Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 38: Quỷ ốc trên núi hoang



Kiến Ninh lại lắc lư bông hoa trong tay, trêu chọc nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi cảm thấy bản cung có xứng đáng cầm bông hoa này không?”

Tứ gia nói: “Rất xứng.”

Kiến Ninh hừ lạnh: “Hừ, ngươi căn bản còn chưa nhìn cơ mà, e rằng trong lòng không nghĩ thế đâu.”

Tứ gia nói: “Công chúa quốc sắc thiên hương, quả thực là mỹ nhân đẹp như hoa.”

Kiến Ninh thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, lại nhớ tới thái độ giả dối của hắn khi đối mặt với Khang Hy, liền hiểu ra một điều: khi đối mặt với Hoàng A Mã của mình, Tứ gia thời thời khắc khắc luôn ép bản thân đóng giả “Tiểu Quế Tử”, mà trước mặt nàng, đôi khi hắn lại sơ ý để lộ ra bản tính thật.

Cái cụm “mỹ nhân đẹp như hoa” kia, nếu như xuất phát từ Vi Tiểu Bảo chân chính, hẳn là sẽ nồng đậm mùi vị khoa trương nịnh nọt cố ý lấy lòng. Nhưng lúc Tứ gia nói ra, thái độ của hắn lại nghiêm trang bình tĩnh, giống như đang trần thuật một chuyện hiển nhiên vậy.

Kiến Ninh cảm thấy sự tương phản kia quá tức cười, nhịn không được mà khúc khích một tiếng, nhìn Tứ gia, nói: “Ngươi nói cũng thật dõng dạc nha! Được rồi, nếu ngươi đã cảm thấy đóa hoa này rất đẹp, vậy bản cung liền thưởng cho ngươi. Người xưa có câu ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’, ta thật muốn xem ngươi định đối xử với đóa hoa xinh đẹp này thế nào…”

Dứt lời, nàng đặt bông hoa vào trong lòng bàn tay của Tứ gia: “Ngươi đi đi…”

Tứ gia cúi đầu nhìn thoáng qua bông hoa đang e ấp trong tay, nói: “Tuân mệnh.”

Mắt thấy Tứ gia rời đi, trong lòng Kiến Ninh lại dâng lên cảm giác muộn phiền, nàng thực không xác định nổi tình cảm của mình đối với vị Tiểu Quế Tử giả này là gì. Mới đầu nàng định giết hắn để trừ hậu họa, nhưng, không có Vi Tiểu Bảo, ai biết được Lộc Đỉnh Ký sẽ thay đổi như thế nào đây? Huống chi cho dù nàng có thông minh tài ba đến đâu, cũng chỉ là một cô gái đã quen sống trong xã hội văn minh. Xem TV thấy người bị giết nàng không sợ, nhưng nếu bảo chính mình ra tay…Nhớ tới tối qua mình bất đắc dĩ phải giết Đặng Bình Nam, cánh tay cầm chủy thủ của nàng lại run lên từng cơn.

Nếu như ở hiện đại, mặc kệ loại người nàng giết là kẻ nào, nàng nhất định sẽ bị khép vào tội giết người.

Mà nàng và Tứ gia, từ lúc bắt đầu giả dối canh chừng lẫn nhau, đến tận bây giờ lại trở nên mờ mịt không rõ.

Kiến Ninh cảm thấy chính mình và Tứ gia thật sự giống những kẻ cùng cảnh ngộ. Hơn nữa, hắn chưa từng có ý gây bất lợi cho nàng, nàng đối với hắn cũng là vạn phần nương tay. Nhưng ngày sau sóng gió ập đến, ai có thể dự liệu trước điều gì.

Hiện giờ chỉ có thể cẩn thận nhìn đường mà bước…trò chơi này, chỉ cần sảy chân một cái sẽ không còn cơ hội cứu vãn, mà nàng…Kiến Ninh cắn răng, nàng quyết không thể nhận thua, nếu…đến cuối cùng, hai người họ nhất định phải có một người thất bại…hoặc là…ra đi, như vậy người kia, tuyệt đối không phải là nàng.

Kiến Ninh suy nghĩ hồi lâu, âm thầm hạ quyết tâm. Nàng giang tay đón gió, tận hưởng hương thơm hoa cỏ ngập tràn trong không gian, xua tan đi sát khí âm u vừa tồn tại trong lòng rồi nắm tay kêu lên: “Phấn đấu phấn đấu! Ta phải cố gắng phấn đấu!” Lại nhìn thấy sắc trời đã nhạt dần, Kiến Ninh liền quay đầu đi tìm Khang Hy.

Lại nói tới người kia, sau khi từ biệt Kiến Ninh, Tứ gia lập tức xuất cung.

Lần này hắn phụng mệnh ra ngoài kinh làm việc, Khang Hy liền chọn vài gã thị vệ thân thủ tốt cho hắn mang theo. Nhưng nhiều người quá cũng không tiện, nên Tứ gia đắn đo một hồi cũng chỉ lấy Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền. Hai thị vệ này quan hệ với Tứ gia vô cùng tốt, vừa nhận được lệnh đã vui vẻ xách hành lý lên đường.

Tứ gia thầm nghĩ: “Cuộc đời thật lắm sự khó lường, không ngờ ta lại có lúc phải lấy thân phận ‘thái giám’ đối diện với người khác, một điều nô tài, hai điều nô tài. Tuy rằng cũng may bản thân là người tâm phúc của Hoàng A Mã, không cần phải nịnh hót Khang Thân Vương và Sách Ngạch Đồ, nhưng…thực sự ta vẫn tức giận a…”

Nghĩ một lát, hắn lại hồi tưởng lại những gì Kiến Ninh đã nói: “Aizz, theo như lời công chúa, chờ ta làm xong chuyện này, sau khi về có thể bẩm báo rõ với Hoàng A Mã. Hắn hẳn sẽ không trách tội ta nhỉ? Đến lúc đó có lẽ…vẫn còn đường sống.” Nếu như người đang ngồi trên ngai vàng kia là Khang Hy của ba mươi năm sau thì Tứ gia tuyệt đối không dám ôm hi vọng như vậy, bởi Khang Hy của khi đó quyết sẽ không tha cho “tội khi quân”. Nhưng hiện tại là thiếu niên Khang Hy, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Tiểu Quế Tử, nên hẳn là…có thể đi.

Tứ gia kiếp trước đối với những kẻ a dua nịnh hót như Vi Tiểu Bảo thì căm hận đến tận xương tủy, vậy mà lúc này đây lại vui vẻ cười nói, vô cùng hưởng thụ cảm giác được Trương Triệu hai người kia tung hô lên tận trời xanh. Quả thực là đã được khai thông tư tưởng triệt để đến không thể triệt để hơn!

Tứ gia gọi hai đĩa đồ ăn, bảo Trương Triệu ngồi xuống. Triệu Tề Hiền liền nói: “Ta đã nói đi theo Quế công công thì không cần lo lắng mà, ngươi xem, còn chưa ra khỏi kinh thành đã được mời ăn rồi.”

Trương Khang Niên cũng nói: “Đúng vậy, dưới chân thiên tử nhiều thị vệ như vậy, chỉ có hai chúng ta hưởng phúc nhiều nhất, được đi theo Quế công công.”

Tứ gia ha ha cười hai tiếng. Tiếng cười chưa tan, đã có một người từ dưới lầu chậm rãi đi lên, liếc mắt nhìn Tứ gia rồi ngồi xuống ở cái bàn trong góc.

Tứ gia vẫn thản nhiên hàn huyên với Trương Triệu một lát nữa, sau đó mới ho khan một tiếng, liếc nhìn người kia, lại nói với Trương Triệu là bản thân phải xuống lầu đi vệ sinh.

Triệu Tề Hiền liền nói: “Để chúng thuộc hạ đi cùng công công.”

Hai thị vệ này sùng bái Tứ gia như Thần Tài, hận không thể mọi chuyện đều làm thay hắn khiến Tứ gia không khỏi dở khóc dở cười, nói: “Không cần, việc này ta tự làm được.” Nói xong liền thong thả bước xuống lầu. Mà Tứ gia chân trước vừa bước xuống thì người trên lầu cũng lẳng lặng bước theo sau.

Người nọ chính là Từ Thiên Xuyên của Thiên Địa hội. Hai người gặp nhau, Từ Thiên Xuyên liền hành lễ, cúi đầu nói: “Hương chủ hôm nay đột nhiên ra khỏi cung, không biết là có chuyện gì căn dặn thuộc hạ làm không?”

Tứ gia nói: “Quả thật là có chút việc, ta cần mấy anh em trong hội võ công tốt đi theo. Nhưng mà, ta muốn người thông minh kín miệng.”

Từ Thiên Xuyên trầm ngâm một lát: “Người trong hội võ công tốt, nhạy bén có năng lực…Nếu nói thân thủ, võ công của Huyền Trinh đạo trưởng là đệ nhất, chỉ là huynh ấy không biết biến báo. Tiền lão bản hắn còn bận lo chuyện cửa hàng…Thuộc hạ đề cử hai vị huynh đệ Phong Tế Trung và Lí Lực Thế, hương chủ thấy được không?”

Tứ gia nói: “Từ đại ca đã đề cử thì hai người đó nhất định không tồi. Vậy ta đành phiền Từ đại ca lập tức trở về triệu tập hai vị đó tới. Hơn nữa, đi cùng ta còn có hai thị vệ, nên Từ đại ca nhớ dặn hai vị Phong Lý biết trước để giả bộ là người của triều đình.”

Từ Thiên Xuyên nói: “Việc này đơn giản thôi, thuộc hạ lập tức đi làm ngay, xin hương chủ chờ cho một lát.”

Lập tức hai người phân công nhau hành động. Tứ gia lại lên lầu, thấy hai người Trương Triệu đang cười hì hì uống rượu. Hai người họ thấy Tứ gia, lập tức đứng dậy hành lễ.

Tứ gia ngồi vào chỗ của mình, liền nói: “Mới vừa rồi xuống lầu, ta lại gặp được một vị huynh đệ do Hoàng Thượng phái tới, báo rằng Hoàng Thượng thấy ta mang ít người quá, sợ ta không hoàn thành được việc nên đã phái thêm hai vị huynh đệ tới hỗ trợ. Bọn họ không bao lâu nữa sẽ đến đây.”

Triệu Tề Hiền liền nói: “Hoàng Thượng đối với Quế công công quả nhiên rất tốt. Hai huynh đệ ta ở trong cung bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy Hoàng Thượng coi trọng ai như vậy.”

Trương Khang Niên cũng nói: “Đúng vật, Quế công công, tương lai của người thực là rộng mở, trên đời này còn ai khiến cho ngay cả Khang Thân vương cũng phải nịnh bợ cơ chứ.”

Triệu Tề Hiền tiếp lời: “Lần trước ta còn thấy Sách Ngạch Đồ Sách đại nhân còn xưng huynh gọi đệ vô cùng thân thiết với Quế công công nữa…”

Tứ gia nghe được lời này, cảm thấy không có gì sai, chỉ có một điểm không tốt. Vì thế, hắn liền hạ giọng nói: “Chúng ta phụng mệnh cải trang ra ngoài, không nên để lộ thân phận. Hai người đừng gọi ta là công công nữa, chi bằng đổi xưng hô khác…”

Triệu Trương hai người đều là kẻ thông minh, lập tức Triệu Tề Hiền nói: “Không bằng gọi là Quế công tử! Hay là Quế thiếu gia có được hay không?”

Trương Khang Niên cười: “Quế công tử, quý công tử, cái tên này rất tốt!”

Tứ gia mỉm cười: “Như vậy có khoa trương quá không?”

Triệu Trương hai người đồng thanh nói: “Khoa trương gì chứ, thân phận của công tử vốn đã rất cao quý rồi, rất hợp rất hợp!”

Ba người đang nói, lại nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, sau đó một người gầy gò và một người trắng trẻo tiến đến, cúi đầu hành lễ, nói: “Công công, bọn tiểu nhân chờ ngài sai bảo.’

Tứ gia thấy bọn họ không để lộ sơ hở gì, liền gật đầu, nói với Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên: “Hai vị này là Phong đại ca và Lí đại ca, sau này sẽ cùng làm việc với chúng ta.”

Triệu Trương hai người thấy Phong Tế Trung và Lí Lực Thế dáng vẻ đường hoàng, huống chủ Tứ gia lại cố ý giới thiệu, có thể thấy hai người mới đến kia rất được coi trọng, vì vậy đồng thời đứng lên, thông báo tên họ bản thân. Mà Phong Tế Trung và Lí Lực Thế là kẻ nhanh nhạy, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, làm thân với Triệu Trương.

Tứ gia mang theo bốn người ra khỏi thành, đi về phía núi Ngũ Đài. Khi hoàng hôn buông xuống, thấy sắc trời âm u, có vẻ như sắp có mưa, mà xung quanh không có chỗ nào có thể trú tạm, bọn họ hơi hơi lo lắng. Đúng lúc này, lại có một đoàn người ngựa chạy vọt qua, loáng thoáng có thể nghe thấy họ nói: “Phía trước có một tòa nhà lớn, không bằng vượt mưa mà đi vậy.”

Phong Tế Trung liền nói: “Phía trước có một tòa nhà, không bằng chúng ta cũng đi thôi.”

Tứ gia nói: “Chỉ có thể như vậy.”

Lập tức hai đoàn người một trước một sau chạy về phía trước. Xa xa quả nhiên nhìn thấy một tòa nhà, nhưng kỳ quái là đèn đóm đều không thắp, thoạt nhìn có chút ma quái.

Một người của đoàn người kia chạy vọt tới cổng tòa nhà, gõ cửa kêu lên: “Có ai không?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, gã liền đẩy hé cửa ra nhìn, thấy bên trong tăm tối không một ánh đèn, liền nghĩ có lẽ tòa nhà này đã bỏ hoang rồi.

Giờ phút này, tiếng sấm rền vang phía chân trời, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, gã kia không nghĩ nhiều nữa, xông vào tòa nhà, trốn dưới mái hiên.

Tứ gia cùng Phong Lí Triệu Trương bốn người sau đó cũng đi vào. Vừa vào cửa, Tứ gia lập tức chăm chú nhìn nhóm người kia, thấy bọn họ tuy chỉ mặc áo vải xanh thông thường, nhưng bên hông lại đeo đao, hơn nữa người nhìn như thủ lĩnh kia đôi mắt lại sáng quắc như chim ưng, khiến Tứ gia không khỏi rùng mình thầm nghĩ: “Đám người này lai lịch bất minh, không biết là thần thánh phương nào…Cũng may ta dẫn theo bốn người kia, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể ứng phó.”

Vị thủ lĩnh kia nói: “Mấy người các ngươi, mau vào trong xem có người không!” Hắn nói xong thì lập tức có vài thủ hạ cúi đầu nhận mệnh đi vào. Sau đó, hắn chuyển mắt nhìn quanh, lúc thấy Tứ gia thì hơi ngẩn ra, nói: “Các vị là người kinh thành?”

Triệu Tề Hiền thấy Tứ gia chần chừ không đáp thì hỏi lại: “Là người kinh thành thì sao?” Hắn và Trương Khang Niên tuy chỉ là thị vệ trong cung, nhưng lại là loại thị vệ nhất đẳng chuyên phục vụ thiên tử, tất nhiên cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Tuy rằng ngày thường Trương Triệu a dua nịnh hót Tứ gia, nhưng đối với người ngoài, đặc biệt là với những kẻ ăn mặc tầm thường thế kia thì bọn họ hoàn toàn coi thường.

Người nọ hừ một tiếng, lại nhìn nhóm người Tứ gia thêm vài lần, bỗng nhiên nói: “Kinh thành lớn như vậy, các ngươi sẽ không trùng hợp là người trong cung chứ?”

Triệu Trương Phong Lý thấy hắn nói toạc ra như vậy thì kinh ngạc không thôi, vừa muốn tiếp lời thì thấy Tứ gia cười, trầm giọng nói: “Làm sao lại thế. Chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, không quan hệ gì với cung đình cả. Người huynh đệ kia, không biết tại sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ ngươi là người trong cung sao?”

Người nọ liếc mắt nhìn Tứ gia, nói: “Ta đương nhiên không phải, chẳng qua là ta đang muốn tìm một kẻ từ trong cung ra.”

Tứ gia nói: “Từ trong cung ra…Là người thân của các hạ sao?”

Người nọ lắc đầu, nói: “Không phải.”

Tứ gia cố ý ngừng lời một lát rồi mới nói: “Kinh thành lớn như vậy, muốn tìm một người thật không dễ dàng gì.”

Người nọ hừ một tiếng, nói: “Nên gặp thì sẽ gặp, người kia trốn không thoát đâu.”

Giờ phút này Trương Khang Niên hiểu được Tứ gia đang cố ý giấu diếm thân phận, lại thấy người kia mãi không chịu nói muốn tìm ai, liền xen vào hỏi: “Ngươi giấu giấu diếm diếm cái gì, người kia không phải thân thích của ngươi, chẳng lẽ là kẻ thù sao?”

Người nọ quét mắt nhìn Trương Khang Niên một cái: “Người trong kinh thành ai cũng đều biết tên hắn.”

Tứ gia trong lòng giật thột, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy?” Hắn không biết những người này từ đâu tới, có mục đích gì, nhưng chắc chắn là không có ý tốt.

Phong Tế Trung thấy Tứ gia liếc mắt nhìn mình, lập tức hỏi người kia: “Người các hạ muốn tìm rốt cục là ai? Nói lâu như vậy, chúng ta đều rất tò mò.”

Người nọ liền nói: “Chẳng giấu các ngươi làm gì, hắn chính là kẻ đã giết chết Ngao Bái, Tiểu Quế Tử Quế công công.” Lúc hắn mở miệng, hai mắt gắt gao nhìn Tứ gia, rõ ràng muốn xem Tứ gia có chột dạ không.

Tứ gia chỉ hơi nhíu mày giống như suy nghĩ rồi thản nhiên nói: “Người này ta đã nghe nói.” Sau đó, hắn mỉm cười nhìn về phía Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên, nói tiếp: “Tuy rằng chưa từng có cơ hội gặp mặt, nhưng ta nghe nói vị Quế công công kia thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt, cho dù là thái giám, nhưng cũng có thể coi là đại anh hùng. Thật tiếc là không được diện kiến.”

Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên liếc nhau một cái, hai người đều không ngốc, lập tức Triệu Tề Hiền phụ họa: “A…ta còn nghe nói võ công của Quế công công rất lợi hại, một quyền có thể đánh chết một con trâu mộng!” Trương Khang Niên tiếp lời: “Ngươi nói xem, một vị anh hùng như vậy, lớn lên trông thế nào a?”

Tứ gia giả bộ thở dài: “Đáng tiếc hắn là công công, nếu không ta thật muốn kết giao huynh đệ.” Phong Tế Trung, Lí Lực Thế cũng gật đầu tỏ vẻ tiếc hận không thôi.

Người kia nhìn năm người Tứ gia một lát, rốt cục buông lòng nghi ngờ, hừ một tiếng xoay người rời đi. Đúng lúc này, lại nghe thấy phía sau có người thất thanh kêu lên: “Quỷ a!”

Một bóng trắng xẹt qua, trước mặt bao nhiêu người, tựa như linh hồn u uẩn, buồn bã khóc thương. Phối với tiếng sấm đì đùng trong màn mưa dày đặc, quả thực như cảnh tượng chốn Địa phủ, khiến cho người ta không rét mà run.

Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên quanh năm “sống an nhàn sung sướng” trong cung, chưa gặp qua cảnh này bao giờ, lập tức cũng thét lên, kêu to có quỷ. Tứ gia nhíu mày, nhìn Phong Tế Trung, Lí Lực Thế vội vàng bước đến, một phải một trái bao lấy mình.