Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 29: “không được.”



Editor: YuuNgôn Trạm đón Nam Chức tan làm ở chỗ cũ.

Nam Chức dọn dẹp bát đũa, nói rằng cô sẽ rửa bát.

Nam Chức không kìm được mà bật cười.

Tâm trạng của Nam Chức ngày hôm nay còn tệ hơn cả việc đớp phải con ruồi. Cô chỉ muốn ở một mình, nhưng lại quên mất mình còn có “vị tài xế” này tới đón, đành phải ngoan ngoãn lên xe.

Quýt nhỏ uốn éo trong vòng tay của chủ nhân, một lát sau, nó bắt đầu muốn đi chiếm cứ “địa bàn”.

Lăng Hách thích nhất là xem hai người này tự làm tổn thương lẫn nhau, bởi vì bọn họ đều ngang tài ngang sức, không ai chiếm được lợi lộc gì, cho nên anh ta mới có thể ngồi ăn dưa góp vui, tiện thể buông lời chế giễu một chút.

“Công việc thuận lợi chứ?”

“Ý tôi không phải vậy.” Cô nghịch nghịch móng tay: “Anh nhìn xem, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không thích hợp để đi một chiếc xe cao cấp như này. Tôi sợ nếu đồng nghiệp nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”

Ngôn Trạm hạ âm lượng nhạc xuống một chút, hỏi: “Anh có thể nếm thử không?”

Lại nữa.

“Ồ.”

Ngôn Trạm giống như một vị cha già luôn quan tâm đến cô con gái mới tới nơi làm việc mới, ngày nào cũng hỏi han câu này.

Trong phòng riêng, từng người tạo thành một đôi, bỏ lại Lăng Hách uống rượu giải sầu.

Ngôn Trạm hoàn hồn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Số lần Ngôn Trạm tới siêu thị quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nam Chức nép vào ghế xe, gật đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô hắng giọng nói: “Chủ thầu mới gọi điện cho tôi, nói rằng bọn họ đã bắt được tên trộm.”

Nam Chức sờ sờ cái hộp sắt lớn này, nói: “Tại sao anh lại muốn tặng nó cho tôi? Người máy được sản xuất đầu tiên có ý nghĩa quan trọng như vậy, anh nên giữ lại cho mình hoặc để trong công ty mới phải.”

Một bản nhạc nhẹ êm dịu được phát trong xe.

(*) Dopamine: Là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Ngoài ra nó còn được gọi là “hormone hạnh phúc” bởi nó có rất nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.

“…”

Ngôn Trạm lắc đầu: “Anh gọi người giao tới.”

Sự mệt mỏi vào giờ tan tầm buổi chiều được tiếng nhạc xoa dịu đi rất nhiều. Nhưng dù vậy Nam Chức vẫn mở mắt ra, chiếc xe vẫn đang dừng chờ đèn đỏ, bọn họ đang kẹt lại ở ngã tư.

“Khoảng thời gian trước Nam Chức tới phim trường với tôi, cô ấy có nhắc đến một nhà sản xuất.”

“Anh nên đi đường Đông Thành chứ.” Cô thở dài: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”

Cách đây vài năm, ở đài truyền hình có lời đồn rằng một nhà sản xuất nào đó đã lợi dụng chức vụ của mình để hại người mới.

Ngôn Trạm mím môi dưới, nói: “Xin lỗi, anh đi theo thói quen.”

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

“Không sao đâu.” Ngôn Trạm nói: “Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.”

Nhưng vẫn giỏi hơn cô.

“Không sao.”

Dù sao cũng không phải mình cô bị kẹt lại trong xe, mọi người đều đang lãng phí thời gian của nhau.

Mãi mãi.

Chiếc xe tiến thêm được một mét.

Phó Doanh Xuyên đặc biệt thương yêu cô em gái Mạnh Nguyễn.

Ngôn Trạm xé gói mì ra, hỏi: “Em muốn ăn trứng như thế nào? Trứng chần hay trứng rán?”

Nam Chức từ bỏ việc quan sát tình hình phía trước, ngồi lướt Weibo.

10 tuổi đã giác ngộ điều này, chẳng trách lại học giỏi như vậy.

Nam Chức đứng yên tại chỗ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô hắng giọng nói: “Chủ thầu mới gọi điện cho tôi, nói rằng bọn họ đã bắt được tên trộm.”

“Hả?” Nam Chức quay đầu sang: “Nếm thử gì cơ?”

Ngôn Trạm liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thật sao?”

Không lâu sau, hai tô mì trứng cà chua bốc khói nghi ngút được bê ra.

Anh đẩy xe đẩy đi theo cô. Cô gái đi đằng trước hết chỉ đông lại chỉ tây, giới thiệu đồ ăn vặt nào ngon còn rõ ràng hơn các kỹ sư nghiên cứu khoa học trong cuộc họp báo cáo tình hình dự án.

Lưng của Nam Chức trở nên cứng đờ, cô cắn răng tiếp tục nói: “Vâng, bọn họ đã bắt được rồi, không còn gì đáng lo nữa. Cho nên sau này anh cũng không cần phiền phức như vậy nữa đâu, tôi đi tàu điện ngầm sẽ tiện hơn.”

Nam Chức khịt mũi, xoay người sang nói: “Anh ra ngoài đi, đừng quanh quẩn ở đây làm gì. Tôi sẽ dọn dẹp lại cái bếp một chút. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.”

Khang Tuyền ôm Mạnh Hân Dĩnh chuẩn bị rời đi. Mạnh Hân Dĩnh nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại nhìn Ngôn Trạm.

Bên nhà Ngôn Trạm lại khác.

Dòng xe tiếp tục tiến lên.

Thời điểm đó Ngôn Trạm khá nổi loạn.

Ngôn Trạm không trả lời, đột nhiên bẻ lái sang bên trái chiếm đường đi. Tiếng còi xe lập tức vang lên, đám người phía sau tức đến mức chỉ muốn nhảy khỏi xe để chửi bới.

Nhưng khi nhìn thấy đây là một chiếc Rolls-Royce Phantom, bọn họ đành coi như không có chuyện gì cả.

Anh ta không cam lòng, quyết định đi quấy rối cặp đôi kém quyền lực bên cạnh.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Anh thấp giọng nói: “Hai tuần nữa nếu không có vấn đề gì xảy ra thì em có thể đi tàu điện ngầm.”

“Doanh Xuyên?” Cô lẩm bẩm: “Anh Doanh Xuyên sao?”

“…”

Âm nhạc được đổi hết bài này đến bài khác, đều rất êm tai, nhưng bầu không khí trong xe lại không hề thoải mái chút nào, nó lạnh lẽo, còn chút kìm nén.

Về đến nhà, Ngôn Trạm mở cửa ban công ra để hóng gió.

Làm gì còn vấn đề gì nữa? Cô đã vạch trần thủ phạm rồi còn gì.

Nhưng cô không thể nói ra chuyện này. Nam Chức chỉ gật đầu, tiếp tục để Ngôn Trạm làm tròn trách nhiệm của “một người anh trai tốt”.

Nhưng cô không thể nói ra chuyện này. Nam Chức chỉ gật đầu, tiếp tục để Ngôn Trạm làm tròn trách nhiệm của “một người anh trai tốt”.

Anh mà đổi sang Santana thì tôi sẽ thích hơn đó.

—— Cô lưu lại dấu chân của mình trên khắp thế giới, nhưng lại không hề lưu lại bóng dáng của mình.

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước như rùa bò.

“Đồ nhát gan!” Khang Tuyền gào thét.

Mà cô gái thì đứng ở giữa đống lộn xộn, cả đôi mắt lẫn bả vai đều rũ xuống, trông rất chán nản.

Âm nhạc được đổi hết bài này đến bài khác, đều rất êm tai, nhưng bầu không khí trong xe lại không hề thoải mái chút nào, nó lạnh lẽo, còn chút kìm nén.

Ngôn Trạm thu điện thoại lại, dùng đũa gắp nốt chỗ mì còn lại trong bát, thấp giọng nói: “Mới về nước không lâu.”

Nam Chức trộm liếc nhìn Ngôn Trạm mấy lần, thầm nghĩ đây chính là áp suất thấp do anh tự tỏa ra.

Đừng nói là anh tức giận vì cô không cho anh đến đón mình nữa đấy nhé? Người này nghiện làm tài xế à?

“Có ngon không?”

Nhưng dù có hay không thì người ta cũng đã rất quan tâm đến cô, dù xa đến mấy cũng đích thân đến đón cô. Hơn nữa mặt còn rất đẹp trai, thỉnh thoảng cô có thể ngắm nhìn một chút, coi như là được rửa mắt.

(*) Dopamine: Là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Ngoài ra nó còn được gọi là “hormone hạnh phúc” bởi nó có rất nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.

Ngôn Trạm đặt ly rượu xuống.

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, thật ra tôi không quen ngồi chiếc xe này.” Cô nói.

Kết nối điện thoại, anh lên tiếng “mạt sát”: “Tốt hơn là cậu nên nói chuyện gì đó quan trọng.”

Tất cả cảm xúc tiêu cực, cho dù là vì trước đó gặp Đường Giai Ni, hay là vì hành động đầy kinh tởm của Giang Nguyên, hoặc là cách hành xử của thầy Trần, đều trôi hết theo nụ cười này, còn nhờ cả tô mì nóng hổi đã được ăn hết.

Ngôn Trạm giống như một vị cha già luôn quan tâm đến cô con gái mới tới nơi làm việc mới, ngày nào cũng hỏi han câu này.

Ngôn Trạm quay sang hỏi: “Em thích mẫu nào? Anh sẽ đưa em đến gara để chọn.”

Sau khi chất đầy cả cốp xe, hai người cùng quay trở lại Vân Nặc.

“…”

Trầm mặc một hồi, người nào đó đột nhiên hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì không vui đúng không?”

Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, nhưng vì người kia đã ra đi nên mọi thứ đều rơi vào quên lãng.

Anh mà đổi sang Santana thì tôi sẽ thích hơn đó.

Vết thương nhỏ như vậy không đau chút nào.

Nam Chức trộm liếc nhìn Ngôn Trạm mấy lần, thầm nghĩ đây chính là áp suất thấp do anh tự tỏa ra.

“Ý tôi không phải vậy.” Cô nghịch nghịch móng tay: “Anh nhìn xem, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, không thích hợp để đi một chiếc xe cao cấp như này. Tôi sợ nếu đồng nghiệp nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”

“Anh đâu có dừng xe lại ở cửa công ty em đâu.” Ngôn Trạm khó hiểu: “Ai nhìn thấy được chứ?”

Ngôn Trạm đi vòng qua “đống chướng ngại vật” đến bên cạnh cô, khẽ nói: “Không sao, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“…”

Ở phía bên trái của phòng khách, ngay gần ban công, có một hộp kim loại lớn.

Thôi không dỗ nữa, anh thích thế nào thì kệ anh, cô mệt lắm rồi.

Nam Chức nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Nhưng hôm nay lại sao vậy?

Lại dựa vào ghế xe một lần nữa, Nam Chức tiếp tục giả vờ ngủ, không để ý đến những gì đang diễn ra ngoài cửa xe.

Dòng xe tiếp tục tiến lên.

Trầm mặc một hồi, người nào đó đột nhiên hỏi: “Có phải em gặp chuyện gì không vui đúng không?”

“Cảm ơn anh.”

Thị lực tốt thật.

“Không sao.”

Nam Chức quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, nói: “Lát nữa anh thả tôi ở cửa siêu thị được không?”

Thôi không dỗ nữa, anh thích thế nào thì kệ anh, cô mệt lắm rồi.

Tâm trạng của Nam Chức ngày hôm nay còn tệ hơn cả việc đớp phải con ruồi. Cô chỉ muốn ở một mình, nhưng lại quên mất mình còn có “vị tài xế” này tới đón, đành phải ngoan ngoãn lên xe.

*

Không lâu sau đó, cô gái kia nhảy lầu tự sát.

“…”

Số lần Ngôn Trạm tới siêu thị quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lăng Hách: Mẹ nó, sao lại vậy?

Anh đẩy xe đẩy đi theo cô. Cô gái đi đằng trước hết chỉ đông lại chỉ tây, giới thiệu đồ ăn vặt nào ngon còn rõ ràng hơn các kỹ sư nghiên cứu khoa học trong cuộc họp báo cáo tình hình dự án.

Phó Doanh Xuyên rót rượu, mí mắt không thèm nhấc lên: “Cậu còn tâm tư quan tâm tôi sao?”

Ngôn Trạm nghiêm túc lắng nghe, luôn luôn chỉ đáp lại một từ: Mua.

Nhưng dù có hay không thì người ta cũng đã rất quan tâm đến cô, dù xa đến mấy cũng đích thân đến đón cô. Hơn nữa mặt còn rất đẹp trai, thỉnh thoảng cô có thể ngắm nhìn một chút, coi như là được rửa mắt.

Sau khi mua xong, anh mới hiểu tại sao lần trước gặp nhau cô phải mua thêm một cái xe đẩy nhỏ nữa, bởi vì có quá nhiều thứ.

“Anh đừng thấy nhiều vậy mà sợ, cuối cùng đều trôi xuống bụng tôi thôi, không lỗ đâu.”

Ngoại trừ mì ăn liền ra thì món duy nhất cô biết chính là lẩu cay.

“Đợi anh khoảng 20 phút.” Ngôn Trạm lấy nguyên liệu nấu ăn ra: “Em cứ tùy ý tham quan đi.”

Trên tay cô gái không có bất kỳ túi hàng nào. Cô mỉm cười đầy tội lỗi khi nhìn thấy người đàn ông xách tất cả đống chiến lợi phẩm hộ mình.

Ngôn Trạm bế nó vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, sau đó đi đến phòng bếp.

Ngôn Trạm nhìn cái túi đựng đầy gia vị cay và tương ớt, tất cả đều cay đến mức biến thái.

Thấy vết thương không sâu, Ngôn Trạm mới thở phào. Anh ngước mắt nhìn cô gái, nói: “Nếu em không muốn ra ngoài ăn thì thôi. Chúng ta ăn mì, được không?”

“Cay như vậy sao cổ họng chịu được?”

Người đàn ông khẽ cười: “Không phải chỉ có mì ăn liền đơn giản đâu. Mì trứng cà chua được không? Anh sẽ làm.”

Nam Chức cụp mắt xuống, tâm trạng chán nản hiện rõ mồn một trên khuôn mặt, nhưng khi ngước mắt lên, cô lại mỉm cười.

Xoảng!

“Đâu phải chỉ ăn một lần thôi đâu.” Cô nói: “Tôi biết rõ mà, cũng hiếm khi ăn cay nữa. Chỉ là… Hừm, có những thời điểm đặc biệt muốn ăn cay thôi.”

Anh Doanh Xuyên?

Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú trong ba giây sau đó tiếp tục xách đồ.

Nam Chức trừng mắt nhìn Quýt nhỏ. Con mèo này không biết giữ thể diện cho cô chút nào cả.

Sau khi chất đầy cả cốp xe, hai người cùng quay trở lại Vân Nặc.

Nam Chức chủ động đi rửa bát. Sau khi xong việc, cô ôm Quýt nhỏ về nhà.

Nam Chức thầm nói tối nay cô sẽ trổ tài làm món lẩu cay mà đã lâu cô không ăn lại và thưởng thức nó.

Lần trước anh không kịp quan sát kỹ, bây giờ mới phát hiện ra phía dưới những bức ảnh chụp đều có ghi ngày tháng, chứng tỏ là chúng được chụp bởi chính cô.

Người đàn ông này như một tảng băng ngồi trên quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mới được bật lên không lâu tạo thành những luồng ánh sáng mờ ảo, vội vàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô. Màu vàng ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt cô, khiến nụ cười của cô cũng bớt cứng nhắc.

Ngôn Trạm cầm điện thoại lên nhìn, lại là Lăng Hách!

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước như rùa bò.

—— Cũng vì có ý nghĩa quan trọng nên mới muốn tặng cho em.

Ngôn Trạm hạ âm lượng nhạc xuống một chút, hỏi: “Anh có thể nếm thử không?”

Cô đi lấy giẻ lau nhưng lại vô tình đụng phải mảnh thủy tinh vỡ.

Phó Doanh Xuyên thực sự đang ở đó.

“Hả?” Nam Chức quay đầu sang: “Nếm thử gì cơ?”

Trước khi ra nước ngoài, cô đã có một khoảng thời gian đáng nhớ với Mạnh Nguyễn.

“Khoa học đã chứng minh ăn uống có thể khiến cơ thể người sản sinh ra dopamine (*).” Ngôn Trạm chuyên chú nhìn “con cá nóc nhỏ” trước mặt ăn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Dopamine giúp người ta thấy vui vẻ. Em có cần ăn tráng miệng sau bữa ăn không?”

“Lẩu cay.”

Anh trời sinh thông minh từ sớm, học cái gì, làm cái gì cũng nhanh gấp bốn, năm lần những đứa trẻ cùng tuổi.

“…”

Lúc anh mở cửa ra, trên sàn nhà đều là một màu đỏ thẫm, nhất thời không thể phân biệt được là trong đó có rau xà lách hay là cải bó xôi.

Đáng lẽ ra mọi chuyện phải trở nên ồn ào, nhưng giới truyền thông đã nhanh chóng đào ra được rằng cô gái này đã làm rất nhiều điều đáng xấu hổ để được nổi tiếng, còn có cả những bức ảnh làm bằng chứng.

Lời này cũng có thể thốt ra từ cái miệng vàng ngọc của anh sao?

Nam Chức nói: “Không phải anh không ăn được cay sao? Hay là hôm khác tôi mời anh đến nhà hàng nhé, anh có thể tùy chọn.”

“Không cần.” Người đàn ông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Gần đây anh đang tập ăn cay.”

Ngôn Trạm đón Nam Chức tan làm ở chỗ cũ.

Nam Chức loay hoay ở trong phòng bếp, Ngôn Trạm thì ngồi chơi với Quýt nhỏ trong phòng khách.

“Meow ——”

Quýt nhỏ khá thích kỹ thuật xoa bóp của người này. Nó híp mắt lại, chỉ cần thấy lực nhẹ đi một chút liền kêu meow meow phản kháng cho đến khi thấy thoải mái mới thôi.

“Thật là khó chiều.”

Ngôn Trạm khẽ cười. Anh vừa bế con mèo lên vuốt ve vừa quan sát cách bài trí trong phòng khách.

Lăng Hách oan ức, thành thật khai báo: “Là Khang đại ca! Doanh Xuyên cũng đang ở đây, cậu nhất định phải tới uống một ly đó. Là Khang đại ca ép tôi phải làm vậy!”

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, thật ra tôi không quen ngồi chiếc xe này.” Cô nói.

Lần trước anh không kịp quan sát kỹ, bây giờ mới phát hiện ra phía dưới những bức ảnh chụp đều có ghi ngày tháng, chứng tỏ là chúng được chụp bởi chính cô.

Đừng nói là anh tức giận vì cô không cho anh đến đón mình nữa đấy nhé? Người này nghiện làm tài xế à?

Ngôn Trạm nhìn cô chăm chú trong ba giây sau đó tiếp tục xách đồ.

Biển Aegean ở Hy Lạp, đài phun nước Trevi ở Ý, cung điện Hoàng gia ở Madrid, Tây Ban Nha,… Cảnh đẹp hiện ra trong ảnh vẫn giữ nguyên hương vị độc đáo của nó, nhưng người chụp lại không thấy đâu.

Ngôn Trạm khẽ cười. Anh vừa bế con mèo lên vuốt ve vừa quan sát cách bài trí trong phòng khách.

“Meow ——”

Quýt nhỏ bất mãn kêu lên, sao đang xoa bóp lại ngừng vậy?

Ngôn Trạm bắt gặp ánh mắt của cô, yết hầu không khỏi cuộn lên xuống.

“Không được.” Cô nhỏ giọng nói: “Đến lẩu cay cũng không thể ăn.”

Ngôn Trạm hoàn hồn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

—— Cô lưu lại dấu chân của mình trên khắp thế giới, nhưng lại không hề lưu lại bóng dáng của mình.

Ngôn Trạm liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thật sao?”

Ngôn Trạm liếc nhìn Khang Tuyền. Anh ta đang nói chuyện với Mạnh Hân Dĩnh, giả vờ như không nhìn thấy anh.

Đương nhiên, Phó Doanh Xuyên cũng đối xử với cô rất tốt. Nhưng dù sao hai người họ cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên lúc đó, cô đã rất muốn có một người anh trai như Phó Doanh Xuyên.

Là bởi vì không đáng sao? Hay là không quan tâm?

“Người máy Khang Ni phiên bản hai đầu tiên.”

Xoảng!

“Có chuyện gì sao?” Ngôn Trạm hỏi.

Tiếng động lớn đến nỗi Quýt nhỏ không khỏi xù lông, nó rúc đầu vào trong lòng Ngôn Trạm.

“Không cần.” Người đàn ông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Gần đây anh đang tập ăn cay.”

Ngôn Trạm bế nó vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, sau đó đi đến phòng bếp.

Quýt nhỏ không có hứng thú với mì, vừa nhảy xuống đất đã bắt đầu đi “tuần tra địa bàn”, không chút e dè nào mà nhảy lên nhảy xuống trong nhà người ta.

Quýt nhỏ khá thích kỹ thuật xoa bóp của người này. Nó híp mắt lại, chỉ cần thấy lực nhẹ đi một chút liền kêu meow meow phản kháng cho đến khi thấy thoải mái mới thôi.

Lúc anh mở cửa ra, trên sàn nhà đều là một màu đỏ thẫm, nhất thời không thể phân biệt được là trong đó có rau xà lách hay là cải bó xôi.

Nam Chức không nghe ra, bởi vì cô đang bận nhớ lại quá khứ.

“Anh khi đó…” Ngôn Trạm nghĩ trăm phương ngàn kế để lấp hố: “Học tập, chỉ chú tâm vào việc học, bận rất nhiều việc.”

Mà cô gái thì đứng ở giữa đống lộn xộn, cả đôi mắt lẫn bả vai đều rũ xuống, trông rất chán nản.

Mỗi lần nhà Phó Lam tổ chức party, Tăng Tuyền và Nam Thư Hủy đều có tên trong danh sách khách mời. Thời điểm đó, bọn trẻ cũng được đặt nền móng cho tình bạn khăng khít.

“Không được.” Cô nhỏ giọng nói: “Đến lẩu cay cũng không thể ăn.”

Ngôn Trạm quay sang hỏi: “Em thích mẫu nào? Anh sẽ đưa em đến gara để chọn.”

Ngôn Trạm đi vòng qua “đống chướng ngại vật” đến bên cạnh cô, khẽ nói: “Không sao, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Nam Chức khịt mũi, xoay người sang nói: “Anh ra ngoài đi, đừng quanh quẩn ở đây làm gì. Tôi sẽ dọn dẹp lại cái bếp một chút. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.”

“…”

Cô đi lấy giẻ lau nhưng lại vô tình đụng phải mảnh thủy tinh vỡ.

Vết thương nhỏ như vậy không đau chút nào.

Nhưng cô lại không thể kìm chế lại được cảm xúc của mình mà bật khóc, giống như ngọn lửa đang nhấn chìm thảo nguyên, từng làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên.

Tôi tới để xem cậu diễn xiếc, con gà yếu ớt không thể bế nổi con gái!

Nam Chức đứng yên tại chỗ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Quýt nhỏ bất mãn kêu lên, sao đang xoa bóp lại ngừng vậy?

Cũng chỉ là trứng mà thôi.

Nam Chức từ bỏ việc quan sát tình hình phía trước, ngồi lướt Weibo.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Ngôn nhị cẩu: Nhiều hố tôi cũng không sợ!

Phòng bếp nhà Ngôn Trạm thuộc kiểu bếp mở, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng khách.

Thấy vết thương không sâu, Ngôn Trạm mới thở phào. Anh ngước mắt nhìn cô gái, nói: “Nếu em không muốn ra ngoài ăn thì thôi. Chúng ta ăn mì, được không?”

“Tôi…” Giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Nhà tôi có mì.”

Người đàn ông khẽ cười: “Không phải chỉ có mì ăn liền đơn giản đâu. Mì trứng cà chua được không? Anh sẽ làm.”

Phó Doanh Xuyên: Tôi hiểu.

Ngôn Trạm kiểm tra vết thương trên ngón tay cô một lần nữa, sau đó dẫn cô ra khỏi căn bếp bừa bộn, nói: “Em đi xử lý vết thương trước đi, chỗ này cứ để anh dọn.”

Nam Chức cụp mắt xuống, tâm trạng chán nản hiện rõ mồn một trên khuôn mặt, nhưng khi ngước mắt lên, cô lại mỉm cười.

Có chút chói tai.

Nam Chức ôm Quýt nhỏ đến nhà bên cạnh.

Biển Aegean ở Hy Lạp, đài phun nước Trevi ở Ý, cung điện Hoàng gia ở Madrid, Tây Ban Nha,… Cảnh đẹp hiện ra trong ảnh vẫn giữ nguyên hương vị độc đáo của nó, nhưng người chụp lại không thấy đâu.

Mặc dù cô vừa mới mua một đống thứ xong, nhưng ngoại trừ sữa chua và đồ ăn vặt ra thì chính là các loại tương ớt, gia vị cay. Muốn nấu ăn thì không có cái nào dùng được cả.

Ngôn Trạm nhớ tới những hành động khác thường của cô tối nay. Anh nhíu mày, bấm số gọi điện cho Phương Bác.

Bên nhà Ngôn Trạm lại khác.

Trong tủ lạnh của anh chất đầy nước khoáng Evians được xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, những quả trứng dựng thẳng như những người lính đứng canh gác, còn có cả trái cây và rau tươi nữa.

Trong tủ lạnh của anh chất đầy nước khoáng Evians được xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, những quả trứng dựng thẳng như những người lính đứng canh gác, còn có cả trái cây và rau tươi nữa.

Nam Chức gật đầu: “Anh Doanh Xuyên rất tốt. Anh ấy thường bóc cam cho tôi, thỉnh thoảng lại cho tôi kẹo.”

“Đợi anh khoảng 20 phút.” Ngôn Trạm lấy nguyên liệu nấu ăn ra: “Em cứ tùy ý tham quan đi.”

Ngôn Trạm nhìn cái túi đựng đầy gia vị cay và tương ớt, tất cả đều cay đến mức biến thái.

Nam Chức nói “Ồ” sau đó bế Quýt nhỏ đi quanh phòng khách.

“Tẩm cung” của lão Phật gia được bài trí không hề quý tộc chút nào. Nó đơn giản, hiện đại, nhẹ nhàng, không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có những đồ hữu dụng nhất. Nhưng thiết kế lại không tệ chút nào, đặc biệt mang tới cảm giác khoa học kỹ thuật.

Tăng Tuyền, Nam Thư Hủy, Phó Lam là chị em tốt của nhau.

Quýt nhỏ uốn éo trong vòng tay của chủ nhân, một lát sau, nó bắt đầu muốn đi chiếm cứ “địa bàn”.

Ngôn Trạm không trả lời, đột nhiên bẻ lái sang bên trái chiếm đường đi. Tiếng còi xe lập tức vang lên, đám người phía sau tức đến mức chỉ muốn nhảy khỏi xe để chửi bới.

Mặc dù cô vừa mới mua một đống thứ xong, nhưng ngoại trừ sữa chua và đồ ăn vặt ra thì chính là các loại tương ớt, gia vị cay. Muốn nấu ăn thì không có cái nào dùng được cả.

“Đây là cái gì vậy?”

Nam Chức không phải là tò mò muốn nhìn tin nhắn của anh, nhưng nó lại hiện lên đột ngột như vậy, cô không muốn nhìn cũng không kịp tránh.

Lại nữa.

Ở phía bên trái của phòng khách, ngay gần ban công, có một hộp kim loại lớn.

Mà khi Nam Chức được sinh ra, chuyện anh và Nam Chức được đính hôn từ bé đã trở thành một “giai thoại” trong giới thượng lưu, không ai là không biết chuyện này.

Phòng bếp nhà Ngôn Trạm thuộc kiểu bếp mở, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng khách.

“Người máy Khang Ni phiên bản hai đầu tiên.”

Nhắc mới nhớ, đã lâu lắm rồi Nam Chức không gặp Phó Doanh Xuyên, cả Mạnh Nguyễn nữa.

Ngôn Trạm đặt dao xuống, rửa sạch tay rồi bật bếp lên: “Vẫn còn một số chỗ cần điều chỉnh, một tuần nữa có thể đưa lại cho em.”

Thị lực tốt thật.

Nam Chức sờ sờ cái hộp sắt lớn này, nói: “Tại sao anh lại muốn tặng nó cho tôi? Người máy được sản xuất đầu tiên có ý nghĩa quan trọng như vậy, anh nên giữ lại cho mình hoặc để trong công ty mới phải.”

Cúp điện thoại, Ngôn Trạm nhíu mày, đi thay quần áo rồi tới 1901.

—— Cũng vì có ý nghĩa quan trọng nên mới muốn tặng cho em.

Ngôn Trạm xé gói mì ra, hỏi: “Em muốn ăn trứng như thế nào? Trứng chần hay trứng rán?”

“Có vẻ anh biết nhiều món đó nhỉ.” Nam Chức cười nói: “Tôi thế nào cũng được.”

Cũng chỉ là trứng mà thôi.

“…”

Ngôn Trạm: Cậu không hiểu được đâu.

Không lâu sau, hai tô mì trứng cà chua bốc khói nghi ngút được bê ra.

Trong nhà Ngôn Trạm không có đồ ăn kèm, chỉ có mỗi hai tô mì, nhưng Nam Chức ngửi thấy mùi thơm thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.

Sau khi sự việc bị phanh phui, nhà sản xuất đó đã bị nêu tên và nhận chỉ trích tại cuộc họp, nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được gì.

Quýt nhỏ không có hứng thú với mì, vừa nhảy xuống đất đã bắt đầu đi “tuần tra địa bàn”, không chút e dè nào mà nhảy lên nhảy xuống trong nhà người ta.

“Vì tôi, anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội chơi đùa với bạn bè.” Nam Chức cười.

“Anh mau nghe máy đi.” Nam Chức mỉm cười, đóng cửa lại.

“Không sao đâu.” Ngôn Trạm nói: “Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.”

Nam Chức nuốt sợi mì, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay dừng trên tô mì, trông vô cùng đáng yêu.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Nam Chức trừng mắt nhìn Quýt nhỏ. Con mèo này không biết giữ thể diện cho cô chút nào cả.

Càng ngày càng không ngoan.

“Có ngon không?”

Đã trôi vào trong bụng thì sớm muộn gì cũng sẽ được tiêu hoá.

Trên chóp mũi Nam Chức đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cô gật gật đầu, không tiếc lời khen ngợi: “Ngon lắm! Không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy.”

Trên tay cô gái không có bất kỳ túi hàng nào. Cô mỉm cười đầy tội lỗi khi nhìn thấy người đàn ông xách tất cả đống chiến lợi phẩm hộ mình.

Ngôn Trạm nói: “Cũng không biết nhiều lắm. Đây chỉ là một trong số các món đó thôi.”

“Có vẻ anh biết nhiều món đó nhỉ.” Nam Chức cười nói: “Tôi thế nào cũng được.”

Nhưng vẫn giỏi hơn cô.

“Khi còn nhỏ em có hay gặp Phó Doanh Xuyên không?” Ngôn Trạm hỏi.

Ngoại trừ mì ăn liền ra thì món duy nhất cô biết chính là lẩu cay.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mới được bật lên không lâu tạo thành những luồng ánh sáng mờ ảo, vội vàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô. Màu vàng ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt cô, khiến nụ cười của cô cũng bớt cứng nhắc.

Những món còn lại thì không thể diễn tả được.

“Khoa học đã chứng minh ăn uống có thể khiến cơ thể người sản sinh ra dopamine (*).” Ngôn Trạm chuyên chú nhìn “con cá nóc nhỏ” trước mặt ăn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Dopamine giúp người ta thấy vui vẻ. Em có cần ăn tráng miệng sau bữa ăn không?”

Ngôn Trạm lắc đầu: “Anh gọi người giao tới.”(*) Dopamine: Là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Ngoài ra nó còn được gọi là “hormone hạnh phúc” bởi nó có rất nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người.

Không lâu sau đó Mạnh Hân Dĩnh có vô tình nghe Joe nhắc đến, lúc này cô ấy mới nhớ ra “Giang Nguyên” là ai.

Nam Chức nuốt sợi mì, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay dừng trên tô mì, trông vô cùng đáng yêu.

Xin hãy quên khoảng thời gian đó đi.

Nam Chức nói “Ồ” sau đó bế Quýt nhỏ đi quanh phòng khách.

“Anh biết làm đồ tráng miệng sao?” Cô hỏi.

Ngôn Trạm lắc đầu: “Anh gọi người giao tới.”

Khi nói ra lời này, trên cơ thể người đàn ông như tỏa ra hào quang lấp lánh của bá đạo tổng tài độc đoán, còn có tác động mạnh hơn gấp trăm lần so với Trần Diệp An chỉ có thể dùng lời để nói. Chính là kiểu như này: Tôi chính là tôi, tôi có thể làm mọi thứ.

Nam Chức không kìm được mà bật cười.

Nam Chức ôm Quýt nhỏ đến nhà bên cạnh.

Tất cả cảm xúc tiêu cực, cho dù là vì trước đó gặp Đường Giai Ni, hay là vì hành động đầy kinh tởm của Giang Nguyên, hoặc là cách hành xử của thầy Trần, đều trôi hết theo nụ cười này, còn nhờ cả tô mì nóng hổi đã được ăn hết.

Chiếc xe tiến thêm được một mét.

“Lẩu cay.”

Đã trôi vào trong bụng thì sớm muộn gì cũng sẽ được tiêu hoá.

Nam Chức quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, nói: “Lát nữa anh thả tôi ở cửa siêu thị được không?”

“Cảm ơn anh.”

Nam Chức nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Ngôn Trạm bắt gặp ánh mắt của cô, yết hầu không khỏi cuộn lên xuống.

Anh nhớ tới buổi tối hôm đó, lúc cô rúc vào trong vòng tay anh, nước mắt đầm đìa, ánh mắt đầy sự phụ thuộc vào anh… Anh đột nhiên muốn để cô mãi nhìn anh như vậy.

Nam Chức chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: “Tôi làm chậm trễ không ít thời gian của anh rồi, anh còn việc bận thì cứ làm đi. Tôi sẽ đưa Quýt nhỏ về.”

Ngôn Trạm mím môi dưới, nói: “Xin lỗi, anh đi theo thói quen.”

Làm gì còn vấn đề gì nữa? Cô đã vạch trần thủ phạm rồi còn gì.

Mãi mãi.

“Anh…”

Trong nhà Ngôn Trạm không có đồ ăn kèm, chỉ có mỗi hai tô mì, nhưng Nam Chức ngửi thấy mùi thơm thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.

Ngôn Trạm vừa mở miệng thì chuông điện thoại vang lên.

Nam Chức chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: “Tôi làm chậm trễ không ít thời gian của anh rồi, anh còn việc bận thì cứ làm đi. Tôi sẽ đưa Quýt nhỏ về.”

Bọn họ không diệt đường sống của anh thì thấy khó chịu lắm đúng không?

Ngôn Trạm cầm điện thoại lên nhìn, lại là Lăng Hách!

Bọn họ không diệt đường sống của anh thì thấy khó chịu lắm đúng không?

Nam Chức dọn dẹp bát đũa, nói rằng cô sẽ rửa bát.

Đúng lúc đó, Ngôn Trạm lại đưa điện thoại cho cô.

“Là Lăng Hách.” Người đàn ông mím môi dưới: “Anh, không có việc gì cả.”

Nam Chức không phải là tò mò muốn nhìn tin nhắn của anh, nhưng nó lại hiện lên đột ngột như vậy, cô không muốn nhìn cũng không kịp tránh.

“Doanh Xuyên?” Cô lẩm bẩm: “Anh Doanh Xuyên sao?”

“Tôi…” Giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Nhà tôi có mì.”

Anh Doanh Xuyên?

Sau khi mua xong, anh mới hiểu tại sao lần trước gặp nhau cô phải mua thêm một cái xe đẩy nhỏ nữa, bởi vì có quá nhiều thứ.

Có chút chói tai.

Ngôn Trạm thu điện thoại lại, dùng đũa gắp nốt chỗ mì còn lại trong bát, thấp giọng nói: “Mới về nước không lâu.”

Nhắc mới nhớ, đã lâu lắm rồi Nam Chức không gặp Phó Doanh Xuyên, cả Mạnh Nguyễn nữa.

Trước khi ra nước ngoài, cô đã có một khoảng thời gian đáng nhớ với Mạnh Nguyễn.

Ngôn Trạm nghiêm túc lắng nghe, luôn luôn chỉ đáp lại một từ: Mua.

Hai người bằng tuổi nhau, hơn nữa Nam Thư Hủy và Phó Lam lại là chị em tốt của nhau, cho nên hai nhà thường xuyên tụ hội.

Phó Doanh Xuyên đặc biệt thương yêu cô em gái Mạnh Nguyễn.

Sự mệt mỏi vào giờ tan tầm buổi chiều được tiếng nhạc xoa dịu đi rất nhiều. Nhưng dù vậy Nam Chức vẫn mở mắt ra, chiếc xe vẫn đang dừng chờ đèn đỏ, bọn họ đang kẹt lại ở ngã tư.

Đương nhiên, Phó Doanh Xuyên cũng đối xử với cô rất tốt. Nhưng dù sao hai người họ cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên lúc đó, cô đã rất muốn có một người anh trai như Phó Doanh Xuyên.

“Khi còn nhỏ em có hay gặp Phó Doanh Xuyên không?” Ngôn Trạm hỏi.

“Cay như vậy sao cổ họng chịu được?”

Nam Chức gật đầu: “Anh Doanh Xuyên rất tốt. Anh ấy thường bóc cam cho tôi, thỉnh thoảng lại cho tôi kẹo.”

“Vậy sao?” Ngôn Trạm đẩy gọng kính lên, giọng điệu khá lạnh lùng.

Nam Chức không nghe ra, bởi vì cô đang bận nhớ lại quá khứ.

“Tôi nhớ hình như lúc đó tôi với Mạnh Nguyễn đang chơi xếp gỗ, hình như là vậy. Tòa tháp cao mà tôi xếp chợt đổ xuống, tôi đã bật khóc. Anh Doanh Xuyên đã bế tôi lên, dỗ dành tôi hồi lâu, còn dẫn tôi ra vườn để xem con chó con. Sau đó mẹ tôi đã nói với tôi, vì bế tôi nên anh Doanh Xuyên đã không thể cầm bút trong vài ngày.”

Ồ, Phó Doanh Xuyên, cái con gà yếu ớt này.

Tăng Tuyền, Nam Thư Hủy, Phó Lam là chị em tốt của nhau.

Năm đó, khi Tăng Tuyền và Nam Thư Hủy kết thông gia với nhau, Phó Lam chính là người chứng kiến.

Mẹ nó, tôi lại đâm đầu vào họng súng của cậu à?

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi lần nhà Phó Lam tổ chức party, Tăng Tuyền và Nam Thư Hủy đều có tên trong danh sách khách mời. Thời điểm đó, bọn trẻ cũng được đặt nền móng cho tình bạn khăng khít.

Chỉ là Ngôn Trạm…

“Anh đừng thấy nhiều vậy mà sợ, cuối cùng đều trôi xuống bụng tôi thôi, không lỗ đâu.”

“Vì tôi, anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội chơi đùa với bạn bè.” Nam Chức cười.

“…”

Xin hãy quên khoảng thời gian đó đi.

Ngôn Trạm nói: “Cũng không biết nhiều lắm. Đây chỉ là một trong số các món đó thôi.”

Những món còn lại thì không thể diễn tả được.

Thời điểm đó Ngôn Trạm khá nổi loạn.

Lại dựa vào ghế xe một lần nữa, Nam Chức tiếp tục giả vờ ngủ, không để ý đến những gì đang diễn ra ngoài cửa xe.

Anh trời sinh thông minh từ sớm, học cái gì, làm cái gì cũng nhanh gấp bốn, năm lần những đứa trẻ cùng tuổi.

Ngoại trừ Phó Doanh Xuyên ra thì hầu như không có ai là có thể chơi với anh, huống chi là những cô gái nhỏ như Nam Chức và Mạnh Nguyễn.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Anh thấp giọng nói: “Hai tuần nữa nếu không có vấn đề gì xảy ra thì em có thể đi tàu điện ngầm.”

Mà khi Nam Chức được sinh ra, chuyện anh và Nam Chức được đính hôn từ bé đã trở thành một “giai thoại” trong giới thượng lưu, không ai là không biết chuyện này.

Vì vậy, mỗi lần Tăng Tuyền đi dự tiệc, anh đều né tránh, kiên quyết không lộ diện.

“Anh khi đó…” Ngôn Trạm nghĩ trăm phương ngàn kế để lấp hố: “Học tập, chỉ chú tâm vào việc học, bận rất nhiều việc.”

“Thật là khó chiều.”

“Ồ.”

“Tẩm cung” của lão Phật gia được bài trí không hề quý tộc chút nào. Nó đơn giản, hiện đại, nhẹ nhàng, không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có những đồ hữu dụng nhất. Nhưng thiết kế lại không tệ chút nào, đặc biệt mang tới cảm giác khoa học kỹ thuật.

10 tuổi đã giác ngộ điều này, chẳng trách lại học giỏi như vậy.

Dù sao cũng không phải mình cô bị kẹt lại trong xe, mọi người đều đang lãng phí thời gian của nhau.

Nam Chức chủ động đi rửa bát. Sau khi xong việc, cô ôm Quýt nhỏ về nhà.

“Đây là cái gì vậy?”

Ngôn Trạm tiễn cô về nhà, vừa định nói thêm mấy câu nữa thì Lăng Hách lại gọi điện tới!

“Đâu phải chỉ ăn một lần thôi đâu.” Cô nói: “Tôi biết rõ mà, cũng hiếm khi ăn cay nữa. Chỉ là… Hừm, có những thời điểm đặc biệt muốn ăn cay thôi.”

“Anh mau nghe máy đi.” Nam Chức mỉm cười, đóng cửa lại.

Về đến nhà, Ngôn Trạm mở cửa ban công ra để hóng gió.

Hai người mặt đối mặt, một dòng điện vô hình đang chạy giữa hai người họ.

Kết nối điện thoại, anh lên tiếng “mạt sát”: “Tốt hơn là cậu nên nói chuyện gì đó quan trọng.”

“…”

Mẹ nó, tôi lại đâm đầu vào họng súng của cậu à?

Lăng Hách oan ức, thành thật khai báo: “Là Khang đại ca! Doanh Xuyên cũng đang ở đây, cậu nhất định phải tới uống một ly đó. Là Khang đại ca ép tôi phải làm vậy!”

Nếm thử một chút rượu ngon, anh ngồi xuống đối diện Phó Doanh Xuyên.

“Đồ nhát gan!” Khang Tuyền gào thét.

Đúng lúc đó, Ngôn Trạm lại đưa điện thoại cho cô.

Cúp điện thoại, Ngôn Trạm nhíu mày, đi thay quần áo rồi tới 1901.

Phó Doanh Xuyên thực sự đang ở đó.

Lời này cũng có thể thốt ra từ cái miệng vàng ngọc của anh sao?

Người đàn ông này như một tảng băng ngồi trên quầy bar, uống hết ly này đến ly khác.

Cảnh tượng này quen thuộc đến khó tả với Ngôn Trạm.

“Lão Ngôn, cậu tới rồi hả.” Lăng Hách vẫy tay: “Mau nếm thử chai bảo bối này đi. Khang đại ca lấy ra để chuộc tội đó. Xin lỗi vì đã quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của cậu với em dâu tương lai.”

Nam Chức nói: “Không phải anh không ăn được cay sao? Hay là hôm khác tôi mời anh đến nhà hàng nhé, anh có thể tùy chọn.”

Ngôn Trạm liếc nhìn Khang Tuyền. Anh ta đang nói chuyện với Mạnh Hân Dĩnh, giả vờ như không nhìn thấy anh.

Nếm thử một chút rượu ngon, anh ngồi xuống đối diện Phó Doanh Xuyên.

~

“Có chuyện gì sao?” Ngôn Trạm hỏi.

“Vậy sao?” Ngôn Trạm đẩy gọng kính lên, giọng điệu khá lạnh lùng.

Phó Doanh Xuyên rót rượu, mí mắt không thèm nhấc lên: “Cậu còn tâm tư quan tâm tôi sao?”

Càng ngày càng không ngoan.

Tôi tới để xem cậu diễn xiếc, con gà yếu ớt không thể bế nổi con gái!

Hai người mặt đối mặt, một dòng điện vô hình đang chạy giữa hai người họ.

Ngôn Trạm kiểm tra vết thương trên ngón tay cô một lần nữa, sau đó dẫn cô ra khỏi căn bếp bừa bộn, nói: “Em đi xử lý vết thương trước đi, chỗ này cứ để anh dọn.”

Lăng Hách thích nhất là xem hai người này tự làm tổn thương lẫn nhau, bởi vì bọn họ đều ngang tài ngang sức, không ai chiếm được lợi lộc gì, cho nên anh ta mới có thể ngồi ăn dưa góp vui, tiện thể buông lời chế giễu một chút.

Nhưng hôm nay lại sao vậy?

Nhìn nhau hồi lâu, hai người họ không nói bất cứ câu nào, chỉ yên lặng chạm ly rồi uống rượu.

Lăng Hách: Mẹ nó, sao lại vậy?

Ngôn Trạm: Cậu không hiểu được đâu.

Phó Doanh Xuyên: Tôi hiểu.

Trong phòng riêng, từng người tạo thành một đôi, bỏ lại Lăng Hách uống rượu giải sầu.

Anh ta không cam lòng, quyết định đi quấy rối cặp đôi kém quyền lực bên cạnh.

Hai người bằng tuổi nhau, hơn nữa Nam Thư Hủy và Phó Lam lại là chị em tốt của nhau, cho nên hai nhà thường xuyên tụ hội.

“Nhát gan!”

Khang Tuyền ôm Mạnh Hân Dĩnh chuẩn bị rời đi. Mạnh Hân Dĩnh nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại nhìn Ngôn Trạm.

“Khoảng thời gian trước Nam Chức tới phim trường với tôi, cô ấy có nhắc đến một nhà sản xuất.”

Ngôn Trạm đặt ly rượu xuống.

Không lâu sau đó Mạnh Hân Dĩnh có vô tình nghe Joe nhắc đến, lúc này cô ấy mới nhớ ra “Giang Nguyên” là ai.

“Giang Nguyên là một tên khốn cặn bã.”

Cách đây vài năm, ở đài truyền hình có lời đồn rằng một nhà sản xuất nào đó đã lợi dụng chức vụ của mình để hại người mới.

Sau khi điều tra, câu trả lời chính thức được đưa ra là hai người bọn họ chỉ là quan hệ yêu đương bình thường. Nhưng vì chuyện tình cảm chốn công sở rất nhạy cảm nên bọn họ không dám tiết lộ với thế giới bên ngoài.

Sau khi sự việc bị phanh phui, nhà sản xuất đó đã bị nêu tên và nhận chỉ trích tại cuộc họp, nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được gì.

“Anh đâu có dừng xe lại ở cửa công ty em đâu.” Ngôn Trạm khó hiểu: “Ai nhìn thấy được chứ?”

Không lâu sau đó, cô gái kia nhảy lầu tự sát.

Đáng lẽ ra mọi chuyện phải trở nên ồn ào, nhưng giới truyền thông đã nhanh chóng đào ra được rằng cô gái này đã làm rất nhiều điều đáng xấu hổ để được nổi tiếng, còn có cả những bức ảnh làm bằng chứng.

Lưng của Nam Chức trở nên cứng đờ, cô cắn răng tiếp tục nói: “Vâng, bọn họ đã bắt được rồi, không còn gì đáng lo nữa. Cho nên sau này anh cũng không cần phiền phức như vậy nữa đâu, tôi đi tàu điện ngầm sẽ tiện hơn.”

Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, nhưng vì người kia đã ra đi nên mọi thứ đều rơi vào quên lãng.

Sau khi điều tra, câu trả lời chính thức được đưa ra là hai người bọn họ chỉ là quan hệ yêu đương bình thường. Nhưng vì chuyện tình cảm chốn công sở rất nhạy cảm nên bọn họ không dám tiết lộ với thế giới bên ngoài.

“Mấy năm gần đây, tên Giang Nguyên đó không biết đã giở trò gì mà rất nhiều chương trình tạp kỹ đều trở nên nổi tiếng, còn trở thành nhà sản xuất vàng nữa.” Mạnh Hân Dĩnh lắc đầu, đặc biệt xem thường tên cặn bã này: “Nhưng thực ra đời tư của hắn ta khá lộn xộn. Người bên ngoài giới chắc chắn không thể biết hết được. Nam Chức đang làm việc dưới trướng hắn ta, nhất định phải coi chừng.”

Ngôn Trạm vừa mở miệng thì chuông điện thoại vang lên.

Ngôn Trạm nhớ tới những hành động khác thường của cô tối nay. Anh nhíu mày, bấm số gọi điện cho Phương Bác.

~

Ngoại trừ Phó Doanh Xuyên ra thì hầu như không có ai là có thể chơi với anh, huống chi là những cô gái nhỏ như Nam Chức và Mạnh Nguyễn.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn nhị cẩu: Nhiều hố tôi cũng không sợ!