Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 31: “khóc chưa đủ, tôi còn có thể khóc nữa.”



Editor: YuuChỉ sau một đêm, nhà sản xuất vàng đã trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người chửi bới và xua đuổi.

Mà anh ta có mặt thì đương nhiên Ngôn Trạm cũng có mặt, cho nên anh đã có lý do cực kỳ hợp tình hợp lý để đưa Nam Chức tới đó.

Các nhân viên trong bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Thịnh Trân đã sử dụng đoạn ghi âm mà Nam Chức giao cho, về cơ bản là không tốn bất cứ chi phí hay móc nối nào cũng đạt được sự “nhất trí” hoàn toàn của cư dân mạng. Mọi chuyện không thể easy hơn.

Nam Chức quay sang nhìn ngắm phong cảnh.

Còn về phần Nam Chức thì cô không phải chịu tổn thất gì cả.

Nhưng vẫn cần phải tuân theo lệnh của đại boss, phải xử lý một cách hoàn hảo và đẹp mắt.

Nhưng chỉ có cô mới biết rằng khi nghe thấy câu “Cô ấy là vị hôn thê của tôi”, tim cô đã hẫng một nhịp.

Vì vậy, kết cục sau cùng chính là cuộc đời Giang Nguyên hoàn toàn đi tong, hắn không chỉ phải thụ lý điều tra toàn diện mà khả năng cao là không thể tránh khỏi việc ngồi tù.

Hốc mắt của Nam Chức cũng trở nên ẩm ướt: “Bà bác.”

Người trưởng thành luôn có suy nghĩ của riêng mình.

Còn về phần Nam Chức thì cô không phải chịu tổn thất gì cả.

Khang Tuyền là người đưa tin nên đương nhiên cũng muốn có mặt.

Bộ phận quan hệ công chúng ở đây rất tài giỏi, mà bộ phận marketing cũng không hề kém cạnh.

Mọi người cùng đi vào phòng khách rồi ngồi xuống. Nam Cảnh Trân vẫn luôn nắm tay Nam Chức, không ngừng khen ngợi.

Tài trợ gì đó, ba mươi triệu gì đó, tên ngốc nhiều tiền nào đó, xin lỗi, bye bye, không có bất cứ một xu nào đâu.

Tiểu Bạch sửng sốt: “Tặng tôi á? Đây là phiên bản giới hạn đó, muốn mua cũng không thể được! Mà dù có mua được thì cũng siêu đắt. Tôi không thể…”

Tập đoàn Thịnh Trân đã rút lại tất cả tiền tài trợ cho đài truyền hình.

Không ngờ, sau bao lâu, tin đồn đó thực sự chỉ là tin đồn.

“Trước đây chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm, anh đã mang tới cho em nhiều ấn tượng không tốt, và anh không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.”

Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.

“Mang Mang.”

Phản ứng của các đồng nghiệp đa phần đều là quan tâm chào hỏi.

Thứ hai.

Nam Chức không hề thiếu tiền, mà nhà họ Nam cũng không hề xuống dốc.

Hôm nay Ngôn Trạm đi một chuyến tới đây, bảo vệ cho bông hoa xinh đẹp kia cốt là để biểu hiện tốt một chút, nhưng không ngờ anh lại đạp phải tấm sắt lớn nhất từ ​​trước đến nay.

Nam Chức đi tàu điện ngầm yêu thích của mình đến khuôn viên Sáng Ý.

Sắc mặt của thầy Trần đông cứng lại, gần như không thể duy trì được bình tĩnh nữa.

Trước khi quẹt thẻ vào tòa nhà, Chu Trạch đã tới chào cô.

Trước khi rời đi, thầy Trần gọi cô lại, hỏi: “Về chuyện lồng tiếng cho Mạnh Hân Dĩnh…”

“Tôi nghe đồng nghiệp của cậu nói rằng tân binh ngành lồng tiếng nổi tiếng trên Weibo chính là cậu.” Chu Trạch lắc đầu, thở dài: “Xã hội này quá hỗn loạn. Cũng may ác giả ác báo, cậu không làm sao cả.”

Vì cô nhất thời không biết phản bác như thế nào, nên… Nên mới nhìn ra vấn đề sao?

Nam Chức cười nói: “Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Đôi khi những lời nhận xét của người khác về bạn, thậm chí là những lời ác ý thì cũng chỉ là những lời đàm tiếu mà thôi, bỏ ngoài tai là xong.

Đã rời khỏi chỗ ngồi nhưng cô lại quay lại lần nữa, lấy con gấu nhỏ trên bàn rồi đưa nó cho Tiểu Bạch.

Khang Tuyền giơ tay: “Cháu nói nhầm, sau này không dám nữa.”

Chu Trạch gật đầu, nhưng không có ý định rời đi.

Cô ấy đặt điện thoại xuống, ngừng cười đùa, tiếp tục nói: “Tớ đã hỏi lão Phật gia rằng, anh nghiêm túc sao? Anh ta đã trả lời…”

Thấy có người tới, ông ấy vội vàng cười chào hỏi: “Chỉ chờ mỗi tiểu thư Mang Mang thôi đó, cô mau vào đi.”

Anh ta còn có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trần Diệp An và Viên Tây đi tới sau khi chia xong chiến lợi phẩm.

Ban đầu anh ta không tin những tin đồn liên quan đến Nam Chức và giám đốc kỹ thuật của L.Z.

Cuối cùng, Trần Diệp An nộp điện thoại cho cô, sau đó ngồi đếm tiền với Viên Tây trên ghế sofa.

Viên Tây bắt đầu thấy bực bội: “Rốt cuộc là như nào?”

Nhưng sau khi gặp gỡ một người bạn cùng lớp cũng đang làm việc lại L.Z, nghe người bạn đó kể rõ ràng, anh ta đã lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Sau mấy hiệp chiến đấu, đành phải cam tâm cúi đầu chịu thua.

Một giờ sau, chiếc xe dừng lại trong gara ngầm của biệt thự nhà họ Khang.

Chu Trạch muốn nói lại thôi. Nhưng đúng lúc này, có tiếng giày cao gót bước vội vàng về phía bọn họ vang lên.

Vì điều đó, anh ta đã cho rằng mình và Nam Chức không phải những người cùng đường. Anh ta chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, còn thứ mà cô mưu cầu chính là một ông chủ có quyền thế, bọn họ không thích hợp.

“Xin nghỉ phép làm gì chứ?” Nam Chức hỏi lại: “Ở nhà chữa lành vết thương trong lòng sao? Tôi cũng đâu phải chịu tổn thất gì đâu, không cần phải nghỉ phép.”

Nam Chức quyết liều mạng…

Không ngờ, sau bao lâu, tin đồn đó thực sự chỉ là tin đồn.

Nam Chức đi tàu điện ngầm yêu thích của mình đến khuôn viên Sáng Ý.

Nam Chức và giám đốc kỹ thuật của L.Z đều vô tội.

Cháu cao lớn như vậy, cũng chuyển động nãy giờ, sao bà bác lại không nhìn thấy chứ?

“Còn chuyện gì nữa sao?” Nam Chức hỏi.

Bà lão ậm ừ, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, kéo Nam Chức đi về phía phòng ăn.

Nhưng bây giờ, cô có thể chắc chắn những lời đồn trước đây là từ ai ra.

Chu Trạch muốn nói lại thôi. Nhưng đúng lúc này, có tiếng giày cao gót bước vội vàng về phía bọn họ vang lên.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Các nhân viên trong bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Thịnh Trân đã sử dụng đoạn ghi âm mà Nam Chức giao cho, về cơ bản là không tốn bất cứ chi phí hay móc nối nào cũng đạt được sự “nhất trí” hoàn toàn của cư dân mạng. Mọi chuyện không thể easy hơn.

Trên người Đổng Tình tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, lập tức ôm lấy cánh tay Chu Trạch, trông vô cùng thân mật.

Tiểu Bạch ngó đầu ra, đặt một chai sữa chocolate lên bàn cô, cười nói: “Chai cuối cùng trong nhà ăn đó, cô uống đi.”

Ngôn Trạm đã giúp cô giành lại cả nhân phẩm và sự nghiệp.

“Hai người đang nói gì vậy? Tôi nghe cùng với.” Cô ta cười dịu dàng với Chu Trạch, nhưng ánh mắt nhìn Nam Chức lại không mấy thân thiện: “Hôm nay cô đến sớm vậy, tôi còn tưởng cô đang nghỉ phép chứ.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tớ có thể…”

Trước đây, Nam Chức chỉ suy đoán thôi.

Trần Diệp An nhướng mày hỏi nhân vật chính: “Ngầu không ngầu không? Bá đạo không? Có muốn thử không?”

Nhưng bây giờ, cô có thể chắc chắn những lời đồn trước đây là từ ai ra.

Nhiều người đã nghĩ rằng nếu Nam Chức kết hôn với Ngôn Trạm, đó sẽ là một sự leo cao về địa vị.

“Có gian tình.”

Cô thật sự chán không buồn nói.

Một phong bì đỏ được gửi tới Wechat: 250.

“Người cha già” gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“Xin nghỉ phép làm gì chứ?” Nam Chức hỏi lại: “Ở nhà chữa lành vết thương trong lòng sao? Tôi cũng đâu phải chịu tổn thất gì đâu, không cần phải nghỉ phép.”

Quản gia đã đợi ở cửa ra vào rất lâu.

Chu Trạch nhíu mày, muốn rút cánh tay ra nhưng không thể.

(*) Shabu shabu: một món lẩu của Nhật Bản gồm có thịt và rau thái lát mỏng trần trong nước và được ăn kèm với nước chấm.

—— “Giá như A Sơn vẫn còn sống thì tốt biết mấy.”

Anh ta đang định mở miệng giải thích thì Nam Chức lại nói: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi lên trước đây.”

Trên người Đổng Tình tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, lập tức ôm lấy cánh tay Chu Trạch, trông vô cùng thân mật.

Ngoại trừ ha ha, thì cũng chỉ có thể ha ha.

Phản ứng của các đồng nghiệp đa phần đều là quan tâm chào hỏi.

Vì cô đã trừng phạt được kẻ xấu, giữ gìn được nhân phẩm của mình, cho nên sự nghiệp có thể tạm gác lại cũng được, sau này kiếm lại sau.

Nhưng đối mặt với thứ quan tâm không biết là thật hay giả đó, Nam Chức không để lại trong lòng mấy.

Nhân vật chính lắc đầu!

Trần Diệp An gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là từ đó. Mà sau khi tớ rời khỏi nhà cậu ngày hôm đó, tớ đã hỏi anh ta một câu nữa.”

Nam Chức là người thừa kế duy nhất của Nam Cẩn Sơn, là cháu gái duy nhất của gia đình này.

Đôi khi những lời nhận xét của người khác về bạn, thậm chí là những lời ác ý thì cũng chỉ là những lời đàm tiếu mà thôi, bỏ ngoài tai là xong.

“Cháu cảm ơn bà bác, cảm ơn ông dượng.”

Bọn họ không thèm quan tâm đến sự thật, cũng mặc kệ cả người trong cuộc, tất cả những gì bọn họ muốn chỉ là niềm vui và sự thỏa mãn khi bình phẩm hoặc đàm tiếu với người khác vào lúc đó thôi.

Nam Cảnh Trân liên tục nói được. Đột nhiên bà nhớ ra chuyện gì đó, liền gọi quản gia mang hợp đồng ra.

Nam Chức ứng phó một hồi sau đó trở lại chỗ ngồi.

Đừng tưởng tôi già, tôi mắt kém mà không biết rằng thằng nhóc thối cậu không cần đến bảo bối nhà chúng tôi!

Nam Chức thấy vậy thì khẽ cười. Cô càng thêm chắc chắn quyết định từ chức của mình lần này là vô cùng đúng đắn.

Người nào đó im lặng nãy giờ liền nheo mắt lại không vui.

Tiểu Bạch ngó đầu ra, đặt một chai sữa chocolate lên bàn cô, cười nói: “Chai cuối cùng trong nhà ăn đó, cô uống đi.”

~

Lúc đó khi nghĩ đến chuyện ghi âm đoạn đối thoại, cô đã sẵn sàng cho việc từ chức.

Cũng chỉ có mình cô ấy dễ thương.

Nam Chức nói cảm ơn, sau đó trò chuyện trên trời dưới biển với Tiểu Bạch.

Thứ hai.

Tiểu Bạch nói: “Cô đừng để ý đến những lời linh tinh của mấy người đó làm gì, không đáng đâu. Từ lúc chị Lâm bị ốm và xin nghỉ phép dài hạn, bọn họ thấy cô là người mới xong không có sư phụ giám sát nên bực bội mà thôi. Đừng để trong lòng làm gì.”

Trên đường đi, “người cha già” chân thành hỏi han.

Nam Cảnh Trân và em trai thân thiết như vậy, nhưng ông ấy lại ra đi trước bà, sao bà có thể không buồn được chứ?

“Ừ.”

“Rất ổn.” Cô nói: “Mọi thứ đều được lên lịch, mỗi ngày đều rất phong phú.”

Thoáng nhìn thấy thầy Trần quẹt thẻ đi vào khu làm việc, Nam Chức kết thúc cuộc nói chuyện.

Nam Chức không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy.

Đã rời khỏi chỗ ngồi nhưng cô lại quay lại lần nữa, lấy con gấu nhỏ trên bàn rồi đưa nó cho Tiểu Bạch.

Vì bậc trưởng lão đã lên tiếng, Nam Chức chỉ có thể đón nhận.

“Không phải trước đây cô nói thích nó sao?” Nam Chức nhéo nhéo mặt con gấu bông: “Tặng cô đó.”

Nam Chức trừng mắt đến chết đi sống lại với bọn họ, sau đó hít một hơi thật sâu, bấm vào video.

Tiểu Bạch sửng sốt: “Tặng tôi á? Đây là phiên bản giới hạn đó, muốn mua cũng không thể được! Mà dù có mua được thì cũng siêu đắt. Tôi không thể…”

Khang Minh Thận xua tay, nói đùa: “Đây là tiền của bà bác cháu, bà ấy mới là người có quyền quyết định. Bà ấy coi thường cổ phần nhà họ Khang chúng ta nên không chịu để ta cho cháu, coi như nhà họ Khang chúng ta không có ở đây vậy.”

Cô nhét nó vào lòng cô ấy, nói: “Coi như là quà kỷ niệm đi.”

Nhà họ Khang cũng giống như nhà họ Nam, có đầy đủ con trai và cháu trai, nhưng lại không có cháu gái. Đối với cô cháu gái Nam Chức, Khang Minh Thận thật sự rất thương xót cô.

Nam Chức nộp đơn xin từ chức.

“…”

Thầy Trần nhìn chằm chằm vào phong thư, nhíu mày.

“Lão Phật gia nói,” Cô ấy dừng lại một lúc: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

“Tiểu Nam, có phải là do Giang Nguyên không?” Ông ta chỉ chỉ vào bức thư, thở dài: “Tôi biết em chắc chắn không dễ chịu chút nào, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, Giang Nguyễn cũng đã nhận hình phạt thích đáng, em không thể đem sự nghiệp của mình ra làm trò đùa được.”

Nam Chức nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn thầy đã góp ý.”

Trần Diệp An chống cằm, thở ra một hơi rồi từ từ nói: “Sự dịu dàng như nước chảy của lão Phật gia, tớ nhìn còn thấy muốn yêu nữa là. Ai da, bé cưng Chức Chức à, đừng khóc, đừng khóc nữa, mau nhào vào vòng tay của tớ đi.”

Lúc đó khi nghĩ đến chuyện ghi âm đoạn đối thoại, cô đã sẵn sàng cho việc từ chức.

~

Chìa khóa để trở nên tích cực hơn chính là —— Đừng hèn nhát.

Một khi cô vạch trần Giang Nguyên thì cô cũng sẽ bị lộ danh tính trên mạng, và điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lồng tiếng Linh Khuynh. Mà với tính cách coi trọng danh tiếng của thầy Trần, việc bỏ xe giữ pháo mà đuổi cô khỏi Linh Khuynh là điều chắc chắn.

Cô nhét nó vào lòng cô ấy, nói: “Coi như là quà kỷ niệm đi.”

“…”

Buổi tối, Nam Chức mời cơm.

Bây giờ, mọi thứ đã đạt được một kết thúc tốt đẹp nhất. Không phải vì cô làm tốt, mà vì cô may mắn ——

“Muốn biết không?” Ngón tay của Trần Diệp An thủ thế “xin tiền”.

Ngôn Trạm đã giúp cô giành lại cả nhân phẩm và sự nghiệp.

“Không phải trước đây cô nói thích nó sao?” Nam Chức nhéo nhéo mặt con gấu bông: “Tặng cô đó.”

Nhưng bà ngoại vẫn thường khuyên bảo cô thế này: Làm người không thể quá tham lam được.

“Mà tớ nói này, hay là cậu với lão Phật gia hẹn hò đi.”

Vì cô đã trừng phạt được kẻ xấu, giữ gìn được nhân phẩm của mình, cho nên sự nghiệp có thể tạm gác lại cũng được, sau này kiếm lại sau.

Nam Chức đứng lên, nói cảm ơn với ông ta.

“Thôi được rồi.” Thầy Trần không còn gì để nói thêm nữa: “Sau khi tôi thông qua đơn từ chức, em có thể đến phòng nhân sự để làm thủ tục.”

Chỉ là nhà họ Nam vốn là một gia đình thư hương thế gia, sự “khiêm tốn” đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ từ rất lâu rồi.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Nam Chức đứng lên, nói cảm ơn với ông ta.

Trước khi rời đi, thầy Trần gọi cô lại, hỏi: “Về chuyện lồng tiếng cho Mạnh Hân Dĩnh…”

Người đàn ông đứng trước cửa nhà cô và nói xin lỗi cô, còn lộ ra sự sợ hãi không chút che giấu nào.

Nam Chức nói không nên lời, trừng mắt nhìn hai người họ, sau đó điên cuồng rót nước lọc.

“Phòng làm việc của chị ấy sẽ bồi thường vi phạm hợp đồng.” Nam Chức nói: “Còn về giọng nói của em, Mạnh Hân Dĩnh sẽ không bỏ qua đâu.”

Sắc mặt của thầy Trần đông cứng lại, gần như không thể duy trì được bình tĩnh nữa.

“…”

Nam Chức thấy vậy thì khẽ cười. Cô càng thêm chắc chắn quyết định từ chức của mình lần này là vô cùng đúng đắn.

Một khi các vị trưởng lão đã bắt đầu nói chuyện thì sẽ không dễ dàng kết thúc.

Buổi tối, Nam Chức mời cơm.

Chúc mừng cô từ chức thành công!

Trần Diệp An và Viên Tây không nói gì, chỉ trách rằng khi Giang Nguyên làm nhục cô, cô lại không nói cho các cô ấy biết, quả không coi các cô ấy là chị em tốt.

Tại sao nghe câu này cứ sai sai ở đâu ý.

“Đáng ra cậu phải nói cho tớ biết chứ, tớ không giết chết tên ngu xuẩn đó thì họ của tớ không phải họ Trần!” Anh Trần uống cạn cốc bia, vỗ bàn hô lớn: “Trên đời này sao không có thầy cô giáo nào dạy bọn đàn ông cách làm người nhỉ.”

Chu Trạch nhíu mày, muốn rút cánh tay ra nhưng không thể.

Viên Tây xoa xoa tay, hai mắt sáng rực lên: “Nếu có thì nghề này chắc chắn sẽ kiếm được một trăm triệu một năm đó.”

“Cưng chiều.” Viên Tây ôm ngực: “Cưng chiều một cách tuyệt đối.”

Đột nhiên, cô lau nước mắt bằng chiếc áo vest cao cấp đắt tiền của Ngôn Trạm, dùng xong còn ném xuống cạnh chân chủ nhân của nó, giống như ghét bỏ vì nó không đủ mềm… Có phải cô rất đáng ghét sau khi uống quá nhiều không?

Nam Chức cười, chạm cốc với hai cô ấy: “Thôi được rồi, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được mà, càng sợ càng khiến mấy tên xấu xa đó đắc ý thôi. Sau này mời các cậu học tập tớ, cảm ơn.”

Nam Chức ứng phó một hồi sau đó trở lại chỗ ngồi.

Nam Chức nhìn vào đấy.

Ba cô gái vừa ăn lẩu shabu shabu (*) vừa nói chuyện vui vẻ.

Nhưng… Nhưng…

Ngoại trừ ha ha, thì cũng chỉ có thể ha ha.Hốc mắt của Nam Chức cũng trở nên ẩm ướt: “Bà bác.”Nhưng bây giờ, cô có thể chắc chắn những lời đồn trước đây là từ ai ra.(*) Shabu shabu: một món lẩu của Nhật Bản gồm có thịt và rau thái lát mỏng trần trong nước và được ăn kèm với nước chấm.

Ting ——

Những khoảnh khắc ấm áp ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại luôn có sức mạnh lâu bền hơn những điều tồi tệ, và nó sẽ luôn được lưu giữ lại.

Livestream đã được mã hóa.

“Mà tớ nói này, hay là cậu với lão Phật gia hẹn hò đi.”

Thế là vào thứ bảy một tuần sau đó, Nam Chức đã đến thăm nhà họ Khang.

Nam Chức bị sặc vì dầu ớt tiến vào cổ họng, mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Cậu muốn hủy hoại sự nghiệp của tớ đúng không?”

Nam Chức nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn thầy đã góp ý.”

Trần Diệp An vỗ lưng cho cô, cười nói: “Sao đâu? Nếu cậu có ‘con rùa vàng’ lão Phật gia chống lưng cho, chẳng phải cậu muốn gì cho sự nghiệp đều được hết sao? Ngay ngày mai để lão Phật gia mua cho cậu một trăm bộ phim, cậu muốn lồng tiếng cho ai thì lồng tiếng cho người đó.”

“…”

Viên Tây sốt sắng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Trần, Diệp, An!”

Nam Chức nói không nên lời, trừng mắt nhìn hai người họ, sau đó điên cuồng rót nước lọc.

Lần này lão Phật gia không lái chiếc Rolls-Royce Phantom kia nữa mà thay bằng một chiếc Rolls-Royce Phantom “tầm thấp hơn”, còn hỏi cô có thích không nữa?

“Có mờ ám.”

Trần Diệp An lấy điện thoại ra, bấm vào cái gì đó rồi nói: “Cho cậu xem cái này này, là bảo bối độc nhất vô nhị đó.”

“Có gian tình.”

Cô tự thấy kinh tởm chính mình.

Anh tiến lại gần cô, hạ giọng rồi nói tiếp: “Nam Chức, em hiểu ý anh chứ? Anh không muốn em xa lánh anh vì những hiểu lầm xảy ra trước đây, càng không muốn em ghét anh.”

Tổ hợp [An Tây] nắm tay nhau, cùng cười hì hì nhìn cô.

“…”

“Tôi nghe đồng nghiệp của cậu nói rằng tân binh ngành lồng tiếng nổi tiếng trên Weibo chính là cậu.” Chu Trạch lắc đầu, thở dài: “Xã hội này quá hỗn loạn. Cũng may ác giả ác báo, cậu không làm sao cả.”

Sao có thể nhạy cảm như vậy được chứ.

Vì cô nhất thời không biết phản bác như thế nào, nên… Nên mới nhìn ra vấn đề sao?

Trần Diệp An lấy điện thoại ra, bấm vào cái gì đó rồi nói: “Cho cậu xem cái này này, là bảo bối độc nhất vô nhị đó.”

Trước khi quẹt thẻ vào tòa nhà, Chu Trạch đã tới chào cô.

Nam Chức cười, chạm cốc với hai cô ấy: “Thôi được rồi, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được mà, càng sợ càng khiến mấy tên xấu xa đó đắc ý thôi. Sau này mời các cậu học tập tớ, cảm ơn.”

Nam Chức nhìn vào đấy.

Trong nháy mắt, hoàn toàn sụp đổ.

Khang Tuyền nhướng mày, cấu Ngôn Trạm.

Trong bức ảnh, cô ôm chặt Ngôn Trạm, khóc không kém gì Mạnh Khương Nữ (*).

Nhưng đối mặt với thứ quan tâm không biết là thật hay giả đó, Nam Chức không để lại trong lòng mấy.

Nhà họ Khang cũng giống như nhà họ Nam, có đầy đủ con trai và cháu trai, nhưng lại không có cháu gái. Đối với cô cháu gái Nam Chức, Khang Minh Thận thật sự rất thương xót cô.(*) Mạnh Khương Nữ (hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành): là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ có chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, cô ấy đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Không có chút ghét bỏ nào, cũng chưa từng đẩy cô lùi ra dù chỉ một chút, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Cũng chỉ có mình cô ấy dễ thương.

Tiểu Bạch nói: “Cô đừng để ý đến những lời linh tinh của mấy người đó làm gì, không đáng đâu. Từ lúc chị Lâm bị ốm và xin nghỉ phép dài hạn, bọn họ thấy cô là người mới xong không có sư phụ giám sát nên bực bội mà thôi. Đừng để trong lòng làm gì.”

Chuyện gì đã xảy ra vậy!

Cô và Ngôn Trạm mỗi người ngồi một bên, phân tách rất rõ ràng.

Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, có phải thím nên đeo kính lão vào không ạ? A Trạm và Nam Chức cùng tới mà.”

“Này? Muốn tiêu hủy chứng cứ à?”

Ngôn Trạm nghe vậy liền rút một tờ khăn giấy ra, cẩn thận lau mặt cho cô, nhẹ giọng nói: “Vậy cứ tiếp tục đi, khóc cho đến khi nào thấy sảng khoái thì thôi.”

Trần Diệp An ném điện thoại cho Viên Tây. Viên Tây quả quyết đặt nó dưới mông.

Ba cô gái vừa ăn lẩu shabu shabu (*) vừa nói chuyện vui vẻ.

“Còn chuyện gì nữa sao?” Nam Chức hỏi.

Mặt Nam Chức lập tức nóng bừng, cô lao tới định cướp lấy nó, nhưng không thể sánh với sự ăn ý ngầm của tổ hợp [An Tây] này được.

Sau mấy hiệp chiến đấu, đành phải cam tâm cúi đầu chịu thua.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Nam Cảnh Trân lên tiếng: “Này, thằng nhóc Doanh Xuyên chưa tới à? Không phải nó nói sẽ tới đây sao?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tớ có thể…”

“Khóc xong rồi sao?”

Nam Cảnh Trân và Nam Cẩn Sơn là hai người duy nhất nhà họ Nam bám rễ lại ở thành phố B này. Hai chị em bọn họ không chỉ tuân thủ tập tục cũ là nhất định phải ngồi ăn cơm cùng với nhau trong những ngày lễ, ngày tết mà còn thường xuyên gửi thư cho nhau.

“Từ cái hôm mà cậu say ý.” Trần Diệp An đắc ý lắc lư cái cổ: “Có muốn xem bản đầy đủ không? Tớ có đấy.”

Ngôn Trạm gật đầu với Nam Chức, nói một lần nữa: “Đừng sợ.”

“Vậy thì như thế nào? Cậu mau nói đi.” Viên Tây thúc giục: “Lão Phật gia chắc chắn đã nói một câu kinh thiên động địa nào đó.”

“…”

Ngôn nhị cẩu: Không chỉ có một cái hố mà có rất nhiều cái hố /Dở khóc dở cười/

Trần Diệp An chống cằm, thở ra một hơi rồi từ từ nói: “Sự dịu dàng như nước chảy của lão Phật gia, tớ nhìn còn thấy muốn yêu nữa là. Ai da, bé cưng Chức Chức à, đừng khóc, đừng khóc nữa, mau nhào vào vòng tay của tớ đi.”

“Trần, Diệp, An!”

Bọn họ không thèm quan tâm đến sự thật, cũng mặc kệ cả người trong cuộc, tất cả những gì bọn họ muốn chỉ là niềm vui và sự thỏa mãn khi bình phẩm hoặc đàm tiếu với người khác vào lúc đó thôi.

Nam Chức quyết liều mạng…

“Xem xong chưa?”

Cuối cùng, Trần Diệp An nộp điện thoại cho cô, sau đó ngồi đếm tiền với Viên Tây trên ghế sofa.

Là 6% cổ phần của tập đoàn Tứ Thông.

Anh ôm cô, hấp thụ năng lượng tiêu cực từ cô.

(*) Shabu shabu: một món lẩu của Nhật Bản gồm có thịt và rau thái lát mỏng trần trong nước và được ăn kèm với nước chấm.

Nam Chức trừng mắt đến chết đi sống lại với bọn họ, sau đó hít một hơi thật sâu, bấm vào video.

“Ôi mẹ ơi!!!”

Livestream đã được mã hóa.

Ngoại trừ Trần Diệp An ra thì không ai có thể xem được.

Nam Chức nộp đơn xin từ chức.

Ban đầu mọi thứ vẫn rất bình thường.

Vì vậy, kết cục sau cùng chính là cuộc đời Giang Nguyên hoàn toàn đi tong, hắn không chỉ phải thụ lý điều tra toàn diện mà khả năng cao là không thể tránh khỏi việc ngồi tù.

Cô và Ngôn Trạm mỗi người ngồi một bên, phân tách rất rõ ràng.

Đột nhiên, cô lau nước mắt bằng chiếc áo vest cao cấp đắt tiền của Ngôn Trạm, dùng xong còn ném xuống cạnh chân chủ nhân của nó, giống như ghét bỏ vì nó không đủ mềm… Có phải cô rất đáng ghét sau khi uống quá nhiều không?

Trần Diệp An vỗ lưng cho cô, cười nói: “Sao đâu? Nếu cậu có ‘con rùa vàng’ lão Phật gia chống lưng cho, chẳng phải cậu muốn gì cho sự nghiệp đều được hết sao? Ngay ngày mai để lão Phật gia mua cho cậu một trăm bộ phim, cậu muốn lồng tiếng cho ai thì lồng tiếng cho người đó.”

Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.

Càng về sau, chiều hướng của câu chuyện càng vi diệu hơn, cô còn đập bốp vào mặt người ta một cái.

Nam Chức và giám đốc kỹ thuật của L.Z đều vô tội.

Trên trán Nam Chức toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục xem hết.

Chúc mừng cô từ chức thành công!

Cô thấy mình co rúm người lại trong lòng lão Phật gia, khóc một cách không thể kiềm chế được, nước mắt nước mũi không ngừng “bôi” vào ngực người ta.

Chìa khóa để trở nên tích cực hơn chính là —— Đừng hèn nhát.

Cổ Nguyệt Dương biết chuyện cô từ chức cũng không hỏi nguyên nhân.

Bây giờ, mọi thứ đã đạt được một kết thúc tốt đẹp nhất. Không phải vì cô làm tốt, mà vì cô may mắn ——

Cô tự thấy kinh tởm chính mình.

“Bên này.” Anh nói: “Đừng lo lắng, các vị trưởng lão đều rất dễ tính.”

Mà Ngôn Trạm…

“Khóc xong rồi sao?”

Cô bĩu môi, lắc đầu nói: “Khóc chưa đủ, tôi còn có thể khóc nữa.”

Bất động sản, cổ phiếu, quỹ, những thứ này thì không cần phải kể đến, nhưng một số ít di vật văn hóa và tranh thư pháp được Nam Cảnh Sơn lưu giữ trước đây cũng đủ cho Nam Chức ăn mấy đời. Chưa kể nhà mẹ đẻ của Cổ Nguyệt Dương cũng có gia thế nữa.

Ngôn Trạm nghe vậy liền rút một tờ khăn giấy ra, cẩn thận lau mặt cho cô, nhẹ giọng nói: “Vậy cứ tiếp tục đi, khóc cho đến khi nào thấy sảng khoái thì thôi.”

Anh ôm cô, hấp thụ năng lượng tiêu cực từ cô.

Đôi khi khuôn mặt của người đàn ông sẽ được phản chiếu lại trên tấm kính sạch sẽ. Đường quai hàm góc cạnh, rõ ràng, chỉ góc nghiêng thôi đã đẹp đến không tưởng. Bàn tay vừa thon dài vừa có lực đang nắm lấy vô lăng, không giống như đang lái xe mà đang triển lãm xe.

Bộ phận quan hệ công chúng ở đây rất tài giỏi, mà bộ phận marketing cũng không hề kém cạnh.

Không có chút ghét bỏ nào, cũng chưa từng đẩy cô lùi ra dù chỉ một chút, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Trên trán Nam Chức toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục xem hết.

“Xem xong chưa?”

Trần Diệp An tặc lưỡi: “Mấy quyển tiểu thuyết của cậu dừng được rồi đấy.”

Trần Diệp An và Viên Tây đi tới sau khi chia xong chiến lợi phẩm.

Cô bĩu môi, lắc đầu nói: “Khóc chưa đủ, tôi còn có thể khóc nữa.”

Nam Chức cắn môi, khóa màn hình lại để không nhìn thấy nó nữa.

Tuy nhiên, vì hiện tại cô không quá bận nên có một chuyện cô phải nhanh chóng thực hiện —— Tới thăm bà bác.

Trần Diệp An còn nói: “Muốn biết mình thích ai thì đôi mắt chính là thứ giúp chúng ta biết rõ nhất. Cậu có nhìn thấy lão Phật gia đau khổ như thế nào khi nhìn thấy cậu khóc không? Còn cả, còn cả… Tây ngốc, trong tiểu thuyết nói như thế nào ý nhỉ?”

—— “Cái mũi giống hệt con nhỏ Thư Hủy, cái cằm lại rất giống A Sơn.”

“Cưng chiều.” Viên Tây ôm ngực: “Cưng chiều một cách tuyệt đối.”

Trần Diệp An gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là từ đó. Mà sau khi tớ rời khỏi nhà cậu ngày hôm đó, tớ đã hỏi anh ta một câu nữa.”

“Tiểu Nam, có phải là do Giang Nguyên không?” Ông ta chỉ chỉ vào bức thư, thở dài: “Tôi biết em chắc chắn không dễ chịu chút nào, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, Giang Nguyễn cũng đã nhận hình phạt thích đáng, em không thể đem sự nghiệp của mình ra làm trò đùa được.”

Nam Chức sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cậu hỏi cái gì?”

“Muốn biết không?” Ngón tay của Trần Diệp An thủ thế “xin tiền”.

Ting ——

Một phong bì đỏ được gửi tới Wechat: 250.

Nam Chức cắn môi, khóa màn hình lại để không nhìn thấy nó nữa.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Khang Minh Thận chống gậy tới: “Cháu gái nhỏ tới nhà chơi là chuyện vui, bà khóc làm gì chứ? Nào Mang Mang, ông dượng cho cháu phong bao đỏ này. Nhanh thật, mới ngày nào còn là một cô nhóc nhỏ xíu, vậy mà đã lớn như này rồi.”

“Trời, còn không thèm để ý đến bao nhiêu số luôn.” Trần Diệp An cười nói

Nhưng sau khi gặp gỡ một người bạn cùng lớp cũng đang làm việc lại L.Z, nghe người bạn đó kể rõ ràng, anh ta đã lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng đã bị thuyết phục hoàn toàn.

Cô ấy đặt điện thoại xuống, ngừng cười đùa, tiếp tục nói: “Tớ đã hỏi lão Phật gia rằng, anh nghiêm túc sao? Anh ta đã trả lời…”

Nam Chức không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy.

“Lão Phật gia tôi chưa bao giờ nghiêm túc hơn thế này.” Viên Tây đột nhiên lên tiếng: “Là câu này sao?”

“Này? Muốn tiêu hủy chứng cứ à?”

“…”

Ban đầu anh ta không tin những tin đồn liên quan đến Nam Chức và giám đốc kỹ thuật của L.Z.

Trần Diệp An tặc lưỡi: “Mấy quyển tiểu thuyết của cậu dừng được rồi đấy.”

“Vậy thì như thế nào? Cậu mau nói đi.” Viên Tây thúc giục: “Lão Phật gia chắc chắn đã nói một câu kinh thiên động địa nào đó.”

“Cũng không kinh thiên động địa lắm.” Trần Diệp An nói: “Nhưng những gì anh ta nói, nói… Tớ không thể miêu tả nổi, khí phách sao? Dù sau sau khi nghe anh ta nói xong, tớ cũng đã ủng hộ anh ta.”

Nam Chức cúi đầu, suy nghĩ trôi về đêm đó.

Người đàn ông đứng trước cửa nhà cô và nói xin lỗi cô, còn lộ ra sự sợ hãi không chút che giấu nào.

“Thôi được rồi.” Thầy Trần không còn gì để nói thêm nữa: “Sau khi tôi thông qua đơn từ chức, em có thể đến phòng nhân sự để làm thủ tục.”

“Trước đây chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm, anh đã mang tới cho em nhiều ấn tượng không tốt, và anh không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn nữa.”

Nhưng thật ra không phải vậy.

Anh tiến lại gần cô, hạ giọng rồi nói tiếp: “Nam Chức, em hiểu ý anh chứ? Anh không muốn em xa lánh anh vì những hiểu lầm xảy ra trước đây, càng không muốn em ghét anh.”

… …

“Cũng không kinh thiên động địa lắm.” Trần Diệp An nói: “Nhưng những gì anh ta nói, nói… Tớ không thể miêu tả nổi, khí phách sao? Dù sau sau khi nghe anh ta nói xong, tớ cũng đã ủng hộ anh ta.”

Viên Tây bắt đầu thấy bực bội: “Rốt cuộc là như nào?”

Tôi gặp bà bác của tôi thì việc gì tôi phải sợ? Cũng đâu có phải đi gặp phụ huynh của anh đâu!

Nam Chức cúi đầu, suy nghĩ trôi về đêm đó.

Nam Cảnh Trân nói: “Ừ, nó nghe nói cháu sẽ đến đây nên cũng muốn tới gặp. Mấy đứa nhỏ này khăng khít với nhau từ bé, đừng có cắt đứt quan hệ đấy. Tiểu Tuyền Tử, cháu phải quan tâm tới mấy đứa nó vào. Thím… A, thằng nhóc nhà họ Ngôn cũng tới đây à?”

Trần Diệp An nhìn Nam Chức, cô đang ngồi ngây ra ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.

“Lão Phật gia nói,” Cô ấy dừng lại một lúc: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

“…”

Viên Tây ôm mặt muốn hét lớn: “Công khai quyền sở hữu sao? Thật bá đạo, thật ngầu.”

“Ôi mẹ ơi!!!”

Viên Tây ôm mặt muốn hét lớn: “Công khai quyền sở hữu sao? Thật bá đạo, thật ngầu.”

“…”

Trần Diệp An nhướng mày hỏi nhân vật chính: “Ngầu không ngầu không? Bá đạo không? Có muốn thử không?”

Trần Diệp An còn nói: “Muốn biết mình thích ai thì đôi mắt chính là thứ giúp chúng ta biết rõ nhất. Cậu có nhìn thấy lão Phật gia đau khổ như thế nào khi nhìn thấy cậu khóc không? Còn cả, còn cả… Tây ngốc, trong tiểu thuyết nói như thế nào ý nhỉ?”

Trong nháy mắt, hoàn toàn sụp đổ.

Nhân vật chính lắc đầu!

Nhưng chỉ có cô mới biết rằng khi nghe thấy câu “Cô ấy là vị hôn thê của tôi”, tim cô đã hẫng một nhịp.

Quãng thời gian mà cô ghét anh tới mức chỉ muốn bẻ đồng xu thành tám cánh, đã không còn nữa.

*

Thời gian này Nam Chức ở nhà vừa chuẩn bị cho 《Tinh ca truyện》 vừa đăng ký một khóa học đánh giá phim truyền hình nước ngoài, cốt để nạp năng lượng.

Cổ Nguyệt Dương biết chuyện cô từ chức cũng không hỏi nguyên nhân.

Khang Tuyền ngắt lời: “Thím hai, thím cứ buồn như vậy thì sau này Tiểu Đường nào dám đến đây nữa? Như vậy không phải là bất hiếu hay sao ạ?”

Người trưởng thành luôn có suy nghĩ của riêng mình.

Tuy nhiên, vì hiện tại cô không quá bận nên có một chuyện cô phải nhanh chóng thực hiện —— Tới thăm bà bác.

Thế là vào thứ bảy một tuần sau đó, Nam Chức đã đến thăm nhà họ Khang.

Khang Tuyền là người đưa tin nên đương nhiên cũng muốn có mặt.

Mà anh ta có mặt thì đương nhiên Ngôn Trạm cũng có mặt, cho nên anh đã có lý do cực kỳ hợp tình hợp lý để đưa Nam Chức tới đó.

Nam Chức không biết mình có nên vui mừng không nữa.

Trước đây, Nam Chức chỉ suy đoán thôi.

Lần này lão Phật gia không lái chiếc Rolls-Royce Phantom kia nữa mà thay bằng một chiếc Rolls-Royce Phantom “tầm thấp hơn”, còn hỏi cô có thích không nữa?

Mà Ngôn Trạm…

Ngoại trừ ha ha, thì cũng chỉ có thể ha ha.

“Đáng ra cậu phải nói cho tớ biết chứ, tớ không giết chết tên ngu xuẩn đó thì họ của tớ không phải họ Trần!” Anh Trần uống cạn cốc bia, vỗ bàn hô lớn: “Trên đời này sao không có thầy cô giáo nào dạy bọn đàn ông cách làm người nhỉ.”

“Mấy ngày nay ở nhà vẫn ổn chứ?”

Trên đường đi, “người cha già” chân thành hỏi han.

Nam Chức thật sự muốn hỏi anh rằng cô có chỗ nào khiến anh cảm thấy cô không ổn chứ? Sắc mặt tồi tệ? Hay là ấn đường biến thành màu đen?

“Rất ổn.” Cô nói: “Mọi thứ đều được lên lịch, mỗi ngày đều rất phong phú.”

“Cháu không được phép từ chối bà bác đâu đó.” Nam Cảnh Trân lên tiếng: “Nếu cháu coi bà bác là người thân thì phải nhận lấy, đây coi như là quà gặp mặt mà chúng ta dành cho cháu gái duy nhất nhà họ Nam.”

Còn nữa, không phải tối nào tôi cũng bôi thuốc cho anh sao. Anh giống như đi điểm danh vậy, cứ đúng 9 giờ là có tiếng gõ cửa.

Trần Diệp An nhìn Nam Chức, cô đang ngồi ngây ra ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.

Mấy ngày nay cô đã bình tĩnh trở lại để phân tích toàn diện lão Phật gia.

“Người cha già” gật đầu: “Vậy thì tốt.”

“…”

Trong bức ảnh, cô ôm chặt Ngôn Trạm, khóc không kém gì Mạnh Khương Nữ (*).

Thực sự đang nói chuyện sao.

Nam Chức quay sang nhìn ngắm phong cảnh.

Đôi khi khuôn mặt của người đàn ông sẽ được phản chiếu lại trên tấm kính sạch sẽ. Đường quai hàm góc cạnh, rõ ràng, chỉ góc nghiêng thôi đã đẹp đến không tưởng. Bàn tay vừa thon dài vừa có lực đang nắm lấy vô lăng, không giống như đang lái xe mà đang triển lãm xe.

Khuôn mặt này làm nghề kinh doanh làm gì? Đi đóng phim đi.

“Trước Tết năm nay cháu sẽ đón bà ngoại về.” Nam Chức nói: “Đến lúc đó, gia đình chúng ta sẽ cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

Nam Chức rời mắt sang chỗ khác.

Anh ta còn có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Mấy ngày nay cô đã bình tĩnh trở lại để phân tích toàn diện lão Phật gia.

“…”

Dù sao chính miệng Tăng Tuyền cũng đã nói anh phải trở thành một người anh trai tốt, mà cô thì cũng không muốn những suy nghĩ liên quan đến chuyện tình cảm nóng bỏng với vị anh trai này làm hoen ố sự trong sáng giữa hai người.

Nhưng… Nhưng…

Tài trợ gì đó, ba mươi triệu gì đó, tên ngốc nhiều tiền nào đó, xin lỗi, bye bye, không có bất cứ một xu nào đâu.

Nam Chức cũng không rõ nữa, nói chung là nó rất phiền.

(*) Mạnh Khương Nữ (hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành): là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ có chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, cô ấy đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Một giờ sau, chiếc xe dừng lại trong gara ngầm của biệt thự nhà họ Khang.

Nam Chức cũng không rõ nữa, nói chung là nó rất phiền.

Ngôn Trạm xuống xe trước rồi đi ra cốp xe phía sau để lấy quà đã chuẩn bị ra, một tay xách ba túi, không cho Nam Chức có cơ hội chạm tay vào.

Nam Chức nói cảm ơn, sau đó trò chuyện trên trời dưới biển với Tiểu Bạch.

“Bên này.” Anh nói: “Đừng lo lắng, các vị trưởng lão đều rất dễ tính.”

“…”

Tại sao nghe câu này cứ sai sai ở đâu ý.

Quản gia đã đợi ở cửa ra vào rất lâu.

Thấy có người tới, ông ấy vội vàng cười chào hỏi: “Chỉ chờ mỗi tiểu thư Mang Mang thôi đó, cô mau vào đi.”

Ngôn Trạm gật đầu với Nam Chức, nói một lần nữa: “Đừng sợ.”

Anh ta đang định mở miệng giải thích thì Nam Chức lại nói: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi lên trước đây.”

“…”

Những khoảnh khắc ấm áp ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại luôn có sức mạnh lâu bền hơn những điều tồi tệ, và nó sẽ luôn được lưu giữ lại.

Ngôn Trạm xuống xe trước rồi đi ra cốp xe phía sau để lấy quà đã chuẩn bị ra, một tay xách ba túi, không cho Nam Chức có cơ hội chạm tay vào.

Tôi gặp bà bác của tôi thì việc gì tôi phải sợ? Cũng đâu có phải đi gặp phụ huynh của anh đâu!

“Mang Mang.”

Trong đại sảnh, khi phu nhân Khang nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình, hai mắt bà đỏ hoe.

Bà kìm nén lại cảm xúc, chậm rãi vươn tay ra, nghẹn ngào nói: “Cháu gái ngoan, để bà bác nhìn cháu xem nào. Mau tới đây.”

Quãng thời gian mà cô ghét anh tới mức chỉ muốn bẻ đồng xu thành tám cánh, đã không còn nữa.

Hốc mắt của Nam Chức cũng trở nên ẩm ướt: “Bà bác.”

Chu Trạch gật đầu, nhưng không có ý định rời đi.

Nam Cảnh Trân và Nam Cẩn Sơn là hai người duy nhất nhà họ Nam bám rễ lại ở thành phố B này. Hai chị em bọn họ không chỉ tuân thủ tập tục cũ là nhất định phải ngồi ăn cơm cùng với nhau trong những ngày lễ, ngày tết mà còn thường xuyên gửi thư cho nhau.

Nam Cảnh Trân và em trai thân thiết như vậy, nhưng ông ấy lại ra đi trước bà, sao bà có thể không buồn được chứ?

“Đừng khóc, đừng khóc.” Khang Minh Thận chống gậy tới: “Cháu gái nhỏ tới nhà chơi là chuyện vui, bà khóc làm gì chứ? Nào Mang Mang, ông dượng cho cháu phong bao đỏ này. Nhanh thật, mới ngày nào còn là một cô nhóc nhỏ xíu, vậy mà đã lớn như này rồi.”

Nam Chức lau nước mắt, cười nói: “Cháu chào ông dượng, ông dượng trông vẫn dồi dào sức khỏe quá ạ.”

Một khi các vị trưởng lão đã bắt đầu nói chuyện thì sẽ không dễ dàng kết thúc.

Càng về sau, chiều hướng của câu chuyện càng vi diệu hơn, cô còn đập bốp vào mặt người ta một cái.

Mọi người cùng đi vào phòng khách rồi ngồi xuống. Nam Cảnh Trân vẫn luôn nắm tay Nam Chức, không ngừng khen ngợi.

—— “Mang Mang nhà chúng ta lớn lên đúng là mỹ nữ.”

Trần Diệp An ném điện thoại cho Viên Tây. Viên Tây quả quyết đặt nó dưới mông.

—— “Cái mũi giống hệt con nhỏ Thư Hủy, cái cằm lại rất giống A Sơn.”

“Đúng, đúng.” Nam Cảnh Trân thở dài, lại lập tức ngẩng mặt lên, nói: “Cái gì mà Tiểu Đường chứ? Mang Mang bây giờ chỉ là con cháu nhà họ Nam chúng ta thôi!”

—— “Giá như A Sơn vẫn còn sống thì tốt biết mấy.”

Nhắc đến người đã mất, bà lão không khỏi thấy buồn rầu.

Khang Tuyền ngắt lời: “Thím hai, thím cứ buồn như vậy thì sau này Tiểu Đường nào dám đến đây nữa? Như vậy không phải là bất hiếu hay sao ạ?”

Trần Diệp An và Viên Tây không nói gì, chỉ trách rằng khi Giang Nguyên làm nhục cô, cô lại không nói cho các cô ấy biết, quả không coi các cô ấy là chị em tốt.

“Đúng, đúng.” Nam Cảnh Trân thở dài, lại lập tức ngẩng mặt lên, nói: “Cái gì mà Tiểu Đường chứ? Mang Mang bây giờ chỉ là con cháu nhà họ Nam chúng ta thôi!”

Chuyện gì đã xảy ra vậy!

Khang Tuyền giơ tay: “Cháu nói nhầm, sau này không dám nữa.”

“Mấy ngày nay ở nhà vẫn ổn chứ?”

Nam Cảnh Trân và Nam Chức đã nói rất nhiều chuyện, bà cũng rất quan tâm đến sức khỏe của Cổ Nguyệt Dương, còn nói phải mau chóng đưa bà ấy về, ở nhà họ Khang cũng được, hai người sẽ bầu bạn với nhau.

“Trước Tết năm nay cháu sẽ đón bà ngoại về.” Nam Chức nói: “Đến lúc đó, gia đình chúng ta sẽ cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

Nam Cảnh Trân liên tục nói được. Đột nhiên bà nhớ ra chuyện gì đó, liền gọi quản gia mang hợp đồng ra.

Là 6% cổ phần của tập đoàn Tứ Thông.

Khang Tuyền nhướng mày, cấu Ngôn Trạm.

Nhiều người đã nghĩ rằng nếu Nam Chức kết hôn với Ngôn Trạm, đó sẽ là một sự leo cao về địa vị.

Sao có thể nhạy cảm như vậy được chứ.

Nhưng thật ra không phải vậy.

Nhưng vẫn cần phải tuân theo lệnh của đại boss, phải xử lý một cách hoàn hảo và đẹp mắt.

Nhà họ Nam vô cùng lớn mạnh, làm ăn phát đạt, nhân tài đông đúc. Tuy cả gia tộc không ở gần nhau nhưng trái tim vẫn luôn hướng về nhau, mà chỉ cần tùy tiện nhắc tới một người nào đó thì người đấy cũng là một nhân vật có tiếng tăm.

Nam Chức là người thừa kế duy nhất của Nam Cẩn Sơn, là cháu gái duy nhất của gia đình này.

Nam Chức ngạc nhiên, hỏi: “Anh Doanh Xuyên cũng đến ạ?”

Bất động sản, cổ phiếu, quỹ, những thứ này thì không cần phải kể đến, nhưng một số ít di vật văn hóa và tranh thư pháp được Nam Cảnh Sơn lưu giữ trước đây cũng đủ cho Nam Chức ăn mấy đời. Chưa kể nhà mẹ đẻ của Cổ Nguyệt Dương cũng có gia thế nữa.

“…”

Nam Chức không hề thiếu tiền, mà nhà họ Nam cũng không hề xuống dốc.

Chỉ là nhà họ Nam vốn là một gia đình thư hương thế gia, sự “khiêm tốn” đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ từ rất lâu rồi.

“Cháu không được phép từ chối bà bác đâu đó.” Nam Cảnh Trân lên tiếng: “Nếu cháu coi bà bác là người thân thì phải nhận lấy, đây coi như là quà gặp mặt mà chúng ta dành cho cháu gái duy nhất nhà họ Nam.”

Vì bậc trưởng lão đã lên tiếng, Nam Chức chỉ có thể đón nhận.

Thời gian này Nam Chức ở nhà vừa chuẩn bị cho 《Tinh ca truyện》 vừa đăng ký một khóa học đánh giá phim truyền hình nước ngoài, cốt để nạp năng lượng.

“Cháu cảm ơn bà bác, cảm ơn ông dượng.”

Khang Minh Thận xua tay, nói đùa: “Đây là tiền của bà bác cháu, bà ấy mới là người có quyền quyết định. Bà ấy coi thường cổ phần nhà họ Khang chúng ta nên không chịu để ta cho cháu, coi như nhà họ Khang chúng ta không có ở đây vậy.”

Nam Chức lau nước mắt, cười nói: “Cháu chào ông dượng, ông dượng trông vẫn dồi dào sức khỏe quá ạ.”

Nhà họ Khang cũng giống như nhà họ Nam, có đầy đủ con trai và cháu trai, nhưng lại không có cháu gái. Đối với cô cháu gái Nam Chức, Khang Minh Thận thật sự rất thương xót cô.

… …

Nhưng sức ảnh hưởng của vợ trong nhà quá mạnh nên ông không có cơ hội.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Nam Cảnh Trân lên tiếng: “Này, thằng nhóc Doanh Xuyên chưa tới à? Không phải nó nói sẽ tới đây sao?”

“Từ cái hôm mà cậu say ý.” Trần Diệp An đắc ý lắc lư cái cổ: “Có muốn xem bản đầy đủ không? Tớ có đấy.”

Nam Chức ngạc nhiên, hỏi: “Anh Doanh Xuyên cũng đến ạ?”

“Hai người đang nói gì vậy? Tôi nghe cùng với.” Cô ta cười dịu dàng với Chu Trạch, nhưng ánh mắt nhìn Nam Chức lại không mấy thân thiện: “Hôm nay cô đến sớm vậy, tôi còn tưởng cô đang nghỉ phép chứ.”

Người nào đó im lặng nãy giờ liền nheo mắt lại không vui.

Yuu: Cáo già Phó Doanh Xuyên đã comeback làm cameo rùi:v Còn Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn có xuất hiện không thì… Bí mật:)))

Nam Cảnh Trân nói: “Ừ, nó nghe nói cháu sẽ đến đây nên cũng muốn tới gặp. Mấy đứa nhỏ này khăng khít với nhau từ bé, đừng có cắt đứt quan hệ đấy. Tiểu Tuyền Tử, cháu phải quan tâm tới mấy đứa nó vào. Thím… A, thằng nhóc nhà họ Ngôn cũng tới đây à?”

“…”

Cháu cao lớn như vậy, cũng chuyển động nãy giờ, sao bà bác lại không nhìn thấy chứ?

Khang Tuyền cười nói: “Thím hai, có phải thím nên đeo kính lão vào không ạ? A Trạm và Nam Chức cùng tới mà.”

Bà lão ậm ừ, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, kéo Nam Chức đi về phía phòng ăn.

“Ừ.”

Đừng tưởng tôi già, tôi mắt kém mà không biết rằng thằng nhóc thối cậu không cần đến bảo bối nhà chúng tôi!

Hôm nay Ngôn Trạm đi một chuyến tới đây, bảo vệ cho bông hoa xinh đẹp kia cốt là để biểu hiện tốt một chút, nhưng không ngờ anh lại đạp phải tấm sắt lớn nhất từ ​​trước đến nay.

~

Nam Chức rời mắt sang chỗ khác.

Tác giả có chuyện muốn nói:

*

Ngôn nhị cẩu: Không chỉ có một cái hố mà có rất nhiều cái hố /Dở khóc dở cười/

~