Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)

Chương 9



Buổi liên hoan của Phu nhân mở cửa chào đón tất cả mọi người. Chỉ có những vị khách đặc biệt được mời đến ngôi Nhà dòng cho một bữa ăn khuya với rượu sâm banh, nhưng không ai cảm thấy bị thiếu sót hoặc bỏ rơi. Tất cả các loại giải trí đã được đem tới để dân làng hưởng thụ - đoàn vũ Morris và Maypole, người hát rong, người thảy banh chuyền, và người nhào lộn, một cuộc biểu diễn ngựa trên đồng cỏ phía nam, và một cuộc thi nướng bánh trong một túp lều to tại đồng cỏ phía đông. Bên ngoài kho thóc bé xíu của các thầy tu, tồn tại qua nhiều thế kỷ mà vẫn gần như nguyên vẹn, những người hầu đang quay những con lợn và trừu trên xiên thịt, trong khi bên trong, những người hầu khác và những người tình nguyện đã sắp ra những phần ăn thịnh soạn hợp khẩu vị của nông dân.

Mặc dù Marion và chị em nàng đã sống ở Longbury chỉ hơn một tuần, thật là đáng kinh ngạc biết bao vì số người mà họ quen biết. Hầu hết mọi người họ gặp gỡ sau buổi lễ nhà thờ. Chị em họ còn có vinh dự được giới thiệu với bà công tước phu nhân, một phụ nữ khá cừ khôi với thiên lý nhãn và thiên lý nhĩ, nếu Clarice đáng được tin tưởng.

Kết quả là, Marion đã trang điểm với sự cẩn thận đặc biệt cho buổi lễ hội này: một chiếc váy muslin thật đẹp với đường viền được thêu với dây những sợi dây leo trên biên và viền cổ, một chiếc mũ rơm với dải ruy băng màu lục, và, như thể nhượng bộ với cái thời tiết thất thường của Anh quốc, một đôi giày bền chắc và một chiếc ô quàng lủng lẳng tại cánh tay. Màn kết sẽ đến vào lúc hoàng hôn, một buổi trình diễn đóng lại một cuộc giao tranh giữa quân hoàng gia và quân chống đối [Cavaliers và Roundheads] mà đã bị lãng quên từ thủa nào. Thời tiết có thể thay đổi bất ngờ, và Marion muốn được chuẩn bị.

Tùy lúc, nàng thấp thoáng thấy bóng dáng của Brand đó đây. Sau khi thừa nhận sự hiện diện của nàng với một cái khom người chào, chàng đã không thèm liếc một mắt đến nàng, mặc dù họ đã không gặp nhau trong vài ngày. Theo bà Ludlow, Brand đang cố dành lấy ủng hộ của đảng mình từ những cử tri hội đủ điều kiện tại các ngôi làng nhỏ quanh vùng Longbury. Lãnh chúa Denison, trong thời gian chờ đợi, là người nghĩ rằng chính trị là một thủ đoạn bịp bợm, đã trốn đi Brighton để tỏ sự kính trọng của mình với Hoàng tử nhiếp chính. Hàng năm vào mùa này, Brighton là một khối nam châm thu hút những kẻ tầm hoan và kẻ tầm hoan nổi bật nhất chính là Hoàng tử nhiếp chính. Nàng thắc mắc liệu Brand có gia nhập cùng Ash khi buổi liên hoan kết thúc.

Chàng đã bảo nàng phải mỉm cười, phải vui vẻ và đó là điều nàng đã quyết chí để thực hiện. Hai cô em của nàng thì không cần ai phải nói gì. Emily đã vừa đi vừa vui cười với một số thanh niên cùng tuổi với mình trong khi cặp đôi không thể tách rời, Phoebe và Flora, đã tự học nghề theo nhóm người gipxi với hy vọng được học được cách bói toán.

Marion đã không phải ở một mình. Bà Cutter, người đồng hành của Phu nhân, chắc đã ưa thích nàng hoặc đã thoát khỏi gông cùm [công việc bầu bạn với Phu nhân] để tận hưởng những giây phút tự do của mình. Bà ấy có xu hướng nói huyên thuyên, và Marion cảm thấy khó có thể theo sát được dòng tư tưởng của bà ta cho đến khi Brand xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này bà Cutter đã trở nên khá mạch lạc khi bà ta báo rõ cho Marion biết rõ những phụ nữ duyên dáng đang thay phiên nhau quàng tay với chàng.

“Bà Chandos,” Bà Cutter thì thầm vào tai của Marion. “Bà ấy đã để ý tới cậu ta cũng có một thời gian rồi.”

Hiện tại họ đang ở đồng cỏ phía nam với màn trình diễn ngựa đang được tiến hành. Hàng loạt các cú nhảy đã được phô bày và khi kỵ sĩ và ngựa của mình hoàn tất thành công cuộc biểu diễn, đám đông tưng bừng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt.

Ánh mắt của Marion dõi theo Brand và một cô gái tóc vàng yểu điệu. “Tôi cho rằng bà ấy là một góa phụ?”

Bà Cutter cười khúc khích. “Một góa phụ giàu có”, bà tâm sự. “Bà ấy thừa hưởng những hai gia tài, của người cha quá cố và của người chồng quá cố. Như cô có thể tưởng tượng, có thiếu gì kẻ ngấp nghé tỏ ý, nhưng cho đến khi bà ấy chắc chắn rằng bà đã hoàn toàn mất đi Brand, bà ta sẽ không từ bỏ hy vọng. Cô biết không, cô gái thân mến, cô thực sự nên tuyên bố cuộc đính ước của hai người và giúp người phụ nữ đáng thương kia thoát ra cái vòng đau khổ của mình.”

Phản ứng duy nhất của Marion với ánh nhìn bẽn lẽn của Bà Cutter là một nụ cười vô tư.

Bà Chandos đã không được ở bên Brand quá lâu. Bà ta được mang đi bởi một người đàn ông cao ráo ăn nói liến thoắng người mà không chịu chấp nhận một lời từ chối. Chỗ của bà ấy liền được Cô Lacey chiếm lấy, cô là một cô gái với làn tóc đỏ au, một vóc dáng đẫy đà và một nụ cười đáng yêu. Marion thắc mắc liệu cô ấy có tàn nhang không. Cô Byrd, một cô gái tóc vàng với vóc dáng mảnh mai yểu điệu; Cô Stead với vẻ đẹp trang nghiêm. Và cứ như thế bao cô cứ xoay quanh.

Người kỵ sĩ cuối cùng trong ngày chờ đợi tín hiệu để bắt đầu: Andrew, Công tước Shelbourne. Cậu ta là một người đàn ông trẻ trung, thực sự không hơn một cậu bé, nhưng cậu ta ngồi trên yên ngựa với lòng tự tin của một kỵ sĩ dày dạn. Ngựa và đàn ông làm thành một bức tranh hấp dẫn. Cả hai đều có sắc đen [lông tóc], đều là thuần chủng.

Từ vị trí tách biệt của mình, Andrew hơi di chuyển đầu mình một chút. Marion nhìn theo ánh mắt của cậu ta. Cậu ấy đang theo dõi Brand. Khi Brand chấp thuận ánh nhìn bằng một cái gật đầu nhẹ, cậu trai trẻ liền nhanh chóng quay đầu đi. Cậu ta không mỉm cười.

Bà Cutter lên tiếng: “Một ác quỷ đẹp trai, phải không nào? Ý tôi là Andrew ấy. Trong một hai năm tới, cậu ta sẽ trở thành một tay sát gái. Hiện tại, Brand luôn kìm kẹp cậu ta.” Bà ấy thở dài. “Tôi cho rằng Brand không muốn cậu bé lại biến thành một người giống cha của họ. Lão công tước là một người hoang đàng, nhưng những cậu trai trẻ của thời ấy cũng vậy mà thôi.”

Marion trầm ngâm. Một cái nhìn ấy giữa chàng công tước trẻ tuổi và Brand đã nói mọi điều. Giữa hai người hẳn là có mâu thuẫn, nhưng đa phần là từ Andrew. Dù sao cũng vậy, cậu ta vẫn muốn có được sự tán dương của Brand. Nàng thở dài, suy nghĩ đến bản thân mình và hai em nàng. Cuộc sống của một người giám hộ không phải luôn được dễ dàng.

Lá cờ được hạ xuống và Andrew và chú ngựa của mình chạy nước kiệu đến cái rào cản đầu tiên. Cậu ta đã vượt qua nó một cách dễ dàng, và cái rào kế tiếp, sau đó gò chú ngựa vượt qua một vùng nước, kiềm chế đà của nó lại, và lướt đi thật dễ dàng qua các rào cản cao nhất. Vào lúc này Andrew đã hoàn thành cả vòng đua, khán giả đều đứng lên vỗ tay hoan nghênh.

Khi những tiếng vỗ tay đã lắng dịu, công tước phu nhân tiến tới phía trước, nặng nề tựa lên cây gậy, để trao dải ruy băng. Cạnh bà là Phu nhân Theodora, và một người đàn ông tóc đen huyền di chuyển một cách ung dung và duyên dáng. Thật không có gì đáng ngạc nhiên khi dải băng xanh lại được trao cho Andrew.

“Người đàn ông tóc đen đi cùng với Phu nhân Theodora là ai thế?” Marion hỏi.

“Phu quân của bà ấy, Ngài Robert. Ông ấy luôn đến dự buổi lễ hội ở đây. Chúng ta sẽ không gặp ông ấy quá nhiều đâu. Thật ra thì Longbury cũng chẳng có gì để giữ ông ta lại.”

“Có phu nhân của ông ấy mà,” Marion chỉ ra, giọng của nàng có vẻ nghiêm khắc hơn là nàng muốn.

Bà Cutter chỉ đơn giản lắc đầu.

Theodora giơ tay mình lên và ra hiệu cho một ai đó đến gần. Marion nhận ra người đàn ông ấy là John Forrest, người phụ trách các chuồng ngựa của ngôi Nhà dòng Priori. Ông ta trông tuổi độ cuối ngũ tuần, một người đàn ông với một vóc dáng tuyệt vời mà lại có vẻ không mấy thích khi bị chọn ra. Tất cả những thứ ấy đã thay đổi khi Theodora nói chuyện với ông. Ông gật đầu mỉm cười và thừa nhận những tràng pháo tay của khán giả với một cái khom người chào nho nhỏ.

Bà Cutter thủ thỉ: “Ông ấy đã theo cạnh Theodora kể từ khi bà ta còn là một bé gái. Tất cả mọi thứ bà ấy biết về ngựa bà ấy đã biết được từ ông ta.” Marion tìm kiếm Brand. Chàng vẫn còn đứng tại cùng một chỗ, không có ý tham gia những người khác trong sân cỏ. Tất cả như nhau, nàng có thể biết rằng chàng khá hài lòng với sự thành công của Andrew.

Đột nhiên nàng cảm khó chịu. Chàng nên là một trong những người đầu tiên bước đến để chúc mừng Andrew. Chuyện thật là quá hiển nhiên rằng Andrew muốn có được sự tán dương từ Brand, mà không phải từ Theodora hay là người huấn luyện viên đáng kính của bà.

“Ôi thôi,” Bà Cutter líu ríu. “Tôi thấy Công tước nương nương đang rời khỏi sân cỏ. Tôi biết bà ấy sẽ muốn có tôi ở bên cạnh bà ấy. À mà tôi vừa bắt đầu nói gì với cô đây nhỉ? Ồ, phải, giờ thì tôi đã nhớ.” Mây mù trong đôi mắt xanh xám của bà đã tan để lộ một sự hiếu kỳ sống động. “Hãy giải quyết mọi vấn đề trước khi cô đi ngủ. Đó là lời khuyên của tôi cho cô, Marion ạ.”

“Tôi không hiểu ý của bà?”

“Cô và Brand? Mọi người đều có thể thấy được hai người đã cãi vã. Phoebe đã nói với tôi-”

“Phoebe!” Marion sửng sốt.

“Ôi, trời, tôi đã nói quá nhiều.”

“Không, thật là vậy! Tôi nghĩ rằng Phoebe đã nói quá nhiều!” Marion kiềm chế những cảm xúc mạnh mẽ của mình. Bà Cutter đã bắt đầu trông có vẻ cảnh giác, và thực sự, bà là một lão bà vô hại thích tán chuyện mà lại thường khi nói mà không suy nghĩ. Thật là không tử tế khi mất kiên nhẫn với bà ấy. “Tin tôi đi, Bà Cutter,” nàng mỉm cười nói. “Không có gì giữa tôi và Ông Hamilton cả.”

Bà Cutter gật đầu và mỉm cười. “Chúng ta sẽ gặp lại cô tại Nhà dòng Priori cho bữa ăn tối với rượu sâm banh của Công tước nương nương chứ?”

“Tôi sẽ không bỏ lỡ nó vì bất cứ chuyện gì.” Nàng chờ cho đến khi Bà Cutter đã gia nhập vào nhóm của Phu nhân trước khi nghênh ngang đi tìm Phoebe.

***

Phoebe đang ở trong cái lều vải to lớn, nghỉ ngơi trên băng ghế được xếp ra cho những du khách đã mỏi chân. Cô bé có vẻ đang vui sướng vô cùng. Flora chính là người bạn thân nhất mà cô bé đã từng có. Có một vấn đề nhỏ làm giảm bớt đi vẻ hào nhoáng của niềm hạnh phúc. Flora không thể ngồi yên dù chỉ là hai phút với nhau, và Phoebe cần phải để cái chân không khỏe của mình được nghỉ.

Không phải là Flora không biết, bởi vì Phoebe chưa từng nói với cô ấy. Trong mắt của Flora, Phoebe chỉ là một đứa con gái bình thường, không phải là một người khuyết tật phải cần được nuông chiều. Kết quả là, Phoebe đã trở nên lão luyện trong việc tìm cho họ những chỗ có thể ngồi xuống. Đương nhiên là không được ngồi lâu rồi, bởi vì cô bé cũng thích được chạy đó đây làm chuyện này chuyện kia, nhưng cũng đủ lâu để cô bé có thể lấy hơi và cho cái chân của mình nghỉ ngơi.

Do thám nhóm gipxi là gợi ý của cô. Điều đó đã chứng minh là một chuyện cực kỳ buồn chán bởi Bà Zelda, bà thầy bói, đã nói với tất cả khách hàng của bà cùng một lời tiên tri: Một người lạ mặt đẹp trai sẽ xuất hiện trong cuộc sống của họ. Hai cô bé biết điều này bởi vì sau khi lời tiên đoán của đã được cho biết, với cái giá sáu hào một người, không kém hơn! - cô bé và Flora đã quanh quẩn ở phía sau túp lều của bà Zelda để nghe trộm.

Và cô bé đã rất hy vọng rằng kẻ lạ mặt đẹp trai sẽ hóa ra thành một con chó hoang mà Marion sẽ cho cô bé giữ nuôi.

Sau đó, họ sẽ lang thang xung quanh một hồi, thưởng thức âm nhạc và các vũ công, và cuối cùng đã ở đây với một ly nước chanh tươi mát. Flora đã nói với cô là đừng đi đâu hết, rằng cô bé sẽ trở lại trong giây lát, và Phoebe đã không cãi lại. Bây giờ cô cảm thấy được nghỉ ngơi thật khỏe và đã sẵn sàng để làm bất cứ điều gì.

Cô bé vẫy tay với Flora khi nhìn thấy cô ấy ở lối vào.

Flora đã đội một chiếc mũ rơm lớn để ánh nắng khỏi chiếu lên mặt mình, như vậy cô không bị thêm chút tàn nhang nào. Điều đó dường như đã không giúp ích gì, và Phoebe đã không biết tại sao nó lại khiến Flora phiền lòng. Cô bé thích những nốt tàn nhang.

Khi đã ngồi xuống, Flora cho biết: “Hãy nhìn xem tôi đã tìm được gì nè, Phoebe.” Cô ấy lén nhìn quanh để đảm bảo rằng không có ai đang theo dõi họ, sau đó mở ra một cái túi da đã bị mòn và rút ra một hộp nhỏ bằng gỗ, mà cô bé đặt lên băng ghế giữa hai người.

“Cái gì thế?” Phoebe hỏi trong khi với tay lấy cái hộp.

Flora áp cả hai bàn tay lên trên cái hộp để phòng hờ Phoebe mở nó ra. “Trước hết, bạn phải long trọng hứa rằng sẽ không bao giờ nói cho ai biết về cái hộp này và những gì tôi sẽ cho bạn xem.”

“Tôi thề trên danh dự của tôi”, Phoebe thề long trọng.

Flora rụt tay lại và Phoebe mở chiếc hộp ra. Nàng tìm thấy cái khăn tay có thêu cái tên họ tắt của một quý ông với các chữ đầu R.L.F, một biên lai cho một cái mũ đàn ông được viết cho Ngài Robert FitzAlan, một cái nút, và những thứ linh tinh khác mà không có vẻ gì quá thú vị, ngoại trừ một vài tờ ghi chú và thư từ. Chúng trông cũ kĩ và mùi cũng cũ kĩ như là những thứ khác trong chiếc hộp, và cô bé nhăn mũi khi cô mở ra một trong những tờ ghi chú.

“Nó viết cái gì vậy?” Flora thì thào hỏi.

Phoebe ngước người bạn của mình. “Bạn chưa có đọc qua nó à?”

Khi sắc hồng biến mất dưới làn da mỏng manh của Flora, Phoebe đã hiểu lý do sự mắc cỡ của Flora và tại sao lại cho cô xem những lá thư này.

Flora không biết đọc.

“Rất nhiều người không biết đọc”, Phoebe nhấn mạnh: “đặc biệt là con gái. Không cần phải xấu hổ vì điều đó. Tôi sẽ dạy bạn đọc nếu bạn muốn.”

Flora nhìn vào chiếc hộp. “Tôi biết chữ nghĩa của mình, nhưng không phải tất cả từ đều phát âm như cách chúng được viết.”

“Thực sự là không,” Phoebe đáp. “Và tôi không chắc rằng tôi biết hết tất cả các từ trong này. Có rất nhiều từ rất là dài.”

Nhíu chặt chân mày, cô bé chậm rãi đọc.

Cô Gunn thân mến, Cảm ơn cô vì những biểu lộ ân cần của sự cảm thông. Tôi vẫn luôn là người đầy tớ trung thành của cô, Robert FitzAlan.

Cô nhìn lên. “Flora, lá thư này thuộc về dì Edwina của tôi. Bạn lấy nó ở đâu vậy?”

“Tôi chắc rằng nó là một bức thư tình”, Flora nói.

“Một bức thư tình?” Phoebe giật mình.

“Ngài Robert gửi cho dì Edwina? Đừng ngớ ngẩn!” Câu trả lời của Flora chính là trỏ về cái nắp hộp. Các chữ bị mờ nhạt nhưng vẫn còn đọc được: H.G.

“Dì Hannah,” Phoebe thở ra. Cô nhìn vào người bạn của mình. “Lá thư này thuộc về gia đình tôi. Dì Hannah cũng là dì của tôi.”

Flora nhanh chóng tập hợp các thứ linh tinh của mình lại với nhau, bỏ chúng vào hộp, và nhét chiếc hộp vào trong cái túi da. “Kẻ tìm được là kẻ sở hữu,” cô tuyên bố.

“Không phải vậy nếu bạn lấy nó từ ngôi nhà nông thôn của chúng tôi,” lời vặn lại nhanh chóng được thốt ra.

Đôi má Flora đỏ ửng. “Tôi không phải là một kẻ trộm! Tôi chỉ là mượn nó, chỉ vậy mà thôi.”

“Vậy thì hãy cho tôi biết nơi bạn tìm thấy nó.”

“Tôi sẽ không.”

Phoebe hít thở nặng nhọc nói: “Những bức thư của Ngài Robert giờ đã thuộc quyền sở hữu của Marion. Chị ấy nên có quyền quyết định phải làm gì với chúng.”

“Để có gì bạn có thể cho chúng trong lịch sử gia tộc của bạn?” Flora trả miếng.

“Có lẽ tôi sẽ làm thế!”

Hai cô bé nhìn trừng trừng nhau xuyên qua cái túi xách đựng chiếc hộp.

“Bạn”, Phoebe đau đớn nói: “là người bạn tồi tệ nhất mà tôi từng có.”

“Và bạn không cũng chẳng phải là bạn bè gì cả!”

Với câu nói đó, Flora nhặt lên chiếc túi và nghênh ngang bỏ đi.

Phoebe ngồi đấy hầm hầm giận. Cô không thể nói với Marion về chiếc hộp vì cô đã hứa bằng danh dự của mình sẽ giữ bí mật. Cô không thể hiểu tại sao nó phải là một bí mật, trừ khi Flora đã đánh cắp chiếc hộp. Ngoài những mẩu thư ngắn, thật không có gì đáng lưu lại. Giờ suy nghĩ lại, bức thư ngắn mà họ đã đọc cũng chẳng có giá trị gì.

Không một ai với tâm trí bình thường sẽ lưu lại những vật rác rưởi như thế, và cô không thể hiểu sao Flora lại phải làm to chuyện như thế.

Bạn gì lại thế! Dòng tư tưởng của cô đang lang thang đây đó khi cô thấy Marion đang tới gần mình. Ôi cô bé đã làm ra chuyện gì nữa rồi?

***

Emily đang tận hưởng cuộc vui. Cô đã không dự kiến sẽ gặp gỡ nhiều người cùng tuổi với mình tại Longbury, nhưng cô đã kết bạn với một vài người. Đấy là một thứ có được từ các buổi lễ nhà thờ. Ngay cả khi các bài giảng đạo thật nhàm chán, mọi người đều tụm quanh sau sau buổi lễ để nói chuyện và quen biết lẫn nhau, mà không cần chờ đợi phải được giới thiệu đàng hoàng chính thức.

Ginny Matthews đang đứng một bên của cô, và Peter Matthews, anh trai của Ginny, đã đứng phía bên kia. Vị mục sư là cha của họ và họ quen biết tất cả mọi người tại Longbury. Họ vừa xem Công tước Andrew, người mà Emily cũng đã gặp mặt tại nhà thờ, thắng dải ruy-băng cho buổi trình diễn tuyệt vời của mình và giờ cô đang đợi để chúc mừng cậu ấy.

Victor Malvern, con trai của một chủ đồn điền địa phương đã gia nhập vào nhóm của họ, và nhịp tim của Emily bỗng dưng đập nhanh hơn một chút. Victor là một người rất đẹp trai và có vẻ thành thạo hơn so với những người bạn mới của cô. Cậu ấy trông là một người khá chưng diện, và đã gợi lại trong tâm trí của nàng Lãnh chúa Ash Denison.

“Cậu có thấy Ngài Andrew không?” Cô hỏi Victor. “Cậu ấy trông như thể cậu ta được sinh ra trên yên ngựa, phải không nào?”

Victor nhẹ cong môi. “Ngựa là tất cả những gì Ngài Andy biết, ngựa và cừu. Mang cậu ta khỏi ngôi nhà dòng Priori thì chúng ta còn lại gì?”

“Chúng ta còn lại gì?” Emily hỏi. Nhịp tim của nàng đã thôi đập mạnh.

“Một kẻ chẳng ra gì, là vậy đó. Nó khiến dạ dày tôi khó chịu khi nghĩ rằng một trong những ngày trong tương lai chúng ta sẽ phải khấu đầu với cậu ta, cô biết đấy, Công tước đại nhân, Công tước Shelbourne.”

“Trời”, Emily thốt: “Andrew đã từng động chạm gì tới cậu chứ?”

Peter Matthews nhẹ nhàng nhận xét: “Andrew đã là Công tước Shelbourne, Victor, và chúng ta nên gọi cậu ấy là ‘Công tước đại nhân’. Còn về chuyện Andrew đã làm, cậu ta và Victor đã đua ngựa qua vùng thung lũng, và Andrew đã thắng.”

Khuôn mặt của Victor đỏ ửng. “Đấy không phải là một cuộc đua công bằng. Cậu ta đã đi đường tắt. Cho nên cậu ta vừa là một kẻ gian lận vừa là một kẻ chẳng ra gì. Tôi xin phép.”

Cậu ta ngông nghênh rời khỏi để gia nhập vào hai người đàn ông trẻ tuổi mà cũng nhìn có vẻ là những người có khuynh hướng thích chưng diện. Chuyện gì đó cậu ta nói đã khiến cả đám cười hô hố. Bọn họ theo dõi Andrew khi cậu ta rời khỏi đồng cỏ, dẫn chú ngựa của mình, và sau đó, vẫn còn cười, họ chẳng thèm để ý tới cậu ta nữa.

Ginny thở dài. “Victor là một con thú, nhưng Andrew lại là kẻ thù kinh khủng nhất của bản thân mình. Cậu ấy không có chủ tâm để ra ngoài kết bạn. Cậu hiếm khi tham dự bất kỳ lần hội tụ nào, và khi cậu ấy chịu đi, câu ấy không bao giờ mời ai cùng khiêu vũ. Tất cả chúng tôi đều rất kinh sợ cậu ấy, thực sự, bởi vì cậu ta chính là một vị công tước. Có một số người nghĩ rằng cậu ta cảm thấy mình cao thượng hơn chúng tôi.”

“Tôi nghĩ cậu ấy chỉ là nhút nhát,” Emily giải bày. “Và có lẽ cậu ta chẳng biết khiêu vũ.” Trong tư tưởng của mình, cô ấy nghĩ rằng nếu mình bị cái gánh nặng của gia đình cậu ấy, cô ta cũng sẽ như một con cá mắc cạn khi gia nhập với xã hội thượng lưu.

“Tôi biết rằng cha của cậu ấy qua đời khi cậu ta chỉ mới mười một tuổi,” cô nói tiếp. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với mẹ của cậu ta?”

Ginny trả lời. “Ồ, bà ấy đã từ trần khi Andrew còn ẵm ngửa.”

Chuyện này đã lý giải rất nhiều điều. Emily cảm thấy tội nghiệp cho chàng trai trẻ nọ. Nàng nhìn qua Ginny và Peter. “Hãy đi thôi! Hãy biểu hiện cho Andrew thấy chúng ta ủng hộ cậu ta.”

Cậu ta có vẻ giật mình khi ba người họ tiến tới gần, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút thỏa mãn. Emily tự tin với vai trò giữ cho cuộc trò chuyện được tự nhiên, và chỉ có một vài lần bị tạm dừng không thoải mái. Cô ấy cũng biết làm thế cách nào để lôi kéo một người ra [khỏi cái vỏ của mình]. Vào lúc này thì Andrew đã rời đi để đưa chú ngựa của mình vào chuồng, và lúc này Emily cũng đã quả quyết rằng mình thích cậu bé này vô cùng.

Cậu ta không khiến trái tim của cô rung động hay nhịp tim của cô chạy loạn. Hai người họ khoảng cùng một độ tuổi, nhưng cô tự coi mình là một người phụ nữ. Andrew chỉ là một cậu bé, nhưng chắc chắn rằng cậu ta có cái mã đẹp trai của gia tộc FitzAlan. Điều cậu bé thiếu chính là được mài dũa.

Và bạn bè.

Cậu ta đã có một khởi đầu tốt đẹp với Ginny và Peter. Emily tự tin rằng phần còn lại có thể an tâm giao vào tay cô.