Cái Chết Huy Hoàng

Chương 16



Nghỉ ngơi cùng Roarke không hẳn giống như việc dừng lại một quán ngon ăn chút salad rau trộn và uống cà phê đậu tương. Cô không chắc làm sao anh xoay xở được mọi chuyện, nhưng anh đã xoay xở được rất nhiều chuyện, tiền bạc, những việc hệ trọng.

Bữa tối, họ ăn món tôm hùm nướng ngon lành phết đầy bơ kem hảo hạng. Họ nhấp sâm banh lạnh đến mức cổ họng Eve đông cứng. Một dãy trái cây bày sẵn ra để nếm thử, những giống quả lai kỳ lạ rưới những hương vị hài hòa trên đầu lưỡi.

Rất lâu trước khi cô có thể thú nhận rằng cô yêu anh, Eve đã chấp nhận sự thật là cô đã nghiện thức ăn mà anh có thể gọi đến bằng một cái vẫy tay.

Cô khỏa thân đắm mình trong cái hồ nhỏ xoáy nước dưới bóng cây cọ và ánh trăng, cơ bắp duỗi ra do nước nóng và tình dục. Cô lắng nghe những tiếng chim đêm - không phải tiếng giả, mà là thực - vang trong không khí thơm ngát như những giọt nước mắt.

Bây giờ, chỉ một đêm, mọi áp lực công việc như đã cách xa cả ngàn năm ánh sáng.

Cô nhận ra anh có thể làm điều đó cho cô, vì cô. Anh có thể mở ra những khoảng nhỏ yên bình.

Roarke ngắm nhìn cô, vui sướng vì những căng thẳng đã dịu đi trên khuôn mặt cô với một chút buông thả. Anh thích nhìn cô thế này, không lo lắng, ủ rũ, mà thư thái những cảm xúc vui sướng, quá thư thái nên không còn thấy có lỗi vì nuông chiều bản thân. Cũng như anh thích nhìn cô hăng hái, tâm trí chạy đua, cơ thể sẵn sàng hành động.

Không, chưa bao giờ anh thấy thế này trước đây, với bất kỳ ai. Trong tất cả phụ nữ anh biết, cô là người duy nhất anh khao khát được gắn bó, thôi thúc được cận kề. Hơn cả vấn đề thể xác, cái ham muốn bản năng và rõ ràng không thể thỏa mãn nổi mà cô khơi dậy trong anh, là sự mê hoặc vô tận. Trí óc cô, con tim cô, những bí mật, những vết thương.

Có lần anh nói với cô họ là hai linh hồn lạc lõng. Giờ anh nghĩ anh không nói gì ngoài sự thật. Nhưng họ lại tìm thấy điều gì đó bắt nguồn từ trong nhau.

Với một người cả đời luôn dè chừng với cảnh sát, thật kinh ngạc khi biết hạnh phúc của anh giờ đây lại lệ thuộc vào một tay cảnh sát.

Cảm thấy thích thú, anh hòa vào làn nước cùng cô. Eve cố dồn đủ năng lượng để hé mở mắt.

“Em không động đậy được.”

“Vậy thì đừng.” Anh đưa cho cô một ly sâm banh khác, khép những ngón tay của cô quanh chân ly rượu.

“Em quá thoải mái, không biết say là gì nữa.” Nhưng cô vẫn tìm cách đưa miệng kề ly rượu. “Thật là một cuộc sống kỳ lạ. Cuộc sống của anh ấy,” cô nói. “Nghĩa là anh có thể có bất cứ thứ gì anh muốn, đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì. Muốn nghỉ một đêm, anh sang Mexico mà nhấm nháp tôm hùm và - cái món gì nhỉ, cái món anh rải lên bánh ấy?”

“Gan ngỗng.”

Cô cau mặt và lắc vai. “Đấy không phải cái tên anh nói khi anh tống nó vào miệng em. Nghe hay hơn cơ.”

“Foie gras. Như nhau cả.”

“Nghe hay hơn.” Cô giơ chân, quấn vào chân anh. “Dù sao, hầu hết mọi người đều mở video hoặc đi nhanh một chuyến bằng mắt kính thực tại ảo, cũng có thể nhét vài phiếu tín dụng vào buồng mô phỏng ở Quảng trường Times. Nhưng anh lại làm những việc có thực.”

“Anh thích cái có thực.”

“Em biết. Đó là một phần khác lạ của anh. Anh thích những thứ cũ kỹ. Anh thích đọc sách hơn là đọc trên đĩa, anh bỏ công sức đến tận đây trong khi anh có thể lập chương trình mô phỏng trong phòng 3D.” Môi cô hơi uốn cong, mơ mộng. “Em thích điều đó ở anh.”

“Thật dễ chịu.”

“Khi còn nhỏ, và lúc mọi thứ tồi tệ với anh, có phải đây là điều anh mơ ước?”

“Anh mơ được sống sót, giải thoát. Có quyền lực. Em không thế sao?”

“Em nghĩ là có.” Quá nhiều giấc mơ của cô thật lộn xộn và mờ mịt. “Sau khi em làm cho chính quyền. Rồi điều em mong muốn nhất là trở thành cảnh sát. Một cảnh sát giỏi. Một cảnh sát thông minh. Anh muốn làm gì?”

“Giàu có. Không bị đói.”

“Cả hai ta đều có được điều mình muốn, ít hoặc nhiều.”

“Em gặp ác mộng trong lúc anh đi xa.”

Cô không cần phải mở mắt mới thấy được nỗi lo lắng trong mắt anh. Cô có thể cảm nhận được nó qua giọng nói của anh.

“Không tệ lắm đâu. Chỉ là chúng xuất hiện thường xuyên hơn.”

“Eve, nếu em nói chuyện với bác sĩ Mira...”

“Em chưa sẵn sàng nhớ lại. Toàn bộ chuyện đó. Anh có bao giờ cảm thấy những vết thương từ những điều mà cha anh gây ra?”

Bồn chồn khi ký ức trỗi lên, anh chuyển người lặn sâu xuống làn nước nóng sủi bọt. “Vài lần đánh đập, vô tình tàn nhẫn. Chuyện đó giờ còn gì quan trọng?”

“Anh đã rũ bỏ được.” Giờ cô mở mắt, nhìn vào anh, thấy anh đang ủ ê. “Nhưng nó tạo nên con người anh, phải không? Chuyện đã xảy ra lại làm nên con người anh.”

“Anh nghĩ đúng là thế, một cách tàn nhẫn.”

Cô gật đầu, cố tỏ ra điềm nhiên. “Roarke, anh có nghĩ nếu ai đó thiếu một thứ gì, và sự thiếu thốn đó khiến họ hành hạ con cái - như chúng ta trải qua - anh có nghĩ nó di truyền không? Anh có nghĩ...”

“Không.”

“Nhưng...”

“Không.” Anh nắm lấy bắp chân cô mà siết chặt. “Về lâu dài, chúng ta làm nên cuộc đời mình. Em và anh đã làm vậy đấy. Nếu điều đó không đúng, có lẽ giờ anh đang say xỉn trong khu ổ chuột nào đó ở Dublin, tìm kẻ nào yếu đuối hơn để hành hung. Và em, Eve, sẽ hững hờ, mong manh và không ai thương xót.”

Cô lại nhắm mắt. “Đôi khi em vẫn thế mà.”

“Không, chưa bao giờ em như thế cả. Em mạnh mẽ, em có phẩm hạnh, và đôi khi em tự làm cho mình yếu đuối vì tình thương với người vô tội.”

Mắt cô cay xè sau hàng mi khép kín. “Người em ngưỡng mộ và tôn trọng đã kêu gọi em giúp đỡ, đã đề nghị em chiếu cố. Em đã làm ông ấy thất vọng. Điều đó khiến em ra sao?”

“Một phụ nữ biết lựa chọn.”

“Roarke, người phụ nữ gần đây nhất bị giết. Louise Kirski. Là điều em đang nghĩ. Cô ấy mới hai tư tuổi, tài năng, háo hức, và đang yêu một nhạc sĩ hạng hai. Cô ấy có một căn phòng chật ních đồ đạc ở đường 26 Tây và cô ấy thích đồ ăn Trung Quốc. Cô ấy có gia đình ở Texas, cuộc sống của gia đình đó sẽ không như trước nữa. Cô ấy là người vô tội, Roarke, và cô ấy đang ám ảnh em.”

Thấy khuây khỏa, Eve trút ra tiếng thở dài. “Em chưa từng nói được điều đó với bất kỳ ai. Em không chắc liệu mình có thể hét to lên không.”

“Anh thấy vui vì em có thể giãi bày với anh. Em nghe này.” Anh đặt ly rượu xuống, trườn tới đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô. Da cô mềm mại, đôi mắt cô là một vệt nghiêng mỏng màu hổ phách sẫm. “Quy luật định mệnh, Eve. Ta theo từng bước, ta lên kế hoạch và ta làm việc, rồi định mệnh ghé qua cười cợt và đùa giỡn với chúng ta. Đôi khi chúng ta có thể bịp được nó hoặc láu cá hơn nó, nhưng hầu hết nó đã được viết sẵn rồi. Với một số người, nó được viết bằng máu. Thế không có nghĩa chúng ta dừng lại, mà là chúng ta không thể an ủi bản thân bằng sự trách móc.”

“Anh nghĩ đấy là điều em đang làm sao? An ủi bản thân?”

“Đón nhận lời trách móc thì dễ hơn là thừa nhận rằng em không thể làm gì để ngưng chuyện đã xảy ra. Em là người cao ngạo, Eve. Một điểm nữa anh thấy hấp dẫn ở em. Thật cao ngạo khi nhận lấy trách nhiệm về sự việc vượt quá tầm kiểm soát của ta.”

“Lẽ ra em đã kiểm soát được.”

“À, đúng.” Anh mỉm cười. “Tất nhiên.”

“Đấy không phải ngạo mạn,” cô khăng khăng, cảm thấy mếch lòng. “Là công việc của em.”

“Em chế nhạo hắn, cho rằng hắn sẽ đuổi theo em.” Vì ý nghĩ ấy vẫn vặn siết trong lòng anh như những con rắn kêu phì phì, Roarke ghì chặt khuôn mặt cô. “Giờ em lại bị tổn thương, bực tức vì hắn không chơi theo luật của em.”

“Nói thế thật ghê tởm. Phỉ phui anh đi, em không...” Cô ngừng lại, ngăn tiếng thở. “Anh làm em tức tối để em sẽ thôi tiếc nuối cho bản thân.”

“Hình như có tác dụng rồi đấy.”

“Được rồi.” Cô lại nhắm mắt. “Được rồi. Em sẽ không nghĩ đến nó nữa. Có lẽ ngày mai em sẽ có cách tốt hơn tống khứ nó đi. Anh giỏi lắm, Roarke,” cô nói, thoáng mỉm cười.

“Ngàn lần đồng ý,” anh thì thầm và vo lấy đầu ngực cô.

Hiệu ứng râm ran chạy thẳng xuống ngón chân cô. “Ý em không phải thế.”

“Nhưng đấy là ý anh.” Anh kéo cô nhẹ nhàng, lắng nghe nhịp thở cô.

“Có lẽ nếu em bò được ra khỏi đây, em có thể đưa anh đến lời đề nghị thú vị của anh.”

“Chỉ thư giãn thôi.” Ngắm nhìn mặt cô, anh thò tay vào giữa chân cô, nắm lấy cô. “Hãy để anh.” Anh chụp lấy ly rượu khi nó tuột khỏi tay cô và đặt sang bên. “Để anh có em, Eve.”

Trước khi cô có thể trả lời, anh đã đẩy cô đến cơn khoái cảm thoáng chốc, tàn phá. Hông cô ưỡn cong, dồn dập chống lại bàn tay bận rộn của anh, rồi thư giãn.

Anh biết giờ cô không còn nghĩ ngợi gì hết. Cô sẽ được bao bọc trong những tầng lớp xúc cảm. Dường như không bao giờ cô trông đợi nó. Và phản ứng ngạc nhiên, ngọt ngào và khờ khạo của cô luôn luôn gây khích động cực độ. Anh có thể làm cô vui sướng bất tận, vì niềm vui giản dị được ngắm nhìn cô đón nhận mỗi lần đụng chạm, mỗi cơn choáng váng.

Nên anh cho phép mình khám phá cơ thể gầy gò, thuôn dài, bú mớm bộ ngực nhỏ nhắn, nóng bỏng, ướt đẫm nước hương, nuốt lấy hơi thở gấp gáp từ môi cô.

Cô như đê mê, bải hoải, tâm trí và thân thể bùng cháy khoái cảm. Một phần bị choáng ngợp, hoặc cô cảm thấy như thế. Không phải vì những gì anh làm cho cô, mà bởi việc cô cho phép anh kiểm soát cô hoàn toàn và tuyệt đối. Lẽ ra cô có thể ngăn anh, sẽ ngăn anh, thậm chí khi anh đưa cô gần tới chỗ phải gào rú lên trước khi đẩy cô vào một lần khoái cảm rã rời khác.

“Nữa đi.” Anh thèm khát, nắm tóc kéo cô lên và đâm ngón tay vào cô, miệt mài không ngớt cho đến khi tay cô rũ rượi quẫy dưới nước. “Anh hoàn toàn ở đây đêm nay. Chúng ta đều ở đây.” Anh nhấm nháp cô từ cổ lên môi, và mắt anh giống như mặt trời xanh dữ dội. “Nói em yêu anh. Nói đi.”

“Em yêu anh. Yêu anh.” Một tiếng rên xiết bật ra từ cổ họng khi anh đi sâu vào cô, nhấc hông cô lên, và đi vào sâu hơn.

“Nói lại.” Anh cảm thấy những cơ thịt ôm chặt lấy anh như nắm đấm và nghiến chặt răng cho khỏi bùng nổ. “Nói lại đi.”

“Em yêu anh.” Run rẩy vì lời nói, cô quàng chân qua người anh và để anh dập tan những cơn mê quá khứ.

Cô phải bò ra khỏi hồ. Đầu cô quay cuồng, thân thể tê dại. “Em không còn tí xương nào nữa.”

Roarke tặc lưỡi và đét nhẹ vào mông cô. “Lần này anh không bế đâu, em yêu. Cả hai ta đã mệt nhoài rồi.”

“Chắc em cứ nằm ngay ở đây.” Phải cố gắng lắm cô mới có thể tiếp tục bò trên nền gạch mịn.

“Em sẽ bị cảm đấy.” Anh cố dồn sức kéo cô đứng lên khi họ nghiêng ngả vào nhau như những kẻ say.

Cô bắt đầu khúc khích, chếnh choáng. “Anh đã làm khỉ gì em thế này? Em cảm giác như vừa làm hai ly freebird vậy.”

Anh níu lấy hông cô. “Lần cuối em làm những việc phi pháp là khi nào?”

“Khóa đào tạo cảnh sát.” Cô cắn thử môi dưới và thấy nó hơi tê. “Bọn em phải tham gia một khóa học trong trường về những việc làm bất hợp pháp. Em cầm lựu đạn trong tay và ném. Anh có thấy đau đầu không?”

“Anh sẽ cho em biết khi anh lấy lại cảm giác ở phần trên thắt lưng.” Anh nâng đầu cô lên và hôn khẽ. “Sao chúng ta không xem liệu có thể làm điều đó trong nhà. Chúng ta có thể...” Anh ngừng lại, nhíu mắt nhìn qua vai cô.

Cô có thể mệt mỏi, nhưng vẫn là cảnh sát. Theo bản năng, cô quay lại và chuẩn bị tinh thần, lấy thân mình che chắn cho anh một cách vô thức. “Gì? Cái gì thế?”

“Không có gì.” Anh hắng giọng, vỗ vai cô. “Không sao,” anh nhắc lại. “Em vào nhà đi, anh sẽ vào ngay.”

“Sao?” Cô đứng yên, liếc xung quanh xem có rắc rối gì không.

“Không sao đâu, thật đấy. Chỉ là... Anh quên tắt máy quay an ninh. Nó, ờ, bị kích hoạt bằng hành động hoặc lời nói.” Anh trần truồng bước đến phía tường thấp bằng đá, nhấn công tắc và lôi ra một chiếc đĩa.

“Máy quay.” Eve giơ ngón tay lên. “Lúc chúng ta ở ngoài này bị ghi lại hết sao?” Cô nhíu mắt nhìn chằm chằm về phía bể bơi. “Tất cả.”

“Đó là lý do anh thích người thật hơn người máy.”

“Chúng ta ở trong đó? Tất cả ở đó.”

“Anh sẽ lo vụ này.”

Cô lại bắt đầu nói, rồi nhìn kỹ vào mặt anh. Ma quỷ đã xâm chiếm. “Em sẽ bị nguyền rủa, Roarke. Còn anh sẽ xấu hổ.”

“Chắc chắn là không.” Nếu anh mặc bất cứ thứ gì, có lẽ anh sẽ cho tay vào túi. “Chỉ đơn giản là sai sót thôi. Anh sẽ lo việc này.”

“Hãy mở ra xem đi.”

Anh dừng ngay, và khiến cho Eve có niềm sung sướng hiếm hoi được thấy anh trợn mắt. “Em nói sao?”

“Anh xấu hổ.” Cô hôn anh và, trong khi anh còn lúng túng, chộp ngay chiếc đĩa. “Đáng yêu quá. Thực sự đáng yêu quá.”

“Thôi đi. Đưa cho anh.”

“Không đâu.” Sung sướng, cô lùi một bước và giơ chiếc đĩa ra xa. “Em cá là nó nóng bỏng lắm đây. Anh không tò mò sao?”

“Không.” Anh chộp lấy, nhưng cô rất nhanh. “Eve, đưa cho anh.”

“Cái này thật mê hoặc.” Cô bước lùi về phía những cánh cửa từ sân vào nhà đang mở rộng. “Roarke sành sỏi thạo đời đang đỏ mặt kìa.”

“Anh đâu có.” Anh cầu Chúa là mình không đỏ mặt. Thế mới vượt qua được chuyện này. “Chỉ đơn giản là anh không thấy có lý do nào phải ghi lại cảnh làm tình cả. Đấy là chuyện riêng tư.”

“Em không đưa cho Nadine Furst để phát tán đâu. Em định xem lại thôi. Ngay bây giờ.” Cô chạy tít vào nhà trong khi anh chửi đổng và đuổi theo.

Cô đi vào văn phòng lúc chín giờ sáng, bước chân nhún nhảy. Mắt cô trong trẻo và không vết thâm quầng, cơ thể khoan khoái và bờ vai không chút căng thẳng. Cô như thể đang lẩm nhẩm một giai điệu.

“Ai đó gặp may thì phải,” Feeney nói ảm đạm và vẫn để chân trên bàn cô. “Roarke quay lại Trái Đất, tôi nghĩ thế.”

“Tôi có một đêm ngủ ngon,” cô đáp trả và gạt chân ông ta sang bên.

Ông ta càu nhàu. “Cứ vui vẻ đi, vì hôm nay cô không tìm được thanh thản đâu. Đã có báo cáo của phòng xét nghiệm. Con dao chết tiệt không khớp.”

Tâm trạng vui vẻ của cô biến mất. “Ý ông là sao, con dao không khớp?”

“Lưỡi dao quá dày. Một centimet. Có lẽ đến cả mét, khốn kiếp.”

“Có lẽ do góc cắt của vết thương, độ mạnh của nhát cắt.” Mexico biến mất như bọt khí. Nghĩ thật nhanh, cô bắt đầu rảo bước. “Còn máu?”

“Họ cố tách ra để phân loại và làm ADN.” Khuôn mặt ửng đỏ của ông ta chùng xuống. “Nó trùng với hắn. Là máu của David Angelini, Dallas ơi. Phòng xét nghiệm bảo vết máu đã lâu, ít nhất là sáu tháng. Từ mẫu sợi thu được, có vẻ như hắn dùng nó để mở một gói hàng, có lẽ xây xước đâu đó trong khi mở. Đấy không phải vũ khí chúng ta tìm.”

“Con dao chết tiệt.” Cô hít thật sâu, không muốn nản lòng. “Nếu hắn có một con dao thì hắn cũng có thể có hai con. Chúng ta sẽ đợi tin từ những nhân viên khám xét khác.” Nghỉ một chốc, cô lấy tay ôm mặt. “Nghe tôi, Feeney, nếu chúng ta xem lời thú tội của Marco là giả mạo, chúng ta phải hỏi tại sao. Ông ta không phải kẻ lập dị hay điên rồ, muốn thú tội để có danh tiếng. Điều ông ta đang làm là bảo vệ đứa con trai. Chúng ta tập trung vào ông ta, phải nỗ lực. Tôi sẽ đưa ông ta ra thẩm vấn, cố gắng khuất phục ông ta.”

“Tôi đồng ý với cô.”

“Tôi phải nói chuyện với Mira trong vài tiếng nữa. Chúng ta cứ để hắn tự do một thời gian.”

“Trong khi đó chúng ta sẽ cầu nguyện một trong các đội khám xét sẽ tìm ra gì đó.”

“Cầu nguyện không thể gây hại gì. Đây là một vụ lớn, Feeney, luật sư của David đã biết về sự thú tội của Marco, điều đó sẽ làm hỏng phiên xét xử những tội nhỏ hơn của hắn. Chúng ta sẽ không thể có một bản án.”

“Điều đó, cộng với việc không có vật chứng, hắn sẽ lại được tự do, Dallas.”

“Đúng. Tên khốn.”

Marco Anglini giống như tảng đá được trộn xi măng thành bê tông. Ông ta không hề lay chuyển. Hai tiếng chất vấn căng thẳng không khiến ông ta thay đổi lời khai. Tuy nhiên, Eve tự an ủi bản thân, ông ta chưa bưng bít những lỗ hổng trong lời khai đó. Lúc này, cô hầu như không có lựa chọn nào khác ngoài hy vọng vào báo cáo của Mira.

“Tôi có thể nói với cô,” Mira nói với giọng điềm đạm thường thấy, “rằng David Angelini là một thanh niên hư hỏng, đã quen thói nuông chiều bản thân và được bảo bọc.”

“Cho tôi biết liệu anh ta có thể cắt cổ mẹ mình không.”

“À.” Mira ngửa người ra và đan đôi bàn tay thon thả lại. “Điều tôi có thể nói, theo ý tôi, là anh ta có khả năng chạy trốn khỏi rắc rối hơn là đối mặt với nó, ở bất kỳ mức độ nào. Khi kết hợp và đánh giá bình quân vị trí của anh ta trên Murdock - Lowell và Synergy Evaluations...”

“Chúng ta có thể bỏ qua mấy cái phân tích tâm lý ấy được không, bác sĩ? Tôi có thể đọc nó trong báo cáo.”

“Cũng được.” Mira quay khỏi màn hình nơi bà vừa dán mắt vào với ý định trình bày các đánh giá. “Giờ chúng ta sẽ nói theo ngôn ngữ thông thường. Kẻ cô tình nghi là một tên nói dối, một người tự thuyết phục mình không mấy khó khăn rằng lời nói dối của anh ta là sự thật nhằm giữ lòng tự trọng. Anh ta khao khát có được những lời nhận xét tốt đẹp, thậm chí khen ngợi, và quen với việc đón nhận nó. Và hành động theo ý riêng của bản thân.”

“Nếu anh ta không được như ý?”

“Anh ta đổ lỗi vào chỗ khác. Rằng đấy không phải lỗi của anh ta, không phải trách nhiệm của anh ta. Thế giới của anh ta hẹp hòi, Trung úy, hầu như chỉ có riêng một mình anh ta. Anh ta xem mình là tài năng và thành đạt, và khi anh ta thất bại thì ấy là vì ai đó mắc sai lầm. Anh ta đánh bạc vì anh ta không muốn tin anh ta có thể thua, và anh ta thích cảm giác rủi ro. Anh ta thua vì anh ta tin rằng mình đứng trên trò chơi.”

“Anh ta sẽ phản ứng thế nào trước nguy cơ bị đánh gãy xương do nợ bạc?”

“Anh ta sẽ chạy trốn, và lệ thuộc vào cha mẹ một cách lạ thường, anh ta sẽ trông đợi họ dọn sạch mớ hỗn độn.”

“Nếu họ từ chối?”

Mira yên lặng một lúc.

“Cô muốn tôi nói rằng anh ta sẽ phản kháng, phản ứng dữ dội, thậm chí giết người. Tôi không làm vậy được. Đó, tất nhiên, cũng là một khả năng không thể loại trừ ở bất kỳ ai trong chúng ta. Không kiểm tra, không đánh giá nào có thể kết luận chắc chắn về phản ứng của một cá nhân trong những tình huống cụ thể. Nhưng trong những kiểm tra và đánh giá đó, đối tượng phản ứng một cách nhất quán bằng việc che giấu, chạy trốn, đổ lỗi hơn là bằng cách tấn công vào nguồn gốc gây rắc rối cho anh ta.”

“Và anh ta có thể đang che giấu phản ứng, để làm lệch kết quả đánh giá.”

“Cũng có thể, nhưng không chắc chắn. Tôi rất tiếc.”

Eve thôi đi lại và ngồi xuống ghế. “Bà đang nói rằng, theo ý bà, tên giết người vẫn đang ở ngoài kia.”

“Tôi e vậy. Điều đó khiến công việc của cô khó khăn hơn.”

“Nếu tôi đang tìm nhầm chỗ,” Eve tự nhủ, “thì chỗ nào mới đúng? Và ai là nạn nhân tiếp theo?”

“Thật không may, cả khoa học và kỹ thuật đều chưa thể dự đoán tương lai được. Ta có thể dự đoán khả năng, thậm chí xác suất, nhưng chúng không thể tính đến yếu tố nhất thời hoặc cảm xúc. Cô đã cho bảo vệ Nadine Furst chưa?”

“Nhiều nhất có thể.” Eve gõ ngón tay lên gối. “Cô ta đang gặp khó khăn, và cô ta bị tàn lụy sau vụ Louise Kirski.”

“Cả cô cũng vậy.”

Eve quay mắt đi, miễn cưỡng gật đầu. “Phải.”

“Nhưng sáng nay, trông cô thanh thản lạ thường.”

“Tôi đã ngủ rất ngon.”

“Không bị phiền muộn?”

Eve nhún vai, kéo Angelini và vụ án vào trong một góc tâm trí nơi cô hy vọng nó sẽ chuyển hóa thành điều gì đó mới mẻ. “Bà sẽ nói sao về một phụ nữ không thể ngủ ngon trừ phi có người đàn ông nằm bên cạnh cô ấy?”

“Tôi sẽ nói có lẽ cô ấy yêu anh ta, và chắc chắn dần quen với cảm giác có anh ta.”

“Bà sẽ không nói cô ấy quá phụ thuộc sao?”

“Cô có thể làm việc mà thiếu anh ta không? Cô có cảm thấy có thể đưa ra quyết định mà không cần hỏi lời khuyên, ý kiến hoặc chỉ đạo của anh ta?”

“À, chắc chắn rồi, nhưng...” Cô ngừng lại, cảm thấy mình ngốc nghếch. À, nếu một ai cảm thấy ngốc nghếch thì có chỗ nào khác tốt hơn văn phòng bác sĩ tâm lý? “Hôm trước, khi anh ấy đi khỏi Trái Đất, tôi đã mặc áo của anh ấy để làm việc. Điều đó...”

“Thật đáng yêu,” Mira nói và nở nụ cười ung dung, chậm rãi. “Lãng mạn. Tại sao sự lãng mạn khiến cô lo lắng?”

“Không. Tôi... Được rồi, nó xua đuổi những ám ảnh khỏi tôi, và tôi không biết tại sao. Tôi không quen với việc có ai ở bên, có ai đó nhìn tôi - như cách anh ấy nhìn. Đôi khi nó làm tôi mất bình tĩnh.”

“Tại sao?”

“Vì tôi không làm gì khiến anh ấy quan tâm đến tôi nhiều đến thế này. Tôi biết anh ấy rất quan tâm.”

“Eve, lòng tự tôn của cô luôn được tập trung vào công việc. Giờ một mối quan hệ đã buộc cô phải bắt đầu đánh giá bản thân như là người phụ nữ. Cô có sợ điều cô sẽ phát hiện ra?”

“Tôi chưa nghĩ ra. Trước giờ luôn là công việc. Những lúc thăng trầm, sự vội vã, sự đơn điệu. Tất cả những gì tôi cần đều ở đó. Tôi dồn hết tâm huyết để làm tròn nhiệm vụ trung úy, và tôi hiểu tôi có thể dễ dàng lên cấp đại úy, có thể còn hơn thế. Làm việc là tất cả. Điều quan trọng là phải trở thành tốt nhất, phải ghi được dấu ấn. Giờ điều đó vẫn quan trọng, nhưng không tuyệt đối nữa.”

“Tôi sẽ nói, Eve, rằng vì điều đó cô sẽ thành một cảnh sát giỏi hơn, và một phụ nữ tốt hơn. Chỉ chú tâm vào một việc thì sẽ hạn chế chúng ta, và có thể thành ra khi nào cũng ám ảnh chúng ta. Một đời sống lành mạnh cần nhiều hơn một mục tiêu, một tham vọng.”

“Vậy tôi nghĩ cuộc sống của mình sẽ lành mạnh hơn.”

Điện thoại của Eve có tín hiệu, nhắc cô rằng cô đang làm việc, cảnh sát là trước hết. “Dallas.”

“Cô cần bật sang kênh phát sóng công cộng, Đài bảy lăm!” Feeney thông báo. “Rồi về ngay Trụ sở. Sếp mới muốn nướng mông chúng ta.”

Eve ngắt máy, và Mira đã mở màn hình. Bản tin cập nhật buổi trưa của C. J. Morse.

“... tiếp tục với việc điều tra giết người. Một nguồn tin cảnh sát đã xác nhận rằng trong khi David Angelini bị buộc tội cản trở công lý và vẫn là tình nghi chính trong ba vụ giết người, Marco Angelini, cha của bị cáo, đã thú nhận thực hiện những vụ giết người đó. Angelini cha, Chủ tịch Tập đoàn Angelini Exports và là chồng cũ của nạn nhân đầu tiên, Ủy viên Công tố Cicely Towers, đã đầu thú với cảnh sát ngày hôm qua. Mặc dù ông ta đã thú nhận thực hiện cả ba vụ giết người, ông ta chưa bị buộc tội, và cảnh sát vẫn tiếp tục giam giữ David Angelini.”

Morse dừng lại, quay mặt sang góc quay mới. Khuôn mặt trẻ trung, tươi tỉnh của hắn ta lộ vẻ lo lắng. “Trong diễn biến khác, con dao tịch thu được ở nhà Angelini trong một vụ khám xét đã được chứng minh là không phải vũ khí giết người. Mirina Angelini, con gái của Cicely Towers, đã cho phóng viên biết trong cuộc phỏng vấn sáng nay.”

Màn hình chuyển sang đoạn băng mới có khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tổn thương của Mirina. “Cảnh sát đang truy tố gia đình tôi. Mẹ tôi đã chết, đã bị giết ngoài đường mà còn chưa đủ. Giờ, trong một nỗ lực vô vọng nhằm che giấu sự bất lực của mình, họ đã bắt em trai tôi và giam giữ cha tôi. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu mình bị bắt bất cứ lúc nào.”

Eve nghiến răng trong khi Morse dẫn dắt Mirina qua những câu hỏi, kích động cô ta đưa ra cáo buộc, nước mắt cô ta ướt nhòe. Khi bản tin quay lại cảnh phòng thu, hắn ta đang cau mày nghiêm nghị.

“Một gia đình đang bị bao vây? Có tin đồn về những khuất tất trong việc điều tra. Hiện không thể liên lạc với điều tra viên chính, Trung úy Eve Dallas, để nghe bình luận.”

“Tên khốn, tên khốn.” Eve lầm bầm và quay mặt khỏi màn hình. “Hắn chưa bao giờ cố liên lạc với tôi để nghe bình luận. Tôi sẽ cho hắn lời bình luận.” Tức giận, cô giật lấy túi xách và nhìn Mira lần cuối. “Bà phải phân tích kẻ đó,” cô nói và nghếch đầu về phía màn hình. “Tên khốn kia thật ngạo mạn.”

��m %�y���� �� iển và phóng thẳng lên với một tốc độ có thể đẩy tung cơn buồn ngủ ra khỏi người cô.

“Chúa ơi, đừng nhanh quá.” Bản năng sinh tồn khiến cô chộp tay lên thành xe, cau mặt khi những tảng đá, bông hoa và làn nước rít qua. Anh cười rộ lên khi cho chiếc xe nhỏ vào trong sân trước.

“Tỉnh chưa em yêu?”

Cô lấy lại hơi. “Em sẽ giết anh ngay khi biết lục phủ ngũ tạng của em không sao. Chúng ta đang làm quái gì ở Mexico?”

“Nghỉ ngơi. Anh cần nghỉ ngơi.” Anh bước ra khỏi xe và vòng sang cửa bên cô. “Chắc chắn em cũng vậy.” Vì cô vẫn giữ tay vào thành xe, khớp tay bám chặt, anh bước đến, nhấc cô lên, bế cô qua tảng đá có hình dạng kỳ lạ đi về phía cửa.

“Thả em xuống. Em đi được.”

“Đừng phàn nàn.” Anh quay đầu, tìm thấy môi cô như bao lần, hôn thật sâu cho đến khi tay cô thôi đẩy vào vai anh và bắt đầu vuốt nhẹ.

“Khỉ thật,” cô lầm bầm. “Sao anh cứ làm thế với em?”

“May mắn thôi, chắc thế. Roarke, mở cổng,” anh nói, và những thanh chắn bắt ngang cửa trượt mở. Đằng sau chúng, những cánh cửa kính chạm trổ khắc axit bật mở và đẩy vào trong chào đón. Anh bước vào. “Đóng lại,” anh ra lệnh, cánh cửa liền đóng lại tức thì trong khi Eve ngó chằm chằm.

Một bên tường của lối vào được làm bằng kính, xuyên qua nó cô có thể thấy biển cả. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thái Bình Dương, và tự hỏi sao nó lại có cái tên thanh bình thế khi mà trông nó thật sống động và sẵn sàng sục sôi.

Lúc ấy vừa đúng buổi hoàng hôn, và trong khi cô ngắm nhìn, không nói nên lời, bầu trời bừng lên rồi mờ dần với những tia và luồng màu sắc hoang dại. Và quả cầu đỏ rực theo lệ dần dần chìm xuống làn nước xanh.

“Em sẽ thích nơi này,” anh thì thầm.

Cô choáng ngợp trước vẻ đẹp của buổi ngày tàn. Dường như thiên nhiên đã lắng lại, đã níu giữ hình ảnh này, để chờ cô. “Đẹp quá. Em không thể ở lại được.”

“Mấy tiếng thôi.” Anh hôn vào thái dương cô. “Chỉ qua đêm nay thôi mà. Chúng mình sẽ trở lại đây nghỉ mấy ngày khi có nhiều thời gian hơn.”

Vẫn bế cô, anh bước lại gần bức tường kính hơn cho đến khi dường như với Eve toàn bộ thế gian được cấu tạo bởi sắc màu rực rỡ và những hình thù chuyển động.

“Anh yêu em, Eve.”

Cô rời mắt khỏi mặt trời, đại dương, mà nhìn vào mắt anh. Thật tuyệt diệu, và trong giây phút ấy, thật giản dị. “Em nhớ anh.” Cô áp má vào má anh và ôm chặt lấy anh. “Em nhớ anh quá. Em đã mặc áo của anh.”

Giờ cô có thể mỉm cười chế giễu bản thân vì anh đã ở đây. Cô có thể ngửi thấy anh, chạm vào anh. “Em tới tủ đồ của anh và trộm một chiếc sơ mi - chiếc áo tơ tằm màu đen mà anh có hàng tá ấy. Em mặc vào, rồi lẻn ra khỏi nhà như một tên trộm nên Summerset không thể tóm được em.”

Xúc động một cách khó hiểu, anh dũi vào cổ cô. “Đêm nay anh sẽ tắt hết điện thoại của em, như vậy anh mới có thể ngắm nhìn em, nghe em nói.”

“Thật sao?” Cô khúc khích, một âm thanh hiếm hoi ở cô. “Lạy Chúa, Roarke, chúng ta thật ngốc nghếch.”

“Hãy xem đây là bí mật nhỏ của chúng ta.”

“Đồng ý.” Cô ngả người ra để nhìn vào mặt anh. “Em phải hỏi anh một điều, thật xấu tính, nhưng em phải hỏi.”

“Điều gì?”

“Đã bao giờ…” Cô nhăn mặt, ước mình có thể ngăn cái thôi thúc muốn hỏi ấy. “Trước đây, đã có ai...”

“Không.” Anh hôn lên lông mày, lên mũi, lên cằm cô. “Chưa bao giờ, không có ai cả.”

“Cả em cũng vậy.” Cô hít hơi thở của anh. “Đặt tay lên em. Em muốn tay anh để trên người em.”

“Anh có thể làm thế.”

Anh làm và cùng cô đổ người xuống những tấm nệm trải rộng trên sàn nhà trong khi mặt trời đỏ rực chìm xuống đại dương.