Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 55: Jason



Jason đứng đợi một mình trong nhà số một.

Annabeth và Rachel sẽ đến vào bất cứ lúc nào để tham dự cuộc gặp mặt những người đứng đầu các nhà, và Jason cần thời gian để suy nghĩ.

Các giấc mơ của cậu vào đêm trước tệ đến nỗi cậu không muốn chia sẻ với bất cứ ai – thậm chí cả với Piper. Ký ức của cậu vẫn còn mơ hồ, nhưng từng mảnh từng mảnh rời đang quay trở lại. Cái đêm con sói Lupa kiểm tra cậu ở Nhà Sói để quyết định liệu cậu sẽ là một chú sói con hay là thức ăn. Rồi một chuyến đi dài về phía nam đến... cậu không nhớ được, nhưng rồi những hình ảnh thoáng qua về cuộc sống trước đây lóe lên trong đầu cậu. Ngày cậu có hình xăm. Ngày cậu được tung hê trên một cái khiên và được công bố là một pháp quan. Khuôn mặt của bạn bè cậu: Dakota, Gwendolyn, Hazel, Bobby. Và Reyna. Chắc chắn có một cô gái tên là Reyna. Cậu không rõ cô ấy mang ý nghĩa gì với cậu, nhưng ký ức khiến cậu đặt ra câu hỏi mình có cảm giác thế nào với Piper – và liệu cậu có đang làm điều gì sai trái không. Vấn đề là cậu rất thích Piper.

Jason chuyển hết vật dụng của mình vào hốc tường ở góc nhà, nơi chị gái cậu đã từng ngủ trước đây. Cậu dán lại bức ảnh của Thalia lên trên tường để không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cậu liếc nhìn bức tượng thần Zeus kiêu ngạo và tự đắc đang cau mày, nhưng bức tượng không còn làm cậu khiếp sợ nữa. Nó chỉ khiến cậu cảm thấy buồn mà thôi.

"C biết cha nghe thấy con," Jason nói với bức tượng.

Bức tượng im phăng phắc. Đôi mắt được sơn của nó dường như liếc nhìn cậu.

"Con ước gì con có thể nói chuyện trực tiếp với cha," Jason nói tiếp, "nhưng con hiểu cha không thể làm điều đó. Các vị thần La Mã không thích giao tiếp quá nhiều với người phàm, và – ừm, cha là vua. Cha phải làm gương."

Ngôi nhà càng thêm tĩnh lặng. Jason đã ấp ủ hy vọng – có một thứ gì đó lớn hơn so với tiếng sấm đì đùng như thường lệ, một ánh sáng chói sáng hơn, một nụ cười. Không, đừng bận tâm. Một nụ cười sẽ khiến cậu sởn gai ốc lắm.

"Con nhớ ra được một vài điều," cậu nói. Càng trò chuyện thì sự ngượng ngập trong cậu càng dịu dần đi. "Con nhớ rằng thật khó biết bao khi là con của thần Jupiter. Mọi người luôn xem con như một người lãnh đạo, nhưng con luôn cảm thấy cô đơn. Con đoán cha cũng có cùng cảm giác đó khi ở trên đỉnh Olympus. Các vị thần khác đều hỏi về quyết định của cha. Đôi khi cha phải có vài lựa chọn khó khăn, và những người khác chỉ trích cha. Và cha không thể đến giúp đỡ con như các vị thần khác. Cha phải giữ khoảng cách với con vì điều đó không làm cho cha có vẻ như đang thiên vị con. Con đoán là con chỉ muốn nói..."

Jason hít thật sâu. "Con hiểu hết cả mà. Không sao đâu. Con sẽ cố làm điều tốt nhất. Con sẽ làm cho cha cảm thấy tự hào. Nhưng con thực sự muốn có một vài sự hướng dẫn, thưa cha. Nếu có cha có thể làm bất cứ điều gì – hãy giúp con, để con có thể giúp các bạn con. Con sợ con sẽ khiến cho họ bị mất mạng. Con không biết làm thế nào để bảo vệ họ."

Phía sau cổ cậu nhói nhẹ. Cậu nhận ra ai đó đang đứng phía sau cậu. Cậu quay người lại và nhận ra một người đàn bà với bộ áo đầm có mũ trùm đầu màu đen, một cái áo choàng không tay bằng da dê phủ lên vai, và một thanh kiếm La Mã còn nằm nguyên trong vỏ – một thanh gladius – nằm trong tay bà ta.

"Nữ thần Hera," cậu nói.

Bà ta đẩy mũ trùm đầu ra sau. "Với ngươi, ta luôn là nữ thần Juno. Và cha ngươi đã gởi cho ngươi các hướng dẫn rồi, Jason. Ông đã gởi cho ngươi Piper và Leo. Chúng không chỉ là trách nhiệm, mà còn là bạn bè của ngươi. Hãy lắng nghe chúng và ngươi sẽ làm tốt thôi."

"Thần Jupiter đã gởi bà đến đây để nói cho tôi điều đó sao?"

"Không ai gởi t đến bất cứ đâu, người hùng," bà ta nói. "Ta không phải là một người đưa tin."

"Nhưng bà đã làm tôi dính vào vụ này. Sao bà lại gởi tôi đến trại này?"

"Ta nghĩ ngươi biết điều đó," nữ thần Juno nói. "Một sự trao đổi những người đứng đầu là cần thiết. Đó là cách duy nhất để lấp chỗ trống."

"Tôi không đồng ý với điều đó,"

"Không. Nhưng thần Zeus đã ban tặng cuộc sống của ngươi cho ta, và ta đang giúp ngươi hoàn thành vận mệnh của ngươi."

Jason cố kiểm soát cơn giận của mình. Cậu nhìn xuống chiếc áo phông màu cam của trại, hình xăm trên tay mình, và cậu biết những thứ này không nên ở cùng nhau. Cậu đã trở thành một mâu thuẫn – một hỗn dược cũng nguy hiểm như bất cứ hỗn dược nào mà Medea đã chế tạo ra.

"Bà sẽ không trả lại tất cả các ký ức cho tôi," cậu nói. "Mặc dù bà đã hứa làm điều đó."

"Phần lớn ký ức của ngươi sẽ quay trở về vào đúng thời điểm," nữ thần Hera nói. "Nhưng ngươi phải tự mình tìm đường quay lại. Ngươi cần một vài tháng tới này với những người bạn mới, nhà mới của ngươi. Ngươi đang có được sự tin tưởng của họ. Vào thời điểm ngươi lái con thuyền của ngươi, ngươi sẽ là người đứng đầu ở trại này. Và ngươi sẽ sẵn sàng để trở thành người hòa giải giữa hai lực lượng vô cùng mạnh mẽ."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu như bà không nói sự thật?" cậu hỏi. "Điều gì sẽ xảy ra nếu bà làm vậy nhằm tạo ra một cuộc nội chiến khác?"

Cậu không thể nào đọc được nét mặt của nữ thần Hera – thích thú? Khinh thị? Yêu mến? Có khả năng là cả ba. Tuy bà ta xuất hiện dưới hình dáng con người, nhưng Jason biết bà ta không phải như thế. Cậu vẫn còn nhìn thấy ánh sáng gây mù mắt đó – hình dáng thật sự của nữ thần đã in dấu trong não cậu. Bà ta là nữ thần Juno và nữ thần Hera. Bà ta xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau cùng một lúc. Những lý do cho việc bà ta làm điều gì đó không bao giờ đơn giản.

"Ta là nữ thần của gia đình," bà ta nói. "Gia đình ta đã bị chia cắt quá lâu rồi."

"Họ chia cắt chúng tôi nhằm làm cho chúng tôi không giết hại lẫn nhau," Jason nói. "Điều đó dường như là một lý do

"Lời tiên tri yêu cầu chúng ta phải thay đổi. Các tên khổng lồ sẽ trỗi dậy. Mỗi một tên chỉ có thể bị kết liễu bởi một vị thần và một á thần hợp sức cùng nhau. Những á thần đó phải là bảy người mạnh mẽ nhất của mọi thời đại. Cứ như hiện tại, chúng ta bị chia tách ra hai nơi khác nhau. Nếu chúng ta vẫn bị chia tách, chúng ta không thể nào chiến thắng. Gaea đang mong chờ điều đó. Ngươi phải kết hợp các anh hùng của đỉnh Olympus lại với nhau và cùng nhau đi gặp các tên khổng lồ tại chiến trường cổ xưa ở Hy Lạp. Chỉ có như thế mới thuyết phục được các vị thần tham gia cùng các ngươi. Đó sẽ là một cuộc tìm kiếm nguy hiểm nhất, một cuộc hành trình quan trọng nhất, mà những đứa con của các vị thần chưa bao giờ thành công."

Jason lại ngước nhìn lên bức tượng cha cậu đang phát sáng.

"Điều đó không đúng lắm," Jason nói. "Tôi có thể làm hỏng mọi việc."

"Đúng thế," nữ thần Hera đồng ý. "Nhưng các vị thần cần các người anh hùng. Chúng ta luôn như thế."

"Ngay cả bà sao? Tôi nghĩ bà ghét các anh hùng cơ mà."

Nữ thần cười với cậu thật lãnh đạm. "Ta nổi tiếng là như thế. Nhưng nếu ngươi muốn nghe sự thật, Jason, ta thường ganh tị với các vị thần khác về những đứa con người phàm của họ. Á thần các ngươi có thể sống ở hai thế giới. Ta nghĩ điều đó giúp cho cha mẹ thần thánh của ngươi – thậm chí cả Jupiter, ta nguyền rủa ông ta – hiểu rõ về thế giới người phàm hơn so với ta."

Nữ thần Juno thở dài buồn rầu đến nỗi bất chấp cơn giận dữ của mình, Jason gần như cảm thấy tiếc cho bà.

"Ta là nữ thần của hôn nhân," bà nói. "Thế nên không có sự không đáng tin cậy trong bản chất của ta. Ta chỉ có hai đứa con thần thánh duy nhất – Ares và Hephaestus – cả hai đều là nỗi chán ngán của ta. Ta không có một người anh hùng phàm trần nào để thực hiện các mệnh lệnh của ta, điều đó là lý giải vì sao ta luôn gay gắt với các á thần – Heracles, Aeneas, tất cả bọn họ. Nhưng đó cũng là lý do ta quý mến Jason đầu tiên, một người thuần túy là người phàm, người không có cha mẹ thần thánh nào hướng dẫn cho cậu ta. Và ta lấy làm vui mừng khi Zeus trao ngươi cho ta. Ngươi sẽ là người anh hùng của ta, Jason. Ngươi sẽ là người vĩ đại nhất trong số các anh hùng và mang lại sự thống nhất với các á thần cũng như với đỉnh Olympus."

Những lời nà phủ lấy khắp người cậu, nặng như là những túi cát. Hai ngày trước đây, cậu đã vô cùng sợ hãi cái ý tưởng dẫn đầu các á thần theo như lời Đại Tiên Tri, đi thuyền đến chiến đấu với các tên khổng lồ và giải cứu thế giới.

Giờ cậu vẫn còn hoảng sợ, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Cậu không còn có cảm giác đơn độc nữa. Giờ cậu có những người bạn, và một gia đình để chiến đấu bảo vệ nó. Cậu thậm chí còn có một người bảo trợ, một nữ thần luôn trông chừng cậu, điều cũng khá quan trọng, ngay cả khi bà ta dường như là một người hơi không đáng tin cho lắm.

Jason phải đứng lên và chấp nhận vận mệnh của cậu, như cậu đã làm khi đối đầu với Porphyrion chỉ với hai bàn tay trắng. Chắc chắn điều đó là bất khả thi. Cậu có thể tiêu đời. Nhưng các bạn cậu đang trông mong ở cậu.

"Và nếu tôi thất bại?" cậu hỏi.

"Một chiến thắng vĩ đại đòi hỏi một sự mạo hiểm vô cùng lớn," bà ta thừa nhận. "Thất bại, và đó sẽ là một cuộc chiến đẫm máu mà ngươi chưa bao giờ nhìn thấy. Các á thần sẽ tiêu diệt lẫn nhau. Người khổng lồ sẽ tàn phá đỉnh Olympus. Gaea sẽ thức tỉnh, và trái đất sẽ giũ sạch mọi thứ chúng ta đã xây dựng trên nó năm thiên niên kỷ qua. Nó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả chúng ta."

"Tuyệt. Quá tuyệt ấy chứ."

Có ai đó nện vào các cánh cửa của ngôi nhà.

Nữ thần Hera đội mũ trùm đầu vào. Rồi bà ta đưa cho Jason thanh gladius còn nguyên vỏ. "Hãy cầm lấy cái này thay cho vũ khí mà ngươi đã làm hỏng. Chúng ta sẽ lại nói chuyện sau. Dù thích hay không, Jason, ta vẫn là người bảo trợ cho ngươi, và là người kết nối giữa ngươi với đỉnh Olympus. Chúng ta cần lẫn nhau."

Nữ thần biến mất khi các cánh cửa hé mở, rồi Piper bước vào.

"Chị Annabeth và Rachel đã đến," cô ấy nói. "Bác Chiron đã triệu tập một cuộc họp hội đồng."