôi không có trở về Bắc Kinh, tôi chẳng biết chuyện của gia đình mình ra sao, bệnh tình của mẹ đã đỡ chưa, còn bố có đau ốm gì không?

Nếu không phải vì chuyện của tôi làm mẹ tăng huyết áp, có lẽ bà ấy sẽ sống thật khỏe mạnh trong nhiều năm nữa. Tôi chỉ hận, không thể trọng sinh sớm hơn để ngăn việc bản thân làm gia đình xấu hổ, làm mẹ phải ốm nặng, còn bố thì thất vọng về tôi.

Tôi tâm trạng rất vui vì được nghỉ phép, buổi tối hôm trước còn gọi cho em gái thông báo rằng tôi sẽ về. Tôi yên tâm hơn khi biết bố mẹ tôi vẫn ổn, mẹ tôi đã xuất viện và về nhà để con gái cùng chồng chăm sóc.

Đang xếp đồ đạc, tôi đột nhiên lo cho Chính Đông. Tôi biết em sẽ về nhà, nhưng không chắc ở nơi đó có người mong em trở về.

Những ngày gần đây, tâm trạng Chính Đông không được tốt. Có thể nói là rất tệ. Chính Đông thường xuyên thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng có khi tức giận một cách vô cớ.

– Chính Đông, em về nhà anh không?

Tôi bá vai em. Em giật mình, gạt phăng tay của tôi ra, đột ngột đứng lên.

Tôi hơi sững sờ. Tôi cũng thường bá vai bạn bè như vậy, có đôi khi thân thiết còn ngang nhiên cởi trần trêu trọc kích cỡ của nhau.

Chỉ với Chính Đông, là chúng tôi cho dù mối quan hệ có cải thiện cũng giữ một khoảng cách nhất định. Chúng tôi chưa từng bá vai. Ngồi gần nhau cũng không bao giờ. Dùng chung đồ lại càng là cấm kị.

– Chính Đông.

Tôi gọi, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng của em, tôi mới nhớ ra. Nhớ ra cái sự thật mà luôn tồn tại giữa chúng tôi như rào cản vô hình.

Tôi hơi lùi lại, thậm chí rụt tay về. Không biết Chính Đông có nhìn thấy phản ứng gay gắt của tôi hay không, nhưng em vội ném những bộ quần áo vào trong ba lô, và khoác lên vai:

– Em sẽ về nhà.

– Đi cùng đi.

– Em về cùng xe với đội trưởng. Anh ấy bảo còn một chỗ trống.

Suốt nửa năm qua trong quân đội, Chính Đông chưa từng từ chối tôi cái gì, cũng chưa từng xa cách như thế, cho dù chúng tôi không thể thoải mái với nhau, nhưng em rất nghe lời của tôi.

Tôi không biết mình là cơ tư vị gì.

– Được rồi, vậy em về cẩn thận. Về nhà thì báo cho anh.

Chính Đông định nói câu gì đó, nhưng em ngập ngừng mãi vẫn chỉ nói ra câu tạm biệt tôi.

Tôi trở về Bắc Kinh, mẹ tôi đã đỡ bệnh hơn và bà được cho về nhà để chăm sóc. Lúc tôi trở về, cả bố và mẹ đều bất ngờ, chúng tôi không nói bất cứ câu gì. Chỉ cho tới khi bố tôi hắng giọng, mẹ tôi thì òa khóc, tôi mới vội an ủi mẹ. Mẹ tôi là thế, dù có giận đi chăng nữa thì tôi vẫn là con của bà. Ngày hôm đó, chúng tôi nói chuyện, tâm sự với nhau. Mẹ và bố ngập ngừng, nhưng tôi có thể nhận ra tâm sự của cả hai người:

– Chuyện ấy con định như thế nào. Dù mẹ không hiểu nhưng…

Nói đến đây, bà nghẹn họng. Tôi hiểu bà định ám chỉ cái gì, có lẽ thật sự trong thâm tâm của bà cũng không hi vọng đứa con trai duy nhất của gia đình là kẻ đồng tính luyến ái.

Tôi không phải, và sẽ không phải như vậy.

– Mẹ yên tâm. Con thật sự không phải.

– Ý con là.

– Con thích phụ nữ.

Tôi thật sự muốn nói cho mẹ mình biết chuyện mình hồi sinh, chuyện kiếp trước tôi có một người vợ, còn có 2 đứa con trai kháu khỉnh. Nhưng chắc chắn mẹ tôi sẽ rất sốc, và không thể tin được điều đó.

Tôi kể cho mẹ chuyện của Chính Đông, về gia đình của em.

Ngay khi biết tôi không phải là đồng tính luyến ái, tôi thấy mẹ và bố đều thở phào nhẹ nhõm. Dường như sau đó, hai người đều nghe chuyện về Chính Đông rất chăm chú, thỉnh thoảng còn buông lời cảm thương.

Con người là vậy. Hàm là những việc của mình thì khó tính, nhưng chuyện người khác lại thương cảm là vậy.

Nếu tôi có gì với Chính Đông, bố mẹ hẳn sẽ ác cảm với em.

Nhưng nếu tôi là gia sư của em, bố mẹ hẳn sẽ nhìn em như một đứa trẻ tội nghiệp.

– Bà nó, thằng bé tội nghiệp thật. Có khi gia đình của nó thiếu quan tâm, nên nó mới trở nên như vậy. Không biết, cái bệnh đó người ta có chữa được không?

Tôi đột nhiên cảm thấy khó xử. Tôi không biết mình phải giải thích ra sao.

– Ngạo Quân, mày lại đi đâu đó?

Bố tôi gắt giọng hỏi.

– Con có hẹn với mấy đứa bạn.

Tôi nói thế và đi ra ngoài. Thú thực, hẹn thì tôi không có, chỉ là tôi không muốn ở nhà để nghe mọi người nói chuyện Chính Đông.

Tôi hỗn loạn ư?

Có lẽ là thế. Thời gian ở bên cạnh Chính Đông trong quân ngũ, khiến tôi hiểu rõ hơn về con người của em. Hóa ra em không phải là thằng nhóc kiêu ngạo, lẫn hống hách như tôi vẫn tưởng. Ở một mặt nào đó, em là con người kiên cường, và mạnh mẽ lắm.

Nhưng tôi biết, sự kiên cường của em, mạnh mẽ của em là để bố thấy.

Giống như lúc trước, khi em đứng một mình, hai bờ vai rũ xuống, tay bị khóa bằng còng số 8, ánh mắt vẫn nhìn về phía hàng ghế trống, nơi đáng lẽ ra chỗ ngồi của luật sư Đường.

Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, Hào Kiệt đột nhiên xuất hiện. Tôi quên mất đây là quán rượu mà tụi sinh viên chúng tôi thường hay tới để giải sầu. Như mọi khi, Hào Kiệt đi với cô bạn gái mới quen của cậu ta. Ả trông như một gái cave sành điệu với mái tóc nhuộm xanh đỏ, và mặc chiếc áo hở ra bầu ngực như muốn cả thế giới phải nhìn thấy, váy mỏng cố ý lộ mông. Có lẽ trước kia tôi chỉ trêu đùa Hào Kiệt về việc cậu ta thay người như thay áo, còn giờ sống qua một kiếp, biết rõ con người của cậu ta, tôi lại thấy chướng tai gai mắt. – Mày làm gì ở chốn này? Nghe bọn thằng Lương nói mày đi nghĩa vụ. Thật chứ? Tao tưởng mày phải đang kiếm tiền chứ không phải đi nghĩa vụ đâu.

– Tao nhậu kệ tạo. Mày đi với ả bạn gái của mày đi.

– Ả không phải bạn gái của tôi. Tao chơi thôi. Mà mày giận dữ cái gì vậy. Nửa năm trước mày cư xử thật kì lạ.

Tôi chẳng buồn nói thêm, chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Một cuộc đời trước tôi ganh đua, kiếm tiền, đứng trên đau khổ của người khác, chà đạp lên người khác để đứng lên, bị mọi người chửi rủa đã cảm thấy quá mệt mỏi. Sống lại một kiếp, tôi sẽ đi vào con đường như trước hay sao?

Nhưng nếu không trở thành một luật sư, tôi có thể làm gì?

Sống chính nghĩa, ngay thẳng không hợp với tôi. Nhưng tôi càng không thể sống như kiếp trước.

Chẳng để ý tới Hào Kiệt kéo ghế ngồi cạnh tôi, lải nhải về đám bạn gái của cậu ta. Cậu ta một mình nói chuyện, còn tôi một mình uống rượu của tôi.

– Xem kìa. Chẳng phải thằng chó kia hay sao? Chính gì ấy nhỉ?

– Chính Đông?

Tôi tỉnh rượu, đưa mắt nhìn về trong góc quán bar. Chính Đông vẫn còn mặc nguyên bộ quân phục, ngồi với một cậu con trai lạ hoắc. Tôi không biết sao, nhưng tôi có thể thấy cậu con trai kia nhìn Chính Đông bằng ánh mắt mờ ám.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hào Kiệt đã đứng dậy bước tới gần chỗ của Chính Đông.

– Không ngờ, quán nhậu của bọn tao lại có thể là nơi chứa chấp tụi đồng tính chúng mày.

Ánh mắt Chính Đông nhìn về phía Kiệt Hào. Tôi không thể hình dung ánh mắt đó như thế nào, nhưng có lẽ là căm phẫn, và khinh bỉ. Và rồi, ánh mắt của em lướt qua người tôi. Bất giác tôi có cảm giác rùng mình như bị người khác đọc thấu tâm can.

Em rõ ràng đã cười lạnh.

– Hào Kiệt, mày thôi đi. Chính Đông, sao em lại ở đây? Chẳng phải em nói em về nhà à.

– Quán nhậu của tụi chó chúng bay, sao tao lại không được phép đến.

Chính Đông gằn giọng. Cậu bạn bên cạnh im lặng không lên tiếng.

– Thằng ẻo lả. Bài học lần trước mày quên rồi hả. Cái đêm kia nhớ chứ? Hay huyệt khẩu của mình nhớ cái ấy đến thế rồi sao? Có cần tao như lần trước gọi tụi kia đến. Kiếm mấy thằng đồng tính chỉ là chuyện nhỏ với tao. Thế nào? Có muốn sướng một đêm. Đồ rác thải.

Trong lúc đầu tôi còn đang ong ong không thể lý giải nổi chuyện gì đang xảy ra. Một tiếng ầm vang lên. Là Chính Đông giơ ghế lên đập vỡ nát xuống đất, ngay trước mặt Kiệt Hào.

Kiệt Hào còn chưa kịp thu lại nụ cười đểu của cậu ta, đã bị một cú đấm giáng xuống. Rồi liên tiếp cú đấm, cú đá từ Chính Đông. Chính Đông lúc này như một con sư tử con bị người ta chọc giận, không ai có thể ngăn được, cũng không ai dám cản lại.

Chính Đông một tay chế trụ yết hầu của Kiệt Hào, một tay ép đầu cậu ta xuống mặt bàn.

– Thế nào? Mày có muốn liếm thứ rác thải mày thải ra không? Mày là rác thải hơn chúng tao nhiều.

Kiệt Hào bị đánh thành đầu heo. Chính Đông nhìn tôi như không quen biết, kéo tay cậu con trai lạ hoắc ra ngoài.

– Chính Đông.

Tôi gọi, nhưng em hoàn toàn không nghe thấy. Cứ thế đi thẳng ra cửa, cũng không hề ngoái đầu nhìn lại.

Chẳng hiểu sao, tôi chỉ thấy lòng mình tự nhiên trống rỗng và khó chịu. Là cảm giác bị hiểu lầm, là cảm giác bị ghét bỏ hay sao.

– Mày nói là sự thật. Đêm hôm đó, chính mày đã hại cậu ấy.

Tôi giờ đã biết tại sao, em lại hận tôi như vậy.

Lúc em bị Kiệt Hào tính kế, bị thương, hỗn loạn, và cô độc. Em tìm tới nhà của tôi, chỉ đổi lại là sự ghẻ lạnh và xa lánh.

Tại sao lúc tôi chăm sóc em, em lại không nói gì.

Tại sao lúc tôi tìm em, em lại xa cách tới vậy.

Hay đúng hơn, từ lúc nào em đã phát hiện tôi quen Kiệt Hào.

Kiếp trước, là không phát hiện ra, nên em tặng cho vợ tôi đôi mắt và cũng chẳng một lời oán hận tôi.

Còn kiếp này. Kiếp này thì sao?