Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 10: Không cho phép cô chết



Trong đầu Cố Thịnh ảo tưởng bộ dáng đau đến không muốn sống của Tả Tình Duyệt, suốt ba ngày, cô giống như một nữ đầy tớ bị anh đè ở bên dưới, hung hăng chiếm đoạt, kế tiếp là thời điểm anh nên nghiệm thu thành quả của mình.

Đẩy cửa vào, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào khiến anh hơi mê say, ánh mắt trực tiếp quét về phía giường lớn, nhưng lại không nhìn thấy người trong dự đoán của anh. Khẽ cau mày, tiếng nước chảy truyền tới bên tai khiến trong lòng anh có chuẩn bị, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, như con báo Châu Mỹ, nện bước to đi về phía phòng tắm.

Cô đang tắm sạch sao? Người phụ nữ ngốc! Dù tắm sạch sẽ thì thế nào, anh sẽ khắc thật sâu sự nhục nhã vào đáy lòng của cô, khiến cả đời cô cũng tắm không sạch, khiến cô thời thời khắc khắc đều nhớ rõ, cô là một người phụ nữ dâm đãng.

Nhưng, khi ánh mắt của anh chạm đến máu tươi đầy đất, thân thể đột nhiên ngẩn ra, Tả Tình Duyệt lõa lồ nằm trên mặt đất, máu đang không ngừng chảy xuống từ cổ tay của cô, lan tràn khắp mặt đất.

"Người phụ nữ đáng chết này!" Sắc mặt Cố Thịnh trầm xuống, khẽ nguyền rủa ra tiếng, cô cư nhiên tìm đến cái chết!

Thân hình cao lớn nhanh chóng tiến lên, dò hơi thở của cô, ngay cả anh cũng không có chú ý tới, khi bản thân cảm nhận được hơi thở của cô, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

"Cô muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu!" Cố Thịnh ôm lấy Tả Tình Duyệt, lao ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông tùy ý bao lấy vết thương của cô, không để cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.

Nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, Cố Thịnh tiện tay lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số, "Mang theo dụng cụ của anh, tôi lệnh cho anh lập tức đến nhà tôi ngày!"

Nói xong liền cúp điện thoại, giọng nói bá đạo, như một vương giả kiêu ngạo nhìn mọi người, khí thế khiếp người đó khiến người ở đầu điện thoại kia không khỏi ngớ ngẩn. Tổng giám đốc đại nhân vĩ đại của mình bị gì vậy? Giống như đã ăn trúng thuốc độc, không phải mới kết hôn sao? Giờ này nên ngọt ngào ân ái với cô dâu dịu dàng động lòng người đó mới đúng chứ! Chẳng lẽ là hai vợ chồng không hòa thuận?

Lắc đầu than thở, Sở Phàm mặc áo blouse trắng của bác sĩ bàn giao công việc cho trợ thủ, ngay sau đó, thật nhanh chạy tới khu biệt thự sang trọng nhất ở Thành phố A.

Cố Thịnh vỗ vỗ mặt của Tả Tình Duyệt, vẻ hung ác ngưng tụ trong mắt tựa hồ có khí thế cắn nuốt người.

Lấy một tấm hình từ trong ngực ra, trong hình là một nam một nữ, hai người đang ôm nhau, nụ cười trên mặt thật làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ, giống như thế gian vạn vật đều thất sắc. Vuốt ve gương mặt người phụ nữ, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ tối tăm, "Tả Tình Duyệt, ba năm rồi, đã đến lúc cô phải trả nợ rồi!"

Cô còn chưa bỏ ra tất cả những điều nên bỏ, chết như vậy, thật uổng phí cạm bẫy của anh!

Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, "Tôi đã chết sao?"

Cổ tay truyền đến đau đớn, trước mắt hơi mơ hồ, trừng mắt nhìn lên, cô hết sức muốn nhìn cho rõ thiên đường, nhưng, khi thấy gương mặt khiến cô kinh sợ, trái tim nhất thời liền trầm xuống.

Nếu cô chết rồi, làm sao lại còn thấy Cố Thịnh?

Cố Thịnh ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệch như giấy của Tả Tình Duyệt, động tác cũng cực kỳ dịu dàng.

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cô lại thấy được nụ cười như gió xuân trên mặt của Cố Thịnh, mấy tháng trước, cũng chính nụ cười đó đã khiến mình mê say, không để ý gì cả mà gả cho anh.

"Thịnh. . . . Quả nhiên em đã chết! Nếu không làm sao lại thấy được anh cười?" trên mặt Tả Tình Duyệt hiện vẻ tươi cười, nhưng sau một giây, cảm giác được cằm mình bị hung hăng nắm chặt. Người đàn ông trước mắt thu lại sự dịu dàng, thay vào đó là gương mặt ác độc, tựa như cô đã nhìn thấy vào đêm tân hôn.

"Chết? Cô quá ngây thơ rồi, không có lệnh của tôi, cô không được phép chết!"