Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 4



Quả thực không thể sảng khoái hơn!! Mộc Nam vì sự thoải mái của đối phương mà thầm tán dương, lúc này bên kia lại gửi qua một tin nhắn, sau khi đọc xong Mộc Nam sửng sốt, bốn dấu ngoặc trên trán vừa mới tiêu tan lại nhảy trở về, dùng cách nói của Mộc Tiểu Quy thì chính là ‘chú cảnh sát ơi, chính là người này, nơi này có người rất kỳ quái!’

Bắc Đế bệ hạ: Có thể để cho tôi bao dưỡng được không?

Mộc Nam co rút khóe miệng, tôi phi, mới vừa có chút ấn tượng tốt liền muốn ‘bao dưỡng’, còn có thể yên ổn buôn bán hay không đây chứ, có tiền thì giỏi lắm sao! Ông đây giống người không thể nuôi nổi bản thân hả? Dầu gì tôi cũng là ông chủ đó nha!! Bánh bao nhà tôi, tôi cũng nuôi đến trắng trẻo mập mạp, học rất giỏi, còn biết đi trêu ghẹo mỹ nhân nữa kìa!!

Mộc đại soái: Thật xin lỗi, chỗ tôi là cửa hàng làm ăn chân chính, không cung cấp bất kỳ hành vi liên quan đến sắc dục trái pháp luật nào cả, cám ơn, cũng xin có vài lời nhẹ nhàng khuyên nhủ: biển dục vô biên, quay đầu là bờ.

Bắc Đế bệ hạ: Là ý gì?

Bắc Đế bệ hạ: Tôi hỏi là có bảo hữu (ban phước lành)không?

Bắc Đế bệ hạ: Bao dưỡng

Bắc Đế bệ hạ: Bao bưu (miễn phí vận chuyển)

Mộc đại soái: …

Bao dưỡng, bảo hữu, bao bưu!!!

(*) Ba từ này giống nhau cách phát âm, mình để nguyên để các bạn đọc thấy rằng nó giống nhau, còn sau này mình vẫn ghi miễn phí vận chuyển như thường nha

Lúc đầu thì radio lại thành dụng cụ thủ dâm, hiện tại thì lại đến bao dưỡng với bao bưu, Mộc Nam cảm thấy rõ ràng đây là một cuộc khiêu chiến sức chịu đựng của anh mà, người này không phải là đánh nhầm chữ một cách bình thường nữa, anh ta là dùng chân đánh chữ mà!!! Anh hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm một câu “Thế giới tuyệt vời thế này, tôi sao có thể nóng nảy, nổi nóng là không tốt”.

Mộc đại soái: Thân, anh ở chỗ nào?

Bắc Đế bệ hạ: Thành phố S.

Thành phố S cách Tân Thành hai tỉnh, máy hát khá lớn, lại là đồ dễ hỏng trong quá trình vận chuyển, tính ra phí vận chuyển khẳng định không ít, nhưng thấy đối phương hào sảng như vậy, Mộc Nam cảm thấy có lẽ người này sẽ trở thành khách hàng lâu dài, lại nói một đơn hàng lớn thế này nhưng lại vô cùng dễ dàng có được, miễn phí vận chuyển cũng không phải là không thể.

Anh suy xét một hồi, lúc này quyết định đồng ý giao hàng miễn phí cho đối phương.

Mộc đại soái: Có thể miễn phí giao hàng, thân, anh xác nhận đơn hàng đi, một lúc sau là có thể bắt đầu giao hàng rồi.

Bắc Đế bệ hạ: Được.

Mộ Bắc kỳ thật cũng không để ý chủ quán có miễn phí hay không, anh hỏi câu này cũng là vì trên Baidu hướng dẫn người mua hàng ở Taobao có thể yêu cầu bên bán hàng miễn phí vận chuyển nên cảm thấy mới mẻ thôi, cũng không nghĩ đến chủ cửa hàng này sảng khoái như vậy. Mặc dù là lần đầu tiên mua hàng trên mạng, nhưng có đọc qua hướng dẫn, tốc độ anh trả tiền cũng rất nhanh, sau khi xác nhận đơn hàng xong Mộc Nam bên kia liền nhận được thông báo.

“Thành phố S, khu biệt thự Giang Xuyên, tên Mộ Bắc.” Mộc Nam nhìn địa chỉ trên biên lai, nhịn không được huýt sáo một cái.

Khu biệt thự Giang Xuyên của thành phố S là khu nổi tiếng của các tài phiệt trong nước, tuy chưa bao giờ đến đó, nhưng bình thường trên tạp chí hoặc là TV, Mộc Nam cũng đã từng thấy qua quảng cáo của nơi đó.

Khu biệt thự này nằm trên một sườn núi thuộc vùng ngoại ô thành phố S, dưới sườn núi là một hồ nước nhân tạo với diện tích rất lớn, xung quanh phong cảnh hữu tình, trên hồ là một chiếc cầu gỗ thật dài bắc ngang qua, những tòa biệt thự trong khu này được xây dựng biệt lập với nhau, tạo nên một lối đi tản bộ cho những người sống trong đó.

Nó chiếm hơn một nửa diện tích sườn núi, nhưng bên trong chỉ có mười một căn biệt thự, nghe nói những người ở bên trong toàn là người cực kỳ giàu có, rất nhiều người có tiền cũng không chắc mua được nhà ở đó nữa, tóm lại là quả thật có một nơi kinh thiên động địa như thế tồn tại.

Trong mắt Mộc Nam khu biệt thự Giang Xuyên chính là một nơi xa xăm nghe tới mà không thể nào đến được, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp được một người sống tại đó, khó trách lại có thể mua hàng một cách hào phóng như vậy, được chuyển hàng đến đó thì chi phí cũng không còn quan trọng là bao, nhưng đối phương lại yêu cầu miễn phí vận chuyển, này có phải là càng giàu càng keo không? Nghĩ đến anh nhịn không được mà nhếch miệng cười.

Chỉ lo suy nghĩ về các hướng dẫn sử dụng Taobao, Mộ Bắc hoàn toàn không biết Mộc Nam đã đem anh phân vào hàng ngũ của “Kẻ có tiền mà bủn xỉn” mất rồi, sau khi xác nhận đơn hàng, Mộ Bắc chỉ lo chăm chú nghĩ xem những thứ anh vừa mua phải đặt ở vị trí nào trong phòng khách thì phù hợp, tốt nhất là có thể phối hợp một cách hoàn hảo với cách bài trí mới của anh cho căn nhà của mình.

Mộc đại soái: Địa chỉ: Tỉnh XX, Thành phố XX, số 11 đường Viên Hồ, biệt thự thứ 11 khu biệt thự Giang Xuyên, người nhận: Mộ Bắc, liên hệ điện thoại: 13xxxxxxxxx. Thân, anh xác định lại địa chỉ giao hàng, nếu không có gì sai sót, 11 giờ sáng hôm nay chúng tôi sẽ xuất phát, đại khái khoảng trên dưới một tuần thì hàng được đặt sẽ tới tay anh.

Bắc Đế bệ hạ: Không sai, cũng không cần gọi là thân đâu.

Mộc đại soái: Được được, bệ hạ, ngài có thể xem một vòng các loại sản phẩm của chúng tôi, nhìn thử xem có thứ gì ngài cần mua nữa không.

Thích gọi bệ hạ thì gọi bệ hạ, Mộc Nam cũng không để ý nhiều mấy cái cách xưng hô đó, chỉ cần kiếm được tiền là được.

Bắc Đế bệ hạ: Ok.

Mộc đại soái: Chúc ngài vui vẻ.

Bắc Đế bệ hạ: Cảm ơn.

Mộ Bắc suy nghĩ một chút, khó có được dễ dàng như vậy lại có thể mua được món mà mình thích, anh cảm thấy chính mình cũng nên tỏ ra một chút biết ơn, liền trả lời lại một câu.

Bắc Đế bệ hạ: Mua may bán đắt!

Mộc đại soái: Được, cám ơn, thân ~ [Biểu cảm hôn gió]

Có được một đơn hàng lớn tâm tình Mộc Nam thật sự rất tốt, cảm giác đối với tên ung thư tay như Mộ Bắc cũng tốt hơn rất nhiều, ung thư tay thì đã làm sao, có tiền chính là vương đạo! Lại nói, kẻ tiêu tiền nhiều mà thoải mái như vậy cũng không phải dạng thường đâu, có khi sau này có thể hợp tác lâu dài, vậy cho nên cũng phải khiến đối phương có ấn tượng tốt với mình, vì thế tâm tình Mộc Nam vui vẻ mà trả lời lại đối phương kèm một cái hôn gió.

Mộ Bắc nhìn nhìn tin nhắn vừa được trả lời, đôi mày nhíu nhíu lại, lại là thân, lại là hôn, cái tên chủ quán này có chút lỗ mãng mà, không tốt tí nào.

Bắc Đế bệ hạ: Không cần gọi thân, chúng ta không quen.

Mộc đại soái: … Bệ hạ đi thong thả.

Bắc Đế keo kiệt, ông đây thân chính là thân với tiền của anh. Mộc Nam hung tợn tự mắng, tắt cửa số trò chuyện đi. Sau đó quay đầu hô một tiếng gọi lớn tên Tiểu Trương.

Tiểu Trương là người đến từ Đông Bắc Trung Quốc, là một tên to đầu, tính tình hiền lành, tuy rằng thoạt nhìn thô kệch và đứng tuổi, nhưng thực tế so với Mộc Nam còn nhỏ hơn hai tuổi, là người liên hệ chuyển hàng, giao hàng của công ty. Mộc Nam gọi cậu ta lại, đưa đơn hàng vừa rồi cho cậu mục đích là bảo cậu mang thêm hàng chuyển đi giao.

“Ôi trời, anh Nam, anh bán được mấy cái này rồi sao!!!!!” Tiểu Trương nhìn tên sản phẩm là cái máy hát lớn mà lắp ba lắp bắp, không thể giấu nổi kinh ngạc.

Máy hát trong đơn hàng gửi cho Mộ Bắc chính là cái mà Mộc Nam nhập về khoảng nửa năm trước, thân máy là thuần chế tác thủ công, cả chiếc máy cao 2,2 mét, hoa văn trên loa được chạm khắc vô cùng tinh xảo và cầu kỳ, bất kể là kiểu dáng hay là âm thanh phát ra đều cực kỳ, cực kỳ hoàn mỹ, chỉ là, cái giá của nó nhìn qua đều khiến người khác phải tặc lưỡi ngán ngẩm.

Thời điểm mà Mộc Nam đem cái máy hát này nhập về, cả đám bọn họ nhìn là biết cái đồ xa xỉ này chỉ có thể dùng làm vật trang trí trong văn phòng nhỏ này là cùng, không ngờ tới hôm nay Mộc Nam lại có thể bán được nó! Bán! Được! Rồi! Đồng thời trong đơn hàng còn có một chiếc radio giả cổ! Má ơi, đây chắc chắn là một kẻ sưu tầm đồ cổ thuộc hàng giàu nứt vách đổ tường đi!

“Bán cái gì? Tiểu Trương, đưa tôi xem với nào.” Những người khác nghe thanh âm chứa đựng sự bất ngờ của Tiểu Trương thì đều dừng việc đang làm mà chạy lại nhìn đơn đặt hàng, sau khi nhìn xong thì trên mặt mọi người lúc này đều có biểu cảm giống y hệt Tiểu Trương, rất muốn cảm thán một câu, quả thật không thể nào không tán thưởng a!

“Anh Nam, anh thật tuyệt vời!”

“Thật là một ông chủ bá đạo!”

“Anh Nam, anh quả thật là thần tượng của em!”

“Nam thần, cầu ăn mừng, cầu mở tiệc!”

“Mở tiệc +1!”

Mộc Nam có chút bất đắc dĩ nhìn đám người ồn ào này, nắm tay gõ gõ mặt bàn, nói, “Các cô cậu im lặng cho tôi, cái gì mà ‘anh Nam là thần tượng của em’, các cô cậu thật ra chỉ là muốn ăn tiệc thôi chứ gì?”

“Hắc hắc” Tiểu Trương ám muội cười hai tiếng, “Đây không phải là chuyện đáng ăn mừng sao! Mọi người thấy có đúng không nào?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Anh Nam, phải ăn mừng thôi!” Mọi người phụ họa.

“Đi thôi, tìm chỗ liên hoan một trận nào.” Mộc Nam sảng khoái nói, dù sao đơn hàng này xuất ra cũng kiếm được không ít.

“Anh Nam thật oai vệ.” Mọi người tán thưởng lớn.

“Mà anh Nam này, đến lúc liên hoan nhớ dẫn theo Tiểu Quy nha, mấy ngày trước chị gái em đi du lịch bảo là sẽ mua một bộ trò chơi mô hình, hai ngày nữa chị ấy về, đến lúc đó em sẽ mang tới cho Tiểu Quy.” Cô gái lo việc hậu cần nói.

“Đừng, các cô cậu đừng mua đồ chơi cho tiểu tử thối kia nữa.” Mộc Nam vừa nghe vội xua tay, nói, “Không phải có câu ‘Cưng chiều con quá khó giữ gìn cơ nghiệp’ sao? Cứ như vậy hoài nó sẽ càng ngày càng biết tiêu tiền của tôi hơn, như vậy dần dà sẽ không tốt, mọi người đã mua nhiều quà cho nó rồi, bây giờ lại còn mua nữa thì không phải là quá nhiều sao?” Tủ đựng đồ chơi trong phòng của tiểu quỷ Mộc Tiểu Quy kia đã bị chất đầy hết các ngăn rồi.

“Phốc.” Nghe những lời đó cô gái phụ trách hậu cần bật cười, nói, “Cũng không thể nói như vậy nha, tiểu Quy rất hiểu chuyện, hơn nữa một cái mô hình cũng không đáng bao nhiêu tiền, quan trọng là con trai thích là được mà, có phải không, anh Nam, anh đừng có khách khí nữa, hay là, nếu như anh cảm thấy ngại thì ngày mai anh đem cho bọn này hai hộp bánh trứng là được rồi.”

“Đúng đó, đúng đó.” Cô gái ngồi bên cạnh cũng phụ họa, “Sẵn tiện anh mua luôn bánh rong biển nữa, đi đến Bánh ngọt Hàn Thức mấy lần đều không đến kịp thời gian bán hàng của tiệm đó, anh Nam, vậy là dạ dày của em có thể nhờ vào anh mà được cưng chiều rồi.”

“Em cũng nhờ vào anh đó anh Nam.” Cô gái lo việc hậu cần bổ sung.

Mộc Nam bị hai người bọn họ cô một câu, tôi một câu nói qua nói lại không có cách nào phản bác, lại từ chối thì thành ra là làm kiêu rồi. Kỳ thật anh cũng không phải ngại ngùng gì, tuy rằng người trong công ty ngẫu nhiên sẽ mua quà gì đó cho Mộc Tiểu Quy, nhưng mà lương anh trả cho cấp dưới cũng cao hơn so với bên ngoài một chút, mặt khác phần trăm trích ra cho bọn họ cũng hơn các nơi khác, thỉnh thoảng cũng sẽ có khi tổ chức liên hoan này nọ, khi làm việc chỉ cần không tạo ra sai sót quá lớn, anh sẽ không trói buộc gì bọn họ cả, cho nên so ra thì làm việc với anh cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy chỗ khác.

“Vậy tôi thay tiểu tử thối kia cảm ơn cô trước.” Mộc Nam cười nói, phất tay bảo bọn họ trở về chỗ làm việc. Nghe bọn họ nhắc tới Mộc Tiểu Quy, anh cũng không khỏi nghĩ đến, không biết tiểu tử kia đang làm gì, tốt nhất là không phải đang trêu đùa bạn cùng lớp. Nhớ đến có một lần Mộc Tiểu Quy bị bạn học mách với cô giáo, anh bị trường học gọi lên nói chuyện, Mộc Nam liền cảm thấy nhức hết cả đầu, có con trai nhà ai có thể đem lại phiền muộn cho cha mẹ nhiều như thằng con nhà anh không. Nhưng mà, nói thì nói vậy thôi, hầu hết thời gian đều rất vui vẻ, bởi vì Mộc Tiểu Quy đem đến cho anh hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà bất kỳ ai khác trên đời cũng không thể đem lại được.

___

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường: Sau hôn nhân

Mộ Bắc: Em bây giờ lại không gọi anh là thân nữa.

Mộc Nam: Thì gọi anh là Ni mã.

Mộc Tiểu Quy: Ni mã.

Mộ Bắc: …..