Cách Đế Vương Đoạt Thê

Chương 10-2



"Ta biết rõ." Hắn đưa ta kéo vào trong ngực."Ta chỉ là hy vọng có một ngày, có thể để cho ngươi không buồn không lo mà nhấm nháp mỗi một bữa cơm." Hắn vĩnh viễn nhớ nàng nụ cười thỏa mãn của nàng khi ăn, chính là vẻ mặt hấp dẫn hắn thật sâu. Nhưng, thế nhưng hắn lại để cho nàng ăn phải độc, hôm nay còn chỉ có thể ở trong phòng bếp nhỏ này để chuẩn bị đồ ăn.

"Sẽ, nhất định sẽ có một ngày như vậy." Tuy là không hề có căn cứ lạc quan, nhưng là nói một chút nha, tâm theo lẽ phải, có lẽ chỉ có một ngày ước mong sẽ thành hiện thực.

Hắn nhẹ cười, nhẹ véo gò má béo mập của nàng, đang muốn ghé vào môi nàng --

"A!" Lại xuất hiện tiếng hét của Thái Đấu.

Hạ Hầu Hoan mắt nhìn lên, Tân Thiểu Mẫn là thở phào nhẹ nhõm, sợ hắn thật sự dám hôn nàng ở dưới ánh mắt mọi người, không nhìn ý nguyện của nàng, phải biết bây giờ nàng đang giả trang thái giám, hắn lại không cho phép nàng nói ra chân tướng, dưới loại tình huống này, nàng sẽ bị mọi người phỉ nhổ. Hoàn hồn, nàng nghe được một loạt tiếng động, xen lẫn tiếng mắng làm nàng không khỏi nhăn mày lại.

"Thiểu Mẫn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Thành Hâm ở trong phòng bếp hầm hừ.

Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hạt dẻ đang nhảy mạnh, ngẩn ra, kinh sợ hô lên: "Nguy rồi, ta quên nói phải khứa nhẹ hạt dẻ!"

"Bây giờ phải làm sao?"

"...... Ta không biết." Nàng chưa từng gặp qua, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, không thể làm gì khác hơn, nói: "Nếu không lấy tất cả hạt dẻ ra đi."

"Ngươi tới làm đi!" Thái Đấu cầm nắp gỗ làm tấm khiên.

"Đừng á......" Bị hạt dẻ nóng đập vào sẽ rất đau."Không phải vậy...... Tất cả đều rơi xuống đất!"

Thành Hâm bước lên trước, nắm gậy cán mì không nói hai lời đập vào nồi, cả nồi hạt dẻ rơi đầy lên cỏ, cát và hạt dẻ rớt đầy đất, nhiệt độ khiến cỏ bị cháy trong nháy mắt.

"Thật là đáng tiếc." Tân Thiểu Mẫn đứng dậy xem xét, chỉ ngửi mùi vị này nàng liền biết hạt dẻ còn chưa chính, hiện tại nếu bỏ lại nồi để xào, mùi vị đó cũng đã thay đổi, vị cũng không đúng rồi.

"Nếu thấy tiếc, ta liền nhét toàn bộ vào trong miệng ngươi." Thái Đấu tức giận nói.

"Thái Đấu." Hạ Hầu Hoan kéo dài giọng.

Thái Đấu lập tức thu lại, không muốn chọc giận chủ tử.

"Không quan trọng, dù sao vẫn còn hạt dẻ, hôm nào thử lại là tốt rồi." Hạ Hầu Hoan an ủi nàng, lại bị sắc mặt như cha mẹ chết của nàng chọc cười.

Tân Thiểu Mẫn âm trầm nhìn lại."Đại ca, huynh cười quá vui vẻ, có vẻ không có thành ý."

"Tin tưởng ta, ta đã hết sức." Hắn cười đến mức vai không ngừng run.

"Đại ca!"

Hạ Hầu Hoan dễ dàng bế nàng lên."Đừng ở chỗ này hứng gió, đợi chút nữa còn phải uống một lần thuốc nữa."

"Còn uống nữa à? Ta cảm thấy ta đã khôi phục."

"Vậy thì nàng muốn ta dùng miệng đút sao?"

Nhìn hai người đi xa, Thái Đấu không khỏi lắc đầu khẽ than, "Hoàng thượng rốt cuộc đã bị con ma nào bám lấy?" Tuy nói hắn cũng cảm thấy Thiểu Mẫn này cũng thật không tệ, nhưng một thái giám thị tẩm...... Chuyện này truyền đi thì còn ra gì nữa? Quay đầu lại đang định hỏi thăm Thành Hâm cần làm gì để giải quyết tốt hậu quả, chỉ thấy đôi mắt Thành Hâm nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, giống như là ao ước cũng giống như là thất vọng mất mát.

"Thành Hâm, ngươi đang nghĩ gì?" Trong lòng Thái Đấu có chút sợ sệt, rất sợ nơi này còn có một người hướng về Tân Thiểu Mẫn.

Thành Hâm chợt hoàn hồn, thoáng buồn bực, cố làm ra vẻ thoải mái, nói: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng thật không tệ."

"Vậy cũng phải nhìn là Hoàng đế gì chứ, giống như chủ tử...... Chỉ là tương lai nhất định sẽ rất tốt." Thái Đấu tin tưởng khổ tận cam lai.

Thành Hâm không trả lời, ngồi xổm người xuống nhặt lên một hạt dẻ, dùng lực lột vỏ hạt dẻ, nếm thử, nửa chín nửa sống, không những gì như nàng đã miêu tả, chỉ có đắng chát, giống như cảm nhận lúc này của hắn.

Hôm sau, khi còn vô cùng sớm, không, phải nói canh bốn buổi sáng, Hạ Hầu Hoan đã thức dậy chuẩn bị yến tiệc sinh nhật hắn.

Tân Thiểu Mẫn tỉnh lại từ trong giấc mộng, nghe Chúc Bình An giải thích mới biết, thì ra là ngày sinh nhật Hoàng đế hôm nay thì ở Lễ bộ có rất nhiều lễ nghi phiền phức phải tuân theo để tiến hành, giống như là tế bái cái gì, mà lại còn phải do Khâm Thiên Giám tính canh giờ, mới có thể khiến hắn sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị.

"Vậy hôm nay phải rất khuya huynh mới trở về?" Tân Thiểu Mẫn nhân thời gian trước khi hắn rời đi để hỏi.

"Không biết, ta sẽ trở về sớm chút để nhận quà từ nàng." Hạ Hầu Hoan ghé vào bên tai nàng nói nhỏ.

Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên. "Ta định hỏi huynh có muốn ăn gì khi trở về không?"

"Được, coi như là ăn khuya." Nói xong, hắn mặc kệ Chúc Bình An há mồm thúc giục mà hôn trộm lên môi nàng, khiến Chúc Bình An vội vàng xoay người, cũng trong nháy mắt, Tân Thiểu Mẫn dùng một tay đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực giống như lửa.

Hạ Hầu Hoan bật cười, nhanh chân ra khỏi Đông Noãn Các.

Tân Thiểu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như tâm tình của hắn rất tốt, cho nên nàng liền đại nhân đại lượng tha thứ hắn, đắp chăn lên rồi ngủ tiếp, cho đến giữa trưa nàng mới rời giường, sau khi tắm sơ, chạy đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya phong phú cho tối nay, thuận tiện muốn làm lại nồi hạt dẻ đã thất bại tối qua.

Vừa đến phòng bếp, đã thấy thành Hâm đang nấu thuốc cho nàng, mà cháo đã nấu xong từ sớm đặt ở một bên.

"Thức dậy thật sớm." Thành Hâm nhìn cũng không nhìn nàng, nói.

"...... Chào buổi sáng." Cần phải nói chuyện chua  như vậy sao? Chỉ là nhìn hắn không quản vất vả nấu cháo cho nàng, nàng cũng không thèm so đo."Đúng rồi, lát nữa có thể giúp ta hầm con gà kia không?"

Tuy nói kích thước của phòng bếp nhỏ trong Ngọc Tuyển cung không so được với Ngự Thiện Phòng, tuy nhiên mọi thứ cần có đều có, ngay cả phía dưới cũng xây một hầm ngầm, theo cách nói của bọn họ khi trời đông có tuyết thì bọn họ sẽ giữ tuyết trong hầm ngầm, mùa hạ có thể lấy tuyết ra làm trà lạnh. Chỉ là, khi nàng xuống hầm ngầm, cho rằng nhiệt độ kia muốn đông lạnh con gà có thể miễn cưỡng, cho nên để hôm nay để làm bữa khuya phong phú, hôm qua nàng cũng đã xin Chúc công công lấy thêm một con gà.

Thành Hâm liếc nàng một cái."Ta thành tạp dịch của ngươi rồi hả?"

"Giúp một chuyện đi, Thành Hâm ca." Hôm nay không phải hắn ăn nhầm thuốc súng chứ, thật nóng tính.

Thành Hâm không lên tiếng, nàng cũng thức thời đi đến bên bàn nhỏ của nhà bếp, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn cháo và uống thuốc, một lát nữa sẽ lấy hạt dẻ ra, xách thùng nước giếng từ từ rửa. Lần này nàng nhớ khứa lên mỗi hạt dẻ, tránh việc hạt dẻ bay đầy trời giống như hôm qua, nếu như thực sự đập vào người, đó cũng không phải là đùa giỡn.

Xử lý xong hạt dẻ, thuận tiện sơ chế trước thực phẩm để nấu ăn hôm nay, đặt ở một bên để hong khô.

Chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, sắc trời dần dần tối, thời tiết đã vào cuối thu sắp bắt đầu mùa đông, cả vườn cây lá chuyển màu đỏ tươi, xào xạc nghe tiếng lá phong rới.

Thành Hâm lấy gà tới cho nàng, nàng chỉ xoa muối hột, treo ngược gà ở trên giá sắt, làm thành lồng hấp lớn, phía dưới đốt lửa than, chuẩn bị hoàn thành món ăn trong tưởng tượng của nàng.

"...... Ta chưa từng thấy ai nấu gà như vậy." Thành Hâm nhìn nàng lộ vẻ mặt hài lòng, không nhịn được nói lên suy nghĩ của hắn.

"Lát nữa ngươi sẽ biết." Xác định độ lửa vừa phải, nàng vỗ vỗ tay đứng lên, chỉ bên cạnh."Cái đó liền giao cho ngươi đi."

Thành Hâm nhìn một sọt hạt dẻ."Ngươi chắc chắn sẽ không nhảy loạn lần nữa?"

"Không biết, ta có xử lý qua rồi." Nói xong, nàng liền ra khỏi phòng bếp nhỏ.

"Ngươi đi đâu?"

"Tắm." Nàng không cố kỵ chút nào nói.

Thành Hâm không khỏi trợn mắt, không dám tin nàng thẳng thắn như thế......

"Lát nữa ta sẽ đến, phải nhớ đảo liên tục đó." Nàng vừa đi vừa nói, mục tiêu là hồ nước nóng. Đại ca đã nói, nàng có thể đến đó tắm rửa, thừa dịp hiện tại không ai, vội vàng tắm rửa, lát chờ đại ca trở lại ăn khuya với hắn, chúc hắn sinh nhật vui vẻ. Chỉ là, không biết bây giờ đại ca đang ở làm gì, tiệc sinh nhật có an toàn không?

Nghĩ kĩ, ánh mắt nhìn về cuối vườn, lại chỉ nhìn thấy bóng tối.

Trên điện Hoa Nhược, bách quan tụ lại, trong điện đàn sáo không ngừng, người ca múa trợ hứng, cực kỳ náo nhiệt.

Hạ Hầu Hoan ngồi ở vị trí chủ vị, Bàng hoàng hậu ngồi ở phía bên phải, vậy mà từ đầu tới cuối, ánh mắt Hạ Hầu Hoan chỉ tập trung vào người Lý quý phi ngồi bên trái, giúp nàng chia thức ăn lại đưa trà, hỏi han ân cần, cho dù ai nhìn vào đều cho rằng hai người tình cảm thắm thiết, Bàng hoàng hậu lại thành dư thừa.

""Thế nào, món tôm này là thứ nàng thích nhất phải không?" Hạ Hầu Hoan thấy Lý quý phi không đụng vào món tôm trên bàn, ra tay bóc tôm giúp nàng, lại đưa đến bên miệng nàng."Trẫm cho nàng ăn được không?"

Động tác này lọt vào mắt Bàng hoàng hậu, giống như nhục nhã nàng lần nữa, gần như làm nàng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về Hạ Hầu Quyết ngồi bên dưới, chỉ thấy Hạ Hầu Quyết lắc đầu với nàng, không cho phép nàng phẩy tay áo bỏ đi.

Bàng hoàng hậu thấy thế, dù buồn bực cũng chỉ có thể nhẫn nhịn  tức, đột nhiên nàng nghe được một tiếng nôn, không khỏi nghiêng mắt nhìn lại.

"Quý phi!" Hạ Hầu Hoan kéo Lý quý phi vào trong ngực, gấp giọng nói, "Truyền ngự y!"

Thoáng chốc, hiện trường rối loạn cả lên, Lý Đạc đã đứng dậy tiến lên, ngay cả Hạ Hầu Quyết cũng đầu óc mơ hồ mà đứng lên, đang định hỏi thăm.

"Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?" Giành trước Hạ Hầu Quyết, Tiêu Cập Ngôn trầm giọng hỏi.

"Lý quý phi nôn, không biết là đồ ăn không sạch sẽ hay là thân thể nàng khó chịu, đợi ngự y chẩn bệnh liền biết." Sắc mặt Hạ Hầu Hoan trầm xuống, giống như là vô cùng che chở quý phi, không để nàng chịu chút khổ sở.

Lý Đạc nhìn thấy tất cả, đáy lòng như được an ủi, càng là phán đoán và quyết định của mình thật chính xác.

Lát sau, thái giám giữ điện đưa ngự y đến, ngự y tập trung chẩn mạch, không bao lâu sau đó lập tức giãn mày, nói: "Chúc mừng hoàng thượng, song hỉ lâm môn."

"Song hỉ lâm môn......" Hạ Hầu Hoan ngẩn ra."Ý của ngươi là nói quý phi có tin mừng?"

"Đúng vậy." Ngự y vui vẻ ra mặt. Còn tưởng rằng gọi vội đến điện là vì trong điện xảy ra chuyện lớn gì, nào có thể đoán được lại là chuyện vui, khiến tim hắn cũng đã có thể hạ xuống.

Lý Đạc nghe vậy, mừng rỡ, đây chính là hoàng tử đầu tiên của hoàng thượng, ý nghĩa trọng đại.

Hạ Hầu Quyết híp mắt, không thể tin được Lý quý phi lại này lại có tin mừng đầu tiên, làm loạn bố trí của hắn, thầm nghĩ  Lý Đạc e là đã không thể kéo về, hắn phải nhanh chóng triệu hồi binh mã.

"Hoàng thượng." Quý phi thẹn thùng dựa vào trong ngực Hạ Hầu Hoan.

"Tiêu ái khanh thảo chiếu thư, trẫm muốn phong Quý phi làm nhất phẩm Hoàng quý phi." Long tâm (lòng vua)  Hạ Hầu Hoan cực kỳ vui mừng, thăng cấp tại chỗ.

Tiêu Cập Ngôn còn chưa trả lời, Hạ Hầu Quyết đã mở miệng."Hoàng thượng, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua Nhất Phẩm Hoàng quý phi, hành động lần này của hoàng thượng sợ là không hợp lễ nghĩa."

"Hoàng thúc, đây là hoàng tử đầu tiên của trẫm, trẫm phong quý phi làm Nhất phẩm Hoàng quý phi có gì không thể? Cái gọi là lễ giáo, phải có tiền lệ, hôm nay hãy để cho trẫm là người mở tiền lệ." Hạ Hầu cười vui híp mắt, nhìn quanh điện, hỏi: "Các khanh có ý kiến gì khác không?"

"Bọn thần tuân chỉ." Lý Đạc cầm đầu, một số quan viên còn xem xét, còn hơn phân nửa đi theo phụ xướng.

Ý cười của Hạ Hầu Hoan càng đậm, ánh mắt nhìn vào quý phi, ngọt ngào hôn gò má nàng. "Ngự y, dùng dược liệu thượng đẳng nhất an thai cho Hoàng quý phi."

"Hạ quan tuân chỉ."

"Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, sau này đồ ăn mang đến Ngọc Đức cung phải chú ý gấp đôi." Hắn hạ lệnh, nhẹ nhàng đỡ quý phi dậy."Hoàng quý phi của, trẫm dẫn nàng về Ngọc Đức cung nghỉ ngơi trước nhé?"

"Tất cả do hoàng thượng làm chủ." Quý phi mím môi cười hài lòng, lúc đi ngang Bàng hoàng hậu thì còn liếc mắt, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, khiến Bàng hoàng hậu giận đến run người.

"Vương Gia!" Bàng hoàng hậu mím chặt miệng, không thể tin được mình lại bị chà đạp đến mức này.

Từ đại hôn tới nay, hoàng thượng vẫn đối với nàng thì làm như không thấy, cho dù là cùng chung buổi tiệc, cũng chưa từng đưa mắt nhìn thẳng nàng, hôm nay lại thăng cấp cho Lý quý phi ở trước mặt nàng, làm sao nàng nuốt trôi cục tức này chứ?

"Bình tĩnh, chớ nóng, Bổn vương còn nhiều biện pháp." Hạ Hầu Quyết hừ một tiếng.

"Thành Hâm, có thể thêm một muỗng đường rồi." Tân Thiểu Mẫn tắm xong, vừa về tới phòng bếp đã nghe được mùi hương nhàn nhạt của hạt dẻ, vội vàng kêu.

Thành Hâm liếc nàng một cái, rải đường vào trong nồi, tiếp tục khuấy đều.

"Đợi đến lúc đường hòa tan, hạt dẻ chuyển thành màu nâu sáng là có thể đậy nồi rồi."

"Nếu sau này Ngự Thiện Phòng thiếu tổng quản, ta nhất định sẽ đề cử ngươi." Chỉ cần há miệng mà có thể ép người làm ra đồ ăn, điều này cũng cần một chút công lực.

"Ta thấy trông nom Ngự Thiện Phòng không tồi." Nàng đi tới bên cạnh hắn, cười với hăn.

Thành Hâm đang muốn mở miệng, lại nghe được mùi thơm ngát vì vừa tắm xong của nàng, không để lại dấu vết lùi lại một bước.

"Hoàng thượng không chịu để ngươi đi trông nom Ngự Thiện Phòng đâu."

Tân Thiểu Mẫn gãi mặt, đối với câu nói liên quan đến tình cảm mập mờ thì không biết nói gì, vì vậy đổi đề tài, "Thành Hâm, ngươi nghĩ hoàng thượng khoảng khi nào sẽ về?"

"Canh hai mà trở về được đến ngươi sẽ phải cười trộm."

"Ừ." Là ý nói còn có thể trễ hơn sao? Nói là...... Hắn có thể đừng dùng câu nói mập mờ như vậy được không? Nàng biết mọi người cũng hiểu được nàng và đại ca có chuyện gì, nhưng vấn đề là thân phận của nàng là một thái giám, thân phận này sẽ làm nàng rất lúng túng, muốn giải thích lại sợ chọc đại ca không vui, nàng không khỏi hoài nghi, đại ca muốn chỉnh ai vậy chứ?

"Ngươi vốn không thèm để ý hắn có hậu cung với tần phi đông đảo?"

Tân Thiểu Mẫn co mí mắt. "Thành Hâm, những chuyện kia không phải là chuyện mà ta có thể khống chế, nói nhiều vô ích, đúng không, hay là chúng ta hàn huyên một chút, làm sao ngươi biết y thuật lại còn có tài nấu nướng?" Thông minh đi, nàng đã rõ ràng đổi đề tài rồi, ngàn vạn đừng quay lại đề tài cũ.

Thành Hâm cầm xẻng lớn khuấy đều hạt dẻ."Đó là bởi vì cha ta là trợ lý đại phu trong thành, mẹ ta là người làm thuê ở cửa hàng bánh nhỏ."

"Vậy sao, cho nên ngươi đi theo cha ngươi để học y, cũng học được đại khái, đi theo mẹ ngươi để nhìn, đại khái cũng biết đồ ăn phải được làm như thế nào."

"Ta có người đệ đệ, hắn rất có thiên phú học y, học chút liền thông, không giống ta phải liên tục suy đoán(đánh giá) mới dám kết luận, chỉ là nếu bàn về tài nấu nướng, ta khẳng định thắng hắn."

"...... Ngươi nhớ bọn họ sao?"

Thành Hâm trầm mặc xuống."Nhớ thì có ích lợi gì?"

"Ngươi không phải là biết ẩn thân sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn lén lút về thăm họ sao?"

"Ta muốn tự mình rời cung, nhưng có trời mới biết kết quả như thế nào." Thành Hâm khuấy đều, cảm giác nắm xẻng lớn này như nắm đáy lòng của hắn, khiến hắn bật thốt lên: "Thiểu Mẫn, ngươi đừng nghĩ Hạ Hầu Hoan rất tốt, mặt tàn nhẫn của hắn đến nay ngươi còn chưa thấy hết."

"Nhưng kia cũng là bị --"

"Hắn tàn nhẫn, có lúc ngay cả ta gặp cũng sẽ kinh sợ từ đáy lòng." Vẻ mặt Thành Hâm lạnh lùng, nói.

Hoàn