Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 12



Sự thật đã bày ra trước mắt, tôi cũng không còn rối rắm, đẩy đẩy Trịnh Triết đang mơ màng: “Tỉnh,đừng ngủ, dậy tắm rửa.”

“Tôi ngủ mấy phút lại tắm.” Trịnh Triết quay đầu.

Tôi tiếp tục đẩy anh: “Không được, ngủ là ngủ luôn, dậy.”

Trịnh Triết ngáp dài miễn cưỡng mở mắt, theo tôi lung la lung lay đi vào phòng tắm.

Nhìn thấy một bồn tắm siêu to, có thể chứa được hai người cũng không nằm ngoài đự đoán của tôi, cóthể nói tôi đã hiểu được phong cách bài trí của gian phòng này—— tất cả phương diện đều hết sứcliên quan đến tình thú.

Nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý, sau khi cho nước vào đầy bồn, quá trình đem Trịnh Triết đang dựa vào tôi bỏ vào bồn tắm lại khiến tôi không quá thoải mái.

Tôi phát hiện thời điểm ở cùng Trịnh Triết tôi rốt cuộc vẫn không được tự nhiên, chênh lệch giữa tôi và anh lớn như vậy, cho dù không tận lực hiện rõ, nhưng vẫn mười phân rõ mười.

Anh ngồi trong bồn tắm, buồn ngủ mà nắm chặt tay tôi, mơ màng nói: “Cậu cũng vào đây a.”

Tôi không nói lời nào, ở trong nước nhẹ nhàng cọ rửa thân thể anh. Trịnh Triết vô cùng phối hợp, bảoanh giơ tay anh liền giơ tay, bảo anh nhấc chân anh liền nhấc chân, cho nên lúc này vệ sinh so với lầntrước dễ dàng hơn rất nhiều.

Trên người anh không lưu lại dấu vết gì quá rõ ràng, chẳng qua là chỗ bắp đùi có chút đỏ, đưa tay đểlên gần như có thể cảm nhận được độ nóng bỏng.

Tác dụng tâm lý. Tôi nghĩ. Nhưng tôi vẫn theo bản năng lưu luyến ở chỗ đó.

Có lẽ là khó khăn hơn nhiều cũng không chừng.

Đến một bước cuối cùng. Tôi nâng anh lên, vào lúc anh không tỉnh táo đưa tay vào hậu huyệt của anh,tinh dịch sền sệt rất khó rửa sạch, tôi bỏ một ngón tay vào, chuyển động moi ra chất lỏng, Trịnh Triết bỗng nhúc nhích, sau đó quỳ xuống, một cánh tay khoát qua cổ tôi.

Anh dường như rất thích ôm tôi.

Tiếng nước trong gian phòng an tĩnh bị phóng đại, tôi chuyển động ngón tay, thấp giọng hỏi Trịnh Triết: “Đau không?”

“Cậu thấy sao.” Anh nói.

… Hẳn là không đau, khẳng định không đau, tôi thật sự vô cùng cẩn thận rồi, từ đầu đến cuối đều không khiến anh bỏ ra chút sức nào.

Tôi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu rửa sạch cho anh.

Sau khi tắm xong Trịnh Triết nằm trong bồn tắm ngủ rồi, tôi dùng khăn tắm bao lấy anh bế đến phòng khách, Sau đó, giống như tôi đã nói, trên giường lớn hỗn loạn, dính đầy chất lỏng, tuyệt đối không thể ngủ được. Tôi tạm thời đặt Trịnh Triết xuống sô fa, kiểm tra tất cả các phòng cùng ngăn tủ,lại không tìm thấy cái giường thứ hai, cũng không tìm được đồ thay trên gường.

Có một phòng bị khóa lại, cũng không biết bên trong là gì.

Cơn đói đã ném qua đầu, hiện tại cũng không còn sớm, nói thật, tôi cũng có chút mệt, chẳng muốnnghĩ gì nữa, thừa dịp ngoài hành lang không có người đi qua, bế Trịnh Triết về phòng của tôi.

Như các người chứng kiến, thời gian cách nhau đại khái hai tuần, sau khi tôi buông lỏng cảnh giác với Trịnh Triết, tôi lại ngủ với anh lần nữa.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ là cùng giường cùng gối cả đêm.

Tôi có hơi cảm thấy tôi bị tính kế*, nhưng cũng cảm thấy không giống.

(*Nguyên văn 被套路 bị sáo lộ: bước vào âm mưu của người khác.)

Bởi vì nếu tính kế tôi, nhất định phải hiểu rõ mọi quy luật hành vi của tôi, mà tôi khẳng định lúc trướcchưa từng gặp qua Trịnh Triết, thậm chí tại sau khi phát sinh sự việc sinh ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi kia, tôi cũng gần như không thân quen cùng bất luận người nào.

Trên thế giới này có lẽ chỉ có chị tôi biết rõ tôi đang nghĩ gì, mà chị tôi tuyệt đối không có khả năng giấutôi kể ra những chuyện của tôi với người khác.

Ngày hôm sau tôi dậy còn muộn hơn Trịnh Triết, bên cạnh đã không còn bóng người, chỉ có dấu lõm sâu trên gối nhắc nhở tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi xuống giường kéo ra rèm cửa sổ, duỗi lưng một cái, vặn vặn cổ.

“Dậy rồi?” Trịnh Triết ở sau lưng tôi nói, “Tôi có mua bánh bao đường nâu (红糖馒头), trên bàn cócháo, tới đây ăn đi.”

“!” Tôi giật mình quay đầu.

Trên người anh là bộ âu phục đủ ba lớp* màu đen, thắt cà vạt màu lam sọc chéo, eo nhỏ chân dài, vailưng thẳng, mỉm cười nho nhã lịch sự, ánh sáng hắt ngược trên mặt đồng hồ chợt lóe qua.

(*Nguyên văn 西装三件套 âu phục tam kiện sáo: sơ mi – gile- vest.)

Tôi ngẩn người, hỏi anh: “Còng tay…”

“Đó là còng tay tình thú, có chỗ gỡ bí mật dùng cho trường hợp khẩn cấp sau khi mất chìa khóa.” Anhnói.

Tôi theo anh đến bàn ăn, trên bàn bày hai chén cháo cùng ba bánh bao đường, anh cầm lên một cái,đẩy đĩa về phía tôi, ý bảo còn dư lại đều là của tôi.

Thật thú vị, anh không chỉ biết rõ tôi thích ăn gì, còn biết mỗi lần tôi ăn bao nhiêu cái.

Tôi một bên ăn một bên nhìn anh ăn, âu phục giày da, cố tình trong tay cầm bánh bao, thỉnh thoảng cúi đầu húp một ngụm cháo, xem ra gương mặt nhu hòa của người phương đông lại khiến cho cảnh trướcmắt không đến mức không được tự nhiên, thậm chí còn rất hài hòa.

Sau khi ăn xong anh tự nhiên đứng lên, cầm bát đi rửa, tôi không có khóa học, liền ngồi vào trước mànhình tiếp tục chơi game.

Tiếng nước trong phòng bếp ngừng lại, anh đi ra, đứng sau lưng tôi trong chốc lát, lẳng lặng rời đi.

Tôi không biết có thể nói gì, cho nên không quay đầu lại.

Sau đó Trịnh Triết liền biến mất trong cuộc sống của tôi.

Tôi tránh đi phụ đạo viên, hơn nữa bỗng nhiên ý thức được tôi dường như rất có lực hấp dẫn đối với gay, trước kia trong mắt tôi đó chính là lấy lòng vô cùng bình thường nhưng thật ra là bọn họ đang quanh co lòng vòng mà ám chỉ cùng theo đuổi, đối với cái này tôi có thể trốn liền trốn, không trốn liềntrực tiếp từ chối.

Vẫn như cũ đắm chìm trong game, không làm việc đàng hoàng, thành tích bồi hồi bên bờ vực rớtmôn, dù sao tôi cũng không trông chờ dựa vào chuyên ngành nuôi sống bản thân.

Năm bốn đại học bắt đầu thực tập, tôi gửi rất nhiều hồ sơ lý lịch đến những thông báo tuyển dụng ởtrường, sau đó trực tiếp về nhà đợi tin tức.

Kỳ thật tôi không có ý định nghiêm túc thực tập, chị của tôi đã nói trước với tôi, chị sẽ đề tên tôi vàocông ty mà chị đang làm, dù sao chị đã nói với sếp tôi sẽ không thực sự làm việc, chỉ là lẫn vào để nhậnlấy một cái chứng nhận thực tập.

Kết quả tôi nhận được thông báo phỏng vấn từ công ty Tân Sinh.