Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên

Chương 33: Vứt bỏ cái hố không có tiểu JJ



Cả người đau đớn cơ hồ khiến Thiên Thiên chết lặng, chỉ là bởi vì có kinhnghiệm mấy lần trước, cho nên lần này, Thiên Thiên cũng đã tập thànhthói quen.

Nàng từ từ mở mắt ra, ngoài dự đoán của nàng, đập vào mắt nàng không phải là bầu trời xanh thẳm, cũng không phải là một mảnh đất đá hoang vu, mà làmột màu đỏ son rẩt quen mắt. . . . . .

Nàng chớp mắt nhìn một hồi lâu, tiếng vó ngựa cộc cộc bên tai cũng chầm chậm truyền vào trong tai của nàng, À! Thì ra là ở trong xe ngựa! ThiênThiên rốt cuộc phản ứng kịp, đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau đớn muốn nứt ra,vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Cũng không đợi động tác của nàng, từ phía sau một bàn tay trắng nõn đưa lên đè tay nàng xuống.

"Này? !" Thiên Thiên quay đầu, đập vào mắt chính là một mảnh màu đỏ son khóchịu, y phục lộng lẫy rộng thùng thình, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc, xinh đẹp như hoa, một đôi mắt đang nhìn nàng, cùng nàng bốnmắt nhìn nhau.

Mặt của Thiên Thiên hơi đỏ lên, nhanh chóng xoay đầu lại, lại không dámcùng Ninh Ngọc nhìn nhau, cũng không biết có phải là ảo giác của nàngkhông, dường như tình cảnh trước mắt có chút lúng túng.

Có thể nghĩ, lại cảm thấy có chỗ nào là lạ, nàng quay đầu lại nhìn hắn lần nữa, rốt cuộc kinh ngạc nói: "Thân thể! Ngươi xem, rốt cuộc thân thểđổi lại rồi !"

Khóe mắt Ninh Ngọc khẽ nhếch, không có ý định nói tiếp, nghiêng thân thể nằm ở trên xe ngựa, đưa tay cầm điểm tâm trên bàn nhỏ ăn.

Thiên Thiên cười hì hì, tiếp tục hưng phấn: "Đổi lại rồi, rốt cuộc đổi lại rồi. . . . . ."

"Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi." Rốt cuộc Ninh Ngọc không chịu được nữa, âmthanh không hề gợn sóng truyền đến, cắt đứt Thiên Thiên lẩm bẩm.

"À, à, được. . . . . ." Thiên Thiên ngược lại rất nghe lời, gật đầu một cái, ngã người xuống giường trên xe ngựa lần nữa.

Mặc dù giường hơi chật, nhưng rất mềm, phía trên phủ một lớp chăn gấm thậtdày làm đệm, lúc này Thiên Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiệnrốt cuộc bản thân đã trở về thân thể của mình một lần nữa, vui vẻ đến có chút choáng váng, lúc này hưng phấn lăn qua lăn lại ở trên giường,khống chế không được cười khúc khích.

Ninh Ngọc nhìn về phía nàng, bởi vì Ninh Ngọc ở phía sau của nàng, cho nên hắn nhìn từ cổ Thiên Thiên xuống dưới rất rõ ràng.

Chỉ liếc mắt một cái, liền loáng thoáng trông thấy một mảng ngực lớn trắng như tuyết.

Hắn khẽ rũ mí mắt xuống, không muốn nhìn nhiều. Nhưng ở dưới ống tay áo,tay đã nắm lại thành quyền, trong mắt đã dâng lên một tầng nhàn nhạt màu đỏ. Trong lòng hắn cười khổ, chỉ vì lần rơi xuống núi này đã khiến chokhí tức trong cơ thể hắn có chút rối loạn, khiến cho tự chủ của hắn suyyếu không ít.

Nhưng sao Thiên Thiên biết những thứ này, nàng vẫn đắm chìm trong sự vuisướng khi trở về thân thể mình lần nữa, khắp người tràn đầy vui mừng cho mình!

Ninh Ngọc nhắm mắt âm thầm vận công, nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt lạixuất hiện tất cả đều là bóng dáng của Thiên Thiên, một màn lại một mànhiện lên trước mắt hắn, mặc hắn cố gắng vận công cỡ nào cũng không cócách nào trừ đi.

Hình như có một giọng nói kêu gào trong lòng hắn, —— Thiên Thiên là thê tửcủa hắn, có gì mà hắn không đụng được, cần gì phải kiềm chế mình nhưvậy, thật là hiếm lạ!

Ánh mắt đang nhắm chặt của Ninh Ngọc mở ra, quả quyết đứng lên, đi về phíaThiên Thiên. Có điều, bàn tay nắm chặt ở dưới tay áo, trong lòng bàn tay đã xuất một tầng mồ hôi mỏng.

Cho nên khi Thiên Thiên đang lăn qua lăn lại nhếch miệng cười khúc khíchsảng khoái, trước mắt của nàng đột nhiên tối sầm lại, Ninh Ngọc lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mắt của nàng, đứng ở trước mặtnàng từ trên cao nhìn xuống, không chớp mắt.

Nàng sững sờ, mắt to sâu sắc nhìn Ninh Ngọc, kêu tên của hắn: "Ninh Ngọc?"Dứt lời, nàng duỗi thẳng tay, quơ quơ trước mắt Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc một phát bắt được tay của nàng, động tác tuy mạnh, nhưng cũng khống chế sức lực: "Nàng kêu ta làm gì?"

". . . . . . Ninh Ngọc. . . . . ." Thẩm Thiên Thiên rụt cổ một cái, đè giọng nói xuống thấp.

"Kêu một lần nữa." Giọng nói của Ninh Ngọc vẫn không hề biến hóa như cũ.

"Phu quân. . . . . ." Thẩm Thiên Thiên trực tiếp cúi đầu, khí thế của NinhNgọc so với nàng lớn hơn nhiều lắm, nàng trừ phục tùng với hắn, thật sựlà không nghĩ ra nên làm cái gì khác.

"Ừ." Lần này rốt cuộc Ninh Ngọc đã hài lòng, hắn khom lưng, cũng nằm xuống giường, nằm ở bên cạnh Thiên Thiên.

Cái giường này vốn cũng không lớn, bây giờ có thêm Ninh Ngọc nằm, thì càngchen lấn. Trong nháy mắt, quanh quẩn chóp mũi tất cả đều là mùi hươngđặc biệt trên người Ninh Ngọc, thật giống như một cái lưới, từng chúttừng chút bao vây cả người Thiên Thiên, mặc cho nàng giãy giụa như thếnào cũng không trốn thoát được! Trước mắt Thiên Thiên có chút choángváng, toàn bộ thế giới đều chỉ còn tiếng tim mình đập, từng nhịp từngnhịp, đập nhanh như vậy, lớn như vậy!

Thiên Thiên cười mỉa, theo bản năng rúc vào bên trong, quay đầu đi.

Ninh Ngọc vừa vặn ngược lại với Thiên Thiên, hắn quay đầu về phía ThiênThiên bên này, nhìn thấy Thiên Thiên quay đầu sang chỗ khác, trực tiếpdứt khoát đưa tay, kéo đầu nàng đối diện với mình lần nữa.

Vì vậy, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ninh Ngọc khẽ cong môi cười với nàng, như có ý cười nhàn nhạt lưu chuyển trong mắt: "Thế nào? Sợ ta sao?"

Thiên Thiên lập tức lắc đầu như trống lắc: "Không không không, không phải. . . . . ." —— không phải sợ, chẳng qua là cảm thấy lúng túng. . .

Ninh Ngọc đưa tay, để cho nàng tựa vào trên cánh tay của mình, bàn tay thondài trực tiếp đặt ở dưới cổ Thiên Thiên. Nhiệt độ thân thể của hắn caođến doạ người, da Thiên Thiên mới vừa cùng bị tay hắn chạm vào thì lậptức nổi lên màu đỏ lờ mờ.

Thiên Thiên sững sờ, vội vàng đưa tay đặt lên cánh tay của hắn, nhất thời thở nhẹ một hơi: "Thật là nóng! Chẳng lẽ bị sốt sao!"

Dứt lời, lại đưa tay sờ vào trên trán của hắn, lại phát hiện nhiệt độ trêntrán của hắn còn cao hơn, nóng đến nỗi khiến đầu ngón tay của nàng cũngkhẽ run lên.

Hơi thở của Ninh Ngọc có chút rối loạn rồi, hắn tóm lấy bàn tay Thiên Thiên đặt trên trán của mình, mười ngón tay đan xen với nàng, màu đỏ trongđôi mắt càng rõ ràng hơn, ngay cả trên hai gò má cũng xuất hiện một mảng đỏ hồng nhàn nhạt, nhìn như mang theo chút vẻ trẻ con.

Rõ ràng dung mạo tuấn mỹ tựa như ánh sáng mặt trời vậy, thế nhưng lúc nàylại mang theo sự bướng bỉnh, cặp mắt nhìn nàng thẳng tắp, dường như thấy được trong mắt có một tia khẩn cầu.

Mặt của Thiên Thiên cũng bị cháy sạch giống như đít khỉ, chuyện nam nữ,nàng hiểu. Nếu nàng đã gả cho Ninh Ngọc, như vậy đây chính là nghĩa vụcủa nàng, bởi vì nàng là thê tử của hắn, về lý là như thế.

Ninh Ngọc nắm tay Thiên Thiên, để xuống y phục rộng lớn. Một cánh tay khácôm Thiên Thiên, từ từ co lại, khiến Thiên Thiên cách xa mình một tấc.

Hắn từ từ gần sát Thiên Thiên, hơi thở phả vào bên tai Thiên Thiên, hơingứa. Thiên Thiên từ từ nhắm mắt, chờ động tác tiếp theo của Ninh Ngọc,chỉ là tim của nàng đập nhanh và vỗi vã như vậy, giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

Nàng cố gắng khống chế mình không căng thẳng, nhưng thân thể vẫn không nhịn được run rẩy.

Khoảng cách môi của Ninh Ngọc và nàng chỉ kém chút xíu, lại trông thấy thânthể Thiên Thiên đều đang run rẩy, không biết sao, trong lòng bỗng dânglên một cỗ tức giận, đôi mắt hắn nheo lại, không dừng lại, hung hăng hôn xuống môi Thiên Thiên.

Thiên Thiên cứng lại, trên cánh môi truyền tới một trận đau kịch liệt, trongnháy mắt, có một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt từ chỗ bốn cánh môi chạm nhau lan ra, môi nàng khẽ mở, lưỡi của Ninh Ngọc lập tức tiến vào, cùng dâydưa với nàng.

Động tác của Ninh Ngọc vô cùng thô lỗ, dùng sức trên môi của Thiên Thiên,mãi cho đến khi áp Thiên Thiên dính sát vào xe ngựa, vẫn cảm thấy chưađủ, thân thể vừa động, liền trực tiếp đặt Thiên Thiên ở phía dưới.

Răng môi quấn quít giống như không có kết thúc, trước mắt Thiên Thiên tốisầm, đã sớm không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy Ninh Ngọc, ý bảo Ninh Ngọc dừng lại.

Lý trí của Ninh Ngọc đã sớm biến mất, hắn trực tiếp dung một tay giam cầmhai tay của nàng ở trên đỉnh đầu, lại duỗi một cái tay khác ra tới cởinút cài trên quần áo của nàng.

Rốt cuộc Ninh Ngọc cũng chịu dời môi của nàng đi, ngược lại tham lam mút cổ của nàng. Thiên Thiên thở hổn hển, lồng ngực phập phòng, muốn để NinhNgọc dừng lại, rồi lại không dám phát ra âm thanh nào, sợ bị Ly Hoanngồi bên ngoài xe ngựa nhìn ra manh mối. Lúc này quần áo của nàng đã bịNinh Ngọc cởi ra, lộ ra một mảng ngực lớn trắng như tuyết.

Ninh Ngọc dọc theo cổ của nàng hôn một đường xuống phía dưới, dừng lại ởtrước ngực của nàng. Tay hắn nhẹ nhàng cầm ngực của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay sau đó cúi đầu ngậm nhũ hoa của nàng. Thân dưới của hắn đã sớm chống đỡ ở giữa bắp đùi của Thiên Thiên, hắn nhẹ nhàng di động thânthể, nhẹ nhàng ma sát qua lại ở giữa hai chân của Thiên Thiên.

"Á. . . . . . Đừng!" Mặt của Thiên Thiên ửng hồng, không tự chủ được từtrong cổ họng tràn ra một tiếng rên rĩ, thân thể nàng run lên, đưa tayôm cổ Ninh Ngọc, ngực phập phồng càng lớn, hạ thấp giọng đứt quãng nói: " Đừng, đừng như vậy. . . . . . Ly Hoan ở bên ngoài. . . . . ."

"Ôi trời ơi, ta nói Tiểu Ngọc Nhi Thiên Thiên này, các ngươi cứ tiếp tục,đừng để ý tới ta...ta thật sự không nghe thấy gì, cái gì cũng khôngbiết! À đúng rồi, Tiểu Ngọc Nhi, ngươi cũng đừng quá thô bạo, lần saunhớ khống chế sức lực, ngươi nhìn xem, bên trái môi của Thiên Thiên nhicũng chảy máu! Còn nữa, ta nói này Tiểu Ngọc Nhi, lần sau động dục nhớnói trước một tiếng, ta đã sớm sắp xếp xong đường đi, đi về phía địaphương náo nhiệt. Nếu không ở nơi hoang vu vắng vẻ, tí xíu động tĩnhcũng rất dễ phát hiện đấy!" Ngoài xe ngựa, giọng nói của Ly Hoan nhànnhã truyền đến, trong giọng nói còn mang theo vài phần kiêu ngạo, "TiểuNgọc Nhi, ngươi cũng không cần quá cảm kích ta, may mắn là ta có dự kiến trước, sớm một chút đã để cho Noãn Phong quay về phủ chuẩn bị, nếukhông, không chừng nàng ta sẽ quậy ra cái chuyện động trời gì!"

Cả người Thiên Thiên và Ninh Ngọc cứng ngắc, tất cả dục vọng lúc trướctrong giây lát đó tản đi, một giây trước còn nóng hổi thì vào lúc nàygiống như bị dội cho một thùng nước đá lớn, biến mất trong nháy mắtkhông thấy! Mà cái kẻ gây hoạ dội nước này, dĩ nhiên là Ly Hoan rồi.

Ninh Ngọc hít sâu, khép hờ nhắm mắt, khàn khàn giọng nói: "Chờ ta."

Dứt lời, hắn đằng đằng sát khí đứng dậy, bay ra khỏi xe ngựa. Rất nhanh, "A ——!" Một tiếng vang thật lớn, tiếng kêu thảm thiết của Ly Hoan xé ngang bầu trời.