Các Vị Soái Ca Đều Yêu Tôi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 15



Nhà họ Tần đè tin tức xuống chỉ sau khi vừa nổi lên. Bởi vì không chỉ tin tức sẽ không tốt cho anh em Tần Gia Mộc, mà còn ảnh hưởng đến Quý Cảnh Lam, Đường Văn Gia. Không xóa tin để phủ nhận, chỉ đè xuống bằng một tin khác để đánh lạc sự chú ý của công đồng mạng.

Đường Văn Gia và các thành viên trong nhóm cũng đăng tải một đoạn video được quay công khai về màn tương tác hôm qua. Còn Quý Cảnh Lam thì đăng một bài viết nói rằng nhóm trưởng của nhóm nhạc kia là em họ của anh, sau đó tag tên vị nhóm trưởng đó vào, ý của anh là anh chỉ đi để cổ vũ em họ mình mà thôi.

Sự việc lần này giải quyết khá dễ dàng, tuy nhiên ở trường học, anh em nhà họ Tần lại chỉ thêm nhiều phiền phức. Thậm chí còn có cả một fan club lập ra vì Tần Gia Mộc. Còn Tần Duy thì nữ sinh xếp hàng dài đợi cậu đánh bóng rổ xong thì đưa nước, đang học trong lớp cũng có người hét vào trong lớp tỏ tình cho được.

Và đương nhiên, mấy chuyện này Phương Chính Hạo đều biết.

Từ lúc mời ba mẹ Tần đi ăn đến hôm nay, đã là hơn 1 tuần, thế nhưng anh và Tần Gia Mộc chưa hề liên lạc với nhau, thậm chí khi rủ Tần Gia Mộc đi chơi, cậu còn 5 lần 7 lượt lấy lí do từ chối.

...

Phương Chính Hạo đi ăn với nhà họ Du một bữa cho có lệ, thực tình Phương Chính Hạo cũng không mấy vui vẻ.

Bởi vì ngày xưa, nhà họ Du từng giúp đỡ Phương gia khi tập đoàn gặp khó khăn, thời mà sau khi Phương Chính Hạo bị bắt cóc, tập đoàn tưởng chừng suy sụp thì Du gia đã đưa một tay ra tương trợ.

Phương Chính Hạo không có ý kiến gì với trưởng bối Du gia, chỉ là không thích Du Lan mà thôi.

Du Lan đi ăn còn diện một bộ đồ đẹp, mái tóc xoăn buông xõa, cả người toát lên vẻ quyến rũ. Cô ta cố tình ngồi cạnh Phương Chính Hạo trong bữa ăn, Phương Chính Hạo cũng chỉ lịch sự cho qua rồi chủ yếu nói chuyện kinh doanh làm ăn với trưởng bối nhà họ Du.

Du Lan không chen mồm vào được.

Đợi lúc Phương Chính Hạo xin phép đi rửa tay, cô ta cũng đi theo, còn đợi anh ở bên ngoài, có ý đồ muốn ôm.

Phương Chính Hạo chỉ tế nhị nhấc tay Du Lan ra, nói tay mình ướt, không tiện.

Mà Du Lan bởi vì muốn tìm chủ đề nói chuyện với Phương Chính Hạo nên đã thử nhắc đến Tần Gia Mộc.

Quả nhiên là khi nhắc tới Tần Gia Mộc, nét mặt của Phương Chính Hạo liền thay đổi.

Du Lan khó chịu khủng khiếp.

"Em từng nhìn thấy anh và cậu ta đi chơi với nhau vài lần."

"Aiya, anh cũng biết đấy, người như cậu ta, mới chia tay bạn trai liền tìm đến người đàn ông khác, mấy hôm trước em còn thấy cậu ta lên top tìm kiếm."

"Cậu ta..."

Du Lan mới nói đến đây thì thấy sắc mặt Phương Chính Hạo rất đáng sợ, nhưng không phải vì những việc Tần Gia Mộc làm, mà là vì những gì cô ta vừa nói về Tần Gia Mộc.

"Nói xong chưa?"

"Cô đi theo dõi tôi và em ấy?"

Giọng điệu Phương Chính Hạo khác hoàn toàn so với ban nãy khiến Du Lan có chút sợ.

"Không, em...chỉ là..." - Du Lan ấp úng.

Phương Chính Hạo như nhận ra điều gì đó, hỏi Du Lan.

"Cô đã gặp em ấy?"

Du Lan chột dạ, lấp liếm: "Đâu có đâu, em có làm gì đâu."

"Cô đã nói gì?"

Du Lan: "Không, không, em không nói gì cả..."

Càng nói càng lộ, Du Lan hoảng sợ che miệng mình, bắt đầu thút thít khóc.

Phương Chính Hạo rất ngại khi nhìn thấy phụ nữ khóc, cho dù là ai đi nữa, anh không biết phải làm gì cả.

Phương Chính Hạo nén giận.

"Tôi không biết cô đã nói gì với em ấy, nhưng mong cô hiểu cho, tôi không có tình cảm gì với cô cả."

Du Lan đang khóc liền ngưng bặt, hai mắt trợn to, vẻ không tin được.

"Anh nói cái gì? Anh không có tình cảm với em?"

"Đúng".

Du Lan chất vấn: "Vậy trước giờ anh mập mờ với em làm cái gì, anh không thích tại sao không nói thẳng, anh vẫn đi ăn với ba mẹ em. Giải thích đi Phương Chính Hạo, tại sao?"

Phương Chính Hạo thở dài: "Cô Du, nếu như cô đã hỏi thẳng, vậy hôm nay tôi đây sẽ nói rõ."

"Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô cả. Việc tôi đi ăn với ba mẹ cô, là vì ân tình ngày xưa giữa Du gia và Phương gia. Cô nói tôi mập mờ với cô?"

"Tôi không biết bản thân đã làm gì để cô nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy bản thân đã rất rõ ràng rồi mà."

Du Lan bỗng nhớ lại những lần trước đây, hình như toàn là cô ta chủ động, mạnh dạn bước đến Phương Chính Hạo, thế nhưng Phương Chính Hạo chưa một lần đi về phía cô, thậm chí là anh còn quay lưng lại.

Du Lan càng nghĩ càng không cam tâm.

Phương Chính Hạo chỉ nói như vậy rồi quay đi, Du Lan ở phía sau gào lên: "Anh cũng như tôi thôi, không khác gì cả. Bởi vì người anh thích cũng đâu có thích anh."

Phương Chính Hạo dừng lại nhưng không quay lại.
"Du Lan, cô nhầm rồi, chúng ta không hề giống nhau. Cô thích một người, nhưng lại bất chấp mọi thứ, thậm chí là cả tôn nghiêm của mình chỉ để khiến người đó thích lại mình. Nhưng còn tôi, tôi chỉ mong được thấy em ấy hạnh phúc."

"Còn nữa, tôi hi vọng cô biết điều một chút. Cô đụng tới Phương Chính Hạo tôi, Phương gia có thể sẽ để mặc cô càn quấy, nhưng nếu đụng tới Tần Gia Mộc thì Tần gia sẽ không để yên đâu. Cô biết Tần gia thế nào mà, đúng không?"

Du Lan đứng trân trân nhìn bóng lưng Phương Chính Hạo, đợi khi bóng lưng đó khuất sau tường, cô ngồi sụp xuống khóc.