Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 30



Lão Đào có lẽ là người bình thản ung dung nhất trong số bốn người ở đây, mắt thấy tôi đi qua, ông cười híp mắt ra hiệu tôi theo ông đi vào phòng trong..

Tôi cầu còn không được mà theo sát ông rời khỏi hiện trường, quẹt thẻ trả tiền xong, lão Đào đeo kính cẩn thận nhìn mấy bản vẽ một chốc, bỗng nhiên nói với tôi: “Trong đây có mấy bộ chị cậu chọn cho cậu a.”

Điều đó không có khả năng!! Chị của tôi không hề có khuynh hướng muốn tôi mặc đồ nữ a!!! Hơn nữa sườn xám không xứng với tôi!!!!

“—— Cậu muốn mặc gì? Đường trang (*唐装) hay là kiểu Tôn Trung Sơn (*中山装)?” lão Đào bồi thêm một câu.

… Nói chuyện chớ nên thở mạnh được không nào.

“Ông xem đó mà làm thôi.” Tôi nói.

Sau đó tôi cùng lão Đào mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, ông dùng ánh mắt ý bảo tôi cút ra khỏi tầm mắt của ông, tôi giả bộ như nhìn không hiểu, không chịu dời bước.

Nói đùa gì vậy, đi ra ngoài làm bóng đèn nghìn vôn sao? Tôi còn chưa có kiểu rảnh rỗi chiếu sáng người khác thế này. Lại nói bọn họ nếu như nói đến kích động, ôm ôm ấp ấp xô xô đẩy đẩy, tôi là ngăn cản hay là không ngăn cản? Nếu bọn họ xô xô đẩy đẩy ôm ôm ấp ấp xong liền hôn, tôi là nhìn hay là không nhìn?

Chỉ mới tưởng tượng sẽ có bao nhiêu lúng túng khi đứng nhìn tại thời điểm đó, cả người tôi đều cảm thấy không xong, nếu như thật sự xảy ra——

Không. Tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện này. Tôi không cho phép.

Đầu óc vừa chuyển, tôi hỏi lão Đào: “Chỗ này của ông có cửa sau không?”

Lão Đào nói: “Đi vào trong vài bước nữa, bên cạnh toa lét có một cửa nhỏ thông tới một con đường khác… này này này, cậu định ném chị cậu ở chỗ này?”

Tôi cũng không quay đầu lại: “Chị ấy biết chỗ ông có cửa sau không?”

“Cô ấy đến biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên biết rõ.”

“Vậy khẳng định chị ấy biết rõ tôi sẽ từ cửa sau đi trước.”

Tôi đẩy cửa gỗ ra, đập vào mắt là một hẻm nhỏ tương đối âm u. Trong hẻm trống không, xi măng xám trắng chỗ còn chỗ mất, mấy tòa cao tầng chung quanh đổ bóng xuống đây, che hẻm nhỏ trong bầu không khí râm mát. Nếu như không phải một con mèo béo đang nằm ngủ trên bức tường gạch thấp đằng kia, tôi gần như cho rằng mình đã bước vào một cảnh trong phim kinh dị.

Tôi vô thức thả nhẹ động tác đóng cửa gỗ, e sợ quấy rầy phần yên tĩnh này.

Kỳ quái là, trong không gian yên tĩnh này, tôi ngược lại cảm thấy trấn định.

Hoặc là không bằng nói đã bắt được một loại dự cảm quái dị nào đó.

Lại tới nữa, loại dự cảm này. Nó chỉ xuất hiện sau khi tôi gặp Trịnh Triết, hơn nữa chỉ có hiệu lực đối với Trịnh Triết, thật giống như tính mạng của tôi bởi vì nhân vật chính không tầm thường như vậy mở ra một loại công năng không tầm thường. Loại tâm linh cảm ứng quái dị này quả thật như một lời tiên đoán.

Có đôi khi tôi sẽ hoài nghi không chừng trên thế giới này thật sự có “kiếp trước kiếp này”, mà tôi cùng Trịnh Triết chẳng qua là đời này nối lại tiền duyên. Bằng không thì căn bản nói không ra, hết thảy đều là trùng hợp, cho dù là thời điểm anh xuất hiện hay là ăn ý quái dị giữa chúng tôi, thậm chí “yêu” cũng không thể dùng ăn ý vốn có đủ để làm lý do thuyết phục, chỉ có thời gian, hoặc là nói cho dù có yêu, cũng phải cộng thêm thời gian, mới có thể khiến hai người luyện đến cảnh giới như thế: Khoảng cách không nhiều hơn một phân, lại càng không thiếu một ly.

Tiếng còi xe bên trái đánh thức tôi, tôi không nghĩ nữa, trực tiếp quẹo trái ra khỏi hẻm nhỏ.

Một chiếc xe MPV* màu đen đậu ở đầu đường, tôi đi qua mở ra cửa xe chỗ tài xế, Trịnh Triết ngồi trên ghế lái mỉm cười nhỉn tôi: “Đồ ăn tàu?”

(*商务车  thương vụ xa: dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống.)

“Ừm.” Tôi nói, lúc ngồi vào trong xe lại có chút hưng phấn giống như được về nhà.

Tôi tránh đi ánh mắt của Trịnh Triết, cúi đầu mượn động tác cài dây an toàn che giấu phần nhảy nhót mang tới lúng túng này đi, lúc ngẩng đầu lại phát hiện Trịnh Triết căn bản không nhìn tôi. Chiếc xe vững vàng chạy đi, chúng tôi nhập vào dòng xe cộ, lúc chạy lúc ngừng, không gì khác với những chiếc xe xung quanh.

Tôi dần trầm tĩnh lại, thuận miệng hỏi Trịnh Triết: “Mấy ngày hôm trước anh đi đâu vậy?”

“Trong nhà xảy ra chút vấn đề.” Anh hời hợt nói, “Cha mẹ tôi cùng họ hàng đều đã nói xong rồi, chủ yếu là em trai tôi, tôi phải đi một chuyến mới có thể giải quyết.”

Tôi có chút muốn cười: “Em trai anh? Là cái người cùng với anh khi chúng ta gặp mặt lần đầu kia?”

(*Hình như là cái người mà a Triết đuổi theo chương đầu ak.)

“Đúng vậy.” Trịnh Triết thở dài, “Thời kỳ phản nghịch của tiểu hài tử đã đến, một chút cũng không để cho tôi bớt lo.”

Tôi đang muốn nói cứ mặc kệ cho gia trưởng quản, nhưng nhớ tới chị tôi đã từng nói Trịnh Triết xích mích cùng người nhà, lại cảm thấy không quá phù hợp.

Tuy rằng lúc anh nhắc tới người nhà hoàn toàn không có cảm xúc gì.

“Cha mẹ tôi không quản được a.” Trịnh Triết nói, anh quay đầu nhìn tôi một cái, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, “Tình huống của nhà tôi khác xa nhà cậu, quan hệ trưởng bối cùng vãn bối không thân mật, thủ đoạn giáo dục của  bọn họ càng có khuynh hướng giáo dục của thời xưa, hơn nữa tứ chi tiếp xúc cũng rất ít. Bọn họ là dùng ôm cùng hôn xem là khen thưởng, quy định vô cùng rõ ràng.”

Tôi nghĩ thầm thật sự không phải bình thường… có bệnh.

Trách không được bản thân Trịnh Triết cũng có bệnh, hơn nữa thân thiết lên liền dính người muốn chết, dỗ cũng dỗ không được.

Tôi nói: “Em trai anh… có khỏe không?”

“Mê game không kiềm chế* được.” Trịnh Triết chậc một tiếng, “Chơi game cũng được đi, cũng không phải nuôi không nổi, mấu chốt là nó còn không ăn được, nạp tiền** cũng vô dụng.”

(*Nguyên văn 自拔 tự bạt: tự thoát khỏi.)

(**氪金 khắc kim: thấy nói là một kiểu nạp tiền game.)

Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngay cả Trịnh Triết cũng có phê bình kín đáo, chắc hẳn nhóc kia nạp không ít a.

“Cậu ấy hiện tại đang học đại học hay là chờ sắp xếp việc làm?” Tôi vội vàng nói sang chuyện khác.

“Đại học năm ba, cũng không học, trong nhà an bài hết cho nó rồi, tốt nghiệp liền vào hệ thống.” Trịnh Triết có một chút hả hê không dễ nhìn ra, “Tôi vừa đi, gánh nặng liền đổ hết xuống người nó.”

Tôi nói: “Ừm.”

Trịnh Triết dừng một chút, bỗng nhiên lại nói với tôi: “Tiệm cơm phải đi ngang qua chỗ trọ của nó, dẫn nó đi ăn một bữa cơm?”

Tôi đáp: “… Ừ.”