Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 39: Piper



Piper mơ thấy mình đang ở trên mái ký túc xá của Trường học Hoang Dã.

Trời về đêm ở sa mạc rất lạnh, nhưng cô đã mang theo mền, và cùng với Jason kế bên, cô không cần thêm bất cứ sự ấm áp nào nữa.

Không khí tràn ngập mùi cây ngải đắng và cây bụi bị đốt cháy. Phía chân trời, dãy Spring hiện ra lờ mờ như những cái răng đen lởm chởm, ánh sáng rực rỡ của Las Vegas mờ mờ phía sau chúng.

Những ngôi sao quá sáng, Piper sợ rằng họ không thể nào thấy được mưa sao băng. Cô không muốn Jason nghĩ cô đánh lừa cậu để kéo cậu lên đây. (Mặc dầu sự vờ vịt của cô hoàn toàn sai lầm.) Nhưng sao băng cũng không làm cô thất vọng. Gần như mỗi phút lại có một ngôi sao bay ngang qua bầu trời – một vệt lửa màu trắng, vàng hay xanh dương. Piper chắc rằng ông nội Tom sẽ có vài chuyện thần thoại của người Cherokee để giải thích cho chúng, nhưng vào thời điểm đó, cô đang bận tạo ra câu chuyện của chính mình.

Jason nắm lấy tay cô – rốt cuộc cũng đến – và chỉ lên trời khi hai sao băng cắt ngang bầu khí quyển và tạo thành hình chữ thập.

"Ồ," cậu nói. "Tớ không thể tin là Leo không muốn xem cái này."

"Thực ra, tớ đã không mời cậu ấy," Piper bình tĩnh nói.

Jason mỉm cười. "Ồ, vậy hả?"

"Ừm. Cậu có bao giờ cảm thấy ba người sẽ là một đám đông không?"

"Có," Jason thừa nhận. "Giống như bây giờ vậy. Cậu biết chúng ta sẽ gặp rắc rối như thế nào nếu chúng ta bị bắt gặp đang ở trên này không?"

"Ồ, tớ đã bịa ra một số thứ," Piper nói. "Tớ có thể nói rất thuyết phục đấy. Vậy cậu muốn nhảy, hay làm gì không?"

Cậu ấy cười lớn. Đôi mắt cậu ấy đẹp đến kinh ngạc, và nụ cười thì còn tuyệt hơn dưới ánh sao. "Chẳng có âm nhạc. Vào ban đêm. Trên mái nhà. Nghe có vẻ nguy hiểm."

"Tớ là một cô gái nguy hiểm."

"Tớ có thể tin điều đó."

Cậu ấy đứng lên và chìa tay về phía cô. Họ chậm rãi khiêu vũ vài bước, rồi việc đó nhanh chóng biến thành một nụ hôn. Piper suýt chút nữa không thể hôn lại cậu ấy, vì cô đang quá bận với việc mỉm cười.

Rồi giấc mơ của cô lại biến đổi – hoặc có lẽ cô đã chết và đang ở Địa ngục – vì cô thấy mình quay trở lại cửa hàng bách hóa của Medea.

"Làm ơn đây chỉ là một giấc mơ thôi," cô lầm bầm, "và không phải là sự trừng phạt vĩnh viễn của tôi."

"Không phải đâu, cưng," giọng nói ngọt ngào như mật của một người phụ nữ vang lên. "Không phải là sự trừng phạt đâu."

Piper quay người lại, sợ rằng mình sẽ phải gặp lại Medea, nhưng một người phụ nữ khác đang đứng kế bên cô, xem lướt qua giá đựng hàng giảm giá năm mươi phần trăm.

Người phụ nữ đó thật quyến rũ – mái tóc dài ngang vai, cái cổ duyên dáng, đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo, và một dáng người tuyệt đẹp trong chiếc quần jeans và chiếc áo trắng như tuyết.

Piper đã từng nhìn thấy rất nhiều nữ diễn viên – hầu hết những người hẹn hò với cha cô đều làđẹp quên sầu – nhưng người phụ nữ này thật khác biệt. Bà thanh lịch mà không cần phải tỏ vẻ, sang trọng mà chẳng cần thể hiện, lộng lẫy mà chẳng cần trang điểm. Sau khi nhìn thấy thần Aeolus với khuôn mặt được kéo căng và phủ đầy phấn ngớ ngẩn, Piper nghĩ rằng người phụ nữ này thậm chí trông hơi khá kỳ lạ. Chẳng có chút gì là giả tạo ở bà cả.

Thế nhưng khi Piper nhìn lại, diện mạo của người phụ nữ đó thay đổi. Piper không thể nói rõ được màu mắt, hay màu tóc chính xác của bà. Người phụ nữ trở nên mỗi lúc một xinh đẹp hơn, như thể hình ảnh của bà đang hướng thẳng vào suy nghĩ của Piper – ngày càng gần với lý tưởng của Piper về cái đẹp.

"Nữ thần Aphrodite," Piper nói. "Mẹ?"

Nữ thần mỉm cười. "Con chỉ đang mơ thôi, con yêu của ta. Nếu bất cứ ai thắc mắc, ta không có mặt ở đây. Được không?"

"Con..." Piper muốn đưa ra hàng ngàn câu hỏi, nhưng chúng cứ chen chúc lại với nhau trong đầu cô.

Nữ thần Aphrodite cầm lên một chiếc đầm màu ngọc lam. Piper nghĩ nó trông thật tuyệt, nhưng nữ thần nhăn mặt. "Màu này chẳng hợp với ta, đúng không? Thật tiếc, nó xinh thật. Medea thật sự có một vài thứ xinh xắn ở đây."

"Tòa... tòa nhà này đã bị nổ tung," Piper lắp bắp nói. "Con đã tận mắt nhìn thấy."

"Đúng thế," nữ thần Aphrodite đồng ý. "Ta cho rằng đó là lý do mọi thứ ở đây đều được giảm giá. Giờ thì, đây chỉ là ký ức mà thôi. Và ta xin lỗi đã kéo con ra khỏi một giấc mơ khác. Một giấc mơ vui vẻ hơn nhiều, ta biết điều đó."

Khuôn mặt Piper nóng bừng. Cô không biết liệu mình tức giận hay xấu hổ hơn, nhưng chủ yếu cô cảm thấy trống rỗng với sự thất vọng. "Chuyện đó không có thật. Nó thậm chí chưa bao giờ xảy ra. Vậy tại sao con lại nhớ nó một cách sống động như thế?"

Nữ thần Aphrodite mỉm cười. "Vì con là con gái ta, Piper. Con nhìn thấy các sự kiện có thể xảy ra sống động hơn so với bất cứ ai. Con nhìn thấy những điều có thể xảy ra. Và nó vẫn là có thể – đừng từ bỏ nhé. Không may..." Nữ thần vung tay khắp cửa hàng bách hóa. "Trước hết, con còn có các thử thách khác phải đối mặt. Medea sẽ quay trở lại, cùng với nhiều kẻ thù khác. Các cánh cửa của cái chết đã được mở ra."

"Ý mẹ

Nữ thần Aphrodite nháy mắt với cô. "Con là một người thông minh mà, Piper. Con biết điều ta muốn nói mà."

Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cả người cô. "Người đàn bà đang ngủ, là người mà cả Medea và vua Midas gọi là người bảo trợ. Bà ta dự tính mở một lối vào mới từ Địa ngục. Bà ta đang để cho những người chết thoát ra và quay trở lại với thế giới."

"Ừm. Và không phải là bất cứ người chết nào. Chỉ là những kẻ tồi tệ nhất, mạnh mẽ nhất và gần như là căm ghét các vị thần nhất."

"Lũ quái vật đang quay lại từ Tartarus cũng theo cách đó," Piper đoán. "Đó là lý do chúng không ở trạng thái phân rã."

"Đúng thế. Người bảo trợ của chúng, như con gọi bà ta như thế, có một mối quan hệ đặc biệt với Tartarus, linh hồn của cái hố đó." Nữ thần Aphrodite giơ cái áo đính sequin bằng vàng lên. "Không... cái này sẽ khiến ta trông lố bịch."

Piper gượng cười. "Mẹ sao? Mẹ không thể trông như bất cứ thứ nào khác ngoài sự hoàn hảo."

"Con thật ngọt ngào," nữ thần Aphrodite nói. "Nhưng sắc đẹp luôn tìm kiếm sự phù hợp tuyệt đối, sự phù hợp tự nhiên nhất. Để trở nên hoàn hảo, con phải cảm thấy bản thân con thật hoàn hảo đã – nghĩa là tránh việc cố trở thành ai đó không phải là con. Với một nữ thần mà nói, điều đó cực kỳ khó. Chúng ta có thể dễ dàng biến đổi."

"Cha nghĩ rằng mẹ thật hoàn hảo." Giọng Piper run rẩy. "Ông không bao giờ quên được mẹ."

Ánh mắt nữ thần Aphrodite trở nên xa xăm. "Đúng... Tristan. Ồ, ông ấy thật tuyệt vời. Hòa nhã và tốt bụng, vui vẻ và đẹp trai. Nhưng ông ấy đã có quá nhiều nỗi buồn bên trong."

"Liệu chúng ta có thể không nhắc đến ông với thì quá khứ không?"

"Ta xin lỗi, con yêu. Ta không muốn rời bỏ cha con, dĩ nhiên. Điều đó thật khó khăn, nhưng nó là điều tốt nhất. Nếu ông ấy nhận ra ta thật sự là ai..."

"Chờ đã, ông đã không biết mẹ là một nữ thần ư?"

"Dĩ nhiên là không." Nữ thần Aphrodite nghe có vẻ khó chịu. "Ta sẽ không làm điều đó với ông ấy phần lớn người phàm, điều đó cực kỳ khó chấp nhận được. Nó có thể hủy hoại cuộc sống của họ! Nhân tiện, hãy hỏi cậu bạn Jason của con – một cậu nhóc dễ thương. Người mẹ đáng thương của cậu ta đã bị hủy hoại khi bà ta khám phá ra mình đã yêu thần Zeus. Không, tốt hơn là nên để cho Tristan tin rằng ta là một người phụ nữ bình thường, người đã rời ông ấy mà không có lấy một lời giải thích. Tốt hơn nhiều so với một kỷ niệm vui buồn với một nữ thần bất tử, không thể với tới được. Điều đó đưa ta đến với một vấn đề quan trọng..."

Bà mở tay ra và cho Piper thấy một cái bình chất lỏng màu hồng đang phát sáng. "Đây là một trong các hỗn dược an toàn của Medea. Nó chỉ xóa đi các ký ức gần đây. Khi con cứu được cha mình, nếu con có thể cứu được ông ấy, con nên cho ông ấy uống cái này."

Piper không thể tin vào điều mình vừa nghe. "Mẹ muốn con bỏ thuốc cho cha ư? Mẹ muốn con làm cho ông ấy quên hết những gì ông ấy đã trải qua sao?"

Nữ thần đưa cái lọ nhỏ lên cao. Chất lỏng tạo ra ánh sáng màu hồng bao phủ trên khuôn mặt bà. "Cha con luôn tỏ ra tự tin, Piper, nhưng ông ấy đang ở giữa lằn ranh của hai thế giới. Ông ấy đã dùng cả cuộc đời mình để chối bỏ các câu chuyện cổ về các vị thần và các linh hồn, và cả việc ông ấy sợ rằng các câu chuyện đó sẽ trở thành hiện thực. Ông ấy sợ rằng mình sẽ cách ly với một phần quan trọng nào đó của chính ông, và một ngày nào đó nó sẽ hủy diệt ông. Giờ ông ấy lại bị một tên khổng lồ bắt giữ. Ông ấy đang sống trong cơn ác mộng. Ngay cả khi ông ấy còn sống... ông ấy sẽ phải dành cả cuộc đời mình cho các ký ức đó, việc biết rằng các vị thần và các tinh linh đang dạo quanh mặt đất sẽ làm ông ấy ngã quỵ. Đó là những gì mà kẻ thù của chúng ta mong chờ. Bà ta sẽ làm ông suy sụp, và đồng thời cũng làm nhụt tinh thần của con."

Piper muốn hét lên rằng nữ thần Aphrodite đã sai. Cha cô là người mạnh mẽ nhất mà cô biết. Piper sẽ không bao giờ lấy đi các ký ức của ông như cách nữ thần Hera đã làm với Jason.

Nhưng vì một lý do nào đó, cô không thể giận dữ với nữ thần Aphrodite. Cô nhớ lại những gì cha cô đã nói vài tháng trước đây, trên bãi biển ở Big Sur: Nếu cha thực sự tin vào Xứ sở Ma, hay linh hồn của các loài vật, hoặc các thần Hy Lạp... cha không nghĩ mình có thể ngủ được vào ban đêm. Cha luôn tìm kiếm ai đó để đổ lỗi.

Giờ Piper cũng muốn có ai đó để mà đổ lỗi.

"Bà ta là ai?" Piper gặng hỏi. "Người đang điều khiển các tên khổng lồ ấy?

Nữ thần Aphrodite bĩu môi. Bà đi đến cái giá kế tiếp, nơi giữ bộ giáp rách tả tơi và những bộ áo choàng toga bị xé rách, nhưng nữ thần Aphrodite nhìn chúng như thể chúng là các bộ quần áo được thiết kế riêng vậy.

"Con có một ý chí mạnh mẽ," bà nói đầy suy tư. "Ta chưa bao giờ được khen ngợi nhiều so với các vị thần khác. Các con của ta luôn bị người ta cười vào mũi. Chúng được bàn luận là kiêu ngạo và nông cạn."

"Một vài người thật sự là như thế."

Nữ thần Aphrodite cười lớn. "Cứ cho là vậy đi. Có lẽ ta đôi khi cũng kiêu ngạo và nông cạn. Một cô gái cần phải được nuông chiều. Ồ, cái này xinh thế." Bà nhấc một miếng che ngực bằng đồng bị đốt cháy và đổi màu, đưa lên cho Piper xem. "Không sao?"

"Không," Piper nói. "Mẹ sẽ trả lời câu hỏi của con chứ?"

"Kiên nhẫn nào, con yêu," nữ thần nói. "Ý của ta là tình yêu là một sự khích lệ mạnh mẽ nhất trên thế giới. Nó khuyến khích con người hướng đến sự vĩ đại. Những hành động dũng cảm nhất, ưu tú nhất đều được thể hiện vì tình yêu."

Piper lấy con dao của mình ra và nhìn chăm chú vào lưỡi dao phản chiếu của nó. "Giống việc Helen đã khởi nguồn cho Cuộc chiến thành Troy sao?"

"À, thanh Katoptris." Nữ thần Aphrodite mỉm cười. "Ta mừng vì con đã tìm thấy nó. Ta đã nhận được vô số lời chỉ trích vì cuộc chiến đó, nhưng thành thật mà nói, Paris và Helen là một cặp đôi dễ thương. Và các anh hùng của cuộc chiến đó giờ đã là người bất tử – ít nhất là trong tâm tưởng của con người. Tình yêu có sức mạnh rất lớn, Piper. Nó thậm chí có thể khiến cho ngay cả các vị thần cũng phải quỳ gối. Ta đã nói điều này cho con trai ta, Aeneas, khi nó trốn thoát khỏi thành Troy. Nó đã nghĩ mình đã thất bại. Nó đã nghĩ nó là một kẻ thua cuộc! Nhưng nó đã đi đến Ý..."

"Và trở thành tổ tiên của người La Mã."

"Chính xác. Con thấy đấy, Piper, các con ta khá mạnh mẽ đúng không. Con có thể cũng như thế, vì dòng giống của ta là độc nhất vô nhị. Ta là người gần với khởi đầu của việc sáng tạo thế giới hơn so với bất cứ vị thần nào trên đỉnh Olympus."

Piper cố gắng nhớ về sự ra đời của nữ thần Aphrodite. "Không phải... mẹ trồi lên t mặt biển sao? Đứng trên một vỏ sò?"

Nữ thần cười lớn. "Tên họa sĩ Botticelli đó có trí tưởng tượng khá phong phú. Ta chưa bao giờ đứng trên một vỏ sò, cám ơn rất nhiều. Nhưng đúng, ta đã trồi lên từ biển cả. Những người đầu tiên xuất hiện từ Chaos(17) là Đất và Trời – Gaea và Ouranos. Rồi khi con trai của họ, Titan Kronos giết chết Ouranos..."

"Bằng cách chặt ông ta ra thành từng mảnh nhỏ với một cái lưỡi hái," Piper nhớ lại.

Nữ thần Aphrodite nhăn mũi. "Đúng thế. Các mảnh của Ouranos rơi xuống biển. Bản chất bất tử của ông ta đã tạo thành bọt biển. Và từ bọt biển đó..."

"Mẹ đã được sinh ra. Giờ thì con nhớ rồi. Vậy mẹ là..."

"Đứa con cuối cùng của Ouranos, nhưng lớn hơn so với các vị thần hay các Titan. Vì thế, hơi kỳ lạ, nhưng ta là vị thần lớn nhất trên đỉnh Olympus. Như ta đã nói, tình yêu có một sức mạnh vô song. Và con, con gái của ta, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi. Đó là lý do cho việc con đã biết ai là người đang đánh thức các tên khổng lồ, ai là người có sức mạnh để mở các cánh cửa dẫn đến những nơi sâu thẳm nhất của trái đất."

Nữ thần Aphrodite chờ đợi, như thể bà có thể cảm nhận được Piper đang dần sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau, tạo thành một bức tranh đáng sợ.

"Là Gaea," Piper nói. "Chính là mặt đất. Đó là kẻ thù của chúng ta."

Cô hy vọng nữ thần Aphrodite sẽ nói không, nhưng nữ thần vẫn tiếp tục nhìn vào cái giá có bộ giáp rách tả tơi. "Bà ta đã ngủ trong nhiều niên kỷ, nhưng bà ta đang dần dần thức tỉnh. Thậm chí ngay khi ngủ, bà ta cũng rất mạnh, nhưng một khi bà ta tỉnh dậy... chúng ta sẽ bị kết tội. Các con phải đánh bại các tên khổng lồ trước khi chuyện đó xảy ra, và ru ngủ Gaea để bà ta quay trở lại giấc ngủ của mình. Nếu không cuộc nổi dậy chỉ mới bắt đầu. Những kẻ đã chết sẽ tiếp tục trỗi dậy. Lũ quái vật sẽ tái sinh với tốc độ nhanh chóng hơn. Những tên khổng lồ sẽ tàn phá nơi chôn rau cắt rốn của các vị thần. Và nếu chúng làm điều đó, mọi nền văn minh sẽ bị thiêu rụi."

"Nhưng sao lại là Gaea? Đất Mẹ?"

"Đừng đánh giá thấp bà ta," nữ thần Aphrodite cảnh báo. "Bà ta là một nữ thần độc ác. Bà ta đã sắp đặt cho cái chết của Ouran. Bà ta đã đưa cho Kronos lưỡi hái và cố thuyết phục ông ta giết chính cha của mình. Khi các Titan thống trị thế giới, bà ta ngủ yên trong hòa bình. Nhưng khi các vị thần lật đổ họ, Gaea lại thức tỉnh cùng với sự giận dữ và tạo ra một thế hệ mới – những tên khổng lồ – nhằm dứt khoát tiêu diệt đỉnh Olympus."

"Và việc đó lại đang xảy ra một lần nữa," Piper nói. "Sự trỗi dậy của những tên khổng lồ."

Nữ thần Aphrodite gật đầu. "Giờ thì con biết rồi đó. Con sẽ làm gì?"

"Con sao?" Piper nắm chặt tay. "Con sẽ phải làm gì? Mặc một bộ đầm xinh đẹp và dùng lời nói mê hoặc để đưa Gaea quay trở lại với giấc ngủ sao?"

"Ta ước gì điều đó có thể thực hiện," nữ thần Aphrodite nói. "Nhưng không, con sẽ sớm tìm thấy sức mạnh của riêng mình, và chiến đấu cho điều mà con yêu quý. Như những người mà ta yêu quý, Helen và Paris. Như con trai Aeneas của ta."

"Helen và Paris đều đã chết," Piper nói.

"Và Aeneas thì trở thành một người anh hùng," nữ thần đáp trả. "Người anh hùng vĩ đại đầu tiên của La Mã. Kết quả đều phụ thuộc vào con, Piper, nhưng ta sẽ nói cho con điều này: Bảy á thần mạnh nhất sẽ phải tập hợp lại để đánh bại các tên khổng lồ, và nỗ lực đó sẽ không thành công nếu như không có con. Khi hai bên gặp nhau... con sẽ là người hòa giải. Con sẽ quyết định liệu đó sẽ là tình bạn hay cuộc chiến đẫm máu."

"Hai bên nào ạ?"

Cảnh mộng của Piper dần mờ đi.

"Con phải tỉnh dậy sớm rồi, con của ta," nữ thần nói. "Ta luôn không đồng ý với nữ thần Hera, nhưng bà ta đã làm một chuyện vô cùng liều lĩnh, và ta đồng ý việc đó phải được thực hiện. Thần Zeus đã tách cả hai ra quá lâu rồi. Chỉ có kết hợp với nhau, các con mới có được sức mạnh để giải cứu đỉnh Olympus. Giờ thì, tỉnh dậy nào, và ta hy vọng con thích áo quần mà ta đã chọn."

"Áo quần nào ạ?" Piper gặng hỏi, nhưng giấc mơ tan biến thành màn đen.