Call Boy

Chương 3: Cưng lại đây, sát gần bên chị



Dịch: Lãng Nhân Môn

Dù Lâm Hạo Đông ăn nói không dễ nghe nhưng trong lòng tôi lại thấy hơi dễ chịu. Không phải là tôi tự khen mình đâu, tuy tôi nghèo thật nhưng dáng dấp tôi tuyệt đối xếp hạng đầu trong trường đấy. Hơn nữa bình thường tôi ham vận động, cho nên dẫu không có tám múi cơ bụng thì thớ nào vẫn ra thớ nấy, không có lấy một tí thịt thừa.

Tôi đi cùng Lâm Hạo Đông đến cửa phòng bao số 603. Lâm Hạo Đông cứ dặn đi dặn lại là không được làm qua loa hỏng việc, nghe thôi cũng biết là thân phận của người bên trong chẳng hề tầm thường.

Tôi hít sâu một hơi, vì hai mươi vạn, liều thôi!

Sau ba tiếng gõ cửa, tôi nghe thấy có tiếng nói dễ nghe truyền ra từ bên trong:

- Vào đi.

Tôi mở cửa ra từ từ. Khi nhác thấy người bên trong qua khe cửa hẹp, tôi ngây sững ra!

Dù lúc trước Lâm Hạo Đông đã quảng cáo vị khách này tốt lắm đẹp lắm nhưng tôi vẫn còn rất nghi ngờ. Theo quan điểm của tôi thì làm gì có tuyệt thế mỹ nữ nào lại đi tới Night Club để mua vui chứ?

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì tôi tin rồi, tin sái cổ!

Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nào đẹp đến nhường ấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ tột cùng, đôi mắt hoa đào long lanh sóng nước, dáng người không thanh mảnh gầy gò theo mốt mà đầy đặn và cực kì quyến rũ. Chị mặc chiếc váy liền áo vàng nhạt. Ánh đèn màu ấm rọi xuống khiến cho cả người chị như tỏa ra hào quang.

- Chàng khờ, gì mà đần ra thế!

- Dạ?

Giọng nói của chị gọi hồn tôi về thực tại. Bấy giờ tôi mới nhận ra mình đã đi tới bên cạnh chị tự lúc nào chẳng hay.

Có lẽ là vẻ mặt của tôi làm người phụ nữ ấy hài lòng. Chị che miệng cười, tiếng cười ngân lên như chuông bạc, đôi gò bồng đảo trước ngực cũng nhấp nhô theo.

Tôi ngắm chị, mê mẩn.

- Chàng khờ, cưng tên là gì?

- Triệu Kiện.

- Tên thật của cậu đấy à?

Tôi gật đầu.

- Đúng là khờ thật. Nhìn cưng bảnh thế mà đầu óc lại chẳng nhanh nhẹn gì cả. Chẳng phải đám tiếp viên trong Club các cưng đều dùng tên khác à? Sao cưng vẫn dùng tên thật?

Tên khác á? Thảo nào mọi người đều gọi Lâm Hạo Đông là Mike. Tôi ngộ ra chân lý, bèn gãi đầu xấu hổ:

- Tôi còn chưa kịp lấy tên khác.

- Hay là chị đặt cho cưng một cái nhé? Thấy cưng khờ thế này, đặt là Chàng Khờ đi được không?

Cái tên này xấu bỏ xừ, thế nhưng để dỗ người đẹp mỉm cười nên tôi vẫn dằn lòng đồng ý. Dù sao nó cũng chỉ là một cái biệt danh thôi mà. Hơn nữa, tôi đâu có làm nghề này cả đời. Bao giờ kiếm đủ hai mươi vạn để chữa bệnh cho mẹ xong thì tôi sẽ tìm một công việc đường hoàng.

Người đẹp cho tôi biết tên chị là Du Giai Nghi, bảo tôi gọi chị là chị Du, tôi cũng không biết đó có phải là tên thật của chị hay không nữa.

Nhiệt độ trong phòng dần dần bốc cao. Chị Du từ từ mở rộng đôi chân đang khép lại, chiếc váy dài đến đầu gối cũng vén cao mãi lên. Chỉ một lát sau, cảnh xuân ở nơi sâu nhất giữa hai đùi chị đã lõa lồ trước mắt khiến cho tôi miệng khô lưỡi đắng. Dường như tôi còn thấy một con sò thâm sì, không biết có phải là ảo giác của mình không.

- Chàng khờ, còn đần ra đó làm gì, mau cởi quần áo ra đi!

Nói đoạn, chị Du vươn đôi tay ngọc mềm mại mơn trớn ngực tôi, muốn cởi quần áo của tôi ra.

Tôi lột phăng áo ngoài, để lộ chiếc áo bó màu đen trong suốt.

Khi chị Du nhìn thấy chiếc áo tôi mặc bên trong thì đáy mắt bùng lên dục vọng, dục vọng ấy khao khát cháy bỏng như cá thấy nước vậy!

Chẳng lẽ mấy phú bà bây giờ đều thích cái kiểu ăn mặc gợi tình tục tĩu thế này à?

- Cưng lại đây, sát gần bên chị này!

Giọng nói của chị Du run lên đê mê, và chị vẫy tay về phía tôi đầy khêu gợi.