Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 40: “vừa rồi chơi có vui không?”



Editor: YuuNgôn Trạm đuổi theo cô tới tận thang máy.

Tên chó này nhìn thì giống một bông hoa đẹp trên núi cao hiểm trở, nhưng thực chất cái đuôi chó vẫn còn ngoe nguẩy ở tận sâu trong xương tủy!

Trong thang máy cũng đang có mấy nhân viên của L.Z may mắn chuồn thoát được Tu La tràng vừa rồi. Nhưng sao giám đốc kỹ thuật lại đột nhiên xuất hiện trước mặt như vậy, trên mặt còn viết rằng “Đi ra ngoài để tôi với vợ yêu được ở một mình” nữa chứ?

Nam Tiểu Chức: Nhưng tôi sợ.

Nam Chức đỏ mặt, mạnh mẽ rụt cổ tay lại.

Ngôn Trạm cũng không vội đuổi theo cô, chỉ chậm rãi đi từ trong thang máy ra, nhìn cô chạy chậm ở phía đằng trước.

Các nhân viên đấu tranh tư tưởng trong một giây, cuối cùng quyết định —— Rút lui.

Một trong hai vị thực tập sinh đã bị “Truyền thuyết về lão Phật gia” đầu độc sâu sắc, cậu ta lập tức trả lời: “Tuân lệnh!”

Nam Chức ôm cánh tay rúc vào trong góc, người đàn ông rảo bước vào trong thang máy, nhấn nút đóng cửa rồi đi về phía cô.

Ngôn Trạm chậm rãi buông tay ra, vừa lúc thang máy quay trở lại sảnh tiệc.

Cô giật giật cổ tay nhưng không thể thắng nổi sức mạnh của người đàn ông. Cô bực bội nói: “Nếu anh bị bệnh thì đi chữa trị đi, đừng tới làm phiền tôi!”

“Đừng tới đây.”

Nam Chức thở dài, cảm thấy bực bội khi nhớ đến những tai họa ập đến đó.

Trên người cô và anh lúc này đều là bánh kem, bẩn muốn chết.

Anh đường đường là một giám đốc kỹ thuật, vậy mà lại có thể khiến một nhân viên lễ tân bị sa thải. Nếu sự việc được truyền đi, nhân viên cấp dưới sẽ nghĩ gì chứ? Nhất là khi bọn họ còn mới trình diễn một vở kịch lớn như vậy ngày hôm qua nữa.

Ngôn Trạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa thang máy.

Bước chân của Ngôn Trạm dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn nhanh chóng và dứt khoát bước tới trước mặt cô, ánh mắt anh đầy hung dữ và tức giận, khiến Nam Chức cho rằng anh đang bực bội. Kết quả ——

Các nhân viên đấu tranh tư tưởng trong một giây, cuối cùng quyết định —— Rút lui.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cái loại người này còn giữ lại trong công ty thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.

Nhưng không biết có phải tên chó chết tiệt này đã uống nhầm thuốc tăng lực không nữa, cô không có chỗ trống nào để chạy trốn cả!

“Đừng giận mà.” Anh thấp giọng nói: “Anh sẽ xử lý việc này.”

Nam Chức hỏi xong lập tức định thần lại, đáp: “Không phải do tôi.”

Sau khi nhận được thông báo sa thải, Khương Ni trực tiếp làm loạn trong văn phòng của bộ phận nhân sự.

Nam Chức bĩu môi.

Nam Chức bôi bôi chét chét một hồi trên ngực người đàn ông, vốn dĩ chiếc áo sơ mi chỉ bị bẩn có một góc, vậy mà bây giờ lại bẩn cả một mảng lớn, trông chẳng khác gì mấy chiếc áo sơ mi phong cách Hawaii cả.

Nam Chức hắt nước về phía anh!

Cô không để tâm đến điều đó chút nào, bởi vì mấy năm nay cô cũng phải nghe đâu có ít đâu? Nếu chỉ tức giận vì chút lời đàm tiếu nhỏ nhặt đó thì cô đã chết trẻ từ thời điểm vẫn còn ở Hollywood rồi.

Thang máy lại đi lên.

Ngôn Trạm không thể chịu nổi mỗi khi cô dùng giọng này để nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, không phải cố tình làm nũng, mà là cào cấu tim gan anh hết lần này đến lần khác.

Nhưng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy tên chó xuất hiện, cô lại thấy vô cùng tủi thân.

“Anh thả tôi…”

Liếm liếm môi, chocolate vẫn còn lưu lại vị trên đó, quanh quẩn trong miệng anh hồi lâu không thể tan biến đi.

Là cái kiểu tủi thân đến mức không thể chịu đựng được.

Nam Chức bối rối trước một loạt thao tác khó tả này.

“Đúng là có mờ ám.”

“Anh phải làm thế nào thì em mới hết giận?” Ngôn Trạm cúi người, chặn cô lại ở trong góc: “Em nói đi, anh sẽ làm tất cả.”

Trong thang máy cũng đang có mấy nhân viên của L.Z may mắn chuồn thoát được Tu La tràng vừa rồi. Nhưng sao giám đốc kỹ thuật lại đột nhiên xuất hiện trước mặt như vậy, trên mặt còn viết rằng “Đi ra ngoài để tôi với vợ yêu được ở một mình” nữa chứ?

Mùi gỗ thơm thoang thoảng này khiến Nam Chức mất bình tĩnh.

“Phiền phức.” Người đàn ông mở miệng: “Đóng cửa lại.”

Cô đẩy người đàn ông ra, định nói để cô nghĩ xem. Nhưng khi chạm vào phần bánh Tiramisu dính dính trên người anh, cơn tức giận trong người cô lại bùng lên.

“Anh, anh… Anh!” Nam Chức tức giận đến mức não như bị chập mạch: “Anh bắt nạt tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ai dám bôi bẩn vào váy cô chứ!

Nam Chức nhíu mày, không chút khách sáo mà coi chiếc áo sơ mi của người đàn ông như giấy vệ sinh, không ngừng chùi chùi.

Tên chó kia còn bình chân như vại dựa vào khung cửa, đẩy mắt kính lên, nói: “Lần này là tay, nếu lần sau là…”

Nhưng cấp trên có lệnh buộc cô ta phải rời đi, cô ta có khóc chết trong phòng nhân sự cũng vô ích.

“Tôi… Tôi sẽ cắt hết áo sơ mi của anh khi về nhà!” Cô uy hiếp một cách khí thế: “Tất cả, của anh.”

Khi cô bực bội vì không thể lau sạch thứ đó thì người đàn ông đã nắm lấy tay cô.

Anh xoay người nhấn nút đóng cửa, lông tơ của Nam Chức như muốn dựng thẳng đứng: “Tôi không tức giận mà, anh đừng…”

Lòng bàn tay nóng hổi.

Điên rồi, tên chó này mắc bệnh dại rồi!

Nhưng Khương Ni thật sự rất phiền phức, lúc thì nói rằng đây là vi phạm 《Luật Lao động》, lúc thì lại nói rằng mình đã biết lỗi rồi. Cô ta còn gọi điện cho giám đốc kỹ thuật Ngôn, cầu xin giám đốc kỹ thuật Ngôn cho mình một cơ hội nữa.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

“Anh không nỡ sao?” Nam Chức hỏi: “Vậy vừa rồi anh còn tỏ ra hống hách làm gì? Dù sao cũng vứt đi mà, cứ để tôi…”

Ai chơi với anh chứ!

“Hai cậu còn như vậy nữa thì chúng ta tuyệt giao!” Nam Chức vỗ bàn hét lớn: “Tuyệt giao!”

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, lộ ra chút khàn khàn.

Trần Diệp An đỏ mặt, mấp máy môi mấy lần mới nói: “Ai da, chỉ là, chỉ là bạn bè thôi mà, các cậu đừng nghĩ phức tạp như vậy làm gì! Thật sự không có chuyện gì đâu.”

Này, anh là người có lỗi mà còn dám ra lệnh cho tôi sao?

Cô không để tâm đến điều đó chút nào, bởi vì mấy năm nay cô cũng phải nghe đâu có ít đâu? Nếu chỉ tức giận vì chút lời đàm tiếu nhỏ nhặt đó thì cô đã chết trẻ từ thời điểm vẫn còn ở Hollywood rồi.

“…”

Tôi cứ nhúc nhích đấy! Cứ nhúc nhích! Cứ nhúc nhích đấy!

Sáng nay, các nhân viên của L.Z vừa ngồi vào bàn làm việc của mình đã nhận được thư thông báo từ bộ phận nhân sự.

Nam Chức bôi bôi chét chét một hồi trên ngực người đàn ông, vốn dĩ chiếc áo sơ mi chỉ bị bẩn có một góc, vậy mà bây giờ lại bẩn cả một mảng lớn, trông chẳng khác gì mấy chiếc áo sơ mi phong cách Hawaii cả.

Ai dám bôi bẩn vào váy cô chứ!

“Không xấu chút nào, trông rất chuẩn style!”

Hợp với tên chó bụng đầy mưu mô như anh.

Cô tức giận nói: “Có hẹn, ăn cơm!”

“…”

Nam Chức càng chơi càng vui, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tối đen của người đàn ông đang dần rực cháy.

Nhưng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy tên chó xuất hiện, cô lại thấy vô cùng tủi thân.

Thang máy xuống tới tầng một.

Nam Chức rất hài lòng với kiệt tác của mình, cô vỗ vai người đàn ông như một phần thưởng, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

Bất lực thở dài, anh nói: “Vậy thì đừng tức giận nữa được không?”

Vừa mới bước được nửa bước, cô lại bị kéo lại.

Viên Tây dậm chân rồi vỗ ngực, cảm thấy đau lòng thay cho mình!

Vì đang đi giày cao gót nên cô suýt bị trẹo chân, cô kêu lên: “Anh lại nổi điên cái gì vậy?”

Ngôn Trạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa thang máy.

Lão Phật gia ấn chiếc bánh Tiramisu lên người để tỏ lòng trung thành, còn bất bình nói rằng mình vẫn chưa theo đuổi được, tức giận chặn thang máy lại để đuổi theo vợ… Nghe nói hai người còn làm “chuyện gì gì đó” trong thang máy.

Cô thật sự không muốn nhớ lại ngày hôm qua, hàng nghìn hàng vạn lần đều không muốn, nhất là… Chuyện đó.

Hai thực tập sinh vừa mới đến bộ phận kỹ thuật của L.Z chưa được bao lâu nhìn thấy một đôi nam nữ ở trong góc thang máy, bộ dạng không thể miêu tả được, lập tức ngây ra như phỗng.

“Phiền phức.” Người đàn ông mở miệng: “Đóng cửa lại.”

Vì đang đi giày cao gót nên cô suýt bị trẹo chân, cô kêu lên: “Anh lại nổi điên cái gì vậy?”

Hai thực tập sinh đó nhìn nhau.

“Bộ dạng nào?”

Một trong hai vị thực tập sinh đã bị “Truyền thuyết về lão Phật gia” đầu độc sâu sắc, cậu ta lập tức trả lời: “Tuân lệnh!”

Nói xong, cậu ta bước vào thang máy ấn nút đóng cửa, sau đó nhanh chóng lôi kéo đồng bọn rút lui.

Đầu ngón tay chợt thấy ấm áp.

“Hả?”

Thang máy lại đi lên.

Cô đánh cũng không đánh lại được, mắng cũng không mắng thắng được.

Nam Chức bối rối trước một loạt thao tác khó tả này.

Cô giật giật cổ tay nhưng không thể thắng nổi sức mạnh của người đàn ông. Cô bực bội nói: “Nếu anh bị bệnh thì đi chữa trị đi, đừng tới làm phiền tôi!”

Lòng bàn tay nóng hổi.

*

Ngôn Trạm giữ chặt bàn tay đang không an phận của cô, sấn tới, hỏi cô: “Vừa rồi chơi có vui không?”

Nam Chức im lặng, nhưng trong lòng lại thấy có chút ngọt ngọt vì sự thiên vị này.

Hai thực tập sinh đó nhìn nhau.

Cô còn lâu mới gọi.

“…”

Vua chó: [Không có vấn đề gì đâu]

Ai chơi với anh chứ!

“Nam Chức, sau này sẽ không cố ai dám nói xấu sau lưng cô nữa.”

Nam Chức trừng mắt với anh, sau đó nhìn chiếc “áo sơ mi hoa” của anh, lập tức thấy chột dạ.

“Nam Chức! Khương Ni bị sa thải rồi!”

Nếu để người khác nhìn thấy cô trông bộ dạng này, cô sẽ kéo tên biến thái này chết chung!

Khi cô bực bội vì không thể lau sạch thứ đó thì người đàn ông đã nắm lấy tay cô.

“Tôi nhất thời bị cảm hứng nghệ thuật khống chế mà thôi.” Cô cúi đầu nói: “Cùng lắm thì tôi bồi thường cho anh một cái, anh có cần phải…”

Hợp với tên chó bụng đầy mưu mô như anh.

Đầu ngón tay chợt thấy ấm áp.

“Hiện giờ mọi người trong công ty đang rất hoảng loạn.” Đinh Đang nói: “Khương Ni không ít lần tung tin đồn thất thiệt về cô đâu. Bây giờ mọi người đều sợ tới mức tẩu hỏa nhập ma, một chữ cũng không dám nói thêm. Cái chiêu giết gà dọa khỉ đó, lấy một cảnh cáo một trăm quả thực quá tuyệt vời!”

Mùi gỗ thơm thoang thoảng này khiến Nam Chức mất bình tĩnh.

Nam Chức bối rối ngẩng đầu lên, như bị sét đánh!

Ngôn Trạm ngậm lấy ngón tay của cô, đầu lướt đảo nhẹ quanh lớp chocolate còn dính trên đầu ngón tay cô, giọng nói khàn khàn: “Anh nhất thời bị đồ ăn ngon cám dỗ.”

Thang máy xuống tới tầng một.

“…”

Chó, chó, chó, tên chó!

Nam Chức bĩu môi.

Nam Chức đỏ mặt, mạnh mẽ rụt cổ tay lại.

Nhưng không biết có phải tên chó chết tiệt này đã uống nhầm thuốc tăng lực không nữa, cô không có chỗ trống nào để chạy trốn cả!

Nam Chức nhanh chân chạy ra bên ngoài.

“Đồ biến thái! Mau buông tôi ra! Buông ra!” Cô hét lớn: “Thang máy lại sắp tới nơi rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu để người khác nhìn thấy cô trông bộ dạng này, cô sẽ kéo tên biến thái này chết chung!

Cúp điện thoại, Trần Diệp An hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Thật sự là do anh làm sao?

Ngọn lửa nóng bỏng trong người Ngôn Trạm vừa mới dịu đi vì chút ngọt ngào này, vậy mà cô lại tiếp tục nhốn nháo, cô càng như vậy thì anh lại càng muốn làm mấy trò biến thái.

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô ấy gãi đầu: “Nhưng tớ nghĩ cậu bây giờ vẫn nên tìm một nơi trú thân mới đi, có chỗ để làm việc thì vẫn tốt hơn mà.”

Nắm lấy cằm cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười xấu xa.

Bước chân của Ngôn Trạm dừng lại một chút, nhưng rồi vẫn nhanh chóng và dứt khoát bước tới trước mặt cô, ánh mắt anh đầy hung dữ và tức giận, khiến Nam Chức cho rằng anh đang bực bội. Kết quả ——

“Em thích ăn đồ ngọt đúng không? Có muốn nếm thử không?”

Được đà lấn tới đúng không?

“…”

Tinh ——

Ngôn Trạm thích thú nhìn cô, nói thầm vào tai cô: “Em định không tha cho anh bằng cách nào?”

Chẳng lẽ tên chó này muốn cô liếm áo sơ mi của anh sao?!

“Anh nhất định phải để mọi người nhìn thấy chúng ta trong bộ dạng như này sao?”

“Anh, anh… Anh!” Nam Chức tức giận đến mức não như bị chập mạch: “Anh bắt nạt tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Nam Chức cười, đôi mắt to chớp chớp.

“…”

Ngôn Trạm thích thú nhìn cô, nói thầm vào tai cô: “Em định không tha cho anh bằng cách nào?”

Thấy ai không vừa mắt liền mở miệng nói xấu người đó, gặp một người tâm lý vững vàng như cô thì không sao, nhưng chẳng may gặp phải một người tâm lý không vững, họ nghĩ quẩn mà đi tự tử thì sao?

Nếu Đường Giai Ni và Lăng Hách thật sự có gì đó mờ ám thì Trần Diệp An phải làm thế nào?

“Tôi… Tôi sẽ cắt hết áo sơ mi của anh khi về nhà!” Cô uy hiếp một cách khí thế: “Tất cả, của anh.”

“Ố ồ ô, mặt lại đỏ lên rồi kìa! Lại đỏ lên rồi!”

Ngôn Nhị Cẩu: Tôi không sợ ai cả.

Người đàn ông bật cười, hiếm khi mới thấy anh cười thoải mái như vậy, yết hầu của anh khẽ rung lên.

Chẳng lẽ tên chó này muốn cô liếm áo sơ mi của anh sao?!

Nam Chức và Viên Tây nhìn nhau cười bí ẩn.

Nam Chức nhìn số tầng, nó sắp mở cửa ra rồi.

Cô rất thức thời mà hiểu được bây giờ cô có cứng rắn cũng không được, lập tức nhẹ giọng nói: “Anh thả tôi ra đi, tôi không muốn xấu hổ đâu. Xin anh đấy ~”

Ngôn Trạm không thể chịu nổi mỗi khi cô dùng giọng này để nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, không phải cố tình làm nũng, mà là cào cấu tim gan anh hết lần này đến lần khác.

Bất lực thở dài, anh nói: “Vậy thì đừng tức giận nữa được không?”

Ngọn lửa nóng bỏng trong người Ngôn Trạm vừa mới dịu đi vì chút ngọt ngào này, vậy mà cô lại tiếp tục nhốn nháo, cô càng như vậy thì anh lại càng muốn làm mấy trò biến thái.

“…”

Cô nào dám tức giận chứ!

Người đàn ông vòng cánh tay dài của mình ôm gọn cô vào lòng, khuôn ngực rắn chắc và ấm áp áp vào lưng cô.

Cô nào dám tức giận chứ!

“Đừng tới đây.”

Cô gật đầu như giã tỏi.

Ngôn Trạm chậm rãi buông tay ra, vừa lúc thang máy quay trở lại sảnh tiệc.

Người đàn ông bật cười, hiếm khi mới thấy anh cười thoải mái như vậy, yết hầu của anh khẽ rung lên.

Anh xoay người nhấn nút đóng cửa, lông tơ của Nam Chức như muốn dựng thẳng đứng: “Tôi không tức giận mà, anh đừng…”

“Anh nhất định phải để mọi người nhìn thấy chúng ta trong bộ dạng như này sao?”

Cô rất thức thời mà hiểu được bây giờ cô có cứng rắn cũng không được, lập tức nhẹ giọng nói: “Anh thả tôi ra đi, tôi không muốn xấu hổ đâu. Xin anh đấy ~”

Trần Diệp An và Viên Tây đều biết cô đang có ý nghĩ gì đó, chẳng qua bây giờ chưa nói thôi, chính xác là chưa phải thời điểm hợp lý.

“Bộ dạng nào?”

Chuông báo Wechat lại vang lên.

Ngôn Trạm nhìn khuôn mặt tức giận của cô, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô, nói: “Xong việc thì gọi anh tới đón em về.”

Nam Chức cúi đầu nhìn, phần ngực váy của cô đều dính đầy bánh kem.

Mà tên chó này lại càng không cần phải nói, áo sơ mi chẳng khác gì một bông hoa rực rỡ cả.

Cửa thang máy lại đóng.

“Đồ biến thái! Mau buông tôi ra! Buông ra!” Cô hét lớn: “Thang máy lại sắp tới nơi rồi!”

Ngôn Trạm dùng cái tay sạch sẽ còn lại của mình nắm chặt lấy tay của cô: “Về phòng thay quần áo đi.”

Nam Chức thật sự mất bình tĩnh.

“…”

Cô bị tên chó này hủy hoại, hủy hoại hoàn toàn rồi.

“Vậy anh có thể bảo bọn họ mang tới nhanh một chút được không, lát nữa tôi còn có việc khác phải làm.”

“Đừng giận mà.” Anh thấp giọng nói: “Anh sẽ xử lý việc này.”

“Việc gì?”

Ngôn Trạm nghiêng đầu, dùng cổ tay lau đi những giọt nước bắn lên cằm và má, thản nhiên nói: “Bây giờ chính là lần sau.”

Tại sao cái gì anh cũng quản vậy hả? Phiền muốn chết.

Ngôn Trạm dùng cái tay sạch sẽ còn lại của mình nắm chặt lấy tay của cô: “Về phòng thay quần áo đi.”

Cô tức giận nói: “Có hẹn, ăn cơm!”

“Nam hay nữ?”

Chó, chó, chó, tên chó!

“…”

Nam Chức nhíu mày, không chút khách sáo mà coi chiếc áo sơ mi của người đàn ông như giấy vệ sinh, không ngừng chùi chùi.

Được đà lấn tới đúng không?

“Việc gì?”

“Em thật sự ghét bỏ anh như vậy sao?”

……

Nam Chức tức giận thở phì phò, nhưng một giây sau lại giống như một con mèo nhỏ cụp tai xuống, thành thật khai báo: “Chị họ tôi.”

Trần Diệp An mặt mày hớn hở, Viên Tây thì che miệng cười mờ ám.

Lúc đó, cô về phòng liều mạng rửa tay, hận không thể lột sạch lớp da trên tay mình.

Nắm lấy cằm cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cười xấu xa.

Ngôn Trạm nhìn khuôn mặt tức giận của cô, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô, nói: “Xong việc thì gọi anh tới đón em về.”

Điện thoại cô đổ chuông.

Ngôn Trạm ngậm lấy ngón tay của cô, đầu lướt đảo nhẹ quanh lớp chocolate còn dính trên đầu ngón tay cô, giọng nói khàn khàn: “Anh nhất thời bị đồ ăn ngon cám dỗ.”

Cô còn lâu mới gọi.

Thang máy tới nơi.

Nam Chức hất tay anh ra, đi thẳng về phòng.

Ngôn Trạm cũng không vội đuổi theo cô, chỉ chậm rãi đi từ trong thang máy ra, nhìn cô chạy chậm ở phía đằng trước.

Liếm liếm môi, chocolate vẫn còn lưu lại vị trên đó, quanh quẩn trong miệng anh hồi lâu không thể tan biến đi.

“Anh phải làm thế nào thì em mới hết giận?” Ngôn Trạm cúi người, chặn cô lại ở trong góc: “Em nói đi, anh sẽ làm tất cả.”

Rất ngọt.

*

Ngày hôm sau, tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.

Mà tên chó này lại càng không cần phải nói, áo sơ mi chẳng khác gì một bông hoa rực rỡ cả.

Viên Tây dậm chân rồi vỗ ngực, cảm thấy đau lòng thay cho mình!

Nam Chức ôm cánh tay rúc vào trong góc, người đàn ông rảo bước vào trong thang máy, nhấn nút đóng cửa rồi đi về phía cô.

“Tại sao lại không mời tớ! Tại sao!” Cô ấy chất vấn: “Tớ không được nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ đó, tớ tiếc tiền khi mua đống tiểu thuyết kia quá! Sau này tớ sẽ không đổ tiền vào đống tổng tài với vợ yêu kia nữa!”

Trần Diệp An cười nói: “Tớ không biết phải miêu tả như thế nào cho nó sinh động nữa! Thật là một cảnh tượng khó tả.”

“…”

Lão Phật gia ấn chiếc bánh Tiramisu lên người để tỏ lòng trung thành, còn bất bình nói rằng mình vẫn chưa theo đuổi được, tức giận chặn thang máy lại để đuổi theo vợ… Nghe nói hai người còn làm “chuyện gì gì đó” trong thang máy.

Là cái kiểu tủi thân đến mức không thể chịu đựng được.

“Hai cậu còn như vậy nữa thì chúng ta tuyệt giao!” Nam Chức vỗ bàn hét lớn: “Tuyệt giao!”

Cô thật sự không muốn nhớ lại ngày hôm qua, hàng nghìn hàng vạn lần đều không muốn, nhất là… Chuyện đó.

“Tớ, tớ…” Trần Diệp An hắng giọng: “Tớ được ăn chùa thì ngu gì mà không ăn chứ! Tớ rất vui khi đi tiêu tiền của anh ta.”

Lúc đó, cô về phòng liều mạng rửa tay, hận không thể lột sạch lớp da trên tay mình.

Nam Chức do dự.

Tên chó kia còn bình chân như vại dựa vào khung cửa, đẩy mắt kính lên, nói: “Lần này là tay, nếu lần sau là…”

Ngôn Trạm giữ chặt bàn tay đang không an phận của cô, sấn tới, hỏi cô: “Vừa rồi chơi có vui không?”

Nam Chức hắt nước về phía anh!

“Lần sau cái gì mà lần sau?” Cô quát: “Anh đúng là tên biến thái!”

Nam Chức bối rối ngẩng đầu lên, như bị sét đánh!

Thực sự là trút giận thay cô mà.

Ngôn Trạm nghiêng đầu, dùng cổ tay lau đi những giọt nước bắn lên cằm và má, thản nhiên nói: “Bây giờ chính là lần sau.”

Nói xong, cậu ta bước vào thang máy ấn nút đóng cửa, sau đó nhanh chóng lôi kéo đồng bọn rút lui.

“…”

Điên rồi, tên chó này mắc bệnh dại rồi!

Tại sao cái gì anh cũng quản vậy hả? Phiền muốn chết.

Này, anh là người có lỗi mà còn dám ra lệnh cho tôi sao?

Nam Chức nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Thang máy tới nơi.

Người đàn ông vòng cánh tay dài của mình ôm gọn cô vào lòng, khuôn ngực rắn chắc và ấm áp áp vào lưng cô.

“Em thật sự ghét bỏ anh như vậy sao?”

“…”

Cô đánh cũng không đánh lại được, mắng cũng không mắng thắng được.

Tên chó này nhìn thì giống một bông hoa đẹp trên núi cao hiểm trở, nhưng thực chất cái đuôi chó vẫn còn ngoe nguẩy ở tận sâu trong xương tủy!

“Anh thả tôi…”

“Vậy thì tốt nhất em nên thích ứng với nó càng sớm càng tốt đi.”

“Nam Chức, là do cô sao?”

“Tôi nhất thời bị cảm hứng nghệ thuật khống chế mà thôi.” Cô cúi đầu nói: “Cùng lắm thì tôi bồi thường cho anh một cái, anh có cần phải…”

“???”

Chỉ là, vấn đề của Khương Ni đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một chuyện khác nữa.

“Đâu sẽ vào đó mà, đúng không?”

……

“Ố ồ ô, mặt lại đỏ lên rồi kìa! Lại đỏ lên rồi!”

Nam Chức rất hài lòng với kiệt tác của mình, cô vỗ vai người đàn ông như một phần thưởng, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Diệp An mặt mày hớn hở, Viên Tây thì che miệng cười mờ ám.

“…”

Cô bị tên chó này hủy hoại, hủy hoại hoàn toàn rồi.

Sau một đợt tra tấn tinh thần, Trần Diệp An rốt cuộc cũng nói chuyện đứng đắn trở lại.

“…”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô ấy gãi đầu: “Nhưng tớ nghĩ cậu bây giờ vẫn nên tìm một nơi trú thân mới đi, có chỗ để làm việc thì vẫn tốt hơn mà.”

Nam Chức gật đầu: “Cậu về thì gửi thông tin cho tớ. Nhưng tớ sắp phải tham gia lồng tiếng cho chị Mạnh rồi, còn cả bộ phim cổ trang đại IP kia nữa.”

“Cổ trang đại IP?” Trần Diệp An dừng một chút: “Là 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sao? Không phải mấy hôm nọ cậu bảo thất bại rồi sao? Còn nói thái độ của ông giám đốc lồng tiếng kia trước sau không đồng nhất nữa, có mờ ám mà.”

Rất ngọt.

“Đúng là có mờ ám.”

Nam Chức cười, đôi mắt to chớp chớp.

Trần Diệp An và Viên Tây đều biết cô đang có ý nghĩ gì đó, chẳng qua bây giờ chưa nói thôi, chính xác là chưa phải thời điểm hợp lý.

Viên Tây còn nói: “Nếu cậu có thể thoát cô đơn thì tớ và Chức Chức sẽ tặng cậu một món quà lớn. Nhưng Lăng tổng kia có vẻ rất đào hoa, không có vấn đề gì chứ?”

Viên Tây nói tiếp: “Nói mãi về Chức Chức rồi, bây giờ tới lượt anh Trần, rốt cuộc là cậu có vấn đề gì vậy? Không phải cậu với Lăng tổng luôn không vừa mắt nhau sao, tại sao cậu lại đồng ý đi ăn tối với anh ta?”

“Tớ, tớ…” Trần Diệp An hắng giọng: “Tớ được ăn chùa thì ngu gì mà không ăn chứ! Tớ rất vui khi đi tiêu tiền của anh ta.”

“Ha, quan hệ giữa hai người như thế nào chứ? Sao lại tiêu tiền người ta được?” Nam Chức nhíu mày.

Trần Diệp An đỏ mặt, mấp máy môi mấy lần mới nói: “Ai da, chỉ là, chỉ là bạn bè thôi mà, các cậu đừng nghĩ phức tạp như vậy làm gì! Thật sự không có chuyện gì đâu.”

Trên đó ghi rất rõ Khương Ni trong quá trình làm việc đã tự ý tung tin đồn thất thiệt về người khác, đồng thời còn nói những lời kích động đồng nghiệp của mình, dẫn đến việc tin đồn đó được lan truyền, vi phạm nghiệm trọng quy định của công ty, cho nên đã quyết định sa thải cô ta.

Nam Chức và Viên Tây nhìn nhau cười bí ẩn.

“???”

Viên Tây còn nói: “Nếu cậu có thể thoát cô đơn thì tớ và Chức Chức sẽ tặng cậu một món quà lớn. Nhưng Lăng tổng kia có vẻ rất đào hoa, không có vấn đề gì chứ?”

Nam Chức hất tay anh ra, đi thẳng về phòng.

Trần Diệp An thở dài, cô ấy cũng thấy rất phiền vì chuyện này.

Viên Tây nhìn anh Trần bằng ánh mắt thông cảm.

Nam Chức uống nước cam, nhớ lại dáng vẻ của Đường Giai Ni và Lăng Hách ngày hôm đó. Cái biểu hiện đó quả thực chính là kiểu ngưỡng mộ và có cảm tình của một thiếu nữ.

Nếu Đường Giai Ni và Lăng Hách thật sự có gì đó mờ ám thì Trần Diệp An phải làm thế nào?

Điện thoại cô đổ chuông.

Nam Chức đặt cốc nước xuống, nghe điện thoại.

“Alo, Đinh Đang à?”

Cửa thang máy lại đóng.

“Nam Chức! Khương Ni bị sa thải rồi!”

“…”

“Anh không nỡ sao?” Nam Chức hỏi: “Vậy vừa rồi anh còn tỏ ra hống hách làm gì? Dù sao cũng vứt đi mà, cứ để tôi…”

Sáng nay, các nhân viên của L.Z vừa ngồi vào bàn làm việc của mình đã nhận được thư thông báo từ bộ phận nhân sự.

“Lần sau cái gì mà lần sau?” Cô quát: “Anh đúng là tên biến thái!”

Ngôn Trạm đuổi theo cô tới tận thang máy.

Nam Chức trừng mắt với anh, sau đó nhìn chiếc “áo sơ mi hoa” của anh, lập tức thấy chột dạ.

Trên đó ghi rất rõ Khương Ni trong quá trình làm việc đã tự ý tung tin đồn thất thiệt về người khác, đồng thời còn nói những lời kích động đồng nghiệp của mình, dẫn đến việc tin đồn đó được lan truyền, vi phạm nghiệm trọng quy định của công ty, cho nên đã quyết định sa thải cô ta.

“Cổ trang đại IP?” Trần Diệp An dừng một chút: “Là 《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 sao? Không phải mấy hôm nọ cậu bảo thất bại rồi sao? Còn nói thái độ của ông giám đốc lồng tiếng kia trước sau không đồng nhất nữa, có mờ ám mà.”

“Hiện giờ mọi người trong công ty đang rất hoảng loạn.” Đinh Đang nói: “Khương Ni không ít lần tung tin đồn thất thiệt về cô đâu. Bây giờ mọi người đều sợ tới mức tẩu hỏa nhập ma, một chữ cũng không dám nói thêm. Cái chiêu giết gà dọa khỉ đó, lấy một cảnh cáo một trăm quả thực quá tuyệt vời!”

Trần Diệp An thở dài, cô ấy cũng thấy rất phiền vì chuyện này.

Viên Tây nhìn anh Trần bằng ánh mắt thông cảm.

“…”

“Nam Chức, sau này sẽ không cố ai dám nói xấu sau lưng cô nữa.”

Nam Chức mím môi nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, Đinh Đang. Cô ta rời đi rồi sao?”

“Vẫn chưa.” Đinh Đang thở dài.

Sau khi nhận được thông báo sa thải, Khương Ni trực tiếp làm loạn trong văn phòng của bộ phận nhân sự.

Nhưng cấp trên có lệnh buộc cô ta phải rời đi, cô ta có khóc chết trong phòng nhân sự cũng vô ích.

Nhưng Khương Ni thật sự rất phiền phức, lúc thì nói rằng đây là vi phạm 《Luật Lao động》, lúc thì lại nói rằng mình đã biết lỗi rồi. Cô ta còn gọi điện cho giám đốc kỹ thuật Ngôn, cầu xin giám đốc kỹ thuật Ngôn cho mình một cơ hội nữa.

Cuối cùng Phương Bác phải ra mặt, không biết anh ta đã nói gì với Khương Ni, cô ta liền ngoan ngoãn quay về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.

“Nam Chức, là do cô sao?”

“Hả?”

Nam Chức hỏi xong lập tức định thần lại, đáp: “Không phải do tôi.”

“Vẫn chưa.” Đinh Đang thở dài.

Cúp điện thoại, Trần Diệp An hỏi đã xảy ra chuyện gì?

Nam Chức nói sơ qua sự việc.

Ngày hôm sau, tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.

“Vậy anh có thể bảo bọn họ mang tới nhanh một chút được không, lát nữa tôi còn có việc khác phải làm.”

“Lão Phật gia làm vậy là để trút giận thay cậu!” Viên Tây nói: “Để những người không biết chân tướng sự việc khỏi bàn tán lung tung nữa. Cậu đâu phải là không biết miệng lưỡi nhân gian đáng sợ thế nào đâu?”

Nam Chức do dự.

Mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.

Thật sự là do anh làm sao?

Anh đường đường là một giám đốc kỹ thuật, vậy mà lại có thể khiến một nhân viên lễ tân bị sa thải. Nếu sự việc được truyền đi, nhân viên cấp dưới sẽ nghĩ gì chứ? Nhất là khi bọn họ còn mới trình diễn một vở kịch lớn như vậy ngày hôm qua nữa.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô gửi Wechat để hỏi.

Vua chó: [Không có vấn đề gì đâu]

Hai thực tập sinh vừa mới đến bộ phận kỹ thuật của L.Z chưa được bao lâu nhìn thấy một đôi nam nữ ở trong góc thang máy, bộ dạng không thể miêu tả được, lập tức ngây ra như phỗng.

Thực sự là trút giận thay cô mà.

Sau một đợt tra tấn tinh thần, Trần Diệp An rốt cuộc cũng nói chuyện đứng đắn trở lại.

Nam Chức im lặng, nhưng trong lòng lại thấy có chút ngọt ngọt vì sự thiên vị này.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cái loại người này còn giữ lại trong công ty thì sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.

Tôi cứ nhúc nhích đấy! Cứ nhúc nhích! Cứ nhúc nhích đấy!

Thấy ai không vừa mắt liền mở miệng nói xấu người đó, gặp một người tâm lý vững vàng như cô thì không sao, nhưng chẳng may gặp phải một người tâm lý không vững, họ nghĩ quẩn mà đi tự tử thì sao?

Chỉ là, vấn đề của Khương Ni đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một chuyện khác nữa.

Mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.

Nam Chức thở dài, cảm thấy bực bội khi nhớ đến những tai họa ập đến đó.

Tinh ——

Chuông báo Wechat lại vang lên.

Cuối cùng Phương Bác phải ra mặt, không biết anh ta đã nói gì với Khương Ni, cô ta liền ngoan ngoãn quay về phòng làm việc thu dọn đồ đạc.

Vua chó: [Anh sẽ không để bất cứ ai bàn tán, trách móc em nữa đâu]

Nam Chức thật sự mất bình tĩnh.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Chức mím môi nói: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, Đinh Đang. Cô ta rời đi rồi sao?”

Ngôn Nhị Cẩu: Tôi không sợ ai cả.

Nam Tiểu Chức: Nhưng tôi sợ.